Chương 20
Trên đường về nhà, Thoại Mỹ cầm
trong tay một ít thức ăn tẩm bổ,
những thứ…này đều là để cho Tiểu
Minh ăn, bác sĩ nói Tiểu Minh hơi
thiếu dinh dưỡng, cần phải tăng
cường bổ sung mới đủ sức làm phẫu
thuật, nếu không có thể sẽ nguy hiểm
Bởi vậy, quyết định một tuần sau mới
tiến hành phẫu thuật, bây giờ cô
trước tiên mua một ít thức ăn tẩm bổ
mang về nhà, lát nữa sẽ quay lại bệnh
viện đón Tiểu Minh, hai ngày này
nhất định phải để Tiểu Minh tịnh
dưỡng ở nhà thật tốt. Đang mãi suy
nghĩ, bất chợt, ánh mắt cô nhìn về
phía sâu trong ngõ nhỏ, hình như có
cái gì đen đen đang cựa quậy trong
đó.
Không muốn xen vào việc của người
khác, Thoại Mỹ dời tầm mắt ra chỗ
khác, thế nhưng, khi cô nghe thấy
một tiếng rên khẽ yếu ớt, chính là
không kìm lòng được mà nhìn lại.
- Ư a… Thật nhỏ, dường như là tiếng
rên rất khẽ của ai đó.
Thoại Mỹ xoay người, nhướng cổ về
phía trước, vừa quan sát vừa chậm
rãi đi vào trong.
Bên trong rất tối, đủ loại chất lỏng
chảy lênh láng trên mặt đất. Đến gần
vật thể đang phát ra âm thanh quái dị
đó, mới phát hiện ra đó chính là một
thân người đang co quắp thành một
khối! Nhìn không rõ vẻ mặt của anh,
bởi anh đang vùi mặt trong thân
mình, nhưng mà toàn thân người này
lại toát ra một loại cảm giác lạnh lùng
nguy hiểm, như thể nhắc nhở người
ta, anh là một người lạ mặt, chớ có tới
gần. Anh từ đầu đến chân đều thuần
một màu đen, hơn nữa lại cuộn mình
trong ngõ tối, nếu không phát ra tiếng
động, căn bản không dễ bị người ta
phát giác.
- Tiên sinh…_Thoại Mỹ run rẩy cất
tiếng.
“…” Người kia không hề lên tiếng đáp
lại, cũng không nhúc nhích chút nào.
Có phải anh đã chết rồi không?
Ý nghĩ này thoáng nảy lên trong đầu,
xém chút nữa hù chết Thoại Mỹ. Từ
sau khi cha mẹ nàng qua đời, cô đối
với những chuyện sống chết quả thật
vô cùng sợ hãi.
- Tiên sinh…Ông rốt cuộc bị làm sao
vậy? Tiên sinh…Ông rất khó chịu sao?
Có muốn tôi đưa ông tới bệnh viện
không hả!
Thân người trên mặt đất kia không có
chút phản ứng.
Thoại Mỹ nuốt nước bọt, hai chân run
rẩy, cuống quít xoay người đi. Cô
cảm nhận được một sự sợ hãi không
thể hiểu rõ, hay chính là sự nguy
hiểm lặng lẽ toát ra từ người mặc
quần áo đen kia. Thế nhưng cô mới
vội vàng bước được vài bước, lại cắn
răng dừng lại, chậm chạp xoay người
nhìn thân người chưa hề cựa quậy
chút nào kia đang phát ra hơi thở.
Làm người sao có thể thấy chết mà
không cứu được chứ!
Vì sao…Anh ta vẫn bất động như cũ
chứ? Vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng
rên khẽ của hắn, vì sao bây giờ lại
không động đậy chút nào hết? Lẽ
nào…Anh ta đang hấp hối? Hay là đã
chết?!
Thoại Mỹ lại quay lại, đứng trước thân
người mặc quần áo đen, hít sâu, nỗ
lực vài lần, mới có đủ dũng khí, cúi
thấp người, run rẩy bắt đầu, chạm tay
vào người đàn ông toàn thân đều ướt
sũng kia.
Kiểm tra xem anh ta, có phải còn sống
hay không.
Thoại Mỹ đặt tay lên mũi của anh ta ,
thăm dò một chút.
Tự mình nín thở, cố gắng nắm bắt hơi
thở của anh ta. Tốt quá, anh ta còn có
hơi thở, thế nhưng từ quần áo lấm
đầy máu trên người có thể thấy được
Anh ta thật sự bị thương không nhẹ,
Thoại Mỹ cũng không biết, vì sao
mình đối với người đàn ông xa lạ này
lại không có chút e ngại, trái lại từ tận
đáy lòng lại không ngừng có tiếng kêu
gào,
- Cứu anh ta, cứu anh ta, nếu không
mình sẽ hối hận!!
Thoại Mỹ vươn tay muốn nâng anh ta
dậy, đột nhiên, tay cô, cứ như vậy bị
tay người kia nắm lấy! Với tốc độ
nhanh không tưởng, khống chế cổ tay
cô, sau đó người kia, vừa túm vừa
kéo, bịch một tiếng, Thoại Mỹ liền
quỳ gối trên mặt đất.
- A…Buông ra, tiên sinh làm ơn buông
tay tôi ra, tôi không có ý làm hại ông
đâu, tiên sinh, ông làm tay tôi đau
quá, tôi chỉ là muốn giúp đỡ ông thôi
mà ….
Tiểu Long vốn muốn theo lệ thường,
bất luận vì lý do gì, đem thân mình áp
sát người kia, trực tiếp giết chết.
Không chút lưu tình! Đây là cách làm
thường lệ của một sát thủ.
Thế nhưng, khi anh tanghe thấy giọng
nói êm ái mà dịu dàng của một người
con gái, thì lại do dự, lúc nghe cô nói,
- Ông làm tôi đau quá” thì, tự nhiên
chẳng hiểu vì sao lại mềm lòng.
Mở to đôi mắt lạnh như băng, nhìn
lại, thoáng sững sờ.
Đó là một người con gái xinh đẹp tựa
một đóa hoa sen khiến người ta mê
mẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú
đang khẩn trương, bởi vì đau đớn mà
sắc mặt tái nhợt.
Tiểu Long hơi thả lỏng lực nắm trên
cánh tay, chậm rãi đứng dậy, nhìn
người con gái đang quỳ gối trước mặt
mình, lạnh lùng hỏi,
- Cô là ai?
Không biết người con gái tiếp cận
mình, có phải là người của bang phái
đối địch hay không. Muốn giết anh ta,
không dễ dàng như vậy!
- Tôi…Tôi chỉ là một người qua đường,
nhìn thấy ông nằm ở chỗ này, trên
người lại chảy máu, không biết ông
còn sống hay đã chết, nên mới…
Thoại Mỹ không hiểu vì sao đối mặt
với người đàn ông lạnh lùng đáng sợ
này, lại còn có thể bình tĩnh mà cùng
anh ta nói chuyện. Chẳng hiểu vì sao,
cô lại có một cảm giác vô cùng thân
thiết.
- Cô đang nói dối!_Tiểu Long không
tin lời của cô.
- Tôi không có nói dối. Tôi thật sự là có
lòng tốt mới quan tâm chạy đến xem
ông thế nào, nếu như tiên sinh cho
rằng tôi đã quấy rầy tới ông, tôi có thể
rời đi. Có điều, tiên sinh,sắc mặt của
ông không tốt lắm, rất nhợt nhạt, còn
nưã, trên người lại đang chảy máu,
ông tốt nhất nên đến bệnh viện cầm
máu trước đi…
- Không cần cô lo! Giữ lấy lòng thương
hại tử tế của cô đi! Cút ngay!_Tiểu
Long gầm lên, bởi vì khắc chế dục
vọng của chính mình, mà toàn thân
đều run rẩy. Trong lúc tác dụng của
xuân dược trong người anh còn chưa
hết, cho dù là trên người anh có
thương tích, anh cũng vẫn có thể một
tay ôm lấy nàng. Chỉ trong một lúc
thôi cũng đủ rồi, mấy loại thuốc này
cũng không có ảnh hưởng lớn tới vậy
đối với anh, những loại thuốc này
anh đều đã được cho thử qua từ lúc
nhỏ.
Anh chống chọi với dục vọng đang
dâng cao của chính mình.
- Nhưng mà…Được rồi, vậy thì tạm
biệt ông, tiên sinh._ Thoại Mỹ thở
phào, xoay người bước đi.
Cô vừa đi được ba bước, đã nghe thấy
“Bịch!” Một tiếng, người mặc quần áo
đen cao gầy kia, lại té ngã xuống đất.
“A…” Người kia không nhịn được phát
ra tiếng rên khẽ.
Chết tiệt! Tiểu Long mơ hồ tự mắng
chính mình, anh ta làm sao lại có thể
khinh xuất như vậy, nhận thức quá lơ
là khiến cho chính mình bị kẻ địch
đưa vào thiên lạ địa võng đã được bố
trí cẩn thận sao? Danh hiệu thiên hạ
đệ nhất sát thủ của anh ta đúng là có
rất nhiều người thèm muốn! Hiện tại
tác dụng của thuốc đã không còn nữa,
nhưng mà lúc này đầu óc lại choáng
váng, cả người rét run, hình như có lẽ
do mất máu quá nhiều rồi.
- Tiên sinh! Tiên sinh! Thoại Mỹ lại
chạy tới, đỡ lấy Tiểu Long
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro