Chapter 1: Thỏa hiệp thành công.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn ðýa ra trýớc mặt tôi một tờ giấy, với vô vàn chữ số trên ðó, nhìn ðã nản, không muốn ðọc rồi.

- Kí ði.

Hắn ra lệnh.

Tôi tỏ thái ðộc với hắn, cầm tờ giấy lên mà nhý ðang cýớp giật. Ðọc qua một lýợt, hóa ra là hợp ðồng hôn nhân.

- Ê! Cái gì mà tận một nãm vậy?- Tôi gắt - Lâu thế! Tôi không làm ðâu!

Hắn nhìn tôi, từ tốn nói:

- Ðọc kĩ ði. Còn tiền thýởng nữa.

Tôi ðọc kĩ lại. Trời! Sau khi kết thúc hợp ðồng, tôi ðýợc tận một tỷ! Hắn chịu chi quá! Mắt tôi lập tức sáng lên.

Nhanh chóng kí vào, tôi ðýa lại bản hợp ðồng cho hắn. Hắn cũng kí.

Tôi và hắn bắt tay thỏa hiệp.

- Quyết ðịnh nhý vậy ði.- Hắn nhìn tôi- Cô làm vợ tôi trong vòng 365 ngày.

- Sau ðó tôi sẽ ðýợc giải thoát và cầm tiền rời khỏi ðây.

Tôi tiếp lời.

- Ðồng ý.- Cả hai cùng ðồng thanh nói.

Từ ðó, tôi bắt ðầu làm vợ hắn- ðúng nghĩa theo pháp luật. Nhýng thực ra, vốn dĩ tôi và hắn chẳng coi nhau là cái gì cả. Ðến ngýời dýng còn chẳng bằng.

******

Vài tháng trýớc, khi tôi vừa tốt nghiệp ðại học luật xong, ra trýờng tìm việc lại không ai nhận. Mặc dù ðiểm tôi và hồ sõ lí lịch rất tốt. Bấy giờ tôi mới hiểu, phải có tiền mới ðýợc. Nhýng tôi là coi nhi, họ hàng thân thiết ðâu có một ai. Tiền không có, chỗ nhờ vả cũng không. Cuối cùng dẫn ðến việc tôi bị thất nghiệp.

Tôi xin làm thêm ở rất nhiều nõi, cố gắng kiếm tiền sống qua ngày. Ðối với tôi, một nghìn cũng rất ðáng giá, một trãm tôi sẽ quý nhý cả sinh mạng vậy. Thi thoảng ngồi gặm bánh mì, nhìn mấy ngýời khác ở ðối diện ðýờng ãn phở không hến còn bỏ ði, làm cho tôi cảm thấy tội nghiệp mình vô cùng. Họ cũng thật là... có tiền mà không biết quý trọng.

Mỗi ngày ðều nhý vậy. Bữa ãn ðắt ðỏ nhất của tôi chắc chỉ có một bát phở gà, còn lại thì ðều là ãn mì tôm hoặc mua bánh mì về gặm cho ðỡ ðói. Có ðôi khi tôi ngồi ở vỉa hè húp tô mì tôm, ðể mũ ở dýới ðất. Ai dè có ngýời ði qua, nhìn tôi bằng ánh mắt thýõng cảm, rồi thả cho tôi tờ một nghìn vào mũ. Anh ta còn vỗ vỗ vai tôi, an ủi tôi gắng sống tiếp này nọ. Tôi trợn mắt nhìn anh ta. Càng ngày càng quá ðáng! Tôi lập tức tiện tay cầm tô mì phang thẳng vào ðầu anh ta. Anh ta sợ quá chạy, tôi lấy dép ðáp, tay chống nạnh nói to:

- Tổ cha nhà mày! Bà ðây không phải ãn mày!!!

Tuy tôi ngồi, nhýng tôi không thích nhận ðồ bố thí từ ngýời khác. Bởi những lúc ấy, tôi cảm thấy mình vừa nghèo, lại vừa hèn. Chân tay tôi có ðủ, tôi tự biết kiếm ãn, tự viết xoay sở không cần ngýời giúp.

Một lần tôi ðang ði trên ðýờng, bỗng nhiên có hai kẻ lạ mặt ấu dâm lao ra chắn ðýờng tôi. Thấy chúng nó mặc mỗi cái quần ðùi, tôi sợ xanh cả mặt. Ngýời ðâu mà không biết xấu hổ.

Tôi ði sang phải, chúng ði sang phải, tôi ði sang trái, chúng ði sang trái. Tôi tiến lên trýớc, chúng tuyệt ðối sẽ không lùi ra sau.

Bực mình. Tôi quay lại quát:

- Cút ði! Dai nhý ðỉa vậy!

Một tên nghiêng mặt nhìn tôi, rồi tiến lại gần tôi, giở giọng trêu ðùa:

- Ê... Cô em... Sao lại gan thế? Quát bọn anh à? Bọn anh có làm gì ðâu, chỉ là cùng ðýờng thôi mà...

Gã còn ðịnh ðýa tay sờ lên má tôi. Nhýng tôi phản ứng kịp, nhanh chóng hất tay gã ra, thuật chân cho hắn một ðạp dýới hạ bộ của hắn. Gã ðó ðau ðiếng kêu lên, tay ôm lấy hạ bộ, mặt mày nhãn nhó, liên mồm chửi rủa tôi.

Tôi hất cằm, khoay tay trýớc ngực ra oai. Thấy vậy, tên còn lại tiếp tục sấn tới, túm chặt lấy tay tôi. Tôi nhất thời không phản ứng kịp, liền bị gã làm cho không chạy ði ðâu ðýợc. Gã dùng sức kéo lê tôi ði:

- Mau tới ðây hầu hạ anh cả tao! Anh cả tao sẽ không ðau nữa! Mau lên!

Tôi không ðấu lại gã, chỉ biết liên tục ðánh vào ngýời gã. Vẫn không lay chuyển, tôi hít một hõi dài, rồi cúi xuống cắn mạnh vào tay tên ðó.

Cuối cùng cũng chịu thả tôi ra. Gã ðýa tay tính cho tôi một bạt tai. Biết là không chạy kịp, tôi nhắm mắt chịu trận.

Bỗng nhiên có một giọng nói trầm lạnh vang lên:

- Ngýời phụ nữ của tôi, sao anh dám ðụng?

----------- Còn -----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro