Chap 2 : Hôn Nhân Thế Kỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tháng sau.

Toàn bộ người trong giới chính trị cùng các thương nhân trên Hàn Quốc đều tập trung về khách sạn Sunflower để chứng kiến một cảnh tượng chấn động cả thế giới, sức ảnh hưởng so với hôn lễ thế kỷ của hoàng gia không hề thua kém.

Chú rễ chính là người đã làm mây làm gió trong giới tài chính, tuy chỉ mới ba mươi hai tuổi nhưng đã nắm giữ số tài sản của phân nửa Hàn Quốc cộng lại -Kim MyungSoo . Cô dâu chính là con gái của thị trưởng Seoul Park Sooro - Park Jiyeon, nghe nói cô từ lúc nhỏ đã được đưa ra nước ngoài du học, đến nỗi người ngoài nhìn vào cứ ngỡ rằng Uất thị trưởng chỉ có một người con duy nhất đó là Park Hyuna

Về vấn đề rốt cuộc Park Jiyeon có phải là con gái riêng hay không, các tin đồn xung quanh về những vụ bê bối trong chính trị so với những vụ scandal trong giới nghệ sĩ ngày càng bí hiểm và xôn xao hơn, bởi vì đó là điều cấm kỵ cho nên đối với bất kỳ kẻ nào muốn tìm hiểu về thân phận của Park Jiyeon đều bị ông xử lý, Park Sooro vì để bảo đảm cái ghế thị trưởng của mình, đã tốn rất nhiều tâm tư tạo nên buổi hôn lễ này, không cần hỏi cũng biết buổi hôn lễ này có thể giúp ông bịt miệng một số người trong một thời gian dài.

Suy cho cùng vì lý do gì có thể khiến Kim Myungsoo từ bỏ cô thiên kim Park Hyuna để lấy cô con gái riêng này? Ngày thứ hai diễn ra hôn lễ, các phương tiên truyền thông ở Korea đã đứa tin về bài đính chính của Park Sooro đối với những tin tức liên quan về việc Park Jiyeon là con riêng, đó là thông tin không chính xác do kẻ thù có ý xấu tung ra nhằm hủy hoại danh tiếng của ông, Park Jiyeon cùng Park Hyuna thật sự là chị em ruột.

Ngay lúc này đây, cô dâu Park Jiyeon đang có mặt tại sảnh đường, nở một nụ cười duyên dáng và tiếp nhận những lời chúc phúc của khách mời đến dự hôn lễ, buổi hôn lễ này khách mời hầu như là những nhân vật có máu mặt tại Hàn Quốc . Từ tám giờ sáng cho đến tận trưa, người không ngừng bước vào làm cho cô có cảm giác chân của mình không còn tồn tại vậy, nụ cười trên mặt cũng đông cứng lại, nhưng khách mời thì vẫn cứ liên tục đi vào.

"Chúc mừng nhé! Chúc cô dâu chú rễ trăm năm hạnh phúc..."

"Xin cám ơn! "

"Tân hôn hạnh phúc!
"Xin cám ơn!
Mãi mãi vững bền !
Mời vào trong ngồi ạ!"

Cả người khoát lên bộ trang phục cồng kềnh, một người quý phụ trang điểm tựa như một phụ nữ trung niên đi vào trong sảnh đường, vừa bước vào đã cất lời khen ngợi Park Jiyeon: "Ây! Đây chẳng phải là cô tiểu thư thứ hai đã đi du học mười năm ở nước ngoài của Uất gia đây sao! Cô quả thật rất xinh đẹp nha! Nhìn làn da này, còn cả vóc dáng nữa, còn đẹp hơn cả Park Hyuna..." Con ngươi đen của bà ta liếc nhìn Kim Haeson rồi cười to: "Nhưng mà không biết có phải là do ở nước ngoài lâu năm nên nhìn dung mạo không giống chị gái! Hay vẫn là do mẹ con..."

Dự theo ánh mắt của chính mình, Park Jiyeon rõ ràng nhìn thấy khóe mắt của Kim Hyeson đang co giật lại, nhưng trên mặt của bà ta vẫn nở một nụ cười khách sáo: " Làm gì có nào! Đứa con nào chẳng giống cha mẹ của mình, Jiyeon nhà chúng tôi xinh đẹp như vậy, đó chính là phúc phần của tôi! Ha ha ha... Jiyeon à, mẹ nhìn thấy con hạnh phúc như thế này, trong lòng mẹ thực sự rất vui đó!"

Nhìn ánh mắt trìu mến của bà nhìn cô, tựa như mẹ con ruột vậy, làm cô nhớ lại tất cả việc xảy ra tuần trước, về những lời nguyền rủa cùng đe dọa sẽ cho người lái xe đụng chết mẹ kế của mình.

Thực ra, quan hệ giữa cô và bà chỉ đơn giản là quan hệ giữa cô với chồng của bà cũng chính là cha ruột của cô - Nhà lãnh đạo tài ba của giới chính trị Park thị trưởng, bởi vì lý do đó, một người chỉ dựa vào học bổng để đi học đại học như cô mới có thể hóa thân thành cô dâu của buổi hôn lễ thế kỷ này.

Trong con mắt của người ngoài nhìn vào, tất cả đều như một giấc mộng đẹp, tựa như thế giới cổ tích của người đứng đầu giới tài chính và thiên kim ngài thị trưởng, một cặp trời sinh thật hoàn mỹ.

Nhưng chỉ có bản thân cô là hiểu rõ nhất, giấc mộng tuyệt vời này tựa như bong bóng vậy, rất nhanh thôi sẽ vỡ nát.

Nói không chừng là vào buổi tối nay.
Nếu như anh không cách nào chấp nhận được vợ cùa mình đã không còn trong sạch nữa.

Kim Myungsoo đứng ở bên ngoài cách đó mười mấy met nhìn về nơi cô dâu của mình đang đứng.

Người con gái mười 22 này, quả nhiên là một món hời đáng kinh ngạc. Cái đáng nói chính là khí chất trên người cô ấy khiến người khác phải giật mình, đó không phải là một loại khí chất hấp dẫn đầy quyến rủ mà là mùi thơm của bùn không pha loãng bởi bất kỳ tạp hương nào tựa như một đoán sen thuần khiết vậy, ngay cả khi hòa lẫn trong đám đông, bạn có thể bị thu hút bởi chính khí chất toát ra từ cô ấy.

Bộ lễ phục trên người cô ấy chính là do nhà thiết kế nổi tiếng người Italia đã mất một tuần lễ dựa vào dáng dấp của cô mà thiết kế nên bộ áo. Chiếc khăn von màu trắng rủ xuống làn da mềm mại của cô, dưới làn tóc đen bóng hòa cùng nụ cười nhẹ nhàng tự như gió thoảng tạo nên một vẻ đẹp thật tự nhiên cũng không kém phần sang trọng. Cổ áo ở phía trước được thiết kết thành hình thuyen làm cho cổ áo có chiều rộng có thể lộ vai thon thả có chút tương phản với nét mặt ngây ngô, dịu dàng của cô. Điểm tạo nên sức hấp dẫn đó chính là sự thuần khiết, đa cảm nhưng cũng không che lấp được vẻ nữ tính trong cô.

Anh dám khẳng định rằng, cô dâu của anh thật sự là một báu vật hiếm thấy, so với lần đầu tiên nhìn thấy cô càng khiến anh kinh ngạc hơn. Tuy nhiên ở trong lòng anh, cũng chỉ có thể dừng ở mức độ thưởng thức mà thôi. Một bình hoa đẹp, anh đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Việc anh lựa chọn cô chẳng qua chỉ là lợi dụng cô như một công cụ giao dịch trên thương trường mà thôi. Người thật sự có thể đi vào trong trái tim anh, chỉ có duy nhất một người, người khiến anh yêu một lòng một dạ.

"Sự lựa chọn của cậu là chính xác đấy!" Bên cạnh bổng nhiên xuất hiện giọng nói vang lên của một anh chàng đẹp trai - phù rễ Kim Sunggyu , còn nháy mắt với anh: "So với cô ấy, Park Hyuna quả thật quá tầm thường rồi!"

"Cậu cho rằng, mình vì vấn đề đó mới lấy cô ấy sao?" Kim Myungsoo nếch miệng cười, ánh mặt tựa như trống rỗng nhưng lại chứ đựng nhiều ẩn ý sâu xa.

"Tất nhiên là không phải vậy rồi! Mình chẳng qua là nói lên cách nhìn nhận tổng quan về một con người thôi mà!" Kim Sunggyu nhún vai một cái. Cái tên thối tha này, quả nhiên chẳng có óc hài hước gì hết. Với nhiều năm quen biết cậu ta như vậy, anh rất hiểu rõ tính tình của con người này. Nếu không, với cái tính xấu đó của Kim Myungsoo, anh đã sớm từ bỏ cái ghế giám đốc mà bỏ sang nơi khác rồi.

"Theo như cách hiểu của mình thì, cậu đang có hứng thú đối với vợ mình?"

"Thì ra không phải chỉ có phụ nữ mới nhạy cảm, đàn ông cũng không ngoại lệ!" Kim Myungsoo chế giễu anh. "Cậu yên tâm đi, người thật sự khiến cho mình cảm thấy hứng thú hiện tại còn chưa xuất hiện đâu! Nếu có thể khiến cho mình yêu cô ấy, mình tuyệt đối sẽ không buông tay. Ngay cả khi cậu là tình địch của mình, mình tuyệt đối không nhân nhượng!" Giọng điệu tuy có vẻ như đang nói chuyện đùa, nhưng không hề thiếu đi sự nghiêm túc.

"Mình không hề biết rằng cậu lại có thể nói ra những lời như vậy!" Kim Myungsoo liếc một cái, cũng không thèm để ý đến anh ta.

"Cậu, cái tên thối tha này, chuyên gia bóp méo ý nghĩa lời nói của mình!" Kim Sunggyu cười cười rồi đấm cho anh một đấm, cùng lúc đó xem xét xung quanh : "Sehun không đến Câu hỏi của Hướng Lăng Phong đã làm cho khóe mắt của Nam Cung Nghiêu dấy lên một tia nặng nề.

"Em ấy vẫn như vậy à?"

"...Ừ!" nghĩ đến sắc mặt trắng bệch đó, trong lòng Kim Myungsoo chợt xót xa. Anh cầm ly rượu ngửa mặt lên uống một ngụm, cổ họng có chút nóng rát. Nhắm mắt lại, hình ảnh vụ tai nạn giao thông đó vẫn hiện rõ trong trí óc anh, làm cho anh cảm thấy kinh hoàng.

"Có cần mời một người y tá cho cậu ấy không?"

"Không cần thiết!" Anh giận dữ: "Cái đám vô dụng kia, chỉ tổ quấy rầy em ấy thôi!"

"Không nói nữa, Moon tổng cùng Lee tổng cũng đến rồi kìa, mình qua bên đó chào hỏi trước!"

................

Jiyeon ngầm quan sát chồng mình.

Anh, nhất định là người mà biết bao cô gái mong muốn!

Ngay cả khi đứng cách nhau xa như vậy, cô vẫn bị ánh hào quang tỏa ra từ người anh làm cho khiếp sợ. Nó dường như đã có từ lúc anh vừa được sinh ra vậy, làm cho người khác không cách nào phản kháng và né tránh, chỉ có thể chìm sâu trong sự quyến rũ của anh.

Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, từ trước đến giờ cô chỉ có thể nhìn thấy anh trên TV và trên các tập chí tài chính, cứ ngỡ rằng mình sẽ chẳng bao giờ phù hợp với người đàn ông này, ấy vậy mà lại có một ngày người đàn này lại thực sự trở thành chồng của cô. Cô vốn không yêu anh, chỉ kinh sợ trước năng lực của anh, sự khác biệt giữa cô và anh làm cho cô cảm thấy sợ hãi. Hôn lễ của hai người bọn họ, sẽ có hạnh phúc sao?

"Em gái, chị vẫn chưa mời em một ly!" Người vừa mở lời chính là người chị gái trên danh nghĩa của Park Jiyeon , Park Hyuna. Cũng chính là người đẹp mà biết bao chàng trai nhung nhớ đến, luôn toát ra một loại khí chất quyến rũ cùng phóng túng. Hai gò má của cô đỏ ửng lên, rõ ràng đã uống quá nhiều rồi, hai con mắt đỏ au nhìn trừng trừng vào Park Jiyeon , giống như muốn đâm cô ngàn đao vạn nhát vậy.

"Hyuna..." Kim Hyeson sợ cô gây loạn, cố gắng ngăn cô lại, Park Hyuna đẩy tay bà ra, giữ chặt Park Jiyeon , ở bên tai của Park Jiyeon nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô bây giờ đắc ý lắm phải không? Tôi sẽ nguyền rủa cô, không bao giờ có được hạnh phúc! Cướp ba cùng chồng của người con gái khác, cô sẽ không có được kết cục tốt đâu, tôi sẽ đợi... Cô cùng người chồng Kim Myungsoo này có thể kéo dài được bao lâu!"

Park Jiyeon có cảm giác mình vừa bị xối một gáo nước lạnh vậy, từ đầu đến chân đều ớn lạnh.

Người mà Kim Myungsoo vốn dĩ phải lấy là Park Hyuna, trên thực tế theo một cách nói khác thì cô chính là nguyên nhân làm thay đổi kết quả việc này, nhưng đây không phải là ý định ban đầu của cô. Cô không bao giờ hy vọng cuộc hôn nhân này sẽ hạnh phúc, chỉ là ngay trong hôn lễ của mình bị chính chị gái mình nguyền rủa như vậy, vẫn làm cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng giống như bị nghẹn lại, muốn đi thật xa khỏi nơi này.

"Thật xin lỗi, có thể cho tôi mượn cô dâu của tôi được không?"

Giọng nói của Kim Myungsoo đột nhiên vang lên ở phía sau.

Sắc mặt của Park Hyunalập tức thay đổi, nở nụ cười tiếp đón: " Tất nhiên là được, thân ái...em, rễ!" Cô không nói tiếng nói nào chỉ trừng mắt nhìn Park Jiyeon , giọng nói của cô ta tựa như được phát ra từ kẻ răng vậy.

"Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi!"

"Ừ!" Park Jiyeon điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vừa bước được một bước liền bị trật chân. Cũng may được Kim Myungsoo kịp thời đỡ lấy mới không bị ngã nhào xuống đất. "Thật xin lỗi, tôi...tôi đứng quá lâu nên chân có đôi chút tê..." Ngay khi Park Jiyeon đang cố gắng để đứng lên, sợ Kim Myungsoo nghĩ rằng bản thân cô quá ngu ngốc. Anh đột nhiên bế cô lên, ôm cả người cô vào trong vòm ngực rắn chắt của anh. Cô bị dọa đến bất ngờ, không kịp chuẩn bị, tay chân cứ loạn choạng muốn đấy anh ra, nhưng lại càng làm cho anh ôm chặt hơn, đã vậy anh còn cuối đầu xuống nở một nụ cười với cô: " Đừng động đậy..."

Chỉ ba chữ đơn giản, xuất phát từ miệng của anh, như có mê lực vậy, đi thẳng một mạch vào trong lòng của Park Jiyeon . Cứ như vậy cô để cho anh ôm lấy chính mình, dưới sự kinh ngạc với ánh mặt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh từ từ đi lên lễ đài.

Kim Sunggyu lắc lắc ly rượu trong tay mình, thông qua rượu Champagne nhìn đôi vợ chồng trên lễ đài, tâm trạng có chút phức tạp. Nói chính xác thì, anh đang lo lắng thay cho Park Jiyeon . Đối với những lời nói của Kim Myungsoo , chẳng qua chỉ là một màn kịch, khi hạ màn, tất cả đều tan theo mây khói. Nhưng thứ cô mất đi, rất có thể là tình cảm chân thành của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro