Chap 21 : Chọc giận anh một lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Park Ji Yeon trở về phòng làm việc của mình, trong lòng vẫn không yên, lo lắng Yoo Seung Ho sẽ gây bất lợi cho Im Si Wan . Hơn nửa tiếng sau, không thể ngồi yên được nữa, muốn mượn cơ hội mang nước vào để xem tình hình, nhưng trong phòng lại không có người nào.

Vội vàng chạy đi hỏi thư ký: "Hai người đó đâu rồi?"

"Chủ tịch và Yoo gia vừa mới xuống lầu rồi! Em lúc nãy có sao không? Yoo gia tức giận lắm đó!"Cô thư ký lo lắng hỏi. Boss ngầm dặn dò bọn họ phải chăm sóc cho Park Ji Yeon thật tốt, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều không dám bước vào, thật không biết phải làm sao.

Nhưng người đó là Yoo Seung Ho ! Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng của bọn họ!

Xuống lầu? Không lẽ Yoo Seung Ho bắt Im Si Wan làm con tin sao?

Park Ji Yeon càng nghĩ càng lo lắng, chạy một mạch xuống dưới. Vừa nhìn thấy hai người lên xe, vội vàng gọi một chiếc taxi đuổi theo, chạy đến khách sạn, hai người bước vào. Nhìn bộ dạng hai người , hình như cũng không có mùi thuốc súng, nhưng ai biết được Yoo Seung Ho sẽ giở trò gì chứ.

Yoo Seung Ho không nắm rõ tình hình, cũng không thể tùy tiện xông vào, chỉ đành đứng chờ ở ngoài cửa, chờ đến hơn 4 tiếng, bản thân đói đến rã rời. Vội đi đến cửa hàng gần đó mua bánh bao, trong lòng nghĩ nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, bản thân ăn cho no, có sức lực, cũng không tệ.

Kết quả vừa bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Yoo Seung Ho và Im Si Wan đang lôi kéo nhau.

"Buông tôi ra...buông ra...tôi không muốn đi..."

"Anh ngoan ngoãn cho tôi, đừng động! Chết tiệt, còn động đậy tôi phế anh đó!"

"Mau buông anh ấy ra...." Park Ji Yeon ở bên kia đường gào lên, không màn xe cộ, chạy băng băng qua.

"Khốn khiếp! Bảo anh đừng động mà! Nghe thấy không!" Yoo Seung Ho ba chân bốn cẳn đỡ lấy Im Si Wan đang say mèm. Người thì nặng muốn chết, đã vậy còn ở đây đẩy tới đẩy lui, làm anh mệt muốn đứt hơi. Đổi lại là người khác, anh đã cho một đấm ngất xỉu rồi!

Anh biết cậu ấy không biết uống, nhưng ai biết được lại kém như vậy chứ. Mới uống được vài ly whisky, đã ngã đùng xuống bàn rồi.

Anh không biết nhà của cậu ta ở đâu, đành phải mang về biệt thự của ông vậy. Chẳng qua ông cũng muốn gặp anh ta, chỉ là vì sỉ diện, không muốn mất mặt, nên bảo anh ta đến tặng ông một món quà thôi!

Ai biết được tên này, vừa nghe đến nhà ông, thì uống say đến thế này đã vậy còn liều mạng chống đối, bày ra cảnh lôi kéo nhau như thế này đây."Tôi không muốn đi...không đi..."

"Được, không đi không đi....tay của anh đừng bấu vào mặt tôi nữa...khốn khiếp...muốn chết hả!" Yoo Seung Ho tốn biết bao nhiêu sức mới đem được Im Si Wan vào xe, vừa vào chưa ngồi được lâu, đột nhiên đằng sau nghe thấy tiếng gào thét: "Đồ khốn...mau buông tay!"

Một giây sau trên vai và trên lưng anh có tiếng "bộp bộp" vang lên loạn xạ.

"Khốn khiếp...chết tiệt...làm cái trò quỷ gì vậy...." Yoo Seung Ho một tay giữ lấy Im Si Wan , một tay khác loạn xạ cản lại, vốn dĩ đã không có sức, nói chi là rút tay về. Trong bánh bao có đá sao? Đau chết đi được!

"Đồ khốn...vô lại...cầm thú...mau buông anh ấy ra!" Park Ji Yeon cầm lấy bao bánh bao liều mạng chọi về phía Yoo Seung Ho , giống như đang phát điên vậy.

"Dừng lại! Dừng lại cho tôi!" Yoo seung Ho không dễ dàng gì mới bắt được một cánh tay, quay đầu nhìn, trong mắt chứa đầy lửa giận. "Lại là cô!"

Cứ như vậy trong một ngày hôm nay đã chọc giận anh ta hai lần!

Lần trước là hắt nước trà nóng, bây giờ lại chọi bánh bao vào người anh, người đàn bà này đang muốn chỉnh anh đây mà!

Một tay của Park Ji Yeon bị giữ chặt, một tay khác không khách sáo tiếp tục đánh. "Mau buông Im Si Wan ra ! Buông ra!"

"Cô làm cái quỷ gì vậy! Cô cho rằng tôi sẽ hại chết anh ấy sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao? Loại người như anh không có chuyện gì không làm được chứ?" Park Ji Yeon mệt đến nổi thở hì hà hì hụt, nhưng một chút cũng không lùi bước, lớn tiếng thét lên.

"Não cô có bệnh à! Yoo thiếu tôi muốn một cái mạng , cần phải tự mình ra tay sao?" Yoo Seung Ho đối với sự tưởng tượng của cô không còn lời nào để nói. "Cô nhìn cho rõ đi, anh ấy uống say rồi, tôi phải đưa anh ấy về nhà!"

Park Ji Yeon nhìn qua, Im Si Wan nằm ở trên xe, cả người cuộn lại giống như con tôm bị luộc chín, hình như rất khó chịu muốn nôn, cả người toàn mùi rượu. Lúc này cô mới từ từ dừng lại, nhưng vẫn còn cảnh giác với anh. "Anh tốt đến vậy sao?"

"Cô biết nhà anh ấy ở đâu không? Lên xe chỉ đường đi!"

"Không cần đâu! Tôi sẽ đưa anh ấy về!"

"Cô có xe không?"

"Gọi xe!"

"Anh ấy uống say đến bộ dạng này, ai dám chở anh ấy về tôi dám lấy tên mình viết ngược lại!"

".............."

"Nhìn cái gì mà nhìn!Mau lên xe đi!" Yoo Seung Ho phiền chết đi được, để Im Si Wan ngồi ờ ghế sau.

"Này! Anh cẩn thận tí, đừng làm anh ấy đau!"

Yoo Seung Ho không thèm để ý đến cô, vẫn kiêu ngạo làm theo ý mình. Anh ngay cả phụ nữ còn không nhẹ nhàng, nói chi đến đàn ông!

Nhanh giải quyết của nợ này, sau đó còn tìm cô tính sổ!Sau khi lên xe, Park Ji Yeon bận rộn với việc chăm sóc cho Im Si Wan . Yoo Seungho từ kính chiếu hậu quét mắt nhìn, có ý đồ không tốt nói: "Tôi mà chụp lại cảnh này đem cho Kim Myung Soo , để coi anh ta có phản ứng gì! Hay trực tiếp dựng thành phim, hào môn thiếu phụ dục vọng không đủ, tìm một luật sư yêu đương vụng trộm!"

"Nếu như Kim Myung Soo không thỏa mãn được cô, tại sao không đến tìm tôi chứ? Tôi dám đảm bảo, ở trên giường, tôi tuyệt đối đàn ông hơn so với Im Si wan ! Làm cho cô thích đến mức ngay cả mẹ mình cũng nhận không ra!"

"Anh không nói chuyện không ai nói anh bị câm đâu!"

Park Ji Yeon không hề khách sáo trả lại một câu, Yoo Seung Ho bị mất mặt, đen thui. "Cô nói lại thêm một lần nữa coi!"

Người đàn bà này càng ngày càng to gan, dám trả treo lại với anh! Không muốn sống nữa mà!

Park Ji yeon xì mũi một hơi, không thèm để ý đến anh ta.
Yoo Seung Ho buồn chán chạy một đoàn đường, càng nghĩ càng tức, lại không nhịn được cất giọng trêu chọc. "Kim Myung Soo có biết chuyện bên ngoài của vợ mình không? Hay vốn dĩ anh ta không hề quan tâm đến hả?"

"Không phải chuyện của anh!"

"Cô... đây đã lần thứ ba trong ngày hôm nay cô chọc giận tôi, cô có biết hậu quả như thế nào không?" Trong xe bao trùm cả một bầu không khí u ám.

"Tôi biết rất rõ anh có rất nhiều thủ đoạn đối phó với tôi! Nhưng xin anh đừng kéo Im Si Wan vào!"

"Cô yên tâm! Tôi vẫn chưa cần cái mạng của tên tiểu tử này đâu!"

"Các anh có quan hệ như thế nào?"

"Cậu ấy là em trai cùng cha khác mẹ với tôi!"

"Anh nói bậy!"

Yoo Seung Ho vốn chỉ thuận miệng nói bậy, ai ngờ cô lại mở miệng phủ nhận hoàn toàn, làm anh có chút tò mò. "Tại sao chứ?"

"Thứ nhất, hai người không cùng họ! Thứ hai, tôi đã tra qua hồ sơ của anh, một người hai mươi tám tuổi làm sao có thể là anh trai của một người ba mươi tuổi chứ!"

"Xém chút nữa quên cô là luật sư, rất thích tra rõ gốc gác của người khác! Còn điều thứ ba không? "Còn! Anh không phải là một người tốt!" Park ji yeon không hề do dự nói ra.

Yoo Seung Ho vui vẻ nói: "Cô hiểu rõ tôi sao? Cô làm sao biết được tôi không phải là người tốt hả? Tôi là chủ tịch hội từ thiện của Korea hàng năm quyên góp số tiền hàng trăm triệu đấy."

"Đó là do anh làm chuyện xấu quá nhiều, sợ ông trời báo ứng!"

"Về điểm này cô sai rồi! Tôi trước giờ không tin vào số mệnh! Chỉ tin vào chính bản thân mình, tôi chính là số mệnh!" Giọng điệu của Yoo Seung Ho ngông cuồng, lông mày nhíu cao lên. Bày ra bộ dạng đầy âm mưu, kiêu ngạo trước cả thế giới, thái độ không để bất cứ ai trong mắt mình!"

Ở trên cái thế giới này, người có thể làm cho anh sợ, vẫn chưa ra đời! Với thân phận của anh, ở Hàn Quốc này muốn đi đường vòng cũng có thể đi được. Anh muốn làm gì thì làm, không có ai dám nói anh dù nửa chữ.

"Tự tin quá thành tự phụ, thật buồn cười mà!" Park Ji Yeon thoải mái nói một câu mỉa mai. "Anh có thể chú tâm lái xe được chưa?"

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì tôi không muốn nói chuyện với anh!"

Khi Yoo Seung Ho cười, đôi lông mày và khóe môi nhếch lên mang theo ý cười. Anh rất ít khi cười thoải mái đến vậy, ở bên ngoài tiếp rượu, mặc dù cũng cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo, cũng không cười đến mức hiếp cả mắt lại. Nụ cười ở giây phút này chính là nụ cười chân thật xuất phát từ trong lòng.

Người phụ nữ này chọc giận anh ba lần, đã vậy còn làm anh mất mặt, giở giọng châm biếm anh nữa chứ. Theo tính tình của anh, tuyệt đối sẽ không để cô nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.

Anh thật sự rất tức giận, nhưng nhìn thấy thái độ của cô, lại cảm thấy buồn cười, anh đã rất lâu rồi không gặp được người nào thú vị đến vậy!

Có lẽ, anh muốn cô nhiều hơn một đêm.

Con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, nuôi dưỡng ở bên cạnh, thỉnh thoảng có thể đem ra trêu chọc, cũng là một chuyện rất thú vị!

...................................

Hai người hợp sức đưa Im Si Wan trở về phòng, Park Ji Yeon giúp anh cởi đồ vest ra, dùng khăn lông lau qua một lượt. Đợi anh ngủ say, mới đi ra ngoài.

Yoo Seung Ho ngồi dựa trên ghế sofa,lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, nhưng hai đôi mắt lại sáng ngời, giống như một con dã thú trong đêm tối. Tất nhiên, anh là một con dã thú vô cùng xinh đẹp, vóc dáng và khuôn mặt đều vô cùng cân đối.

"Anh tại sao vẫn chưa đi?" Park Ji Yeon chán ghét nhíu mày lại.

"Cô tại sao không đi?"

"Tôi ở đây chăm sóc anh ấy!"

"Tôi cũng vậy!"

"Anh tốt lành đến vậy sao!"

Yoo Seung Ho mỉm cười nói: "Cô vẫn hiểu rõ con người tôi đấy! Bản thiếu gia thật ra cũng không nhàn rỗi để ý đến anh ta đâu!" Anh đứng ở đó, từ từ bước đến gần Park Ji Yeon

Cô ý thức được mục tiêu của anh là chính mình, quay lưng muốn chạy đi. Nhưng tốc độ không nhanh bằng Yoo Seung Ho , anh một tay nắm lấy chặt lấy cánh tay của cô, thẳng tay ép cô vào tường, khuôn mặt đẹp trai hòa cùng với sự tức giận từ từ tụ lại.

"Nợ nần giữa hai chúng ta vẫn chưa tính xong đos Khi Yoo Seung Ho cười nhìn rất đẹp, vô cùng hấp dẫn, lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng ngời. Cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc, những đường cong xinh đẹp trải dài, giống như một con mảnh thủ đang chuẩn bị hành động, che giấu sự nguy hiểm khó mà lường trước được.

"Anh buông tôi ra! Bên trong có người đó!"

"Chẳng qua chỉ là một con quỷ say mèm thôi! Cô gào khản cả cổ, anh ấy cũng không thể cứu cô được đâu!"

"Rốt cuộc anh muốn gì!" Park Ji Yeon phát hỏa rồi. Có phải anh ta ăn no không có việc gì làm chứ? Cứ dây dưa với cô không dứt vậy! Cô thật sự rất ghét anh!

"Từ trước đến giờ chưa có kẻ nào chán sống chọc giận tôi...cô dám làm...thì nên nghĩ đến hậu quả...." Giờ phút này không nhìn thấy sự thù địch trong anh, mà ngược lại giống như đôi tình nhân đang dịu dàng nỉ noi với nhau vậy.

Giống như một con quỷ hút máu thanh lịch đang bắt giữ con mồi, nhưng lại không vội vàng nuốt trọn con mồi vào trong, rất có hứng thú thưởng thức bộ dạng tuyệt vọng của cô.

"Vậy anh giết tôi đi!"

"Giết cô sao? Nhưng vậy không phải quá lợi cho cô rồi sao?" Yoo Seung Ho càng ngày đè sát hơn, vô cùng quyến rũ, hơi thở phả vào lỗ chân lông của cô, nóng rực. Park Ji Yeon bất giác rùng mình, không thể tiếp tục như vậy nữa, cô không thể để mặc cho anh ức hiếp chính mình.

Cô khụy xuống hung hăn đá vào phía dưới của anh...

Nhưng Yoo Seung Ho đã đoán trước được cô sẽ có động tác này, thông thả ngăn lại, cùng lúc lùi về sau hai bước. "Đá thật hung ác, muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn sao?" Anh cười trêu chọc, nhưng đối mặt với ánh mắt cảnh cáo và oán giận của cô, nhẹ nhàng đưa tay đút vào túi quần.

"Hôm nay tôi mệt rồi, bỏ qua cho cô đó!" Anh đi được vài bước, dừng lại, quay nửa mặt, cười nhẹ, đôi lông mày duỗi thằng ra. "Chúng ta đánh cược đi! Sau này, cô nhất định là của tôi!"

...........................

Sau khi Yoo Seung Ho rời đi được nửa tiếng, Park Ji Yeon chắc chắn anh không qua trở lại nữa, lúc này mới yên tâm. Lúc nãy vẫn ở trong trạng thái phòng bị, cả người mất hết sức. Sức lực trong chớp mắt trút hết ra ngoài, nằm dài trên ghế sofa. Vỗ trán của mình, đau đầu quá đi!

Trên thế giới này tại sao lại có kẻ như Yoo Seung Ho chứ, trình độ mặt dầy so với Kim Myung Soo còn cao hơn!

Cô chẳng qua chỉ muốn có một cuộc sống bình yên, nhưng lại gặp phải hai tên ôn thần có thân phận lớn nhất Hàn Quốc ! Kiếp trước cô đã tạo nghiệp gì đây trời!

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Park Ji Yeon hốt hoảng, giật bắn cả người, mô hôi lạnh đổ xuống. Ôm ngực hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, mới bắt điện thoại. Bên kia turyền đến giọng nói chất vấn của Kim Sehun : "Jiyeon nie, em chuẩn bị về nhà chưa vậy?"Park Ji Yeon biết Kim Sehun rất lo lắng cho cô, nhưng không muốn làm cô cảm thấy áp lực, hết sức kiềm nén cảm xúc của chính mình lại.

Một người đàn ông thật chu đáo mà! Nếu như tất cả đàn ông đều giống như anh thì quá tốt rồi!

"Thật xin lỗi, tối hôm nay em không thể về nhà được, anh đi nghỉ sớm đi!"

"Ò...." Anh che giấu sự mất mát trong lòng mình. "Có thể cho anh biết nguyên nhân không?"

"Bạn của em uống say rồi, em phải chăm sóc người ấy!"

"Là....đàn ông sao?"

Park Ji Yeon không ngờ anh sẽ hỏi mình câu này, sững người một lúc, thành thật trả lời. "Ưm! Hai chúng em chỉ là bạn bè thôi!"

"Em giải thích, là đang quan tâm đến anh sao?"

"....." Đây là câu hỏi gì vậy trời? Cô chỉ thuận tiện nói một câu thôi mà, tại sao lại cảm thấy anh rất để ý tâm nhỉ? Nhưng cô lại không thể trả lời với anh là không phải sao?

Park Ji Yeon gật đầu.

"Ưm! Em quan tâm anh!"

"Vậy ngày mai em có thể về nhà sớm chút được không?"

"Được! Ngủ ngon!" Park Ji Yeon cúp điện thoại. Cảm giác có chút là kỳ lạ. SeHun không phải đang ỷ lại vào cô sao? Giống như một đứa trả không cảm thấy an toàn ỷ lại vào mẹ mình vậy. Nếu vậy cô chăm sóc cho nam hay nữ, có gì khác nhau chứ?

Có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng giống như cô rất thản nhiên giải thích quan hệ giữa cô và Im Si Wan chỉ là bạn bè bình thường vậy!

Có thể cô nghĩ quá nhiều rồi, SeHun đối với cô, tuyệt đối không phải là loại tình cảm kia!

......................

Biệt thự nhà họ Kim.

Bên trong phòng không bật đèn, không sao không trăng. Một người đàn ông ngồi bên quầy bar, dưới ánh sáng mặt trăng, chỉ nhìn thấy được một nửa bóng dáng. Vẻ mặt tôn quý, kiên nghị, giống như một bức điêu khắc của một bậc thành nổi tiếng tạc thành vậy.

"Chuyện của ngày mai, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Giọng nói của anh rất trầm thấp, âm cuối run run, từ tính.

"Vâng! Chúng tôi trong ba ngày này đã thu mua hết mấy công ty truyền thông lớn nhất trong nước rồi!"

"Rất tốt! Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc!" Anh cúp điện thoại, ánh mắt sâu thâm nheo lại, càng nhìn càng làm cho người khác khiếp sợ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro