Chap 161

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Ji Yeon đi ra khỏi viện an dưỡng, nhìn quanh trái phải, không biết nên đi đâu. Ở Hàn Quốc này, cô không có người thân. Vô cùng bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Kim Myung Soo .

Anh ngạc nhiên lại vui mừng. "Em tìm anh sao?"

Nghe giọng nói, còn tưởng là gọi nhầm số, có cần vừa mừng vừa lo đến nỗi vậy không?

Nhưng nghĩ lại cũng phải, về Hàn Quốc lần này đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh. Lúc trước đều là anh chủ động tìm cô, hầu hết cô đều ngắt cuộc gọi. Cô nhỏ giọng "ừ" một tiếng, rất lâu mới ấp úng nói ra một câu. "Có thể giúp tôi một chuyện được không?"
Lúc Kim Myung Soo chạy đến dưới lầu khu chung cư, Park Ji Yeon đang ngồi ở cửa phòng bảo vệ, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, đợi người nhà đến đón, thật đáng thương.

Anh chào hỏi vài tiếng với bảo vệ, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống. "Đợi bảo lâu rồi?"

"Hử?" Cô rối rắm, kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi, giống như không nghe thấy anh nói gì, vẻ mặt có hơi ngờ nghệch.

"Đợi lâu lắm sao? Tay có lạnh không?"

Anh muốn nắm lấy cô, lại bị cô né tránh, vội vàng giấu tay ra sau lưng. Anh cảm giác được cô đang cố ý tránh né, cố ý kéo tay cô lại, mới thấy những ngón tay trên hai bàn tay cô sưng lên như y như củ cải, nhíu chặt lông mày lại.

...............

"Úi..... nhẹ một chút....đau....." Vẻ mặt của Park Ji Yeon nhăn lại giống như khỉ ăn ớt.

Còn mặt của Kim Myung Soo thì vẫn u ám, giống như mây đen giăng khắp bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa. "Ai làm hử?" Giọng nói giống như từ dưới địa ngục chui lên, đầy âm u, khiến người khác không thể không rét run.

Cô giả ngu. "Ai, ai làm gì chứ?"

"Tay của em đó!"

"Buổi sáng sửa tivi....không cẩn thận bị điện giật....."

Anh xem thường liếc một cái. "Điện giật đến nỗi sưng phù lên như vậy sao?"

"Đúng đó! Thật kỳ diệu nha! Có hơi kỳ quái."

Anh nghiến răng một cách ghê sợ. "Park Ji Yeon , em đừng nói dối nữa."

Cô khiếp sợ dựng tóc gáy, nuốt nước bọt trả lời. "Thì do bị điện....
" thành thật trả lời anh đi. Cho dù em nói dối dù chỉ 1 câu, anh cũng sẽ biết!"
Ngắt lời Ji Yeon một cách lạnh lùng đầy nguy hiểm
Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, Park ji Yeon  nào dám nói dối, đành phải nói sự thật.

Vẻ mặt của Kim Myung Soo càng ngày càng khó coi, cuối cùng, gần như gào thét với cô. "Lão già kia rõ ràng cố ý chỉnh em mà! Em cũng ngoan ngoan dâng đến tận cửa để người ta tra tấn thành như vậy sao?"

"Thực ra thì.....cũng không phải chỉnh đâu mà.....chỉ muốn thử thách lòng kiên trì của em thôi........"

"Cho nên ý của em là, em cam tâm tình nguyện sao? Em thích Yoo Seung Ho như vậy à, quyết tâm muốn gả cho cậu ta đến thế sao? Vì cậu ta, trở nên như vậy, có đáng không?" Kim Myung soo  vừa ghen tỵ vừa đau lòng.

Anh không đành lòng nhìn cô bị tổn hại dù chỉ một chút, hơn nữa.............còn là vì người đàn ông khác! Điều này làm cho anh rất lo lắng, giống như trái tim của cô đã không còn thuộc về mình, cho dù anh cố gắng như thế nào, cũng không cách nào giành cô về được!

"Tất nhiên là đáng giá!" Park Ji Yeon mỉm cười. "So với những gì Yoo Seung Ho đã bỏ ra và hy sinh cho tôi, những điều này chẳng đáng là gì cả. Nếu như ngay cả một sự thử thách nho nhỏ này cũng không chịu được, tôi hoàn toàn không có xứng để gả cho anh ấy!"

"Đủ rồi!" Kim Myung Soo cầm bình thuốc nước đập thật mạnh xuống bàn trà, tức đến nỗi cả người run rẩy, tất cả gân xanh trên cánh tay đều đập "thình thịch". "Anh không muốn nghe em thật lòng với Yoo Seung Ho như thế nào, nếu như em muốn nói những thứ này, cút đi!"

Park Ji Yeon sững người.

Lúc này mới biết được, mình không nên ở trước mặt anh nói những lời không nên nói.

Do cô ích kỷ, thiếu suy nghĩ, sao lại không nghĩ đến cảm nhận của anh chứ? Cô không nên ở lại chỗ này.

Nhỏ giọng nói tiếng "cám ơn", đứng dậy.

Cô cầm lấy túi xách, vừa đi đến cửa, đột nhiên bị Kim Myung Soo giữ lại, xoay cả người lại, đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của anh. "Đáng chết! Em nhất định phải lấy thái độ lạnh nhạt như vậy đối xữ anh sao?"

"Tôi không có lạnh nhạt, chỉ cảm thấy mình không nên cầu xin sự giúp đỡ của anh thôi."

"Em.........." Kim Myung Soo tức sôi máu. Cô chính là có bản lĩnh này, dùng thái độ bình thản này, cùng với những câu nói bâng quơ làm cho anh tức hộc máu, nhưng lại không thể làm gì cô. Đánh không được mắng không xong, sớm muộn gì cũng làm mình nghẹn chết, tức chết mà!"

"Xin lỗi anh.........."

"Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi, cứ giữ lại trước đi. Đợi sau khi vết thương em khỏi, anh sẽ tính sổ với em sau." Vẻ mặt của Kim Myung Soo lạnh như băng, tay lại dịu dàng bế cô lên theo kiểu công chúa, quay trở về ghế sofa. "Ngoài tay ra, còn chỗ nào bị thương không?"

"Không có!" Cô kéo cao cổ áo lại theo bản năng, nhưng động tác nhỏ này lại bị Kim Myung Soo chộp được, kéo cổ áo ra, phía sau cổ có hai đường đỏ ngấn.

"Cái này gọi là không có sao? Trên người còn chỗ nào bị thương nữa hả?"

"Thật, thật không có mà."

Biết cô chết vẫn còn cứng miệng, anh uy hiếp một cách dứt khoát. "Nếu em không nói, anh sẽ lột sạch người em."

"Trên lưng hình như có vài vết......"

"Cởi hết quần áo ra, nằm ngay ngắn!"

"Hở? Cởi quần áo sao? Như vậy không hay đâu!"

"Xấu hổ gì chứ? Cũng không phải chưa từng nhìn qua."

Park Ji Yeon vô cùng xấu hổ. Mặc dù nhìn cũng đã nhìn, nhưng dù sao đó là chuyện của sáu năm trước rồi. Lần này trở về, cô không nghĩ sẽ cùng anh 'thẳng thắn đối mặt'. Cô nắm chặt quần áo, khó xữ.

"Nếu em không cởi, anh sẽ tự mình làm."

Anh làm bộ muốn nhào quá đó, Park Ji Yeon vội vàng kêu lên. "Được rồi, tôi cởi, tôi cởi! Anh, anh quay người qua chỗ khác đi!"

"Phiền phức!" Vẻ mặt anh mất kiên nhẫn, nhưng vẫn làm theo.

Park Ji Yeon đợi mấy giây, chắc chắn anh không quay người lại, mới từ từ cởi quần áo. Với cô mà nói, chuyện này quả thực quá khó!

"Xong chưa hử?"

"Tôi đang cố gắng..........anh đợi thêm chút đi, đừng có quay người lại đó!"

"Em đừng nghĩ người khác xấu xa đến vậy có được không? Anh chỉ muốn bôi thuốc giúp em thôi, không có ý nghĩ nào khác đâu."

Trong lòng Park Ji Yeon nói thầm. Anh vốn dĩ cũng không phải người tốt, ai biết được anh có nghĩ đến ý nghĩ nào khác chứ. Lỡ như đột nhiên bị sói đói chộp mồi, không phải cô thảm rồi sao?

"Nhanh lên."

"Biết rồi, đừng hối!"
Khó khăn lắm mới cởi được áo sơmi ra, để sang một bên, đang cố gắng lấy hết can đảm cởi bra ra. Kim Myung Soo đột nhiên quay người lại, cô hoảng hốt lo sợ, chưa kịp phản kháng, thì đã bị anh nén lên ghế sofa.

Cô giãy dụa dữ dội. "Đồ khốn! Anh đang làm gì vậy hả?" Cảm giác mình giống như cá nằm trên thớt quẩy đuôi thình thịch, rất vô vọng!!!

"Em quá chậm chạp." Kim Myung Soo ung dung cởi bỏ áo bra của cô. Hai bên rải rác mở bung ra, lộ ra đường cong bờ ngực, cô vô cùng ngượng ngùng, vội lấy gối che đi. "Này, tự tôi làm được......"

"Đừng lộn xộn."

Trên tấm lưng trần trụi vốn bằng phẳng đập vào mắt toàn là những vết thương làm người khác giật mình, ẩn hiện trên đó là hoa văn đầu rồng của cây ba-toong, Kim Myung Soo hết sức tức giận. Nếu người kia không phải là ông lão tám mươi mấy tuổi, anh đã gọi điện thoại kêu người làm thịt rồi.

Anh vừa lấy thuốc, vừa tức giận hỏi cô. "Em là đứa ngốc sao? Để cho ông ta đánh đến vậy? Không biết chống lại sao?"

Park Ji Yeon không lên tiếng. Anh mới là đứa ngốc đó! Ngay cả người già cũng đụng vào, bề dưới mạo phạm người trên, người ta còn là tư lệnh, không phải muốn chết sao?

Anh đổ thuốc nước, cẩn thận giúp cô bôi lên lưng.

Park Ji Yeon  cắn chặt răng lại, sợ anh la, không dám kêu đau nữa.

"Đau thì kêu lên, đừng cố nhịn."

Môi cô trắng bệch, gượng gạo nhếch miệng cười. "Thực ra thì......vẫn tốt.....cũng không đau lắm."

Kim Myung Soo  hết cách. Nhìn vết thương thì biết đánh rất mạnh tay, còn đánh trên lưng, làm sao có thể không đau.

Người tinh mắt nhìn vào là biết ngay lão già kia là mượn danh 'thử thách' để đánh nhằm tra tấn cô, vốn dĩ không cách nào đồng ý, chỉ có một mình cô ngu ngốc chịu đựng. Cái gì mà 'có công mài sắc có ngày nên kim', đều là thứ bỏ đi!

Chịu đựng không đến hai ngày, cô nhất định sẽ lấy mạng mình gộp vào!

"Nếu sau này ông ta còn ra tay nặng như vậy, thì em cứ quật ông ta ngã thẳng xuống, không phải em từng học teakwondo sao?

"Đùa hả? Tôi làm sao có thể ra tay với một người già. Hơn nữa, ông ấy cũng chỉ vì cháu mình thôi, tôi có thể hiểu được. Đổi ngược lại mà suy nghĩ, nếu sau này có con , con tôi muốn lấy một người phụ nữ đã từng kết hôn, còn có con, anh sẽ đồng ý sao? Tôi cũng không dám dễ dàng đồng ý! Hơn nữa, Yoo gia là danh gia vọng tộc, thử thách một chút về tư cách cũng là điều bình thường."

"Bình thường con khỉ! Em như vậy là gọi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đó."

Chính mình 'vui mừng', lại để cho ông ta tra tấn. Nhìn lưng ô đầy vết thương, trái tim anh như tan vỡ. Cái gì gọi 'đánh lên người cô, đau đớn trái tim anh', anh coi như cũng đã hiểu rõ.

"Xía! Anh muốn cái gì có cái đó, ngồi tít trên cao, đương nhiên không biết............vượt qua thử thách khó khăn, trải qua đau khổ mới gọi là tỉnh yêu chân thành."

"Cho nên em thật lòng với Yoo Seung Ho sao?" Giọng điệu của Kim Myung Soo nguy hiểm, sức trên cánh tay cũng không ý thức được, hơi mạnh một chút, Park Ji Yeon đau đến nghiến răng trợn mắt. "Không có đâu........."

Anh có cần nhạy cảm đến vậy không? Cô chẳng qua chỉ nói lý lẽ về mặt khách quan thôi. Đồ bạo lực! Đau chết cô!

Không nói về vấn đề này nữa, Kim Myung Soo không cách nào đảm bảo mình sẽ giết chết cô trong chốc lát, nhịn không nhắc đến nữa.

Park Ji Yeon cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cười mỉa. "Bôi xong chưa? Cám ơn nha...."

Ý.....đúng rồi nha.........hình như vừa mới quên mất một chuyện.

"Chuyện đó.........người tôi rất hôi có phải không?"

"Ừ!"

"Nếu như tôi nói tôi quên tắm, muốn phiền anh đợi tôi tắm xong rồi giúp tôi bôi thuốc lại lần nữa, anh có đánh tôi không?"

"Miệng vết thương của em không thể dính nước. Anh lấy khăn lau người giúp em."

"Hở?" Anh giúp cô lau người? Ngẫm nghĩ lại rất mập mờ nha! Park Ji Yeon  không ngớt lời từ chối. "Không cần, không cần đâu......hôi một chút cũng không sao!"

"Nhưng làm anh nghẹt thở."

"Á....." Cô đỏ mặt. Bộ mình hôi giống như cá chết sao? Sao lúc nãy sao không nói.

Kim Myung Soo cảnh cáo hai ba lần không được lộn xộn, mới vào phòng tắm hứng một chậu nước, nhún khăn lại lau lưng cho cô.

Park Ji Yeon cảm thấy thật mất mặt, đầu chôn sâu vào gối, ngón tay của anh tỉnh thoảng chệch ra khỏi khăn, đụng vào da cô, giống như điện giật, vừa mềm vừa tê, cô còn có thể nghe thấy tiếng "xẹt xẹt" chạy qua của dòng điện. Trêu chọc một chút lại một chút, vô cùng ngứa, tim thì đập rộn ràng.

Thật ấm ấp nha thật ấm áp......

Nửa người trên đã bức cô đến điên rồi, khi tay anh đụng đến mông cô, cô khóe léo đẩy một cái, suýt chút nữa là bật cong người lên rồi.

Kim Myung Soo sớm đã đoán được từ sớm cô sẽ như vậy, đè cơ thể động đậy lại, hết lời để nói. "Cũng không phải anh cưỡng bức em, cần gì phải phản ứng mạnh đến vậy chứ?"

"Cũng không chắc, ai biết được anh đột nhiên có nổi tà tâm không..................a!"

Cô còn chưa nói hết, mông đã bị đánh một cái, đau đến nỗi cô suýt chút chảy nước mắt.

Biến thái mà! Dám đánh mông cô! Còn đánh mạnh đến vậy!

Lông mày anh giương lên, liếc nhìn cô. "Biết đau rồi sao?"

Nước mắt là bằng chứng rõ ràng nhất.

"Đừng động đậy, anh sẽ đánh đến mông em nở hoa đó."

Quả nhiên được dạy dỗ một chút, Park Ji Yeon có nề nếp ngay, nhúc cũng không dám nhúc, Kim Myung Soo mới có thể im lặng giúp cô lau chân. Nhưng anh mau chóng nhận thấy, anh vốn không có nghĩ nào khác lại bắt đầu dần có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ. Với lại cơ thể này khiến cho anh ấp ủ nhớ thương quá lâu quá lâu rồi, làn da nõn nà, cảm xúc tuyệt vời này làm xao động trái tim anh.

Cổ họng nuốt nghẹn vài lần, trong lồng ngực có một loại khát vọng ngày càng mãnh liệt.

Cảm giác trống rỗng ở phía dưới cũng càng ngày dày đặc.

Đáng chết! Chẳng lẽ anh đúng như những gì cô nói, là kẻ thừa nước đục thả câu, biến thái chỉ dùng nửa người dưới để suy nghĩ thôi sao?

Ngay cả động tác đơn giản là bôi thuốc cũng bôi ra 'lửa dục vọng'.

Tuyệt đối không được!

Kim Myung Soo nhắm chặt mắt lại, dường như muốn nghĩ một số chuyện khác về công việc, để mình phân tâm. Nhưng trong đầu đều toàn là hình ảnh cơ thể trắng nõn của cô, quả thực không cách nào khống chế được. Cơ thể càng ngày càng nóng, ngay cả ngón tay cũng trở nên nóng hổi, thiêu đốt người khác.

Park Ji Yeon cũng cảm nhận được, chôn đầu vào trong gối, rì rầm lẩm bẩm. "Tay anh...........nóng quá..........."

Kim Myung soo  giống con mèo bị dẫm lên đuôi, phản ứng quá mãnh liệt. "Anh không có!"

Dọa Park Ji Yeon suýt chút nữa té xuống ghế sofa.

Đột nhiên kêu to như vậy, muốn dọa cô chết sao?

Cũng nắng mưa thất thường không nhẹ nha?

Sớm muộn gì cô cũng anh dọa đến mắc bệnh tim......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro