Chap 1 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chỉ là một cô gái mới có 15 tuổi... À không, nói chính xác hơn là một đứa trẻ không hơn không kém, tính cách thì dở dở ương ương. Ở cái tuổi 15 này người ta thường gọi là " Tuổi nổi loạn " *Đồng nghĩa với tuổi dậy thì*. Hôm nay giờ về, tôi với Bảo Châu và Thanh Trúc_hai nhỏ bạn thân của tôi cùng nhau nói chuyện vui vẻ ở cổng trường. Bỗng tôi thấy 1 chiếc xe Audi mui trần đen bóng đỗ xịch trước cổng. Vẫn cái tính nhiều chuyện, tôi đoán mò :
- Không biết lại cái ông nào ở phòng giáo dục mà giàu thế, mui trần hàng hiệu cơ đấy !!_Bỗng 1 người thanh niên trẻ tuổi ( Chắc khoảng 17 - 18 tuổi thôi ) *Đoán sai hết rồi ^^ người ta mới có 16 cơ mà* bước xuống xe. Trông anh ta phải gọi là cực kì " Bảnh ", khuôn mặt vuông vức, đầy đặn. Làn da trắng trông rất điển trai. Mái tóc màu hồng nhàn nhạt phũ xuống đến mí mắt *Đầu nấm đó nha mấy nàng ~~ Tại thích màu hường mạnh mẽ hoyy chớ hông có bede nhe* Đôi mắt hẹp dài, hình như là màu hổ phách. Trông rất lạnh lùng. Sống mũi cao, miệng nhếch lên 1 đường cong hoàn hảo. Nhất là bên tai trái anh ta có 1 chiếc khuyên tai thập giá lấp lánh trong ánh nắng.
" Nhất định tên này là 1 công tử ăn chơi nào đó được chuyển đến trường này rồi "_Tôi lại đoán mò, tiếp tục quan sát người con trai trước mặt. Anh ta mặc bộ thể thao với tông màu đen và chiếc quần bò trông cũ và hơi rách ở đầu gối nhưng rất hợp với khuôn hình hoàn mĩ của anh ta. Cả người anh ta dường như toát ra 1 khí chất cao ngạo khiến người ta khó có thể với tới được.
- Thử vận may 1 chút không Nguyệt ??_Bỗng Trúc cất tiếng hỏi kéo tôi xuống khỏi đám mây cao vút.
- Trốn trại !! Hôm nay mày lại phát bệnh gì thế ??_Tôi hỏi Thanh Trúc. Sở dĩ tôi gọi nhỏ là trốn trại vì tên nhỏ có 2 chữ T.
- Không phải tao mà là mày đó. Có phải mày mê anh đằng kia không ? (Chỉ sang cái tên công tử vừa nãy). Tao thấy mày FA lâu quá rồi, cũng nên thử vận may 1 chút đi chứ ?_Thanh Trúc vừa nói vừa khoa trương múa chân múa tay.
- Đúng đấy !!_Bảo Châu hưởng ứng : - Tao thấy ảnh cũng rất " Đập choai " nha !!
- Hôm nay mày lại " Bị Chập " phải không ?_Tôi hỏi Bảo Châu: - Mà tình trạng FA đâu phải 1 mình tao, thích thì chúng mày tự đi mà thử, tao đây không rãnh.
- Tất nhiên rồiii...Ngu Ngốc nhà ta có bao giờ rãnh đâu, thời gian giành cho tiểu thuyết hết rồi còn gì._Thanh Trúc châm chọc tôi là Ngu Ngốc vì tên tôi có 2 chữ N. Và đặc biệt, tôi có sở thích rất kì lạ: đọc truyện, tiểu thuyết. Tôi đọc tiểu thuyết vì 1 phần tôi muốn kích thích trí não mình, để cho trí tưởng tượng bay cao, bay xa và bay mãi, 1 phần vì tôi muốn học tập văn trong đó.
- Mày thôi đi, tao ghét nhất là người ta gọi tao là " Ngu ngốc " đó !!_Tôi gắt lên..
- NN nhà ta giận rồi kìa, tao cũng đâu có muốn gọi mày bằng cái tên khó nghe đó, nhưng mày nói trước chứ bộ_Bảo Châu dỗ dành tôi.
- Thôi, về nhà đi, ở đây lâu quá rồi đấy !!_Trúc nhìn đồng hồ rồi nói. Thế là chúng tôi chia tay nhau rồi nhà ai người đấy về. ( Còn Kỳ thì đang dáo dát đi tìm cái phòng hội trường để mà hỏi hiệu trưởng xem lớp cô ở đâu. Anh chưa từng gặp cô nhưng đã nghe tên cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro