Chap 111: Anh Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì anh ghen!"

Quả thực lúc đó Kim Myung Soo bị cô ép, gấp quá mới buột miệng la lên câu đó. Anh kinh ngạc, Park Ji Yeon cũng kinh ngạc, không thể tin được mở to mắt nhìn anh.

Mặt anh trải qua một hồi lúng túng, mới buông lỏng không giữ chặt cô.

Ji Yeon mở miệng, rất khó để nói thành lời. "Anh, anh mới nói gì hả? Nói lại lần nữa đi!" Nhất định cô nghe lầm rồi, hoặc.... đây chỉ là một giấc mơ.

Cái cảm giác này gần như bức anh điên, Kim Myung Soo đè nén quá lâu rồi, không muốn trốn tránh nữa. Anh không phủ nhận, bỏ xuống dáng vẻ kiêu ngạo, trong giọng nói pha trộn sự mệt mỏi và bất đắc dĩ. "Em không nghe lầm, anh ghen! Nhìn thấy em và Yoo Seung Ho thân thiết như vậy, anh sắp điên mất rồi!"

"Đây là ham muốn chiếm giữ của người đàn ông sao?"

"Nếu như chỉ là ham muốn chiếm giữ, thì lúc nãy anh sẽ không cãi nhau như một thằng điên! Bắt đầu từ rất lâu, không biết từ khi nào, khi em và Im Siwan quá thân thiết với nhau, anh đã ghen rồi, hơn nữa còn cực kỳ ghen tỵ. Cái cảm giác đó rất khó chịu, giống như có một con sâu đục khoét trong tim, rất đau, đến nghẹt thở."

"Thực ra anh không biết em có gì hấp dẫn, lại có thể khiến đàn ông yêu thích đến vậy, để mấy tên đó cam tâm tình nguyện ở bên cạnh, ngay cả khi em đã kết hôn rồi cũng không thèm qua tâm, thậm chí đến Yoo Seung Ho cũng... bọn họ với anh mà nói, đều có sức uy hiếp rất lớn. Rất nhiều lần anh chỉ có thể cố gắng đè nén sự ghen tỵ này, tự mình lừa mình, đó chẳng qua chỉ là tính chiếm hữu của người đàn ông, anh vốn không quan tâm em. Nhưng từ sau lần đến Paris, anh không cách nào trốn tránh cảm giác này, anh quả thực đang ghen."

Ji Yeon ngơ ngác, cả người có cảm giác không thể nuốt trôi tin này.

Ngay cả khi chính tai nghe được, cũng sinh ra sự nghi ngờ....

Cô từ trước đến giờ không hề nghĩ tới, trong lòng anh có nhiều suy nghĩ đến vậy, anh sẽ vì mình ghen tỵ, cô cho rằng anh chỉ xem mình là vật sở hữu riêng mới làm như vậy.

Hóa ra...... cô đã từng nếm qua mùi vị này, anh cũng có.

Điều này quá bất thình lình, cô không biết phải phản ứng lại như thế nào nữa.

"Nhưng mà..... em và anh ấy chỉ là bạn bè, thực sự...... cái ôm lúc nãy chỉ là......"

"Anh biết em không phản bội anh. Nhưng từ đầu đến cuối anh không có cảm giác an toàn, sợ một ngày nào đó, em sẽ bị Yoo Seung Ho cướp đi." Kim Myung Soo cười khổ. Người trước giờ luôn tự tin như anh, lại có một ngày cảm thấy sợ hãi, mà còn vì tình cảm, vẫn thua trên tay cô, thực sự rất nực cười.

Nhưng, thua cũng đã thua rồi.

Anh, nhận thua!

"Xin lỗi, em không hề biết....."

"Em không cần nói xin lỗi! Là anh vốn không hề để em hiểu rõ anh!" Nói ra những lời này, trong lòng Kim Myung Soo thoải mái rất nhiều, tản đá lớn đè nén trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Buông bỏ mọi thứ, khẽ cười đúng dậy, vuốt ve mặt cô. "Cãi nhau mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé. Giống như hồi ở Paris, được không?"

"........Vâng!" Ji Yeon đỏ mặt, trong lòng như con nai hoảng loạn. "Em, em chuẩn bị nước cho anh tắm."

"Được!" Kim Myung Soo ngồi trên ghế sofa, nhìn cô bận rộn trong phòng tắm, lại có cảm giác yên ổn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô đã ở thành nguyên nhân làm cho anh yên tâm. Không nhìn thấy cô, anh cảm thấy trong lòng trống trải, thiếu mất thứ gì đó.

Mấy ngày này, cô mang lại cho anh rất nhiều niềm vui và sự ấm áp, anh đã quen có cô, có chút không thể rời xa được.

Cứ muốn như vậy lẳng lặng nhìn cô, sống cùng với cô, trải qua một cuộc sống bình dị.

Ji Yeon chuẩn bị xong nước tắm. "Có thể tắm rồi đó."

"Ừ!" Kim Myung Soo vừa cởi áo khoát, thì điện thoại rung lên, trên màn hình nhấp nháy tên 'Suzy '.

Anh lại quên mất đã đồng ý buổi tối dùng bữa với cô

Anh làm động tác im lặng với Ji Yeon , đi đến cửa sổ. Quả nhiên, cuộc gọi vừa thông, đã nghe thấy tiếng chất vấn của cô ta.

"Em đã gọi cho anh hơn năm mươi cuộc, sao anh lại không bắt máy? Không phải nói cùng nhau dùng cơm tối sao?"

"Xin lỗi, anh đã quên, điện thoại để chế độ rung, không nghe thấy."

"Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Em ngủ không được, anh về với em đi!"

"Anh đang ở công ty...."

Anh có chút bối rối liếc nhìn Ji Yeon , cô đoán ra là điện thoại của Bae Suzy , trong lòng bỗng nhiên có chút căng thẳng. Không hiểu sao có cảm giác mình giống tiểu tam, cướp đoạt đàn ông của người khác.

"Anh gạt người, em đã gọi điện thoại cho Park Hyomin , cô ấy nói hôm nay anh tan ca rất sớm! Anh đang ở chỗ Ji Yeon đúng không?"

".......... Ừ!"

"Tối nay anh định qua đêm ở đó sao?"

"............. Ừ!"

"Vậy em thì sao? Anh không về với em, em ngủ không được!"

Giọng nói của cô ta quá lớn, ngay cả Ji Yeon cũng nghe rõ mồn một. Cô không muốn Kim Myung Soo khó xữ, ánh mắt tỏ ý bảo anh về nhà, sau đó lặng lẽ đi vào phòng.

Nhìn bóng lưng mất mát, làm cho Kim Myung Soo khó chịu.

"Nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai anh về!"

Nói xong, anh cúp điện thoại.

Park Ji Yeon đúng im, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cô cho rằng, anh sẽ chọn SuZy....

"Có quần áo không? Tắm xong cả người có thể trần như nhuộng đi ra sao?"

"Có!" Cô đén nén vui mừng, nhưng vẫn nhanh nhẹn như một chú chim sơn ca, vội đi vào phòng tìm một bộ áo ngủ dành cho nam.

Mặt Kim Myung Soo đen thui. "Trong nhà em lại có quần áo dành cho nam sao? Chuẩn bị cho Yoo Seung Ho hả?"

"Anh nhìn kỹ lại đi, đây là áo ngủ của anh."

Kim Myung Soo nhìn qua, đúng thực vậy, sắc mặt lúc này mới dịu đi, nở nụ cười có chút xấu xa. "Dọn nhà còn mang theo áo ngủ của anh, không phải luyến tiếc mùi hương của anh, tối ôm nó ngủ chứ?"

Ji Yeon bị nói trúng tim đen, lúc này mặt đỏ như trái cà chua. "Làm, làm gì có, anh bớt tự kỷ đi!"

"Trên đó có mùi của em...."

"Mới không có! Ây da, anh mau đi tắm đi, đừng nói nhiều nữa." Cô đẩy anh nhét vào phòng tắm, dủng sức đóng cửa lại, dựa lên cửa, hít thở thật sâu, lúc nãy suýt chút nữa bị lộ tẩy rồi. Sờ vào hai gò má nóng ran, có thể luộc chín trứng gà.

Sao cứ đứng trước mặt anh, bản thân lại dễ đỏ mặt đến vậy chứ?
Park Ji Yeon thay đồ ngủ xong, nằm trên giường, không khỏi có chút căng thẳng. Lúc trước bọn họ ngủ chung với nhau, nếu không phải lúc cô bị bệnh anh phải chăm sóc cô, thì cũng là lúc cô uống say, bất tỉnh nhân sự. Trong tình trạng tỉnh táo như thế này, như một đôi vợ chồng bình thường đắp cùng chăn ngủ cùng giường, lại là lần đầu tiên, cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng phát hiện rất khó.

Kim Myung Soo tắm xong đi ra, không mặc đồ ngủ, chỉ quấn bên hông chiếc khăn tắm Winnie Pooh của cô, đủ che đậy bộ phận quan trọng.

Cô đỏ mặt: "Sao anh không mặc đồ ngủ hả?" Quá gợi cảm! Quá.... hấp dẫn.

"Phiền phức!" Anh lau sơ tóc, liếc xéo cô nở nụ cười, điệu bộ lười biếng, một đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài, lúc liếc xéo người khác, giống như được ban cho một loại ma thuật nào đó.

Lồng ngực trần cường tráng, cơ thể khỏe đẹp, tám múi cơ bụng, đường cong bắp thịt tuyệt đẹp, thắt lưng rộng và hông hẹp, màu da màu đồng thật hấp dẫn, bên trên còn đọng lại vài giọt nước, nói không nên lời sự hấp dẫn chết người.

Dáng người này.... có cần đẹp đến vậy không trời!

Ngay cả người mẫu cũng phải xấu hổ đứng sang một bên.

Rõ ràng muốn người khác phạm tội mà!

Ji Yeon há miệng, ngu ngơ nhìn anh, chỉ biết nuốt nước bọt. Cô không phải người phụ nữ háo sắc, thực sự không phải phụ nữ háo sắc mà, chỉ là đối thủ quá mạnh mẽ!

Kim Myung Soo cười, lộ ra một hàm răng trắng, rất đẹp nhưng cũng xấu xa. "Em đang muốn nhảy bổ lên ăn sạch anh phải không?"

Hở....... Cô vô cùng , vội vàng dời tầm mắt. "Làm, làm gì có! Anh cho rằng mình đẹp lắm sao! Cơ thể đẹp hơn anh, em thấy quá nhiều rồi."

Kim Myung Soo tiện tay gỡ bỏ chiếc khăn, giống như một con báo săn nguy hiểm đang sẵn sàng tấn công, từ từ đi về phía cô, một tay nâng cằm cô lên, trong mắt tản ra một luồng khí tà ma, nguy hiểm hỏi: "Em đã nhìn qua cơ thể của người đàn ông khác rồi hả?"

Mặt của cô nóng ran, mạnh miệng. "Đương, đương nhiên, còn đẹp hơn anh nhiều."

"Phải không?" Giọng nói càng rét lạnh. Giống như quỷ hút máu.

Cô run cầm cập, tự biết mình không nên chọc anh. "Trên TV... kênh nào cũng có..... người mẫu trên sàn Catwalk gì gì đó....."

"Em chắc chắn mắt mình không có bệnh chứ? Bọn họ sao có thể so với anh!" Với sự kiêu ngạo bẩm sinh, lại không phải sự tự tin một cách mù quáng. Cho nên, anh hoàn toàn có quyền coi trời bằng vung.

Ji Yeon không nói chuyện.

"Lúc nãy có phải em muốn nhảy bổ lên đúng không? Có muốn cắn một miếng khôg?" Anh chủ động hiến thân, khuôn mặt gian tà, cực kỳ đẹp, rất có sức hấp dẫn. Đôi môi hồng, lại rất đầy đặn kia....

Park Ji Yeon hết hồn. Anh đang làm gì vậy? Đang hấp dẫn cô sao? Cô cũng là người có liêm sĩ được chưa?

Không phải có câu nói như vậy sao..... người có liêm sĩ, tuyệt đối phải chống lại tất cả sức hấp dẫn.

Trừ khi.... sức hấp dẫn thực sự quá lớn!

Cô cảm giác chính mình đang dao động, dần dần xuôi theo chiều gió.

Thấy cô căng thẳng đến nỗi sắp không chống đợ nổi rồi, Kim Myung Soo mới cười buông tha cho cô, nằm một bên. "Đồ nhát gan!"

Cô bây giờ mới thở trở lại, vội trốn vào bên giường còn lại.

"Nằm chi cho xa vậy hả? Sợ anh ăn em sao?"

"Không có đâu....." Cô cười mỉa. "Em sợ..... quá chật...."

Đùa sao! Giường rộng hai mét! Chật ở đâu chứ! Kim Myung Soo giống như đang bắt gà, kéo cô lại, rồi dùng cánh tay kẹp cổ cô lại.

"Như vậy.... cánh tay của anh sẽ bị tê đó...."

"Quen rồi, ngày trước Suzy...." Anh dừng đúng lúc.

Park Ji Yeon không khỏi có chút khó chịu, ngày trước, anh mỗi tối đều ôm Suzy ngủ như vậy sao? Cho đến bây giờ, cô ấy nửa đêm còn đi đến phòng anh.

Dừng dừng dừng.... sao lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi. Suzy đã làm sáng tỏ, chẳng qua tình cảm anh em của bọn họ quá tốt, không thể nhỏ nhen xem cô ấy là kẻ địch được.

"Ở đây đã quen chưa?"

"Ưm! Ở đây rất tốt, đi làm rất thuận tiện, dưới lầu còn có siêu thị, còn có hai mươi bốn giờ...."

"Anh đang hỏi, không có anh, có quen không?"

Ji Yeon không trả lời, làm sao có thể quen chứ? Nhưng không quen thì sao nào? Càng không quen, cũng phải ép chính mình phải quen, nếu không sẽ càng đau khổ hơn!"

Cô không trả lời, Kim Myung Soo thở dài nói: "Không có em, anh không quen, rất không quen... thói quen quả nhiên rất đáng sợ, đã quen có em trong cuộc sống, đã quen việc có em đi vào cuộc đời anh. Đến một ngày đột nhiên không thấy em, anh phát hiện, anh rất nhớ em...."

Ji Yeon bị câu nói của anh quấy nhiễu làm cho tim chua xót, hỗn loạn, run rẩy, bởi vì quá đột ngột, chính mình không biết phải nói gì. "Có thể.... lúc mới đầu như vậy.... qua hai ngày sẽ quen với việc không có em thôi....."

"Đồ ngốc, rõ ràng em biết không phải vậy." Kim Myung Soo hôn lên trán cô, một tay vuốt ve bả vai trần của cô, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại. Thực sự thực sự rất nhớ, chỉ muốn nhập cô vào trong cơ thể, để không thể rời xa nhau.

"Anh như vậy.....em không quen lắm."

"Vậy em hy vọng anh hung dữ, tàn nhẫn, làm mặt lạnh với em sao?"

"Không phải..... chỉ là đột nhiên cảm thấy quá hạnh phúc..... lại rất bất an, lo sợ anh chỉ xúc động nhất thời mà nói ra những lời đó....."

Khi một người con gái yêu sâu đậm một người con trai, lại không nắm chắc lòng của anh ta, luôn không có cảm giác an toàn. Chỉ cần một câu vô tâm của anh ta, cũng có thể khiến cô ấy rối rắm rất lâu, không ngừng đoán già đoán non. Lời nói ngọt ngào dịu dàng, thì lại không dám tin một cách dễ dàng, bởi vì lo sợ một giây trước đang ở trên thiên đường, một giây sau sẽ bị rớt xuống đáy vực sâu thẳm.

"Đừng lo lắng quá nhiều. Em biết đó, phàm những lời anh nói, đều không hề giả dối!"

"Nói thì nói như vây, nhưng...."

"Được rồi! Anh không biết phải làm sao mới có thể khiến em có cảm giác an toàn, nhưng điều quan trọng là, bây giờ anh đang ở bên cạnh em!"

"Vâng!" Tối nay, giữa cô và Bae Suzy anh đã chọn cô, chứng tỏ anh vẫn quan tâm cô không phải sao? Cô không nên cứ lo được lo mất, để bầu không khí khó lắm mới ấm áp trở nên cứng nhắc. Chỉ cần yên tâm ôm lấy anh, cảm nhận sự dịu dàng của anh trong giây phút này, cố gắng quý trọng nó. Bởi vì có lẽ, sau này sẽ rất khó có được khoảnh khắc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro