Chap 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Myung Soo thở dài. "Sau này hẳn nói đi, được không?"

"Sau này, lại sau này! Em đã đợi sáu năm rồi, Su In cũng bốn tuổi rồi, anh vẫn còn muốn em đợi đến bao giờ nữa? Không lẽ, không lẽ anh vẫn còn đợi Park Ji Yeon quay về sao?"

"Không có!"

"Vậy sao anh không thể cho em một danh phận chứ? Em không muốn SubIn mang trên lưng cái danh con riêng."

"Như bây giờ, không phải rất tốt sao?"

"Anh cảm thấy tốt sao?" Bae Suzy cười lạnh. "Su In sẽ trưởng thành rất nhanh, anh phải giải thích với con như thế nào, chúng ta ngay cả vợ chồng trên danh nghĩa cũng không có. Phải giải thích như thế nào, nói nó chỉ là sự cố 'ngoài ý muốn' sau khi anh say rượu sao. SuIn vẫn luôn muốn có em trai, nhưng từ sau đêm đó, anh ngay cả đụng vào em cũng không có. Em là phụ nữ, em cũng có tôn nghiêm của mình!"

"Xin lỗi em!" Anh chỉ có thể nói, là câu này. Bởi vì, trong lòng không cách nào khống chế. Có một số việc, làm không được chính là làm không được.

"Anh cho rằng một câu xin lỗi, thì có thể giải quyết tất cả sao?Thứ em cần không phải lời xin lỗi, mà là em và anh kết hôn!"

"Thứ em cần, bây giờ anh không thể cho được."

Tiếp tục dây dưa, cũng không có bất kỳ kết quả gì. Kim Myug Soo nói xong câu đó, liền quay người bỏ đi.

Bae Suzy tức đến bốc khói. Cô yêu anh, từ nhỏ đến lớn chỉ yêu một mình anh. Vì anh, cô cam tâm tình nguyện làm nhiều chuyện như vậy, anh không nên lạnh lùng như vậy đối xữ với cô, chịu thiệt làm 'kẻ thứ ba'! Thứ cô muốn, không chỉ là thể xác của anh, tim của anh cũng phải thuộc về cô!

................
Làm việc mệt mỏi , anh lại lái xe đến Meongdong , nơi mà hai người cũng đã từng có nhiều kỉ niệm .
Kim Myung Soo mua trà sữa nóng đi ra từ cửa hàng tạp hóa, thì nhìn thấy một người phụ nữ , mái tóc nâu ngắn chấm vai hợp thời , bộ đồ đen sang trọng nhưng giản dị đang đứng bên kia đường , nhất thời làm anh vui mừng khôn siết

Bóng dáng của người phụ nữ kia, cực kỳ giống Ji Yeon.

Đáy lòng của Anh nhất thời sinh ra một cảm giác đau đớn, tràn lan ra, giống như cả trái tim đều im siết chặt!
Khó thở.
Khuôn mặt khiến anh yêu thương mê đắm vô số đêm đều xuất hiện trong giấc mở của anh đang chân thật hiện ra trước mắt.

Kim Myung Soo không thể tin được, xúc động, mừng như điên. Tay siết chặt lại, bóp nát nguyên ly giấy, trà sữa văng tung toé .

Kim Myung Soo , sao lại là anh ấy?

Trước khi quay về Hàn Quốc , cô đã nghĩ đủ mọi cách chuẩn bị khi gặp lại anh. Thậm chí trong đầu đã tập luyện vô số lần, phải đối mặt với anh như thế nào. Nhưng không có nghĩ đến, tình hình như trước mắt.

Cô bất ngờ.

Trong đầu hỗn loạn.

Hai người nhìn nhau xuyên qua làn mưa, thật lâu sau đó, cũng không nói chuyện, cũng không có người nào bước về phía trước.

Chớp mắt một ngàn năm, bừng tỉnh đã cách một thế kỷ.

Những hồi ức đã qua, giống như một cuốn phim chạy nhanh qua trước mắt hai người. Có ngọt ngào, tự nhiên cũng có đau khổ.....

Không khỏi có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.

Ji Yeon cho rằng xa nhau sáu năm, lúc gặp lại anh, anh chẳng qua đã trở thành một người khác qua đường trong cuộc đời cô, không có chút gợn sóng nào, không nghĩ đến sự kinh hoàng kia như sóng to gió lớn. Mỗi một tế bào trên cơ thể, đều nhắc nhở cô những tổn thương cùng sỉ nhục mà anh đã gây ra cho cô.

Nhưng cô nói với chính mình, quá khứ đã là quá khứ. Cô đã không còn là Park Ji Yeon ngây thơ kia. Ở trước mặt anh, bất kỳ lúc nào cô cũng phải kiên cường, lúc nào cũng chuẩn bị tốt công tác chiến đấu.

Vì thế, cô thu lại ánh mắt, rất bình tĩnh mang áo vest trả lại cho anh.

"Đã lâu không gặp......" Lúc Kim Myung Soo mở miệng, cổ họng khô khan khàn khàn, khóe mắt có chút ửng đỏ. Trải qua chuyện lúc nãy, mới biết thì ra con người khi xúc động đến một mức độ nhất định, sẽ nói không nên lời, bởi vì có nói thêm bao nhiêu đi nữa cũng không cách nào diễn tả hết tâm trạng lúc này.

Cô phản ứng lạnh nhạt. " Tôi đi trước đây"

"Cho anh đi cùng ..... được không ?"

"Chúng ta không thuận đường với chú."

"Thuận đường thuận đường." Kim Myung Soo cố nén xúc động, vội chạy đến chặn đường bắt taxi.

Trên đường đi hai người không nói chuyện, Kim Myung Soo nhiều lần muốn mở miệng, cuối cùng lại nói không ra được một câu. Hai ngày trước khi em bỏ trốn, chúng ta.......... đax rất nhiều lần .
Không lẽ em không mang thai sao ?? Đột nhiên thốt ra từ đó , làm cho Kim Myung Soo thấy có lỗi , tự dằn vặt " Tại sao lai trớ trêu như vậy , Kim Myung Soo ơi là Kim Myung Soo , mày làm sao vậy , người không yêu thì lại có con , người mày yêu thì làm tổn thương hết lần này đến lần khác !
" Anh sao vậy , muốn tôi có con của an sao , không hề đâu và khẳng định là không bao giờ !'
"Tôi không muốn nói nhảm với anh, con đường phía trước anh xuống xe đi."

"Anh không xuống!"

"Kim Myung Soo, tôi bảo anh xuống xe anh nghe chưa? Tài xế, dừng xe!"

"Không được dừng!"

Tài xế do dự không quyết được, không biết nên nghe ai.

"Tôi bảo ông dừng xe lại!!!
Anh trầm lặng , giọng hơi khàn : Em yên lặng đi !
Cô nghiến răng. "Anh đê tiện!"

Lúc xuống xe, Kim Myung Soo vươn tay định nắm lấy tay Ji Yeon xuống xe , Ji yeon tỏ thái độ lập tức không cần , giãy giụa . Anh cũng mặc kệ , nhưng len lỏi trong tim rất đau ... rất đau .
Về đến nhà, Ji Yeon lên phòng cởi áo khoác ra với ánh mắt rất ư dịu dàng và thanh thản

Như trở lại năm đó, ánh mắt cô nhìn anh, cũng dịu dàng như vậy. Chính sự dịu dàng này, làm tan chảy hoàn toàn trái tim băng giá của anh.

Nhưng khi cô quay đầu lại, trong chớp mắt thay đổi sắc mặt, trả cho anh một ánh mắt lạnh lẽo. "Anh có thể đi."

"Anh còn điều muốn nói." Anh đi ra khỏi phòng trước, Ji Yeon theo sau, đóng cửa phòng lại.

"Anh còn muốn gì nữa?"

"Muốn nói cho em biết rằng , anh luôn nhớ đến em , chờ đợi em và ...yêu em
Từ " yêu" thốt ra từ miệng Kim Myung Soo , làm cho cô có chút dao động nhưng nhớ đến những việc anh gây ra và con người sát thủ tình trường dày dặn kinh nghiệm như anh , thốt ra những từ đó với một cô gái bất kì thì có ý nghĩa gì ! Cười khẩy lạnh lùng nói :
"Thì sao nào? Anh muốn tôi trở lại bên anh sao ?" Ji Yeon giống như gà mẹ đang ra sức chiến đấu, bất chấp mọi giá. "Anh đừng quên, anh đã có vợ con, anh muốn để mọi người chỉ trích tôi cướp chồng người khác sao ?

"Anh không kết hôn với Suzy !"

Nam Cung Nghiêu nghiêm túc nói lý lẽ: "Nhưng em và anh vẫn chưa kết thúc , chưa ly hôn "

"Tôi đã chuẩn bị gả cho Seung Ho rồi, anh ấy tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần"

Anh nổi giận ngay lập tức. "Em muốn mang danh phận ngườ đã có chồng là Kim Myung Soo anh gả cho người đàn ông khác sao, nằm mơ đi! Anh có chết cũng không đồng ý đâu!"

"Cần phải có sự đồng ý của anh sao? Anh là gì của tôi chứ? Từ sáu năm trước, chúng ta đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi. Bây giờ với tôi mà nói, anh không khác gì một người xa lạ cả!"

"Em đừng quên, chúng ta vẫn chưa ký vào đơn ly hôn. Trên danh nghĩa, em vẫn còn là vợ của Kim Myung Soo anh đây."

Trong mắt Ji Yeon nhói đau. "Hôn nhân của chúng ta chỉ trên danh nghĩa nhưng thực tế chẳng có gì, cho nên tớ giấy kia chẳng chứng minh được gì hết."

"Em là luật sư, chắc sẽ phải hiểu rõ tính pháp lý của tờ chứng nhận kết hôn kia chứ? Chỉ cần anh không chấp nhận ly hôn, cả đời nay em cũng đừng có mơ tưởng gả cho Yoo Seung Ho kia."

Anh..." Lúc trước Ji Yeon không nghĩ rằng anh sẽ vô sỉ đến mức dùng tờ giấy chứng nhận kết hôn kia trói buộc cô, trong một lúc tức giận, không biết làm sao, đành kéo anh ra ngoài. "Anh cút cho tôi, cút đi..."

Kim Myung Soo không nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại nhau lại trở nên như vậy, ép cô vào đường cùng, liền không phản kháng, mà cứ như vậy mà tống cổ mình ra ngoài.

Dù sao, cuối cùng cô cũng là của anh!

.......

Kim Myung Soo đừng ở dưới lầu ở tiểu khu ngắm nhìn vườn hoa anh tạo nên , hít một luông khí trong lành , mới rời khỏi. Về đến nhà, mặt mày của Bae Suzy đen thui, tức anh ách mà ngồi đợi anh, u ám nghiến răng. "Anh đi đâu?"

Hôm nay anh thực sự chẳng có tâm trạng để gây gổ với cô, quăng đại một câu cho có lệ. "Tìm bạn bè."

"Bạn bè gì quan trọng đến vậy hả? Ngay cả chuyện đồng ý với con cũng có thể trở quẻ ngay?"

Anh mặc kệ cô, đi vào phòng tắm, nhưng Bae Suzy đi theo. "Anh nói rõ ràng với em đi!"

"Anh đi tìm ai, em hiểu rõ hơn anh mà, không phải sao?" Kim Myung Soo lạnh lùng trả lời.

Bae Suzy có chút bối rối mà đảo mắt. "Em không biết anh đang nói gì...."

"Em đã sớm biết Ji Yeon đã về nước, và cô ấy là nhà đầu tư lớn của nhà trẻ Queen's, đúng không? Cho nên em mới gấp gáp chuyển vườn trẻ cho Su In, bởi vì em sợ anh gặp cô ấy!"

"Em không biết anh nói gì...."

Cô ta vội trốn tránh, lại bị Kim Myung Soo nắm chặt cổ tay, ấn lên tường. Ánh mắt của anh lạnh lẽo, từ trên nhìn cô ta. "Sáu năm trước, chính em cho thuốc vào trong canh, cho nên anh mới mất đi khống chế, cưỡng bức cô ấy!"

"Canh gà gì chứ? Em không nhớ gì hết. Em không hề làm chuyện đó!"

"Em còn không nhận! Mấy năm nay anh vẫn không nhắc đến, bởi vì anh muốn em chủ động nói với anh, nhưng cho đến hôm nay, em đều lừa gạt anh. " Anh vô cùng đau đớn. " Suzy, tại sao em lại trở nên đáng sợ đến vậy chứ?"

"Em đáng sợ? Em trở nên đáng sợ đều do bị anh ép đó!" Bae Suzy tự biết mình thoát không khỏi, dứt khoát mang tất cả nhẫn uất ức trong lòng bấy lâu nay trút hết ra ngoài.

"Anh là của em, em không cho phép anh yêu bất kỳ người phụ nữ nào! Park Ji Yeon , quyến rũ anh, đó là cái giá mà cô ta phải trả! Em chỉ muốn bảo vệ tình yêu của em, em không sai!"

"Nhưng em đã làm tổn thương người khác! Suzy mà anh biết rất lương thiện, tuyệt đối không phải như bây giờ! Hôm nay anh ngủ ở phòng khách." Anh đẩy cô ra, bước nhanh ra ngoài.

Bae Suzy men theo vách tường chầm chậm ngồi xuống đất, òa khoác lớn.

Anh cho rằng, cô muốn trở nên như bây giờ sao?

Trong chuyện này, cô cũng là người bị hại mà.

Cô vĩnh viễn cũng không thể quên được cái đêm đáng sợ đó, cái đêm sỉ nhực kia. Giống y như ma quỷ vậy, lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô, hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.

Lúc đó, Park ji Yeon vừa chạy trốn, Myung Soo tìm khắp nơi đều không thấy cô ta, cả người gần như sụp đổ, cũng chẳng thèm để ý đeens cô. Đau khổ không chịu nổi nên cô mới một mình chạy đến quán bar uống rượu, một ly rồi lại một ly rượu, rất nhanh chìm vào cơn say không biết gì.

Cho đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một cái hẻm nhỏ dơ dấy bốc mùi, một khuôn mặt của người đàn ông có vết dao chém, dữ tợn thô tục đang cởi quần áo của cô.

Cô sợ hãi, giãy dụa, la hét, kêu cứu, nhưng chút sức cũng không có, còn tên đàn ông ghê tởm kia lại lấy mảnh vải nhét vào miệng cô, đè cô ở dưới đất, thân dưới ghê tởm cắm vào trong cơ thể cô.

Cảm giác đau khổ này giống như bị xé rách tất cả, đến nay cô vẫn nhớ rõ. Cô chỉ có thể khóc và khóc, nhẫn nhịn chịu đựng động tác không ngừng nghĩ của tên đó trên người mình, chất lỏng ghê tởm của tên đó lần lượt bắn vào người cô.

Lúc đó cô thực sự rất muốn chết, nhưng cô không thể, bởi vì bọn họ hại cô trở nên như vậy, dựa vào cái gì cô phải chịu sỉ nhục mà chết đi, còn chúng thì lại sống nhởn nhơ vui vẻ, hận thù đã vực cô sống dậy.

Nửa tháng sau, cô phát hiện mình có mang, vốn định phá bỏ, cứ do dự mãi, rồi vẫn giữ con lại, Thừa dịp Kim Myung Soo uống say, vẩy ít máu trên giường, lừa anh nói bọn họ đã xảy ra quan hệ. Mượn gió bẻ măng, nói con là của anh.

Nhưng mấy năm nay lúc nào cô cũng sống trong lo âu, sợ anh sẽ phát hiện bí mật này. Sự xuất hiện của Park Ji Yeon, dường như báo trước bí mật này sắp sửa bị phanh phui. Cô lúc này như con chim run sợ, mỗi ngày đều sống trong đau khổ và lo sợ.

Cô cần phải giành lấy trước thời cơ, đuổi cô ta đi, chấm dứt hết tất cả.

..............

Kim Myung Soo đi đến thư phòng, buồn phiền chán nản ngã xuống ghế da. Nhưng cứ nghĩ đến việc làm Ji yeon lại quay về bên anh một lần nữa, anh còn nghĩ chính cô vẫn còn có tính c mình nên mới lọi vẻ chống cự mà hơi nhút nhát như thế , trong lòng lại xuất hiện một niềm hạnh phúc mãnh liệt, từng tế bào trên người đều tràn ngập xúc động, gấp rút đến mức khó mà dằn lại, ước gì có thể nhìn thấy cô sớm.

Những năm qua, Yoo Seung Ho lợi dụng quân đội để che mắt, giấu mẹ con họ rất kỹ, anh phái nhiều người tìm khắp nơi cũng không có, vốn sắp tuyệt vọng rồi. Cũng may ông trời đối xữ với anh không tệ, đã mang cô trở về với anh .

Cảm giác đau đớn tê tái không nguôi, dừng như cả thết giới đều sụp đổ, anh đã chịu đựng một lần, gần như lấy hết nửa cái mạng của anh. Lần này, anh quyết sẽ không để cho cô rời khỏi lần nữa.

Nhưng anh không thể bá đạo thô lỗ mà cướp đoạt như lúc trước, như vậy chỉ càng đẩy cô ra xa. Anh sẽ lấy tấm lòng thành của chính mình, lay động cô, để cô tin tưởng vào tấm chân tình của anh...Nhất định...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro