Chap 92 : muốn chết cùng nhau chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt của người đàn ông nhợt nhạt, vẫn còn hắng giọng, thét lanh lảnh chói tai: "Đến đây! Mày nổ súng, giết tao đi! Giết đi...........dù sao tao cũng không muốn sống nữa rồi......"

"Được! Mày không sợ chết.....vậy tao tặng mày hai người bạn, để đường xuống suối vàng mày cũng không sợ cô đơn rồi. Dẫn người lên đây!"

Một người phụ nữ trung niên và một bé trai khoảng mười một mười hai tuổi bị kéo lên, vặn vẹo cơ thể giãy dụa, miệng bị nhét một mảnh vai, chỉ kêu "ua ua".

Sắc mặt của người đàn ông thay đổi, run rẩy khắp người. "Kim Myung Soo , mày không phải con người!"

Vệ sĩ lấy mảnh vải trong miệng người phụ nữ ra, bà ta điên cuồng gào thét. "Khốn khiếp, mau nói cho anh ta biết đi! Ông muốn hại chết chúng tôi hả?"

Người đàn ông hơi do dự, nhưng lời nói tiếp theo của bà ta, khiến cho ông ta đau lòng.

"Một mình ông chết thì thôi đi, tại sao còn muốn kéo mẹ con tôi theo nữa hả? Súc sinh!"

Ông ta đau đớn thất vọng, lạnh lùng nhìn Kim Myung Soo . "Mày để cho hai người họ một con đường sống đi, dù sao họ không còn có quan hệ gì với tao hết........."

"Ông nói gì hả? Ông có còn là con người không.........Kim tổng tài, chúng tôi không có quan hệ gì với ông ta, mẹ con chúng tôi vô tội..........anh bỏ qua cho chúng tôi được không? Tôi dập đầu lạy anh......."

"Không ngờ mày còn máu lạnh hơn cả tao, nếu đã như vậy, tao thành toàn cho mày!" Kim Myung Soo nâng tay lên, miệng của người phụ nữ bị bịt lại lần nữa, cổ của hai người có thêm hai sợi dây thừng.

"Tao cho mày thêm một cơ hội.........."

Người đàn ông nhắm mắt lại. "Mày muốn giết cứ giết, tao sẽ không nói!"

"Rất tốt........"

"Ưa ưa.........ưa ưa.........ưa ưa.........."

Dây thừng càng siết càng chặt, hai mẹ con giãy dụa, hai mắt mở trừng, hô hấp ngày càng yếu dần.........

Nhìn thấy hai người họ sắp đi đời nhà ma, Kim Myung Soo đột nhiên nghĩ đến Park Ji Yeon. Nếu như cô ở đây, cô nhất định sẽ ngăn cản anh...........cô không hy vọng có người vì cô mà chết, trái tim cứng rắn có chút không đành lòng.

"Dừng tay!"

Vệ sĩ dừng tay lại, hai mẹ con nằm ngã dướ đấy, yếu ớt không có sức thở.

Người đàn ông cất tiếng cười lạnh. "Không ngờ rằng..........Kim tổng tài cũng có lúc mềm lòng..........là người đàn bà kia làm mày thay đổi sao? Thật đáng tiếc.......nó sắp chết rồi.........ha ha ha...........ha ha ha......."

Ông ta vừa cười vừa ho ra máu, giống như sắp đem tất cả nội tạng ho ra ngoài..........

"Lôi ông ta xuống dưới, Jin !"

Kim Myung Soo vung một đấm hung hăn nện xuống bàn làm việc, lo lắng đến rơi nước mắt.

Park Ji Yeon , rốt cuộc em đang ở đâu?

..............

Lại một ngày nữa trôi qua, Kim Myung Soo điều động cả ngàn người, hải lục không quân cũng được điều động, tìm kiếm suốt ngày đêm, vẫn không tìm ra nơi cô bị nhốt. Lúc anh gần như tuyệt vọng, cục pháp y truyền đến tin, cho biết ánh sáng lóe lên trong đoạn video là ánh đèn đặc trưng của ngọn hải đăng Wesson trên bờ biển du lịch, do đó, Ji Yeon rất có khả năng bị nhốt ở khu vực xung quanh ngọn hải đăng.

Kim Myung Soo mừng như điên, mang theo vài trăm người đi điều tra từng nhà. Anh tự mình đi vào tìm kiếm trong một gian nhà xưởng bỏ hoang, không hiểu sao lại có linh cảm, cô đang ở trong đó. Dùng búa mở khóa, đi vào trong. Bên trong tối đen, không nhìn thấy rõ, vừa đi được vài bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có một luồng gió lạnh, nghiêng người sang một bên ẩn nấp, đồng thời từng bước đi vào, trong bóng tối vang lên tiếng rên.

Còn có thêm vài tên cầm công cụ xông về phía anh, anh bị trúng mấy gậy, giật lấy một cái ghế đánh trả, kẻ đánh lén bị anh áp đảo hoàn toàn, tháo chạy thật nhanh.

"Park Ji Yeon , em ở đâu? Ji Yeon ah , trả lời anh........"

Đôi mắt đã suy yếu sắp chịu đựng không nổi của Park Ji Yeon hé ra một đường, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác. Nhưng âm thanh càng ngày càng rõ ràng.

Là anh ấy!

Thực sự là anh ấy! Anh đã đến cứu cô rồi!

Cô muốn gọi anh, nhưng cổ họng quá khô, không cất tiếng được, đôi chân thon dài duỗi ra, đá trúng một chai bia.

Kim Myung Soo nghe thấy có một tiếng động nhỏ vang lên, đứng lại, chạy như điên về nơi phát ra âm thanh, chân đá cửa của một căn phòng nhỏ, bật đèn lên.

Park Ji Yeon suy sụp nằm ngã trong một góc, sắp không xong rồi.

Kim Myung Soo mừng như điên, xông qua đó nâng cô dậy. "Em không sao chứ? Em có thể nghe thấy lời tôi nói không? Park Ji Yeon !!!"

Cô yếu ớt gật đầu, vui mừng, kích động, khóc không ra nước mắt.

"Cám ơn trời đất, em vẫn còn sống!" Kim Myung Soo như vừa trải qua một ải sống chết, ôm chặt lấy cô, không nỡ buông ra. Anh từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm ơn, cảm kích thượng đế đã để cô trở về bên cạnh anh như vậy, nếu không, anh thực sự không biết chính mình nên thay đổi như thế nào để sống tiếp.

Ôm rất lâu rất lâu, anh mới nghĩ đến phải cởi trói cho cô. Nhưng lúc này, trên người cô đang cột một trái bom đang phát sáng, bắt đầu đếm ngược thời gian 60 giây........59 giây........

Park Ji Yeon trợn to hai mắt, cổ họng khô ran cất lên tiếng thúc giục khàn khàn. "Đi..........đi...........đi mau.............."

"Tôi không thể bỏ rơi em như vậy." Kim Myung Soo kéo ra từ phía sau hai sợi dây màu xanh và đỏ, nếu như cắt đúng dây, bom sẽ tự động dừng lại, nếu như cắt nhầm dây, sẽ lập tức phát nổi, cả hai đều thịt nát xương tan.

Anh nhặt một con dao phế liệu từ dưới đất lên.

Park Ji Yeon nhìn ra anh định làm gì, lắc đầu mạnh. "Không cần.......không cần lo cho tôi.........nhanh..........đi nhanh đi.........."

Thời gian mỗi giây giảm dần.........

30............29...........28..........

Sống chết ở trước mắt, Kim Myung Soo còn mỉm cười, xoa mặt cô. "Không cần sợ, tôi ở đây, tôi sẽ không bỏ lại em......."

"Đi......."

"Cho dù phải chết, cũng chết cùng với nhau........."

Park Ji Yeon cảm động khóc không ra nước mắt.......

Anh thực sự không cần vì mình mà làm như vậy đâu!

Chỉ cần trước lúc chết có thể nhìn thấy anh lần cuối, cũng đã quá đủ rồi, tại sao anh lại ngốc như vậy chứ? Cô không đáng để anh vì cô mạo hiểm.

Lưỡi dao để trên sợi dây màu hồng.

Kim Myung Soo mỉm cười, đầy hy vọng nhìn cô. "Em tin tôi chứ?"Park Ji Yeon cảm động nhìn người đàn ông ở trước mặt, gật đầu.

Anh cho cô một nụ cười an tâm. "Dù xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng ở cùng nhau, đừng lo sợ!"

Đếm ngược..........

5.............4...........3..........

Anh hôn lên trán cô, nắm chặt lấy tay cô, đồng thời cắt sợi dây màu đỏ.

Hai người nhắm mắt lại...............

Thời gian dừng lại ở một giây này...........

Dường như kéo dài cả một thế kỷ............

Tiếng nổ không hề vang lên.

Cho thấy hai người đã thoát được một kiếp.

"Quá.....tốt......rồi..........chúng ta...........vẫn còn sống........." Park Ji Yeon nở nụ cười nhợt nhạt, đứt quãng nói chưa hết câu, đã ngất xỉu trong lòng anh. Anh đã đến cứu cô, cô biết mà, anh nhất định không bỏ mặc cô không lo. Cho dù cứ vậy mà chết đi, cũng rất hạnh phúc. Chỉ cần có anh bên cạnh, cô không sợ điều gì hết.

Nghe nói lúc ấy ở ngoài nhà xưởng có tới mấy ngàn người, mấy chiếc trực thăng ở trên không bay quanh, rất nhiều lục quân, lực lượng đặc nhiệm có vài đội, ngay cả xe tăng cũng được điều động hai chiếc. Mọi người chính mắt nhìn thấy, Kim Myung Soo ôm Park Ji Yeon xông ra ngoài, miệng gào thét, bác sĩ đâu? Mau cứu cô ấy.......

Bá chủ tài chính trong truyền thuyết, lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn - Kim Myung Soo.....chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi!

Nhìn anh gấp gáp như vậy, có phong cách lãnh đạo chỗ nào chứ?

Nếu như những lời truyền miệng đều là sự thật, vậy chỉ có thể chứng minh, người con gái ở trong lòng đó, gần như là cả thế giới của anh!

...........

Lâu đài.

Bác sĩ chẩn đoán ba lần bốn lượt cho Park Ji Yeon trong ánh mắt như hổ rình mồi của Kim Myung Soo , cung kính báo cáo. "Phu nhân không nguy hiểm đến tính mạng, trên người chỉ bị xây xát vài chỗ. Chỉ là không ăn không uống quá nhiều ngày, cơ thế rất suy nhược. Chỉ cần truyền vài chai dung dịch dinh dưỡng, nghỉ ngơi vài ngày, cơ thể sẽ dần dần hồi phục."

Nghe ông ta nói như vậy, Kim Myung Soo mới thở nhẹ ra. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Park Ji Yeon , trắng bệch như giấy, trong lòng lại dấy lên, sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. "Mấy ngày này, ông ở lại đây, không cho phép rời khỏi phòng nửa bước."

"Vâng! Tổng tài! Đúng rồi, sắc mặt của anh không được tốt lắm, tốt nhất mau chóng truyền dịch........."

"Tôi biết rồi, ông đi chuẩn bị đi!"

Kim Myung Soo để người giúp việc chuyển chiếc ghế sofa lớn, để cạnh giường của Park Ji Yeon , chính mình cũng truyền một chai truyền dịch. Anh quả thật cảm thấy cơ thể có hơi ăn không tiêu, cần phải bổ sung thể lực.

Nếu không, cái kẻ ngu ngốc kia sau khi tỉnh lại, ai chăm sóc cô đây?

..............

Park Ji Yeon hôn mê hết hai ngày, Kim Myung Soo một bước không rời ở bên chăm sóc cô, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng ở bên giường.

Dường như vừa trải qua một giấc mơ dài, trong mơ là một mảng đen tối, vang vọng tiếng cười ghê sợ của người đàn ông, góc nhà lạnh lẽo, vô cùng đói khát.............sắp chịu đựng không nỗi rồi!

Đột nhiên một luồng ánh sáng chiếu qua, như sấm sét đánh tan bóng tối.

Park Ji Yeon "kêu rên" một tiếng, mở to hai mắt ra, cuối cùng không còn tăm tối nữa, một cảnh hoàng hôn yên bình, nhất thời làm cô rất an tâm.

Cô muốn cử động ngón tay, lại phát hiện cả bàn tay bị một người nắm lấy, cố gắng quay mặt qua, thấy Kim Myung Soo đang ngủ ở trên sofa đặt cạnh cô. Tay, nắm chặt lấy tay cô.

Cô nghĩ đến giây phút anh cứu cô ấy, đối mặt với cái chết, anh cũng giống như bây giờ, nắm chặt lấy tay cô. Nói với cô, không cần sợ, muốn chết cùng nhau chết!

Hai người cứ như vậy trải qua một cuộc kiểm tra sinh tử!

Cũng may ông trời đối xữ với cô không tệ, để hai người họ vẫn còn sống. Để rồi mới biết, được sống là một việc hạnh phúc biết bao nhiêu, sau này phải quý trọng sinh mạng hơn nữa.

Cũng, trân trọng anh hơn nữa!

Đại nạn không chết, còn có thể nắm tay nhau nằm cùng một chỗ như vậy, cảm giác thật tốt. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng vẫn rất hạnh phúc rất hạnh phúc nha!

Không được bao lâu, Kim Myung Soo cũng tỉnh lại, nhìn thấy Park Ji Yeon năm ở đó, đôi mắt to lung linh mở trừng nhìn mình, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, vỗ đầu cô. "Tỉnh rồi...............sao không gọi tôi?"

"Nhìn anh ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức anh dậy! Mấy ngày nay, anh nhất định mệt chết rồi." Mặc dù nhìn sắc mặt của anh vẫn không tệ, nhưng ngủ sâu đến vậy, chắc hẳn mấy ngày nay đã vì cô bôn ba vất vả, ngay râu ria cũng cạo không kịp, tiều tụy không ít.

"Không có! Em thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không?" Kim Myung Soo không quen dịu dàng, nhưng sắc mặt cũng ôn hòa, giọng điệu cũng coi như mềm mại. "Tôi đi gọi bác sĩ."

"Không cần đâu." Park Ji Yeon không muốn phiền anh, càng không nỡ để anh rời đi. "Em rất tốt, chỉ hơi khát tí, anh cho em một ly nước là được."

Kim Myung Soo bưng nước đến, nâng nửa người của cô dậy, tận tay giúp cô uống hết ly nước, hỏi: "Muốn nữa không?"

Cô lắc đầu, ly nước này quá lớn, uống cả ly rất cực khổ rồi, xem cô là trâu nước sao?

Cô nghiêm túc nhìn anh nói. "Cám ơn anh!"

"Một ly nước thôi mà."

"Không phải...........em đang nói, cám ơn anh đã cứu em! Em không nghĩ đến, anh có thể vì em, ngay cả mạng sống cũng không màng, cùng sống cùng chết với em. "Giây phút đó anh mang đến cho cô sự rung động, cả đời khó mà quên được.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều, tôi chỉ không muốn có người bị tôi liên lụy."

Park Ji Yeon đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, anh là người hướng nội, luôn mang tình cảm của mình chôn dấu rất sâu. Nhưng càng như vậy, càng chứng tỏ anh đang để ý nhỉ?

Vì cô, anh lấy cả mạng sống của mình ra, tuyệt đối không có âm mưu, hay lợi dụng cô, chắc hẳn là thật lòng quan tâm cô. Về điểm này, khiến cô rất cảm động. Sự sống và cái chết ở trước mặt, chính là bài kiểm tra lòng người tốt nhất.

Nhưng cô không muốn vạch trần anh, nhàn nhạt nói tiếng "vâng". "Đói bụng quá, có thể làm chút gì cho em ăn không? Em muốn ăn cơm chiên trứng." Vừa nói ra, càng cảm thấy đói hơn.

Thấy cô có khẩu vị, nghĩ cơ thể hẳn không còn gì đáng ngại, mặt Kim Myung Soo mặc dù lạnh nhạt, nhưng lòng lúc này lại vui mừng. "Ngoan ngoãn nằm nghỉ, tôi đi căn dặn!"

"Vâng.........anh.......anh mau trở lại nha..........." Cô dùng chăn che mặt lại, nhỏ giọng nói, hai mà đỏ ửng.

Trải qua chuyện này, cô hình như càng ỷ lại vào anh rồi, một giây một phút cũng không nỡ rời xa.

Đây có vẻ không phải là một thói quen tốt nha, sau này phải làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro