Chap 201

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Seoul.
Bae Suzy mất liên lạc với Kim Myung Soo suốt ba ngày liền, cô ta điên lên rồi, cả người phát điên, giống như người bệnh thần kinh. Cô ta nghe được Park Ji Yeon ra nước ngoài, ngay cả hành lý cũng chưa thu dọn, thì đã vội vàng chạy đến sân bay, nhưng cô ta được thông báo, là cô ta bị cấm xuất ngoại.
Nghĩ thôi cũng biết, là Kim Myung Soo không muốn cô quấy rầy anh và con nhỏ đê tiện PArk Ji Yeon kia mà, đồ hồ ly tinh!
Cô chạy ra sân bay quậy một trận tanh bành, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể ôm nguyên cục tức đi về, tức sôi máu. Bé Suin ôm con búp bê barbie chạy đến, vẻ mặt đáng thương giật góc áo của cô ta. "Omma,appa đâu rồi?"

Cô ta tức giận trả lời, "không biết!"
"omma dẫn Suin đi tìm appa có được không? Suin rất nhớ appa....."
Cô ta mất kiên nhẫn đẩy con bé, "ngoan, mau đi ngủ đi!"
"appa không ở đây, Suin ngủ không được, Omma....... Omma dẫn Suin đi tìm Appa đi........... Suin muốn appa........"
Trong phúc chốc Bae Suzy nổi giận, tát vào mặt Suin một cái, gào to thét rống lên một cách dữ tợn. "Tìm Appa gì chứ, anh ta không cần con rồi, còn tìm anh ta làm gì!"
Bé Suin trước giờ chưa từng bị ai đánh, cô bé sợ đến nỗi bật khóc, gào khóc to.
"Khóc gì mà khóc, không được không, mẹ nói con đừng khóc nữa, nghe chưa hả?" Bae Suzy càng nghe thấy càng tức giận, kéo Suin lại liên tục đánh con bé. "Không được khóc, không được khó! Con là cái đồ vô dụng! Mẹ kêu con đừng khóc nữa!"
Lee quản gia nghe tiếng chạy đến, vội vàng cứu bé Suin ra khỏi bàn tay ma quỷ của Bae Suzy. Nhìn thấy tay của cô bé đỏ hoe, đau lòng muốn chết. "Cô ba à, cô đang làm gì vậy? Cho dù có tức giận, cũng không thể trút giận lên trẻ con! Suin con nhỏ như vậy, con bé không hiểu chuyện mà!"
Bae SuZy cười mỉa, "Nó đúng là không hiểu chuyện!
Ngay từ đầu, cô cho rằng cho dù Kim Myung Soo có thích con nhỏ hồ ly Park Ji Yeon kia đi nữa, cũng sẽ vì Suin mà ở lại. Cuối cùng thì mới có một tuần đã chịu không nổi, đã bỏ vợ đi theo gái, vứt bỏ cả gia đình, chạy đi tìm cô ta, làm cô tức chết đi được.

Lee quản gia che chở cho Suin, "cô ba à, tôi hiểu rõ tâm trạng của cô, nhưng Suin vô tội mà, cô không thể ở trước mặt con bé nói những lời này được, sau này khi trưởng thành sẽ để lại nỗi ám ảnh cho Suin."
"Không cần bà phải dài dòng! Con của tôi, tự tôi biết cách dạy nó, bà chỉ là một quản gia thôi, bà có tư cách gì nói tôi!"
Không thể nói lý lẽ được mà, cho nên Lee quản gia không nói với cô ta nữa, ôm Suin đi bôi thuốc.
Bae Suzy càng nghĩ càng tức, ước gì có thể lập tức mọc ra đôi cánh bay đến trước mặt Park Ji Yeon đâm một nhát cho cô ta chết đi. Nhưng giờ phải đành chịu ngay cả cửa khẩu của không ra được, chỉ có thể đậm chân tại chỗ tức chết. Càng nghĩ càng bực bội, trong tình huống khẩn cấp, lại nghĩ đến một người có thể giúp được cô ta - Yoo Seung Ho.
Mười giờ tối, Yoo Seung Ho vừa kết thúc một ngày làm việc, cả người mệt mỏi, chân tay rã rời. Theo như thường lệ, anh tính đến quán rượu uống say. Nói thật thì anh đã rất chán ghét cuộc sống như thế này, mỗi lần uống say, dạ dày đau đớn giống như bị dao cắt vậy. Nếu mà uống nữa, dạ dày sớm muộn gì cũng bị thủng, phải nhập viện cho xem.
Nhưng ngoài việc uống rượu, anh còn có thể làm gì đây? Trong đầu tràn ngập hình ảnh của Park Ji Yeon, quá đau khổ. Anh chấp nhận để cơ thể chịu đau đớn, để đổi lại cho dù chỉ là một giờ mất đi cảm giác, ít nhất thì không cần phải nghĩ đến cô.
Trong lúc anh đang lái xe không mục đích tìm một cái quán bar, thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, đối phương cất tiếng khàn khàn, "Yoo thiếu, anh còn nhớ tôi chứ?"
"Bae Suzy."
"Yoo thiếu còn nhớ thì quá hay rồi......."
"Giọng nói của cô làm cho người khác mắc ói, làm sao không nhớ rõ?"
"Cũng đúng thôi, dù sao thì anh cũng đã từng hợp tác với người anh cho là mắc ói mà."
"Muốn gì mau nói đi, có gì thì xả lẹ đi, ông đây còn có việc."
"Park Ji Yeon vứt bỏ anh ngay tại hôn lễ, chắc hẳn là cho anh rất mất mặt nhỉ? Có cần tôi báo cho anh một tin làm anh càng đau khổ hơn không? Bây giờ Park Ji Yeon đang ở Hà Lan, bên cạnh Kim Myung Soo đó."
Cả chiếc xe xoay một vòng lớn, suýt nữa đụng vào cây, trong mắt của Yoo Seung Ho toát ra một sự sắc bén. Thật ra anh đã nghe thấy tin này từ sớm rồi, nhưng chính tai nghe Bae Suzy nói như vậy, vẫn chịu một đả kích lớn, đau đớn không chịu được.
Lồng ngực lên xuống dữ dội, nỗi đau khổ đang gào thét trong lòng, nhưng anh vẫn hít thật sây, đè nén sự tức giận đó xuống, bình tĩnh hỏi lại: "Cho nên thế nào?"
"Anh bằng lòng để anh ấy cướp người phụ nữ của mình sao? Nếu tôi là anh, tôi sẽ đuổi theo bắt cô ta về."
"Nếu như tôi nói tôi bằng lòng thì sao?"
"..........."
"Cô ta chạy trốn ngay hôn lễ, cô cho rằng, tôi sẽ còn yêu cô ta sao? Người phụ nữ như vậy, Yoo Seung Ho tôi đây không thèm."
"Anh càng nói như vậy, càng chứng tỏ anh quan tâm cô ta. Đạo lý bởi vì yêu mới sinh ra hận thù, anh phải hiểu rõ chứ."
"Cho nên, cô định tìm tôi hợp tác với nhau chia rẽ họ sao? Bảy năm trước lúc cô lôi kéo tôi hợp tác, cô phải biết tôi trước giờ luôn qua cầu rút ván. Cô chẳng có được lợi ích gì từ trên người tôi đâu."
"Tôi cũng không phải ngu đến vậy, chẳng trông mong gì từ anh. Tôi chỉ có một mục đích, đó là nhất định không để họ ở bên nhau. Cho dù tôi không có được gì, tôi cũng không quan tâm!"
"Vậy cô cảm thấy, xác suất tôi hợp tác với cô là bao nhiêu?"
"Tôi dám cá, anh sẽ hợp tác với tôi. Chuyện tôi muốn làm rất đơn giản, anh giúp tôi xuất ngoại. Những chuyện còn lại, tôi sẽ xử lý."
"Chuyện này đối với tôi mà nói, đúng là rất dễ dàng............... Nhưng cô đã cược sai rồi, tôi sẽ không hợp tác với cô. Bây giờ với tôi mà nói, Park Ji Yeon chỉ là một kẻ phản bội thôi, tôi sẽ không ngu ngốc vì một người phũ nữ phản bội mà làm to chuyện lần nữa. Cô nghe rõ cho tôi, đừng làm phiền tôi nữa!"
Yoo Seung Ho cúp điện thoại thật mạnh, nện một đấm lên vô lăng. Quả nhiên cô vẫn ở bên Kim Myung Soo.......... Cho dù cô có bao nhiên nỗi khổ trong lòng, cũng không thể thay đổi được sự thật này. Cô ấy không đáng để anh phải tiếp tục u mê không tỉnh, anh phải từ bỏ thôi!   

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Kim Myung Soo ở bệnh viện một tuần, Park Ji Yeon mời y tá tới chăm sóc anh, cô không thể chịu đựng anh khó dễ vậy nữa.
Ở nhà hầm canh xong, lúc mang đến bệnh viện, Kim Myung Soo đang xem báo. Cô không nhìn thấy y tá, cho rằng họ đang ở trong nhà vệ sinh, nên lặng lẽ sắp xếp lại mọi thứ. Nhưng mười phút trôi qua, vẫn không thấy người đâu. Đành phải đổ canh ra, mang qua cho Kim Myung Soo. "Em vừa mới hầm chân giò với đậu phộng đó, anh mau uống nhân lúc còn nóng đi!"
Anh đang xem báo thì ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói một câu. "Em đút tôi uống."
"Y tá đâu rồi?"

"Tôi đuổi hết rồi."
"Nhưng vết thương của anh vẫn chưa lành........."
"Không phải còn có em sao?" Anh cười mỉa, "sao nào? Em sợ phải chăm sóc người tàn tật như tôi sao?"
"Em không có ý đó! Em, em không có nghiệp vụ điều dưỡng."
"Viện cớ đã trở thành thói quan của em rồi sao? Em tỏ thái độ như đang suy nghĩ cho tôi, nhưng thực ra không phải em đang sợ phiền phức à."
"............" Cô biết rõ mình ở trong mắt anh, là một người phụ nữ chẳng ra gì, cho nên cô cũng không cãi lại, "em đút anh uống vậy!"
Nhìn thấy cô tỏ thái độ không bằng lòng cũng không cãi lại, Kim Myung Soo lại nổi giận. Nếu như không phải anh đang giả vờ bị liệt, thì đã xông đến bóp cổ cô lay thật mạnh từ sớm rồi. Cũng có thể, đè thẳng cô dưới người mình, mà làm nhục cô một trận.
Nghĩ đến dáng vẻ hấp dẫn ở trên giường của cô, máu trong người anh như tụ lại một chỗ, không khống chế được mà có phản ứng. Cơ thể của cô rốt cuộc có cái gì mà làm cho anh say mê đến vậy, mỗi phút mỗi giây đều muốn quấn lấy cô. Chỉ có những khi nơi đó của mình ở trong cơ thể cô, mới có thể thực sự cảm thấy thỏa mãn.
Cái thìa đưa đến miệng Kim Myung Soo, anh cau mày. "Em muốn tôi bị bỏng chết sao?"
"..........." Canh này vẫn còn nóng, vừa hay, để anh có cớ làm khó dễ cô.

Park Ji Yeon hết cách, đành phải thổi vài cái, mới đưa đến miệng anh. "Bây giờ uống được rồi đó."
"Tôi làm sao biết được em có bỏ độc hay không, em uống trước một thìa đi."
".........." Ji Yeon đành chịu, cô chỉ mới nhấp có một thìa. Vừa mới nuốt xuống, Kim Myung Soo đột nhiên nhào đến giữl lấy ót của cô, gấp gáp không chờ được mà hôn cô.
"Ua.........." Parl Ji Yeon muốn né tránh, lại bị Kim Myung Soo giữ chặt không nhúc nhích được, nhiệt độ ấm nóng của đầu lưỡi tách đôi môi của cô ra, đi vào trong, không ngừng quấn lấy cô. Đầu lưỡi đang quấn lấy nhau của hai người tràn ngập mùi vị ngọt ngào, làm anh say mê, không kiềm chế được mà càng hôn sâu hơn, có hơi thô bạo mà vuốt ve cơ thể cô.
"Đừng mà............ đừng như vậy................ buông em ra!" Park Ji Yeon dùng sức đẩy anh ra, gương mặt bởi vì xấu hổ và tức giận mà đỏ lên. Nếu không phải cô mắc nợ anh, cô đã cho anh một cái tát vào mặt rồi.
Sự chống đối mãnh liệt của cô, đương nhiên làm cho Kim Myung Soo không vui, nhưng anh nhất định không biểu hiện ra bên ngoài. Anh biết rõ, mình càng tỏ ra không sao, thì cô càng đau khổ, chính anh muốn cô đau khổ, oán hận anh, lại không cách nào có thể chống đối anh như trước, đây mới là sự giày vò đau đớn nhất.
Anh nở nụ cười u ám, liếm môi, tỏ vẻ hiểu ra, "uống canh như vậy mới đã, mùi vị không tệ."
Cô nén giận không bộc phát, "xem ra anh không muốn uống rồi, vậy em cũng không ép anh."
Để chén xuống, rồi muốn đi ra ngoài.
"Đứng lại! Em gọi bác sĩ giúp tôi, tôi muốn làm thủ tục xuất viện."
"Nhưng vết thương trên chân anh chưa khỏi mà."
"Chẳng qua chỉ liệt một đôi chân thôi, cũng không khỏi hẳn được, có nằm viện thêm mấy ngày cũng như vậy, tôi ghét ở bệnh viện."
Thấy anh đã quyết định như vậy, Park Ji Yeon có nói nhiều cũng bằng thừa, đành phải làm theo. Thủ tục xuất viện hoàn tất ngay buổi sáng hôm đó, rồi đưa Kim MYung Soo về nhà.
Suốt cả quá trình đó Kim Myung Soo không cho phép ai giúp, đưa đón đều là Park Ji Yeon Bận trước bận sau, mệt muốn chết. Khó khăn lắm mới về đến nhà, đẩy anh vào trong phòng, nhưng đưa anh lên giường như thế nào lại là một vấn đề.
Anh thoải mái ngồi trên xe lăn, thờ ơ nhìn cô, "còn đứng đó làm gì?" hả hê giang hai cánh tay ra, "bế tôi lên gường."
Cô đành phải ngồi xổm xuống, cố hết sức nâng anh lên, nghiêng người muốn dìu anh lên giường. Đôi chân lảo đảo cố gắng chịu đựng, sợ anh bị ngã. "Nào, chậm một chút, cẩn thận........"
Nhưng đột nhiên có một lực lớn tác động vào cô, cả người ngã xuống giường. Cơ thể nặng nề của Kim Myung Soo đè lên, ép đến nỗi cô sắp nghẹt thở, đẩy cũng đẩy không nổi. Nín thở đến đỏ mặt mà thở gáp, "anh, anh có thể hơi nhích ra một chút được không......... em, em đẩy không nổi..........."
"Không được! Em quên tôi là người tàn tật sao?"
Tôi sốt ruột tới nỗi trán đầy mồ hôi, còn anh rất ung dung, vô cùng thỏa mãn. Rất biết hưởng thụ cảm giác đè cô ở dưới người, mềm mại, rất dễ chịu. Đầu chôn ở cổ cô, có thể ngửi được mùi hương thơm mát của cô. Tư thế này vô cùng thích hợp, anh thích, làm sao nỡ dời đi chứ.
"Vậy làm sao đây?" Tư thế như thế này, không làm gì được. Cũng không biết có phải anh âm thầm dùng sức không, giống y như tảng đá vậy, không thể nhúc nhích được.
"Còn có thể làm gì nữa? Cứ như vậy đi!"
"Làm sao được chứ!" Park Ji Yeon tức trong lòng, cô không còn sức, đầu muốn ngất đi, muốn đẩy anh lại không nhúc nhích được chút nào. Một lúc sau, thì cảm thấy xung quanh cơ thể bắt đầu nóng lên.
Cơ thể anh nóng rực, làm cô cũng bị thiêu cháy theo, rõ ràng cảm thấy bộ phận nào đó ở giữa hai chân, đang ngọ nguậy lớn dần, đâm vào phía bên dưới người cô, còn có xu hướng không ngừng bành trướng.
Park Ji Yeon biết rõ là gì, cô đỏ mặt kêu lên, trong thầm mắng, trong hoàn cảnh nhếch nhác như vậy, anh còn dám có phản ứng sao? Có cần cầm thú hơn nữa không?
Cô xấu hổ vặn vẹo người mình, cố tình muốn thoát khỏi cục sắt nóng bỏng kia, nhưng lại vô tình không ngừng ma sát, càng ngày càng nóng hơn.
Anh vốn dĩ đang vô cùng thỏa mãn hưởng thụ cảm giác này thì cũng cảm thấy cơ thể của mình khó chịu, con ngươi màu xanh bị ham muốn làm đục ngầu, cơ thể nóng ran lên. Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng bây giờ, ham muốn của cơ thể đã bị khơi dậy thật rồi.
Nhưng chuyện anh đang do dự đó là, nếu bây giờ anh bộc phát thú tính, mà ăn cô sạch sẽ, vậy chuyện anh giả vờ bị liệt có bị phơi bày ra không?  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro