Chap 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Ji Yeon tránh trái tránh phải, không ngờ bọn họ lại to gan như vậy, dám ở trên đường bắt đầu táy máy tay chân với cô, vài con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, liên tục chuyển động, trong đầu nghĩ đến cảnh đè cô trên giường. Cô giãy dụa không thoát ra được, vừa nghĩ nhờ Kim Myung Soo cứu giúp, thì có một bàn tay khác kéo cô vào trong lòng, khuôn mặt lạnh băng của anh đập vào mắt cô, mang đến một sự an tâm cực lớn cho cô, không còn sợ hãi nữa.

Những kẻ say xỉn nhìn thấy có kẻ phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, vây xung quanh, gào thét muốn đánh Kim Myung Soo

Cô muốn kéo anh bỏ chạy, anh lại quay đầu nở một nụ cười vớ cô. "Em đợi chút." Quay đầu qua bên kia ánh mắt sắc bén lạnh băng, một đấm trúng ngay bụng của tên côn đồ, còn tung ra một cú đá gọn gàng, đá tên côn đồ còn lại ngã dưới đất. Đối phương to lớn hơn anh, nhưng thân thủ lại không nhanh bằng anh, ba bốn lượt thì đã ngã lăn dưới đất, thảm thiết kêu 'ối ối'.

Còn anh không bị thương chút nào, chỉnh sửa lại quần áo, lại trở về dáng vẻ đẹp trai sạch sẽ, nắm lấy tay cô, tinh thần thoải mái. "Đi thôi!"

"Nhưng bọn họ......"

"Không lẽ em muốn đưa bọn chúng đến bệnh viện sao?" Kim Myung Soo lạnh lùng hỏi ngược lại một câu, kéo cô đi thẳng. Nhìn thấy hai người họ nắm chặt tay nhau, trong lòng trào ra một cảm giác ngọt ngào, kiềm chế không được nở nụ cười.

Hai người đi dọc trên cầu, hai bên là nước sông yêu tĩnh dưới ánh đèn đêm trầm lắng. Ánh trăng rất đẹp, huyền ảo lung linh, bao phủ cả bóng người của bọn họ.

Đi được một đoạn, Kim Myung Soo dừng lại đột ngột.Park Ji Yeon phản  ứng chậm chạm, vì vậy đụng vào người anh, vuốt chiếc mũi đau lùi lại vài bước, nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

"Cười ngốc cái gì đó?"

"Hử? Không, không có gì đâu! Tại sao không đi tiếp?"

"Lạnh không?" Trong mắt anh không có được bao nhiêu dịu dàng, nhưng vẫn mang đến cho cô sự ấm áp mà trước đây chưa hề có, lắc đầu.

"Không lạnh."

Anh giữ lấy bả vai cô, lạnh lẽo, bởi vì cô mạnh miệng nên có chút bất lực, thở dài, cởi áo vest, khoát lên người cô. Không kiềm được cô run nhẹ, bên tai rất nhanh đã nóng lên.

"Đi thôi!"

Lần này, anh không dẫn cô đi nữa, cô có chút mất mát. Vừa rồi, chỉ do tình thế gấp bách thôi, cô lại nghĩ quá nhiều rồi.

"Anh.....anh có ước mơ không?"

"Không có!"

"Cũng đúng, hiện tại anh cái gì cũng có được, chắc hẳn chẳng còn điều gì khiến cho anh phải mơ ước rồi."

Kim Myung Soo cười khổ. Anh sở dĩ không có ước mơ, không mong chờ vô ích, bởi vì ước mơ thường không thể thành hiện thực, cho nên anh không dám nghĩ đến. Ví như, anh muốn có được tình yêu. Quả thực hiện tại cái gì anh cũng có, trong mắt người ngoài nhìn vào, vô cùng hâm mộ thành tựu của anh. Nhưng những thứ đó chẳng qua chỉ để đàm bảo đời sống, điều anh thực sự muốn, từ trước đến nay chưa bao giờ có được.

Người ngoài không hề biết được, bởi vì đều đó có được không hề đơn giản. Một người để anh yêu, gia đình của bọn họ, những đứa con của bọn họ.

Phụ nữ, quả thật anh có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng anh lại cố chấp yêu một người anh không nên yêu, ngược đãi chính mình, cũng làm tổn thương cô ấy.

Anh không muốn tiếp tục nghĩ về vấn đề này, hỏi ngược lại cô. "Em thì sao?"

"Tôi?"

"Ước mơ của em."

Anh sẽ quan tâm sao?

Park Ji Yeon nghĩ ngợi, trả lời. "Lúc nhỏ ước mơ lớn nhất của tôi là cầm một cái chậu rửa mặt đi mua kem, để dì bán kem có thể cho tôi đầy chậu. Lớn hơn một chút, muốn làm người bán vé, bởi vì như vậy ngồi xe buýt không phải tốn tiền. Đến sau này, muốn mở một quán ăn nhỏ. Kiếm đủ tiền, thì đi du lịch, rồi sau đó trở về mở quán ăn tiếp."

"Nhưng cuối cùng lại trở thành luật sư."

"Vâng....lúc nhỏ không hiểu chuyện, những chuyện sau này, ai có thể nói chắc chứ. Có lẽ anh cảm thấy tôi rất ngây thơ, rất non nớt, nhưng những thứ tôi trải qua, tuyệt đối không ít, ví như sự tàn nhẫn và không công bằng của xã hội. Chính vì điều này, tôi quyết chí trở thành một luật sư. Những năm gần đây, vì ước mơ này mà cố gắng. Mặc dù có lúc cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn không từ bỏ."

"Thẳng thắn mà nói, tôi cũng không muốn làm luật sư ở Inspirit , có lẽ người khác cảm thấy rất ngưỡng mộ, nhưng tôi không thể làm được chút gì cho những người dân bình thường chịu sự bất công, tôi cảm thấy rất hỗ thẹn, điều này không phải cuộc sống mà tôi mong muốn."

Kim Myung Soo không nói lời nào, không biết đang nghĩ cái gì.
Park Ji Yeon  đoán không ra được anh đang nghĩ gì, cho rằng anh đang tức giận, vội vàng nói đùa. "Ở trước mặt cấp trên nói không thích công việc hiện tại của mình, hình như rất ngớ ngẩn, anh cứ coi như chưa nghe thấy gì là được."

Kim Myung Soo dừng bước, nghiêm túc nói. "Nếu như em không thích, có thể từ chức."

Không hề mỉa mai, cũng không có chút ý thù địch nào, nói ra bằng giọng điệu nhẹ nhàng, làm cho Park Ji Yeon trở tay không kịp. "...............Tại sao vậy?"

Anh thừa nhận, lúc đầu anh cố ý chỉnh cô, giày vò cô, nhưng nghĩ kỹ lại, lợi dụng mơ ước của người khác để đả kích cô rất có sức sát thương, lại không tránh khỏi tàn nhẫn. Anh không phải là người mềm lòng, nhưng bỗng nhiên lại muốn bảo vệ ước mơ của cô. Trong cái thế giới không sạch sẽ này, điều này quá quý giá.

Đương nhiên anh sẽ không thẳng thắn nói ra những điều trong lòng, qua loa nói một câu. "Em quá ngốc!"

"..........." Cô thì thầm, cô ngốc chỗ nào chứ? Mặc dù trong cuộc sống có chút ngu ngơ , nhưng trong công việc không hề mập mờ. Dám vỗ ngực cam đoan với anh, ở mặt này, bản thân tuyệt đối có năng lực.

Lại đi được một đoạn, cô đỏ mặt, nhỏ nhẹ hỏi: "........Mấy ngày nay anh......hình như có gì đó không đúng?"

"Có sao?"

"Vâng! Thì là, thì là......đối xữ với tôi không giống lúc trước. Nếu như anh muốn lợi dụng tôi, nhớ nói cho tôi biết, tôi không muốn đau khổ thêm lần nào nữa."

Ánh mắt hơi cầu xin của cô làm cho Kim Myung Soo  có một nỗi đau không thể giải thích được. Ở trong mắt cô, anh tồi tệ đến vậy sao? Đến nỗi chỉ cần anh đối xữ với cô tốt một chút, cô liền nghi ngờ anh có mục đích khác sao?

Cũng đúng! Đã có một vết xe đổ, cô làm sao còn dám tin tưởng anh như lúc trước nữa.

Mặc dù anh nói, anh sẽ bù đắp lại, đơn giản chỉ muốn đỗi xữ tốt với cô, cô sẽ tin sao? Đương nhiên, anh sẽ không nói như vậy. Anh không muốn cô hy vọng, để rồi thất vọng. Trong lòng anh đã có một người khác, cho nên giữa hai người họ tuyệt đối không thể.

Để tránh sau này cô đau khổ, anh không giải thích, chỉ lạnh lùng trả lời. "Em yên tâm, con người em đã không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào rồi!"

"............." Park Ji Yeon cúi đầu, che giấu sự chua xót trong miệng.

Mấy ngày này, có lẽ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của bọn họ
Đêm nay, Park Ji Yeon ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, mặt vẫn còn nóng, bởi vì đêm hôm qua nằm mơ thấy Kim Myung Soo còn đứng trên cầu hôn anh, sâu lắng dai dẳng, nụ hôn ngọt ngào đến tận xương tủy. Cô che mặt, bình tĩnh lại, tự trách chính mình không có tiền đồ.

Anh làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, lợi dụng cô, còn dùng quỷ kế ép Im Si Wan bỏ đi, quá nhiều quá nhiều.... chỉ bất thình lình trỗi dậy lương tâm một chút, rồi lại khơi dậy sóng to gió lớn trong thế giới của cô, có vẻ cô quá yếu đuối rồi. Nhưng, thông thường tình cảm rất khó khống chế, thậm chí không cách nào lý trí được.

Đi xuống lầu, ăn sáng không nhìn thấy anh đâu, nhịn không được hỏi người giúp việc anh đang ở đâu, người giúp việc cho biết đại thiếu gia đang cưỡi ngựa trong vườn hoa.

Còn có thể nuôi ngựa vận động buổi sáng, anh thật có tiền nha!

Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa ở vườn hoa không, cô nghĩ ngợi, rồi đồng ý. Đội một chiếc nón che nắng đi ra vườn hoa, từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc.

Cô không muốn quấy rầy anh, lặng lẽ ngồi dùng sandwich và sữa, vừa nhìn anh cưỡi ngựa. Thời gian trôi qua rất lâu, anh dừng ở phía xa, ý bảo người giúp việc mang khăn đến.

"Để cho tôi!" Kim Myung Soo lấy khăn, vội vàng đi qua đó.

Trên trán của anh ngoại trừ có một mảng mồ hôi, thì ở dưới ánh nắng lấp lành màu vàng của mặt trời, giống như một vị quý tộc trong truyện cổ tích.

"Cưỡi ngựa?" Anh hỏi.

Park Ji Yeon lắc đầu như đánh trống. Trải qua kinh nghiệm khủng khiếp của lần trước, cả đời này cô không muốn cưỡi ngựa thêm lần nữa.

"Sợ sao?"

"Ừ!"

"Cùng nhau sẽ không sợ nữa." Anh đưa tay cho cô, ánh mắt kiên định có cảm giác an toàn.

"Cùng nhau? Anh không phải.....không cưỡi chung ngựa với người khác sao?" Park Ji Yeon nghi ngờ đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo, liền kéo cô lên ngựa. Nhét dây cương vào trong tay cô, bao bọc lấy tay cô. "Đừng sợ, tôi dạy em!"

"Vâng....." Không kiềm được cô đỏ mặt thêm lần nữa.

"Cơ thể thả lỏng một chút, cưỡi ngựa phải nghiên cứu tiết tấu, cưỡi sai tiết tấu, rất có khả năng bị ngã."

Anh bắt đầu đi chầm chậm, đợi cô thả lỏng một chút, mới gia tăng tốc độ, ngựa bắt đầu chạy chậm, từng cái xóc nảy lên, rất vui vẻ. Bởi vì có anh ở phía sau bảo vệ cô, cô không cảm thấy lo sợ chút nào, cực kỳ có cảm giác an toàn. Chỉ là, cơ thể của hai người dán nhau rất chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, với lồng ngực đang phập phồng của anh, sức căng của cơ bắp.

Không biết có phải do mặt trời chiếu rọi, làm cho cả người cô nóng lên, cả người đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng, miệng khô khốc.

Không thể không nói, hai người cùng cưỡi một con ngựa, quả thật là việc rất mệt mỏi.

Cô cố gắng tập trung chú ý cưỡi ngựa, cảm nhận gió đang thổi phần phật bên tai, tự do vô tư, vô cùng vui vẻ. Một khi đã hòa nhập vào, có một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, đơn giản chỉ muốn rơi vào tình yêu với niềm vui của làn gió. Nhìn thấy cô lộ ra nhiệt tình từ đáy lòng, nụ cười vui vẻ, Kim Myung Soo cũng bị cuốn hút, cũng rất lâu rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.

Hai người cưỡi ngựa hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, không nỡ xuống ngựa lại là Park Ji Yeon . "Ngày mai.....anh vẫn sẽ đến đây cưỡi ngựa chứ?"

"Ừ!"

"Nếu như anh không ghét bỏ tôi ngốc, có thể dẫn theo tôi không?"

"Được!"

"Quá tốt rồi!" Cô có hơi quá vui mừng, lúc xuống ngựa không để ý, chân đạp vào khoảng không, vẫn anh may kịp thời đỡ lấy cô, mũi của hai người vì vậy mà đụng vào nhau. Bốn mắt to nhỏ nhìn nhau, mặt của cô rất nhanh đỏ như cà chua, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp hai mắt. Vẻ mặt vô tội thêm vào ngơ ngác bẩm sinh, làm cho Kim Myung Soo nhìn vào hận không thể nuốt cô vào bụng một cái ực.

Đương nhiên, cũng không quên buông cô xuống.

Cùng một tư thế.

Bốn mắt lớn nhỏ tiếp tục nhìn nhau......

Cứ vậy trải qua vài phút........

Park Ji Yeon căng da đầu lên hỏi: "Anh.....không mệt sao?"

Kim Myung Soo hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, nóng lòng buông cô ra, làm cho cô suýt chút nữa té xuống.

"Đi lên lầu tắm rửa, thay quần áo, chúng ta ra ngoài."

"Vâng......" Park Ji Yeon đi được vài bước, lại dừng lại, nuốt nước bọt hỏi: "Anh, anh sẽ không....."

Kim Myung Soo nhíu mày. "Nói!"

"Sẽ không đi vào phòng tôi nữa chứ?" Cúi đầu nhìn chân, mũi chân vẻ vòng tròn.

Mặt Kim Myung Soo đen thui, bày ra bộ mặt khó coi 'em cho tôi là loại người gì'.

"Tôi, tôi chỉ hỏi đại thôi mà, tôi đi tắm đây." Tự biết mình nói sai, cô vội nhanh chân chuồn lẹ.

Nhìn thấy bộ dạng hoang mang bỏ chạy của cô, khóe miệng của Kim Myung Soo nhếch lên. Tại sao cô luôn bày ra dáng vẻ dư hơi, tinh quái vậy chứ? Rõ ràng một giây trước hình như rất buồn bã, một giây sau lại biến thành một con gián đánh không chết, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Về điểm này, cô khiến anh phải bội phục.

................

Công tác Paris biến thành du lịch Paris, trong một ngày, Kim Myung Soo dẫn Park Ji Yeon đi tham quan các địa điểm lớn nhỏ tại Paris, bao gồm quảng trường Concorde, Khải Hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris. Cô chơi đến vô cùng vui vẻ, quả thật vui đến quên cả trời đất. Một ngày trôi qua, hồn nhiên không biết mệt. Sắp đến hoàng hôn, mới phát hiện tay chân rã rời.

Hai người dọc theo đại lộ Champs-Élysées đi dạo chầm chậm, đi qua cả cửa sổ nhộn nhịp sang trọng, đi đến con đường sỏi đá có lịch sử lâu đời. Hai bên đều mang kiến trúc cổ xưa, được bao phủ bởi cây cối. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh và coffee, mùi hương của nước hoa.

"Tôi, tôi không xong rồi, tôi muốn nghỉ một chút." Park Ji Yeon  than mệt, ngồi ở bên đài phu nước nghỉ ngơi, Kim Myung Soo cũng ngồi cùng cô.

Anh không khỏi mỉm cười, vừa nãy là ai dư sức, còn bắt anh chụp hình, còn ăn cái này mua cái kia, bày ra rất nhiều kiểu, còn cho rằng cô còn có thể đi nhiều hơn, thì ra cũng biết mệt.

Một cô bé có mái tóc màu vàng như búp bê cầm theo một cái giỏ đi đến, sử dụng tiếng Pháp nói điều gì đó, ý là bảo Kim Myung Soo mua hoa.

Park Ji Yeon định lắc đầu, Kim Myung Soo  đã móc bóp tiền ra, cho cô bé đủ tiền mua hết cả giỏ hoa đó, xoa đầu cô bé, mỉm cười, nụ cười dịu dàng như dòng nước.

Cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, định mang cả giỏ hoa đưa anh, nhưng chỉ lấy một đóa trong đó, rồi vẫy tay nói lời tạm biệt.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro