Chap 95 : Anh phải làm thế nào với em đây ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước cảm thấy áp lực rất lớn, bây giờ nha......... dường như hơi có cảm giác tự hào, kiếp trước cô nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt!

Càng nghĩ càng cảm thấy hạnh phúc, có một cảm giác xúc động muốn xông qua đó............. hôn anh một cái!

Bình tĩnh........... phải bình tĩnh!

Không thể làm mất hình tượng được.

Nhịn xuống.............nhịn xuống.

Park Ji Yeon ngủ thiếp đi, ngay cả chính mình ngủ lúc nào cũng không hay biết. Dù sao biết anh vẫn ở bên cạnh, ngủ vô cùng yên tâm. Đợi đến khi Kim Myung Soo giải quyết xong một đống tài liệu, cô đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ. Anh tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn tưởng, đi đến bên giường. Quả nhiên, tưởng ngủ của cô vẫn xấu như vậy, cơ thể uốn éo như một con sâu, chăn đã bị đá xuống giường từ sớm.

Anh không khỏi nở nụ cười, xoay người nhặt lên, giúp cô đắp. Có lẽ cô cảm thấy nóng, vô thức giãy dụa vài cái, anh lại giúp cô đắp lại từ đầu, cô mới yên phận, tiếp tục ngủ yên.

Nhìn thấy cô như vậy, lòng anh trở nên mềm yếu, rất muốn thời gian dừng lại. Anh biết rất rõ, trải qua mấy ngày ở bên nhau, đặc biệt sau vụ bắt cóc. Anh đối với cô, càng quan tâm hơn lúc trước. Có thể nói, để bụng. Chỉ là, anh vẫn một mực chống lại, luôn kiềm chế.

Giữa hai người họ, có rất nhiều vấn đề, ví như sự thật. Mấy ngày nay, anh có thể đối mặt với cô bằng con người thực của mình, bởi vì ở đây là Paris.

Ở một quốc gia xa lạ, anh có thể không cần suy nghĩ nhiều, ví dụ như lợi ý liên quan giữa hai người, hôn nhân thương mại.

Thực ra anh luôn hiểu rõ, hai người họ không thể ở cùng với nhau. Bởi vì, trong lòng anh đã có một người con gái khác, cô ấy mới là người thực quan trọng nhất với anh. Vì cô ấy, anh có thể từ bỏ tất cả, bao gồm cô.

Một số rắc rối phiền phức lại một lần nữa dấy lên trong đầu anh, Kim Myung Soo  vô cùng bất lực, nhẹ nhàng sờ má của cô, thì thào. "Park Ji Yeon , anh phải làm thế nào với em đây?"

...............

Không biết ngủ bao lâu, khoảng hơn nửa đêm, Park Ji Yeon tỉnh dậy. Thói quen nhìn về phía tay phải, trống không. Lúc này mới nghĩ đến đang ở trong phòng anh, nhưng mà bên trái cũng không có người.

Anh đi rồi?

Cô ngồi dậy, bất an tìm kiếm bóng dáng của anh, dựa vào ánh đèn tường, nhìn thấy Kim Myung Soo ngồi ở quầy bar uống rượu, đi chân trần qua đó, nhẹ giọng hỏi: "Anh............vẫn chưa ngủ sao?"

"Ngủ không được!"

"Ồ............có tâm sự phải không?"

"Không có. Chỉ muốn uống rượu thôi."

"Vậy em uống với anh nha!" Park Ji Yeon  ngồi cùng chỗ với anh, cũng đổ một ly rượu cho chính mình. "Em kính anh."

Anh cười. "Rượu vang không phải uống như vậy."

"Uống như thế nào chỉ là hình thức, tấm lòng mới quan trọng. Đến đây, ly thứ nhất, em kính anh, cảm ơn anh đã đưa em đến Paris."

Anh cười, cụng ly với cô. Hai ly rượu cụng vào nhau, vang lên âm thanh sắc nét.

"Ly thứ hai, kính anh, cám ơn anh đã cứu em."

"Ly thứ ba, vẫn kính anh, cám ơn anh đã cho em nhiều khoảng thời gian vui vẻ." Park Ji Yeon một ngụm uống sạch, lấy tất cả kỷ niệm xem như rượu, tất cả dung nạp vào trong người.

Kim Myung Soo cũng ngửa đầu lên uống sạch, nhìn xa xăm về phía mặt trăng không nói lời nào.

"Ở đây, rất đẹp.............nếu như có thể ở đây mãi, thì tốt biết mấy, đáng tiếc..............sắp phải trở về rồi đúng không?"

"Ừ! Qua hai ngày nữa."

"Ò..........." Cô cố gắng làm cho chính mình thoải mái. Trải qua bao nhiêu kỷ niệm đẹp như vậy, cô hẳn phải thấy đủ, không nên quá tham lam. Giả vờ không để ý, tùy tiện nói: "Sau khi về Hàn Quốc , tất cả đều không còn giống như vậy nữa rồi.............."

"Có lẽ............."

Có cảm giác anh đang có tâm sự, cô không biết nên nói gì tiếp.

"Mẹ em mất lúc nào vậy?"

Anh đột nhiên hỏi, cô sững người, trả lời: "Một tháng trước khi em đến Seoul , bà ấy bị một cơn bệnh nặng. Em không hề biết, ba của mình là ai. Cho đến trước khi mẹ mất, bà mới nói cho em biết thân phận của ông ấy. Nguyện vọng trước khi lâm chung của bà, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng phải trở về nhận ba, đây cũng là nguyên nhân em gả cho anh. Số vận thự c sự rất kỳ diệu, cũng rất thích trêu đùa con người, không phải sao?"

"Em hối hận không?"

"Đã từng hối hận, bây giờ...........không biết. Cho dù hối hận cũng vô dụng thôi, chúng ta đã kết hôn rồi."

"Nếu như tôi nói..............chỉ cần em muốn ly hôn, tôi đồng ý, em thấy sao? Không phải em luôn muốn tự do hay sao?"

Đổi lại là lúc trước, Park Ji Yeon nhất định cảm động đến rơi nước mắt, không có bất cứ do dự gì ly hôn với anh. Nhưng bây giờ, cô thực sự không biết. Rõ ràng biết hai người họ không có kết quả, nhưng vẫn không nỡ, không thể buông bỏ anh được.

Nhìn thấy anh nghiêm túc nhìn mình, đang chờ đợi một câu trả lời chắc chăn, cô có hơi hoang mang, không biết làm sao, lãng tránh ánh mắt của anh. "Chuyện này...............sau này nói đi.............không phải mình em có thể quyết định được."

Kim Myung Soo biết cô đang rốn tránh, thực ra anh cũng không biết nên làm sao mới đúng đây? Rõ ràng buông tay mới thực sự tốt cho cô, lại không thể buông tay.

"Đúng rồi, em nghe Se Hun nói, cha mẹ anh............đã qua đời lúc anh còn rất nhỏ."

Hai mắt Kim Myung Soo tối sầm lại, lộ ra sự cay đắng nhàn nhạt. Chuyện đã qua mười năm rồi, mỗi lần nghĩ đến, vẫn đau như cắt từng miếng thịt, đau tận xương tủy. Anh nhỏ giọng nói "ưm!", "đúng!"

Cô vốn muốn nói, nếu như anh không muốn nói cũng không sao, lại nghe thấy anh nói.

"Cha tôi là một người kinh doanh bình thường, mẹ ở nhà làm nội trợ, một nhà bốn người, mặc dù không giàu có, nhưng rất ấm áp. Có lần, cha tôi đi công tác từ Đức về, mẹ tôi đi đón ông ấy. Trên đường trở về, xảy ra tai nạn giao thông, vong mạng. Tôi biết được chuyện này không phải là ngoài ý muốn, cảnh sát đã ra kết luận rồi. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn điều tra, rốt cuộc kẻ nào đã làm."

"Nếu như điều tra ra là ai làm, anh sẽ làm sao?"

"Để cho kẻ đó cũng nếm thử mùi vị đau khổ mất đi người thân." Ánh mắt của anh đầy căm phẫn, âm hận, độc ác, khiến cho Park Ji Yeon hết hồn, thầm hy vọng chỉ là ngoài ý muốn.

Trên lưng anh đã gánh quá nhiều trác nhiệm, cô không hy vọng anh bị cuốn vào trong vòng xoáy thù hận, điều này chỉ khiến anh càng thêm đau khổ. Cuộc sống không phải chỉ có đấu đá trên thương trường và báo thù, anh nên sống vui vẻ hơn..........Không muốn khiến anh tiếp tục chìm trong đau khổ, Park Ji Yeon thay đổi chủ đề. "Đừng nghĩ nữa, uống rượu đi...............em tiếp tục kính anh  một ly. Nếu không, chúng ta chơi trò kéo búa bao thấy sao? Người thua phạt rượu.........."

Kim Myung Soo  nhíu mày, khinh thường thốt ra hai chữ. "Ngây thơ!"

"Đến đây, đến đây, không chơi oảnh tù xì, uống rượu đâu còn ý nghĩa nữa."

Park Ji Yeon  giống như một đứa trẻ bám díu không buông, vừa làm nũng, vừa lắc cánh tay của anh, khăng khăng muốn chơi, Kim Myung Soo bị bám không còn cách nào, đành phải chơi trò chơi ngây thơ này với cô. Cô thua liên tục mười mấy ván, uống mười mấy ly.

Khốn khiếp thật! Trò chơi kéo búa bao không phải trò dựa vào vận may sao? Không dính líu gì đến chỉ số thông minh được chưa? Ván nào cũng thua là sao? Thua thiệt quá mà!

Miệng nhỏ chu lên. "Này............không phải anh gian lận chứ?"

"Không phải gian lận, là em quá ngốc. Kéo, búa, bao, bao, búa, kéo............" Anh chỉ vào đầu cô, không còn lời nào để nói. "Em không thể thay đổi trình tự sao?"

"Đau........" Park Ji Yeon xoa trán, mếu máo. Đáng ghét, cứ vậy bị anh phát hiện ra, bản thân cô cũng không ý thực được mà!

Rượu vào, đầu óc cô bắt đầu choáng váng, cơ thể bất giác lắc lư. "Em, em sao cứ cảm thấy.............bầu trời đêm đang chuyển động vậy? Còn chuyển động cực kỳ nhanh............."

"Em uống say rồi!"

"Em không say mà!" Cô đẩy tay anh ra.

"Em chỉ là............chỉ là có chút choáng........."

"Ngốc nghếch!" Kim Myung Soo để đầu cô dựa vào vai mình, dùng sức rất nhẹ, lại có cảm giác rất an toàn. "Choáng thì dựa vào vai tôi!" Thực sự chịu không nổi tính ương bướng của cô, rõ ràng không thể uống, còn dám oảnh tù tì uống rượu, muốn chết sao?

"Ưm............như vậy đỡ hơn nhiều............." Park Ji Yeon cười ngu ngơ. Thực ra ý thức của cô vẫn rất tỉnh táo, chỉ là đầu choáng váng, một luồng nhiệt từ dưới xộc lên, nói không rõ vì sao, chỉ là cảm thấy rất xúc động, đặc biệt muốn làm loạn chuyện gì đó, làm ầm ĩ lên.

Ưm.........rất xúc động nha.............vô cùng xúc động.........

Cơ thể rất nóng rất nóng.............nóng rực................

"Này..........." Cô ngẩng đầu gọi Kim Myung Soo , còn anh vừa đúng lúc cúi đầu xuống, mũi của hai người vì vậy chạm vào nhau, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, chỉ còn lại khoảng cách của đôi lông mày.

Ba mươi giây sau.

Cũng không biết là ai chủ động.

Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, dịu dàng như nước trằn trọc, mô tả đường nét của từng cánh môi.

Kim Myung Soo vốn chỉ muốn lướt nhẹ thôi, nhưng cái hôn bất ngờ này khiến cho anh không thể ngừng lại, hoàn toàn chìm trong cơn say, càng hôn càng sâu, càng hôn càng nhiệt tình, lấy tất cả những áp lực của tình cảm hoàn toàn đặt trên cái hôn này.

Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô, dây dưa với cô, một mùi rượu nồng nhiệt ở trên lưỡi giao nhau, tê liệt dây thần kinh.

Nụ hôn của anh càng ngày càng mãnh liệt, tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động, làm cho Park Ji Yeon chút khó chịu, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Đầu lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, cơ thể cũng chặt chẽ triền miên, hai bên hận không thể đem đối phương nhập vào trong bản thân.

Một ngọn lửa dục vọng ở trong cơ thể của Kim Myung Soo hừng hực thiêu đốt, tay bắt đầu không yên phận, dọc theo bắp đùi luồng vào trong áo của Park Ji Yeon , nhanh chóng cởi bỏ áo nhỏ, quăng qua một bên, không có gì ngăn chặn mà bắt đầu vuốt ve, nhẹ nhàng xoa nắn, trêu chọc, làm cho cô run lên không ngừng.

Giống như một con tôm bị luộc chính, cong người lên, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.

Kim Myung Soo từ từ đặt cô xuống đất, một tay chống lên, để không đè đau cô. Hai người với tư thế mập mờ nam trên nữ dưới, tiếp tục hôn nhau.

"Ưm.............nhẹ, nhẹ chút.........."Bởi vì anh không chế không được lực, xoa nắn nơi đẫy đà của cô, Park Ji Yeon cảm thấy hơi đau, nhưng đồng thời cũng có một loại cảm giác kỳ diệu.

Nghe thấy tiếng rên rỉ từ chối lại như đón chào, Kim Myung Soo cảm thấy bản thân muốn bùng nổ. Ánh trăng chiếu xuống cơ thể cô, làn da trắng nõn không tì vết của cô lộ ra trong không khí, đẹp như một khối ngọc vậy.

Một đôi thỏ ngọc mặc dù không phải rất lớn, nhưng đầy đặn, hiện lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, lộ ra sự cám dỗ của một thiếu nữ.

Thị giác đã nhận được một sự cám dỗ cực lớn, thần kinh "bùng bùng" nổ vang, cơ thể của Kim Myung Soo gần như sôi trào lên, cả người hưng phấn đến muốn nổ tung, ngọn lửa nóng bỏng cháy trong đôi mắt.

Tay chạy thẳng xuống dưới, cuối cùng dừng trên quần nhỏ, vuốt ve nơi mềm mại cách quần nhỏ một lớp của cô, một cảm giác tê dại đánh thẳng vào người Park Ji Yeon, cô cảm thấy ở bên dưới rất nóng, giống như bị lửa đốt vậy, cơ thể cũng rất trống rộng. "Kim Myung Soo ...........em..........em............"

Anh cười rất xấu xa.

"Em sao nào?"

"Em.............em không biết nữa." Cô lắc đầu liên tục, sắp phát điên lên...........

Ngón tay của anh ma sát cô, dịu dàng dụ dỗ. "Đem bản thân giao cho anh, được không?"

Anh biết cô say rồi, nhưng anh rất tỉnh ráo, làm như vậy rất bỉ ổi, nói không chừng sẽ hối hận. Nhưng, anh thực sự muốn cô muốn rất lâu rồi, anh không cách nào tiếp tục nhịn nữa, muốn một phen xé rách hết nội y của cô.

Không khí càng ngày càng cháy bỏng.........

Anh như con thú động dục, còn cô giống như một con thỏ trắng đáng thương nằm run rẩy dưới người anh, trêu chọc khiến cho anh hận không thể một ngụm nuốt trọn.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động ở trên bàn đột ngột đổ chuông.

Kim Myung Soo rủa thầm, cầm lấy di động tính quang nó ra xa, nhưng tên hiển thị trên màn hình lại khiến anh sững người. Cả người như đông cứng như một tảng băng, từ đầu lạnh đến chân.

Anh nhìn ánh mắt bởi vì dục vọng mà mơ màng của Park Ji Yeon , lại nhìn về phía di động, cuối cùng khó khăn lựa chọn một trong hai người.

Ngắt điện thoại, ôm Park Ji Yeon dậy, chầm chậm đặt trên giường, đắp chăn, hôn lên trán cô. "Ngủ đi!"

Cô nắm lấy tay anh, đáng thương nhìn anh chăm chăm. "Anh muốn...........đi đâu? Em là sai điều gì phải không, chọc anh không vui sao? Xin lỗi, em............"

"Không có! Em ngủ trước đi, tôi sẽ mau chóng quay lại."

"Nhưng mà..........."

Anh đẩy tay cô ra, đầu cũng không quay lại đi đến quầy bar, cầm điện thoại gọi lại. "Có chuyện gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro