Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì cảm xúc của Lee Son vẫn chưa ôn định, Uất Noãn Tâm không có cách nào nói chuyện với cô ấy. Nhận thấy vụ án chỉ còn một tuần nữa sẽ bắt đầu mở phiên tòa, không thể không tăng tiến độ. Mua một ít hoa quả đến thăm cô ấy, hy vọng hôm nay cô ấy đỡ hơn một chút, từ trong cuộc trò chuyện có thể tìm một được một số bằng chứng.

Trên đường đi, vừa hay gặp được mẹ của Lee Son đang ra ngoài mua dồ. Bà rất tin tưởng cô, mang cả chìa khóa giao cho cô, bảo cô khuyên bảo cô ấy nhiều chút.

Park Ji Yeon mang theo giỏ hoa quả bước vào cửa, nghe thấy tiếng củalee son trong nhà vệ sinh, hình như có gì đó không đúng, liền nhẹ tay nhẹ chân bước qua đó.

"Tôi biết phải làm gì...cầu xin các người đừng làm tổn thương anh ấy...các anh nói gì tôi cũng nghe hết...cầu xin các người...."

Mặc dù cô ấy nói rất nhỏ, nhưng mấy câu đó, Park Ji Yeon vẫn nghe rõ ràng. Không lẽ Lee Son bị người khác uy hiếp sao? Có liên quan đến vụ án này sao?

Lee son bất thình lình mở cửa, nhìn thấy Park Ji Yeon đứng ở cửa, sợ đến mặt mày trắng bệch, cuối đầu xuống đi về giường nằm.

Park Ji Yeon vội vàng kéo cô ấy lại. "Em lúc nãy....nói chuyện điện thoại với ai?"

"Em...bạn của em..."

"Lee Son, em nhìn chị nè, có phải em bị người khác uy hiếp đúng không?"

"Không có! Chị nghe nhầm rồi!" Lee Son hoảng hốt đẩy cô ra, né tránh.

"Lee Son..."

"Đi ra! Đừng đến gần tôi!" Lee Son đóng sập cửa lại, Park Ji Yeon khuyên như thế nào cũng không chịu ra, cuối cùng còn gào thét với cô. Cô sợ bản thân ép cô nữa, chỉ làm cho việc này rối thêm, đành trở về văn phòng luật sư.

Trên thực tế, mấy ngày này, thông qua việc xem xét hồ sơ, cô đã phát hiện ra một số chổ đáng nghi. Nhưng cô không tin một cô gái mười lắm tuổi dám hy sinh danh dự của chính mình, để phỉ báng Yoo Seung Ho . Trừ khi...đằng sau có người khống chế, bắt cóc người thân cô ấy, để uuy hiếp cô ấy.

Park Ji Yeon nghĩ đến đầu muốn nổ ra, mượn cớ ra ngoài mua đồ, đi hóng mát một chút. Nhưng vừa bước vào quán ăn, trong đầu vẫn nghĩ đến vụ án đó. Mười mấy người ký giả vây quanh bên ngoài công ty của Yoo Seung Ho , với ý đồ là anh ta không ra thì không bỏ qua.

Dựa vào thực lực của Yoo gia, không có một nhà truyền thông bình thường nào dám đưa tin, ngay từ đầu đúng thực như vậy. Nhưng một tuần gần đây, đám phóng viên cứ điên cuồng theo đuổi tin tức này, khó tránh khỏi làm cho cô cảm thấy kỳ lạ.

Ở bàn kế bên hai người đàn ông trung niên ngồi nói chuyện, trong đó có một người 'râu ria' vui mừng khi người khác gặp nạn nói: "Mấy người có tiền bây giờ loạn hết rồi, cần phải cho một bài học, để xem sau này còn dám hay không! Ngay cả một đứa con mười lăm tuổi cũng không tha, đúng là cầm thú mà!"

"Chuyện này không đơn giản giống như những gì ông nói đâu!" Một người đàn ông đầu hói làm ra vẻ thần bí nói: "Chuyện này rõ ràng có người muốn lật đổ Yoo Seung Ho! Buổi tối xảy ra vụ án, cùng thời gian đó, khi tôi đang đợi đèn đỏ thì nhìn thấy Yoo Seung Ho , anh ta đi một mình, làm sao có thể cưỡng hiếp một người con gái mới mười lăm tuổi chứ!"

"Thật hay giả vậy? Ông có nhìn lầm không đó?"

"Cứ cho là tôi nhìn lầm người, nhưng không thể nhìn lầm xe của cậu ta. Chiếc Maybach số lượng có hạn, cả Hàn Quốc chỉ có một chiếc, chính là cậu ta!"

"Nhưng tại sao ông không làm chứng giúp cậu ta? Nói không chừng, cậu ta sẽ cho ông một số tiền lớn!"

"Tôi đâu có ngu! Việc này rõ ràng có người sắp xếp, người dám ở phía sau giở trò với Yoo Seung Ho , là nhân vật nhỏ hay sao? Làm sao không tốt nhiều khi tôi còn bị mang đi....chém!" Ông ta làm động tác cắt ngang ngay cổ. "Tôi không muốn bị cuốn vào vụ án này đâu!"

Nghe xong cậu chuyện của những người đó, Park Ji Yeon vội vàng chạy qua đó. Mượn một cái cớ, hỏi danh thiếp của bọn họ.

Ông đầu hói đang tìm danh thiếp, thì ông 'râu ria' phát hiện ở trước ngực Park Ji Yeon là thẻ luật sư, liền hét lên "Cô ấy là luật sư", sau đó kéo ông đầu hói chạy ra ngoài.

"Đợi một chút...tôi không có ác ý...làm phiền các người đợi một chút...." Park Ji Yeon đuổi theo được hai con đường, cuối cùng vẫn để bọn họ chạy thoát. Cô xoa xoa đầu gối, mệt muốn đứt hơi.

Xem ra, vụ án này không đơn giản giống như những gì cô đã nghĩ, cô phải tìm một nhân chứng khác thôi.

....................................

Trên đỉnh tập đoàn Inspirit

Di động đổ chuông, Kim Myung Soo hạ bút ký tên rồng bay phượng múa của mình vào một cái hợp đồng trị giá hàng trăm triệu. Anh quét mắt nhìn số hiển thị, trong mắt đọng lại một tia nguy hiểm.

"Chủ tịch ! Phu nhân giống như những gì ngài đã đoán, đang ở bãi đổ xe chờ Yoo thiếu!"

"Tôi biết rồi! Tiếp tục để mắt đến bọn họ!" Kim Myung Soo đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bước chân kiêu ngạo cùng tôn quý bước đi dưới thế giới phồn hoa.

Đối với cô như vậy, có quá tàn nhẫn hay không?

Nhưng đối với quân cờ này, anh không thể có bất kỳ sự thương hại nào, đây là cái giá để cô tồn tại!

Muốn trách, chỉ có thể trách cô mang họ Park !

.......................

Tập đoàn YS

Giám đốc tài vụ đi vào văn phòng, cung kính nói: "Chủ tịch, người tìm tôi!"

Yoo Seung Ho bất đắc dĩ xoa trán. "Chú Han , tôi đã nói nhiều lần rồi. Chú là trưởng bối, không cần khách sáo với tôi!"

"Tôi là thuộc hạ của Yoo tư lệnh, còn cậu là đứa cháu mà ông ấy cưng chiều nhất. Tôi cung kính cậu, cũng là chuyện nên làm! Hơn nữa..."

"Ok! Tôi biết chú muốn nói gì, không nói chuyện này nữa, được chưa?" Cái 'tôn ti luận' của ông anh đã nghe quá nhiều rồi, so với những tài liệu này còn nhức đầu hơn.

"Những hợp đồng này tôi đã ký xong rồi, chú ban bố xuống dưới đi!"

"Vâng!" Chú Han nhìn sắc mặt anh không ổn, hỏi: "Tối hôm qua cậu thức suốt đêm sao?"

"Ưm! Dù sao cũng không có việc gì làm, ngồi xử lý chuyện ở công ty, coi như ngồi viết thời gian."

Chú Han vui mừng gật đầu. Bên ngoài đều cho rằng Yoo Seung Ho ỷ lại vào thân phận là cháu của Yoo tư lệnh, mới có thể quản lý sự nghiệp lớn như vậy, chẳng qua chỉ là một kẻ không học vấn suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác tán, thậm chí ngay cả Yoo tư lệnh cũng nghĩ vậy.

Nhưng chỉ có ông biết được, Yoo Seung Ho đã thầm bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng là một người biết làm ăn. Chỉ là về mặt này, anh từ trước đến nay không cầu kỳ, không đề cao mình. Chỉ biết làm việc, không tranh công.

"Tại sao không nói cho Yoo tư lệnh biết?"

"Có cần thiết không? Nói không chừng ông ấy còn nghĩ chúng ta thông đồng lừa gạt ông!"

"Han Chan không dám!"

"Được rồi! Đây không phải quân đội, chỉ nói đùa thôi mà, không cần nghiêm trọng đến vậy đâu!" Yoo Seung Ho mỉm cười đứng dậy, lười nhắc căng người ra, hoạt động chân tay. "Những việc còn lại làm phiền ông rồi, tôi về nhà đây!"

Trên thực tế, Yoo Seung Ho. đã thức trắng hai đêm rồi. Vừa tiếp nhận mấy cái xí nghiệp lớn, việc quá nhiều vốn không giải quyết hết, mà anh không muốn mượn tay người khác, đành phải thức đêm để đuổi kịp tiến độ. Bây giờ đầu cảm thấy choáng váng, trán nóng lên, không thoải mái, muốn ngủ một giấc thật ngon.

Vừa đi đến xe, độ nhiên đằng sau xe nhảy ra một bóng người, làm cho anh giật mình....
Trong lòng Yoo Seung Ho thầm mắng mấy câu, giật cả mình, làm cái quỷ gì vậy, hù dọa ai chứ! Nhìn kỹ lại, mới phát hiện bóng dáng người con gái đang lén lút chính là Park Ji Yeon

Thái độ lạnh lùng, nở nụ cười nhạt. "Kim phu nhân đại giá quang lâm, có chuyện gì sao?"

"Có một chuyện tôi muốn hỏi anh, vào đêm xảy ra vụ án, anh đang ở đâu?" Park Ji Yeon vừa hỏi vừa nhìn xung quanh. Bên ngoài tập đoàn YS đều bị phóng viên vây kín, cô không dễ dàng gì mới vào được đây, không thể bị phát hiện.

"Cô không phải luật sư của tôi, tôi không cần phải trả lời câu hỏi của cô!" Yoo Seung Ho vươn tay mở cửa xe, nhưng bị cô ngăn lại. "Anh phải trả lời tôi, mới được đi!"

Đổi lại bình thường, anh rất có tâm tình đùa giỡn cô một phen, nhưng hiện tại đầu anh rất đau, một giây cũng không muốn dây dưa với cô. "Không có kẻ nào dám ra lệnh cho tôi, tránh ra!" Anh đẩy cô ra, Park Ji Yeon vẫn cố chấp giữ lấy cửa xe không buông. "Anh trả lời tôi trước..."

"Người phụ nữ này thật phiền phức mà, tránh ra mau..."

"Tôi không tránh...trả lời tôi đi...."

Yoo Seung Ho không ngại phiền phức, trong lúc xô đẩy, vô ý dùng lực mạnh một chút, một phát đẩy Park Ji Yeon đi thật xa. Mắt kính của cô bị bay ra ngoài, mông đặt ở dưới đất, đau đến nghiến răng trợn mắt. "Anh là một kẻ khốn nạn, ngay cả phụ nữ cũng đánh!"

Yoo Seung Ho có chút không đành lòng, nhưng vẫn cứng miệng, nhíu mày. "Ai bảo cô phiền phức làm gì! Mau tránh ra, nếu không tôi trực tiếp đè người cô xuống bây giờ!"

"Không cho đi, khốn khiếp...." Sự bướng bỉnh của Park Ji Yeon đã làm cho cô đứng dậy được, cố gắng chịu đau, chạy về phía trước kéo anh lại.

Yoo seung Ho bị con bạch tuột tám tua dây dưa cảm thấy thật phiền phức. "Này....cô buông tay mau...." Người phụ nữ này chán sống rồi mà, đổi lại người khác, thì đã bị anh cho một cái tát cút ra chổ khác rồi, làm gì còn mạng ầm ĩ ở đây.

Hai người đang dây dưa kịch liệt, thì đột nhiên có một đám ký giả chạy đến.

"Yoo thiếu, xin anh hãy nói một chút về vụ án....", "Cô ấy là ai? Có liên quan đến vụ án sao?", "Yoo thiếu...."

Park Ji Yeon bị dọa đến hốt hoảng, vừa nãy còn sống chết không cho anh vào xe, nhưng bây giờ lại liều mạng kéo anh vào xe, bản thân ngồi vào ghế phụ. Hôm nay cô không cải trang, hiện tại mắt kính cũng bị bay mất. Một khi bị phóng viên nhận ta, tuyệt đối sẽ chuốc lấy rắc rối lớn, cô không thể để cho bọn họ nhìn thấy.

Cô cong người đem mặt úp vào ghế xa, tay thì đánh loạn xạ lên người Yoo Seung Ho . "Lái xe mau! Lái xe nhanh lên!"

Yoo Seung Ho buồn cười liếc nhìn cô, không để ý đám phóng viên phiền phức ở phía trước, khởi động xe, đám phóng viên cuống quýt như lũ chim bị săn. Xe chạy một đường thẳng tạo thành một đường sáng, chạy nhanh như bay, mấp mô. Park Ji Yeon sắp ngất rồi. Một hồi lâu mới hỏi: "Bọn họ đuổi theo sao?"

Yoo Seung Ho nhún vai: "Bọn họ vốn không đuổi theo!"

"Sao anh không nói sớm!" Hại cô bị đập đầu lâu như vậy, cánh tay bị tê đến tái xanh. Tên đàn ông khôn khiếp, rõ ràng cố ý mà!

Vẻ mặt tức giận của Park Ji yeon khiến Yoo Seung Ho cười ha hả, vẻ mặt vô tội. "Cô không hỏi tôi chứ bộ!"

"Anh...."

"Ở phía trước thả cô xuống sao?"

"Trước khi anh chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi không xuống xe!"

"Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một, ngoan ngoãn xuống xe, hai, tôi đá cô xuống xe!" Dám nói không với tôi sao? Thật kiêu ngạo mà!

Park Ji Yeon không nói lời nào, sống chết bám lấy cửa xe, anh không trả lời, cô sẽ không chịu trận xuống xe.

"Nếu như tôi nói chuyện này có người cố ý hại tôi, cô sẽ tin sao?"Yoo Seung Ho đột nhiên nghiêm túc hỏi, trên mặt không có chút gì đùa giỡn, vẻ mặt đứng đắn, nhìn vào rất nam tính.

"Tôi không tin tưởng anh, tôi chỉ tin vào chứng cứ!"

"Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ con người tôi, tôi thừa nhận tôi rất cặn bã, nhưng tôi cũng có quy tắc của mình, có một số việc...tôi tuyệt đối không làm!" Anh quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sáng như đuốc. "Cho dù cô tin hay không tin, cô là người phụ nữ đầu tiên tôi cường bạo!"

Trong lòng của Park Ji Yeon run lên một hồi.

Trong ấn tượng của cô, Yoo seung Ho là một kẻ kiêu ngạo đầy báo đạo, dùng vũ lực chiếm đoạt, không nói đạo lý. Thái độ nghiêm túc đến vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một bộ mặt khác của anh.

Khi anh nghiêm túc, thì cô bắt đầu hoài nghi những phán đoán của mình.

Nhưng cô không rãnh nghĩ nhiều như vậy, bởi vì ký giả đã điên cuồng đuổi đến rồi...

Chẳng lẽ một kiếp này khó thoát đến vậy sao?

"Bọn họ đuổi đến rồi, làm sao đây? Làm sao đây hả?"

"Gấp cái gì, ngồi yên đi!" Anh chỉ bân quơ nhìn thoáng qua, một chút gấp gáp cũng không có.

"Ưm?" Park Ji Yeon vẫn không có phản ứng gì, cả xe đột nhiên xoay nhanh đầu lại, chạy vào một con đường nhỏ, xém tí nữa cô bị lọt ra ngoài. "Này....anh...."

"Đừng nháo!" Yoo Seung Ho tập trung hết sức vào lái xe, linh hoạt chạy qua những con đường tắt nhỏ hẹp. Với kỹ thuật lái xe của anh, muốn qua mặt phóng viên là một chuyện rất dễ dàng, nhưng có vài chiếc xe vẫn cứ sống chết bám theo cho bằng được, không thể cắt đuôi được!

Chứng tỏ, người lái xe không phải là một phóng viên bình thường, mà là một tay đua chuyên nghiệp!

Anh không nghĩ trình độ của kẻ kia lại bỉ ổi đến như vậy, thật là trơ trẽn mà!

Xe chạy đã chạy ra đường cao tốc, nhưng không thể cắt đuôi bọn ký giả, trong lòng Park Ji Yeon gấp như con kiến nằm trên chảo nóng. "Anh, thế lực của anh không phải rất lớn sao? Tìm người giúp đi chứ!"

"Di động để ở công ty rồi!"

"Tôi có..." Park Ji Yeon vội vàng tìm, nhưng lại chán nản khi phát hiện...

"Hết pin rồi!"

"Chết tiệt!" Yoo Seung Ho đấm một đấm lên vôlăng xe. "Lão tử đây không có tâm tình để đùa giỡn với các người!"

Nhìn thấy anh dừng xe, Park Ji Yeon càng hoảng hơn. "Đừng mà...nếu như bị bọn họ chụp được, nhất định sẽ viết bậy cho xem, tôi chết chắc đó!"

"Cô chết kệ cô, không liên quan gì đến tôi!"

"Anh...coi như tôi cầu xin anh!" Tình huống cấp bách, Park Ji Yeon không biết phải làm gì, mặc dù phải cầu xin người mình chán ghét nhất giúp đỡ, nhưng trong lòng cô có vạn cái không bằng lòng làm vậy!

Yoo Seung Ho mỉm cười, vẫn còn có hứng trêu chọc. "Cầu xin? Tôi không nghe lầm chứ? Cô cũng biết nói ra hai chữ này sao?"

"...Tôi là vợ của Kim Myung Soo , nếu như chúng ta bị bêu xấu mặt, nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn YS của anh."

"Cứ cho là cô nói đúng đi! Bản thiếu gia cũng không đồng ý vì cô mà chuốc lấy phiền phức!" Yoo Seung Ho hai mắt nhắm lại, tăng hết tốc độ. Xe chạy vào trong một cánh rừng, phóng viên vẫn tiếp tục đuổi theo.

Xe đột nhiên xốc nảy mạnh một hồi, Yoo Seung Ho thắng gấp lại, xém chút nữa đụng vào cây.

Park Ji Yeon kinh hoàng vẫn chưa bình tĩnh lại được, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Xe bị xì lốp rồi!"

"Không phải chứ?" Trong giờ khắc mấu chốt như vậy, ông trời cố tình trêu đùa bọn họ sao? "Vậy phải làm sao đây?"

"Xuống xe!"

Park Ji Yeon vội vàng tháo dây an toàn, chạy theo Yoo seung Ho. Bọn phóng viên cũng xuống xe đuổi theo.

"Bên kia có bụi cỏ, trốn trong đó tí đi!" Yoo Seung Ho kéo tay của Park Ji Yeon chạy như điên, đầu ong ong lên, vô cùng đau nhức, giống như bị bùa chú trói buộc vậy. Anh thề, đợi sau khi anh thoát ra khỏi rừng, nhất định sẽ giết chết bọn ruồi bọ này...

Hai người trốn trong bụi cỏ, Park Ji Yeon đầy tay của Yoo Seug Ho ra, lo lắng nhìn qua khẽ hở xem tình hình bên ngoài...Anh đột nhiên ôm lấy vai cô, cô chán ghét trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì?"

Yoo Seung Ho làm động tác im lặng.

Park Ji Yeon không dám không dám đẩy mạnh bàn tay đang để ở trên vai của anh, đành phải chịu đựng. Giống như có một con sâu bò lên người vậy, cả người không thoải mái. Vào lúc này, anh vẫn còn tâm tình ăn đậu hủ sao, không phải chứ?

"Phía bên anh có không?"

"Không có! Lại bị mất dấu rồi!"

Đám ký giả bất đắc dĩ nhìn nhau. "Không chụp được cái gì hết, về báo cáo như thế nào với công ty đây?"

"Trời sắp tối rồi, về nhà thôi!

Ngày mai tiếp tục vậy."

"Ưm! Đành phải như vậy thôi!"

Đợi bọn họ đi hết, Park Ji Yeon mới chạy ra khỏi bụi cỏ, một cước đá vào bắp chân của Yoo Seung Ho . Hắn theo bản năng che bắp chân lại, la thét lên. "Khốn khiếp! Cô phát bệnh gì hả!"

"Ai kêu anh vừa nảy ăn đậu hủ của tôi làm chi!" Cô vỗ vai, muốn đem tất cả hơi thở của anh đuổi hết đi.

"Ai ăn đậu hủ của cô! Lúc nãy vai của cô lộ ra bên ngoài đó!"

"...." Park Ji Yeon cứng họng, nhưng vẫn không chịu nhận sai với anh, cứng miệng như con vịt chết: "Dù sao anh chính là người như thế...."

"Cô có tin là tôi sẽ cưỡng hiếp cô bây giờ không hả!" Anh làm bộ nhảy phốc lên, dọa đến Park Ji Yeon hoảng hốt mà chạy. "Anh đừng đến đây! Tôi kêu cứu đó!"

"Nếu như cô muốn kéo một đám ruồi bọ quay trở lại đây, vậy thì cô hãy kêu lớn giọng một chút!" Yoo Seung Ho đi khập khiễng, lửa giận cũng nổi lên. Người phụ nữ này trời sinh là khắc tinh của anh sao, cứ đụng trúng là gặp xui xẻo!

Park Ji Yeon đuổi theo anh, có chút hối lỗi.

"Anh, chân anh không sao chứ?"

"Cô thử xem?"

"Này! Anh là đàn ông, không cần nhỏ mỏn đến mức đó đâu! Chỉ đá một đá thôi sao, ai kêu anh...."

Yoo Seung Ho không thèm để ý đến cô: "Muốn trước khi trời tối ra khỏi chổ này, thì im miệng cho tôi!"

Hai người đi vòng quanh trên núi nửa ngày, nhưng vẫn không tìm được đường ra, cứ vòng vòng một chổ. Nhìn thấy trời sắp tối, Park Ji Yeon gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi. "Hình như chúng ta bị lạc đường rồi!"

"Tôi biết!" Yoo Seung Ho rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng có chút sốt ruột. Nguyên nhân chính là do đầu quá đau, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu, rất khó trụ thêm được nữa. Nhưng bên cạnh vẫn còn một người con gái, anh là đàn ông, nhất định phải cho cô cảm giác an toàn, làm thế nào cũng phải cố gắng trụ vững.

Đầu đau làm cho anh không cách nào chống đỡ được, dựa vào một cái cây nghỉ một lúc. "Nghỉ một chút đi."

Park Ji Yeon cũng mệt lã người, gật đầu, tìm một tản đá tựa đầu vào. Nhìn thấy sắc mặt của anh rất khó coi, cô không khỏi áy náy. "Thật xin lỗi...nếu không phải tôi cứ quấn lấy anh, thì bây giờ sẽ không...."

Cô biết rõ tính tình của anh không tốt, nói chuyện với cô rất phớt lờ. Nhưng xảy ra chuyện như vậy, một câu trách mắng anh cũng không nói. Vài lần cô suýt ngã, cũng đều là anh đỡ cô, bị cô đẩy ra, cũng không để bụng. Nhìn vào những điểm đó, anh cũng không xấu xa đến vậy!"

Rốt cuộc anh là loại người như thế nào?

Yoo Seung Ho chỉ thở, không nói chuyện. Cả người giống như bị lửa đốt vậy, hơi thở nóng hổi, đầu đau như búa bổ.

"Hôm nay chúng ta không thể đi tiếp rồi, tìm một cái hang nào đó ngủ lại một đêm đi."

"Ngủ, ngủ?" Park Ji Yeon theo bản năng nắm chặt lấy cổ áo. Cô nam quả nữ, ở một nơi hoang vu hẻo lánh. Đối phương lại là một đại sắc lang, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Nếu bây giờ còn sức lực, Yoo Seung Ho nhất định không khách sáo mà thét gào lên. Trong mắt của cô, bản thân dâm đãng đến mức đó sao? Nếu như không bị bệnh, có lẽ anh sẽ có ý nghĩ đó, nhưng bây giờ anh muốn bước thêm một bước cũng cảm thấy mệt nhoài, làm gì còn sức nghĩ đến chuyện đó!

"Đi thôi!"

"Nhưng, nhưng mà...."

Yoo Seung Ho liếc nhìn cô một cái, nhưng đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu của nhánh cây có một con rắn. Tin chắc đó là một con rắn tham ăn, màu xanh mượt làn da khiến cho người khác nổi hết da gà. "Cẩn thận đừng động đậy, trên đầu cô..."

"Cái gì?" Nhìn thấy mặt của anh xám xịt, trong lòng của Park Ji Yeon cũng tò mò, quay đầu lại nhìn theo.

Một con rắn đang trườn trên một nhánh cây, hai con mắt màu ngọc bích của nó nhìn chằm chằm cô, bất cứ lúc nào cũng có thể bay qua cắn vào cổ cô.

..................

Một tiếng sau.

Trong hang động nhuộm sáng ánh lửa, Yoo Seung Ho ôm hai chân cuộn lại một góc, không nói gì nhìn người con gái đang vui vẻ nướng thịt rắn, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì đây.

Cô, cô thực sự là loại người này sao?

Thực sự là con gái sao?

Tình huống lúc nãy thật nguy hiểm mà, ngay cả anh còn kinh ngạc, đang suốt ruột nghĩ cách cứu cô. Kết quả nhìn thấy cô vô cùng anh dũng nhặt một cành cây lên, một mạch kéo con rắn xuống, tay phải cầm một cục đá đập thẳng vào đầu nó. Cả một quá trình đều lưu loát, vô cùng thành thạo.

Một người con gái ở trong rừng nhìn thấy rắn nên có phản ứng như vậy sao?

Không cần đàn ông đến vậy chứ!

"Ưm....thật là thơm....muốn ăn không..." Park Ji Yeon dùng một cành cây xiên thịt rắn đem đến trước mặt Yoo Seung Ho, nhìn thấy anh trừng hai mắt,dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn mình, có chút buồn cười. "Anh như vậy là có ý gì? Chưa nhìn thấy qua thịt rắn nướng sao?"

"Tôi nói anh biết, gần đây không có trái cây nào có thể ăn đỡ đói đâu. Không ăn con rắn này, buổi tối anh đói tôi không lo đâu!"

"Này....anh còn nhìn!"

Yoo Seung Ho nhìn cô nửa ngày mới nói ra được một câu: "Cô thực sự là con gái sao?"

"Đương nhiên! Chẳng qua không giống như những tiểu thư cành vàng lá ngọc, oanh oanh yến yến anh biết thôi! Tôi lớn lên tại một làng nhỏ ở vùng ngoại ô InCheon , lúc còn nhỏ thường lên núi đốn củi. Tình huống gì cũng gặp qua rồi, cũng không cảm thấy có gì lạ. Làm sao giống được đại thiếu gia như anh, sợ đến mức tè cả ra quần!"

Mặt Yoo Seung Ho đỏ lên, xấu hổ gào lên. "Ai tè cả ra quần, cô nói nhảm! Tôi lo cô gặp nguy hiểm thôi!"

"Ồ... vậy sao...." Vẻ mặt rõ ràng không tin, đã vậy còn trêu chọc.

"Người đàn bà đáng chết! Có lòng tốt còn không được báo đáp!"

"Chia sẻ một nửa thịt rắn cho anh, còn không tính là báo đáp sao?" Cô chia hơn một nửa thịt rắn cho anh. Dùng một cành cây vẻ một đường phân cách. "Hôm nay anh ngủ bên kia, tôi ngủ bên này, một khi vượt qua ranh giới...."

"Yên tâm! Hôm nay bổn thiếu gia không có hứng thú!" Yoo Seung Ho không vui vẻ cầm lấy thịt rắn, một hồi lâu mới hung hăn cắn một miếng. Vốn tưởng rằng không có gia vị, nhất định sẽ rất khó ăn. Nhưng không biết trên mặt cô có đắp thêm lá gì đó, ăn có chút cay cay, mùi vị cũng không tệ.

Park Ji Yeon cũng tự mình hưởng thụ "tiệc rắn" xong. Khi đã đầy bụng, mới suy nghĩ đến chuyện buổi tối. Thời tiết ở trên núi rất lạnh, một khi lửa tắt, lại thêm ẩm thấp, rất khó qua một đêm. Cho dù ngày mai mặt trời có lên, cũng khó có thể thuận lợi đi ra khỏi đây.

"Chúng ta nghĩ lại con đường đi của hôm nay một chút đi, sau khi xuống xe, hình như chúng ta cứ đi về phía bên trái, có một cây cổ thụ rất to, sau đó...anh có nhớ không? Này! Anh nói chuyện với tôi đi! Park Jiyeon quay đầu lại, lại nhìn thấy Yoo Seung Ho ôm lấy người cuộn tròn lại, lạnh đến run rẩy.

"Anh làm sao vậy?"

"Cô có thể qua đây, để tôi ôm cô không !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro