Chap 185

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeju

Mùa đông.

Một ngôi mộ nằm ở vùng ngoại ô của một thị trấn nhỏ, gió thổi lạnh thấu xương, trước mắt đều là cảnh quạnh hiu, cây cối đang run rẩy rụng rơi lá vàng trong gió lạnh, gần như bị nhổ hết cả gốc rễ lên. Một mảng mây đen từ xa nhè nhẹ bay đến, báo hiệu sắp sửa có một trận mưa to kéo đến.
Park Ji Yeon  mang theo một túi đồ lớn, men theo đường núi gập ghềnh khó khăn mà leo lên đến nghĩa trang, tìm thấy được phần mộ của mẹ mình. Thỉnh thoảng hàng xóm cũng có đến cúng bái, quét dọn, nhưng trên bia mộ vẫn bám đầy dây leo, và lá cây héo úa rơi đầy trên đất.

Tấm hình trắng đen trên bia một, mẹ đang mỉm cười rất đẹp. Nhưng khi Park Ji Yeon  nhìn thấy, lại chua xót mà ươn ướt khóe mi. "Mẹ à, xin lỗi mẹ, đã lâu rồi con không đến thăm mẹ. Sau này, con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ hơn."

Cô lẳng lặng dọn dẹp hết những nhánh cây khô, quét dọn bia mộ thật sạch sẽ. Sau đó lấy một bó hoa loa kèn thật to ra, để ở trước bia một. "Con mang hoa loa kèn mẹ thích nhất đến cho mẹ, còn có một vài món ăn nhẹ, đều là những món mẹ thích nhất."

Bầu trời thay đổi màu sắc, cả một bầu trời đều âm u, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống, ngột ngạt đến đáng sợ.

"Lần trước con nói với mẹ, con tìm được ba rồi, con cũng kết hôn rồi, đều là những tin tốt. Nhưng lần này, lại là hai tin xấu nhất đó mẹ à. Ba có dính líu đến tham ô, đã bị bắt giam rồi. Chứng cứ cũng xác thực, con không giúp cho ba được mẹ ơi. Con và Kim Myung Soo cũng ly hôn rồi", cô cười ngượng. "Có lẽ, đây cũng không được coi là một tin xấu, mà là một sự giải thoát."

"Con cũng sắp tái giá rồi, có lẽ mẹ cũng đã từng nghe qua tên của anh ấy, Yoo Seung Ho  đó, anh ấy đã từng là một người đàn ông trăng hoa............... Nhưng mẹ không cần lo lắng đâu, bây giờ anh ấy đối xử với con rất tốt, vô cùng tốt......... anh ấy rất cưng chiều con............ Lần sau, con sẽ dẫn anh ấy đến ra mắt với mẹ."

"Mẹ à.............. gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rồi, con không biết phải làm thế nào nữa, con vô cùng bất lực, cũng rất khó chịu.......... Nếu như mẹ còn ở trên đời thì tốt rồi............... Mẹ dạy con đi, con phải làm sao đây mẹ?" Nước mắt bỗng nhiên men theo gò má của Park Ji Yeon  chảy xuống, lúc này, trời đổ mưa to tầm tã, "bùm bùm", "như một chiếc roi quất vào mặt cô, trên mặt không thể phân biệt rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Mưa càng ngày càng lớn, giội ướt hết quần áo của Park Ji Yeon , thân hình vốn gầy gò của cô giờ lại càng lộ vẻ gầy yếu hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Cô giống như không hề hay biết gì, cứ để mặc cho mưa to ngấm nhập vào cơ thể mình, quỳ ở trước mộ suốt một tiếng, sự lạnh lẽo bao trùm hết tay chân, lạnh đến thấu xương.

Cho đến khi muốn đứng lên, mới nhận ra đôi chân mềm nhũn, choáng váng hoa mắt. Trời đất ở trước mắt như xoay vòng, hai mắt tối sầm lại, những chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn không hề biết gì.

................

Một cơn ác mộng thật dài, trong mơ đều là nụ cười dữ tợn của Kim Myung Soo , trong tay con cầm một con dao dính đầy máu đuổi theo cô, gào thét muốn cô đền mạng. Cô liều mạng bỏ chạy, nhưng làm cách nào cũng trốn không thoát, con dao cắm vào trong tim cô.

Cảnh tượng xoay chuyển, lại có một người tiến vào trong giấc mơ, Yoo Seung Ho  đang đứng cách cô vài bước, nhưng lại giống như cách cô rất xa. Cô muốn đến gần, lại không có cách nào chạm đến anh. Anh đứng trong một thế giới khác, nở nụ cười lạnh lẽo với cô, chỉ trích cô phản bội anh, cô không có tư cách kết hôn với anh.

"Đừng mà................ đừng mà................. đừng bỏ em................... Seung Ho ............. em không có phản bội anh................ xin anh đừng bỏ em....................." Park Ji yeon  tỉnh lại từ trong mơ, bật thẳng dậy, cả người đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.

Một hồi lâu sau mới bình thường trở lại, mới biết được vừa rồi mình đã gặp một cơn ác mộng đáng sợ.

Mơ màng nhớ lại, đáng lẽ mình phải té xỉu ở trước mộ chứ.

Nhưng chỗ này là chỗ nào?

Một cơn phòng lạ lẫm, một chiếc giường lạ.

Không lẽ đây lại là giấc mơ sao?

"Nằm mơ cũng gọi tên tên kia, sợ mất thằng đó đến vậy sao?"

Phía sau tai thổi đến một luồng gió lạnh, Park Ji Yeon  quay đầu lại.

Kim Myung Soo  đang đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một chiếc ly thủy tinh, ngón tay nắm thật chặt, ngay cả cái ly thủy tinh cũng cảm giác được sắp bị anh bóp méo. Vẻ mặt anh càng khó coi hơn, còn âm u đáng sợ hơn cả bầu trời ở ngoài cửa sổ, trên cổ nổi đầy gân giống như một con rồng đang lượn quanh, kêu gào tức giận.

Park ji Yeon  càng hy vọng đây lại là một con ác mộng, nhưng sự tức giận của anh, sự lạnh lẽo của anh, làm cho mọi thứ không thể thật hơn nữa!

Cô tức giận, chống đối. "Sao anh lại ở đây hả? Ra ngoài....."

"Đây là phòng tôi thuê! Em có tư cách gì kêu tôi ra ngoài!" Kim Myung Soo  cầm cái ly bỏ lên bàn một cái thật mạnh, một tiếng "oang" thật lớn, giống như đang trút con giận.

"Vậy thì tôi đi!"

Cô vừa xuống giường, liền bị Kim Myung Soo  kéo trở về giường. Sức quá lớn, cả người đụng vào đầu giường, đau đầu hoa mắt. Nhưng cô không cho phép mình ở trước mặt anh tỏ ra chút mềm yếu nào, lập tức đứng dậy, điên cuồng bạo lức. "Kim Myung Soo , anh muốn làm cái quái gì!"

Trái ngược với sự điên cuồng của cô, anh lại bình tĩnh đến kỳ lạ. "Hôn mê một ngày một đêm, vừa mới tĩnh lại, còn muốn hôn mê lần nữa sao?"

"Mắc mớ gì đến anh! Cho dù tôi có chết ở ngoài đường, cũng không cần anh lo!"

"Nếu như tôi không cứu em, em cho rằng em sẽ không chết ở ngoài đường sao?" Vẻ mặt của anh làm cho người khác phải ghê sợ, lời nói cũng rất khó nghe, mỗi chữ như có dao. "Cõng em từ trên núi xuống đây, tôi đã phải tốn rất nhiều sức đó."

"Tôi cũng không cầu xin anh cứu tôi!" Park Ji Yeon  nổi điên. "Anh lại theo dõi tôi sao? Rốt cuộc anh muốn sao đây? Ngay cả một giây cũng không muốn buông tha cho tôi sao? Cho dù bảo tôi quỳ xuống cầu xin anh cũng được, anh tha cho tôi, tha cho gia đình tôi đi!"

"Vậy sao? Quỳ xuống cũng được sao? Vậy em thử đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại!" Anh tỏ thái độ cao ngạo, nhíu một bên lông mày lên, mỏi mắt chờ mong.

Park Ji Yeon  không ngờ anh lại có thể tàn nhẫn đến mức này, tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy.

Cắn răng ép mình phải bình tĩnh, "có phải tôi quỳ xuống cầu xin anh, anh sẽ bỏ qua cho nhà họ Park  phải không?"

"Tôi chỉ nói, tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nếu như em không quỳ, thì ngay cả một cơ hội cũng không có, tự em suy nghĩ kỹ đi."
Park Ji Yeon  nhìn gương mặt đáng ghét xa lạ kia, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ chính mình ngày xưa tại sao lại yêu một tên ác ma lạnh lùng vô cảm này. Mặc dù biết anh nói như vậy chỉ muốn nhục mạ mình, nhưng nghĩ đến Park Soo Ro  đang ở trong tù, cô vẫn cắn răng bấm bụng, "nhớ rõ những gì anh nói."

Xuống giường, nhắm mắt lại, không hề có chút do dự mà quỳ ở trước mặt anh.
Kim Myung Soo  cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đầu gối của cô sắp chạm đất, quỳ với một tư thế vô cùng hèn mọn trước mặt anh, anh lại không nhẫn tâm được. Đi đến trước một bước, đỡ lấy cơ thể sắp quỳ xuống của cô, trên mặt mang theo sự mỉa mai và những lời châm biếm.

"Cùng một trò giả vờ khổ sở, em không mệt sao?"

"............."

"Xem ra gia đình họ Park các người không những đều lẳng lơ, mà còn rất biết giả vờ đáng thương để đòi sự đồng tình, nhưng đáng tiếc chiêu này không có tác dụng gì với tôi, em tỉnh lại đi!" Anh kéo cô trở về giường, vẻ mặt tàn nhẫn như ác ma. "Cho dù cả nhà em quỳ trước mặt tôi, mắt tôi cũng không chớp dù chỉ một cái đâu."

"Bây giờ, mau uống thuốc đi!"

"Tôi không uống!"

"Không dễ gì nghe em nói không muốn ha!" Một tay của anh giữ lấy sau ót của cô, thô bạo cạy miệng cô ra, cương quyết nhét viên thuốc vào miệng cô.
Park ji Yeon  ho dữ dội, "khụ khụ.......... khụ........"

Còn chưa kịp ngăn cản, anh lại lấy chiếc ly thủy tinh đưa vào miệng cô, ly thủy tinh và răng ma sát với nhau, vang lên âm thanh chói tai.

Kim Myung Soo  bị ép phải ngẩng đầu lên, một hớp nước thật to đổ và miệng, một chút xíu lại chảy vào mũi, sặc nước vô cùng khó chịu. Miễn cưỡng nuốt viên thuốc xuống, lại vướng ngay cổ họng, cô ôm lấy cổ mình, sắc mặt bởi vì ho mà trở nên ửng hồng. "Kim Myung Sko , anh là đồ biến thái! Khụ khụ....."

"Tôi cảnh cáo em, đừng có rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt, nếu không tôi sẽ cho em chết trong đau khổ."

"Hơ, đau khổ sao?" Cô cười mỉa. "Có đau khổ hơn nữa thì sao chứ? Dù sao, bởi vì anh, tôi đã chôn thân trong địa ngục rồi, anh còn có thể khiến tôi thê thảm hơn nữa sao?"

"Địa ngục, em biết cái gì mới gọi là địa ngục thực sự không?" Quá khứ bi thương làm cho Kim Myung Soo  kích động đến mức huyệt thái dương co giật lại, nỗi hận ở trong lòng so với sóng to gió lớn, rồng lớn hung dữ càng mãnh liệt hơn. "Địa ngục chính là khi em tỉnh lại, cảnh sát thông báo em đi đến nhà xác nhận tử thi."

"Vốn dĩ là hai con người đang khỏe mạnh, trong một đêm lại biến thành hai cái xác lạnh băng! Trong phút chốc cửa nát nhà tan, hạnh phúc gia đình bị hủy hoại, phải dắt theo em trai đi khắp đầu đường xó chợ, tranh giành thức ăn với đám chó hoang."

"Bởi vì chính anh gặp bất hạnh, thì phải kéo người vô tội khác xuống địa ngục chung với mình sao?"

"Vô tội sao?" Kim Myung Soo  như vừa nghe thấy một câu chuyện cười vô cùng nực cười, con ngươi trợn ra, tràn ngập thô bạo. Giống như một con báo săn nhanh nhẹn, bóp chặt lấy cô của cô. "Không phải em muốn biết nhà họ Uất rốt cuộc có mối thù sâu sắc gì với tôi sao? Vậy bây giờ tôi nói cho em biết, chính là Park soo ro , đã đụng chết ba mẹ tôi."

Một tia sét đánh xuống, nổ vang kinh hoàng.

Cây cối bị đánh trúng gãy ngang.

Mưa to gió lớn nổi điên cuồng.

Park Ji Yeon  hoảng hốt mở to hai mắt, cho rằng do tiếng sét quá lớn, nên mình đã nghe nhầm.

"Anh nói gì chứ?"

"Nghe không hiểu sao? Vậy tôi lặp lại thật rõ ràng một lần nữa cho em nghe, ba em, chính là hung thủ giết chết ba mẹ tôi."

Sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cả người run lẩy bẩy. "Không thể nào............. không thể nào............."

"Park Soo Ro  tên cầm thú không bằng con chó hoang đó, sao lại không thể làm ra những chuyện này chứ? Năm đó khi ông ta còn là Park sun ro , muốn đâm chết một kẻ thù ở trên thương trường, nhưng lại hại chết ba mẹ tôi! Trôi qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn điều tra chuyện này, cuối cùng cũng để tôi điều tra ra được! Nhưng tôi lại không ngờ, người con gái mình từng yêu, lại chính là con gái của kẻ thù giết chết ba mẹ mình!"

Cả người Park Ji Yeon  đã trở nên ngây dại, không hề nghe thấy anh nói gì.

Đây là kết quả mà cho dù cô đoán như thế nào cũng không thể ngờ đến...............

Ba cô hại chết ba mẹ anh..............

Ba cô hại chết ba mẹ nah sao?

Sao có thể như vậy?

"Bây giờ em cuối cùng cũng đã biết, tại sao tôi lại hận nhà họ Park đến vậy, nhất định phải bắt tất cả các người phải chết rồi ha! Nợ máu phải trả bằng máu, đó là điều tự nhiên. Park Soo ro cho dù chết một trăm lần cũng không đủ để đền tội đâu."

"Xin lỗi anh................. tôi không biết.................. tôi không hề biết........." Môi của Park Ji Yeon  run run, nói chuyện không hề rõ ràng. "Nếu như đúng thực ba tôi đã làm, tôi, tôi thay ông ấy xin lỗi anh. Cầu xin anh tha cho ông ấy, cầu xin anh..........."

"Xin lỗi sao? Xin lỗi thì có thể làm cho ba mẹ tôi sống lại sao?" Kim Myung Soo  điên cuồng gào thét.

"Anh cứ coi như ba tôi đã bị trừng phạt đích đáng rồi, nhưng Park hyunah là vô tội!"

"Mỗi người nhà họ Park  các người ai cũng có tội, bao gồm cả em. Tôi để cho em sống tốt, chính là muốn em tận mắt chứng kiến, người thân của em từng người từng người bị hủy diệt như thế nào. Rất nhanh thôi, sẽ đến lược em rồi! Các người một người cũng đừng mong trốn thoát."

Cô bị anh dùng sức đẩy, ngã nhoài xuống đất. Giọng nói của anh giống như lời nguyền rủa đáng sợ, vang vọng cả căn phòng, một cơn ác mộng đáng sợ, kéo dài đằng đẵng.

Cô vẫn luôn muốn biết, giữa hai gia đình rốt cuộc có mối thù hận sâu đậm gì.

Nhưng khi cô cuối cùng đã biết được sự thật, thì lại mong mình chẳng biết gì cả. Như vậy, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.

Nhưng bây giờ, cả trái tim đều nặng nề, giống như có một hòn đá thật to đè xuống, hô hấp khó khăn.

Mối thù giết ba mẹ, cả đời này sẽ in dấu trong tim anh. Cho dù cô có cố gắng như thế nào, cũng không thể hóa giải được.

Không lẽ nhất định phải hủy diệt cùng với nhau sao? Mãi mãi tra tấn lẫn nhau sao?

Bỗng nhiên cảm thấy tương lại trở nên đen tối, bởi vì anh, không hề nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chỉ có chìm đắm trong vực sâu, đen tối vô tận.

Cô rất mệt mỏi, rất hỗn loạn. Nếu như không có Yoo Seung Ho bên cạnh, có lẽ ngay cả dũng cảm để sống tiếp cũng không có.

"Kim Myung Soo............. anh vĩnh viễn.............. không cách nào quên được quá khứ này sao?"

"Thù giết ba mẹ, làm sao có thể quên. Tôi đã từng thề, phải bắt người nhà họ Park  các người, nợ máu trả bằng máu."

Park Ji Yeon  tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro