Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễm Tô  đẩy cửa phòng vệ sinh ra đột nhiên bị tiếng nói làm cô giật mình.

- Tôi nghe nói cô đã đẩy được Lương Khiết đi?

Mã Vĩ Vĩ đang dọn dẹp nhà vệ sinh, thấy Diễm Tô bước vào, cô ta không thể không dừng công việc của mình lại.

- Cô khá lắm, trong một ngày cô khiến ngài Âu  phạt tôi rửa nhà vệ sinh. Trong vòng chưa đầy một tuần cô đã đẩy phó giám đốc Lương xuống thành công và Diễm  Tô phương thức của cô càng ngày càng tinh vi, tôi không thể sánh bằng.

- Trưởng phòng Mã từ khi nào có năng lực vu khống người khác như vậy?

Diễm Tô rửa tay không định quan tâm cô ta. Vừa rồi nước mắt, nước mũi của Lâm Mạt Mạt  làm cho tay cô hơi bẩn, cô ấn một ít nước rửa tay để lau sạch.

- Đừng vui mừng quá! Mặc dù nhiệm vụ nghiên cứu của CG21 rơi vào tay cô, nhưng với kinh nghiệm kém cỏi của cô, cô không có một chút thực chiến nào để phát triển một hương vị mới tinh và  khó như vậy!

- Nhiệm vụ gian nan cỡ nào, đó là việc của tôi. Không liên quan gì đến trưởng phòng Mã.

Diêm Tô đưa tay vào dưới máy sấy cho khô, thản nhiên nói

- Trưởng phòng Mã nên rửa nhà vệ sinh và chăm sóc bản thân đi thì hơn.

- Cô..cô..

  Nhìn thấy Diễm Tô thản nhiên bước ra khỏi phòng vệ sinh. Mã Vĩ Vĩ tức giận đến mức ném cây cọ bồn cầu trong tay xuống, chua xót nhìn mình trong gương.

    Sau khi rửa toilet nhiều ngày như vậy, tình hình bên ngoài đã thay đổi rất nhiều! Nếu tiếp tục như vậy, cô ta sẽ bị mọi người bỏ quên trong nhà vệ sinh!

    Không đời nào! Cô ta phải ra ngoài. Cô ta không muốn trở thành một con bù nhìn.

    ...

Diễm Tô bước ra khỏi phòng vệ sinh  và tình cờ gặp một người-Lâm Dương

    Anh ta vẫn vậy, vẫn phong cách đó- một bộ đồ màu hồng không cài cúc với áo sơ mi trắng bên trong, không thắt cà vạt và đeo kính râm, trông khá ăn chơi. Anh ta đi một cách phong độ,  bất kể anh ta đi đâu thì có hàng chục người về sĩ đi theo sau.

Đây là tạp đoàn Phong Thần nhưng tại sao anh ta lại ở đây? Diễm Tô  đang cố trốn, nhưng đã quá muộn ...

- Tô Tô!

Lâm Dương  nhìn thấy cô  vội vàng đuổi kịp và nắm lấy tay cô.

- Sao em lại ở đây?

Diễm Tô  tách tay ra khỏi anh ta

- Tôi là nhân viên ở đây, không làm ở việc ở đây thì ở đâu.

- Em vào Phong Thần  khi nào vậy?

Lâm Dương  mắt lướt qua cô một tia ngạc nhiên
"Một người của tập đoàn Quyến Lâm lại vào nơi này, chẳng lẽ cô ấy là gián điệp? Không thể như thế chứ?"

Lâm Dương định lên tiếng thì Diễm Tô  bất mãn nói sang chủ đề khác

-  Anh  làm gì ở đây?

- Anh nghe nói một nữ nhân viên làm việc không tốt và mất công thức bí mật về hương thơm, điều này khiến anh phải tạm thời dừng  làm toàn bộ dây chuyền sản xuất. Em có biết lỗ nặng như thế nào khi nó trở nên dừng hoạt động  không? Lẽ ra anh có thể mua cho em tất cả bất động sản ở Đông Thành và cuối cùng lại bị vuột mất.
- Dây chuyền sản xuất của Đông Thành nó liên quan gì đến công ty của anh?

- Tất nhiên là có liên quan. Đó là dây chuyền sản xuất của anh!

-  Làm sao có thể. .
Diễm Tô phản bác

- Tập đoàn Đông Thành  lớn như vậy, làm sao có thể dựa vào dây chuyền sản xuất của anh.

-  Không phải dựa vào nó, mà dây chuyền sản xuất của tập đoàn anh đều được lên lịch cho năm sau. Hiện tại anh không có thời gian để sản xuất. Hơn nữa, không phải toàn bộ chai nước hoa đều do bọn anh sản xuất. Âu Thần  không hề ngu ngốc. Làm sao anh ta có thể tiết lộ công thức bí mật của nước hoa cho người ngoài.

-Điều đó cũng đúng .

Diễm Tô  trầm tư một lúc và chợt nhận ra một câu hỏi

- Anh vừa nói rằng giá trị do một dây chuyền sản xuất tạo ra trong một tuần có thể mua được tất cả bất động sản ở Đông Thành . Vậy thì tổng giá trị nước hoa do Tập đoàn Phong Thần sản xuất trong những năm này ...Nó cao đáng kinh ngạc!     

Vì vậy, Âu Thần  kiếm tiền với tốc độ ánh sáng, vì vậy bọn họ không thể theo kịp hắn ta được.

Lâm Dương không biết sự thật rằng họ đã kết hôn vào lúc này, vỗ vai Diễm Tô  và nói

- Không có gì phải ganh tị, chỉ cần giết ông chủ của em, hắn không có gì khác, nhưng lại có rất nhiều tiền! Nhân tiện, Diêm Tô, em thuộc bộ phận nào?

- Bộ phận nghiên cứu nước hoa

- Thật là trùng hợp? Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau!

    "..."

Diêm Tô khó hiểu

- Tại sao?

- Bởi vì dây chuyền sản xuất của anh có liên quan đến bộ phận của em! Nói về ... người trong bộ của em vừa nói rằng trưởng phòng Mã đi dọn nhà vệ sinh, có phải là em làm không? Ý anh là nước hoa...

-  Anh muốn nói gì ?

 Lâm Dương  nở một nụ cười

    “ ... ”

- Diễm Tô, tối nay có hẹn không? Chúng ta đến khách sạn năm sao Đông Nam để nói chuyện về công việc này được không?

    " ... "

Cô nhíu mày. Ai lại đến khách sạn bàn công việc buổi tối? Anh ta có vấn đề về IQ?

- Lâm Dương, buổi tối tôi phải về nhà với chồng tôi, bởi vì tôi đã kết hôn rồi, sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa.

- Em có nghĩ là anh sẽ tin lời em nói không?

Không ngờ Lâm Dương không có chút ngạc nhiên  mà ngược lại một nụ cười nhếch lên

- Cho dù thực sự kết hôn, anh cũng không ngại quan tâm đến một người vợ đã có chồng.

"Cái beep!"
Diễm Tô tôi không thèm nói chuyện vớ vẩn với anh.

- Tô Tô, lần này người dưới tay em làm sai, là cấp trên, em không có chút trách nhiệm sao? Nếu em không chịu trách nhiệm, tôi chỉ có thể yêu cầu chủ tịch Âu của em bồi thường thôi. Dù sao anh ta cũng có nhiều tiền như vậy. Ngay cả khi tôi yêu cầu thêm một vài số không, anh ta sẽ đồng ý.

Lâm Dương  nói sau cô.

 - Muốn nhiều tiền như vậy làm gì?  Anh, thế hệ thứ hai công tử tiêu tiền, không hiểu nỗi thống khổ của con người nghèo như tôi!

Diễm Tô bước vào thang máy, nhưng không ngờ Lâm Dương  cũng đi theo cô. CÔ không khỏi trợn to hai mắt

- Cùng tôi vào làm gì vậy?

- Anh muốn nói chuyện với em, em không phải là phó giám đốc  sao? Với chuyện lớn như vậy, với tư cách là đối tác, em không cần nghĩ đến cảm xúc của anh sao?

    " ...... ”

Nếu là người khác, cô thật sự phải nghĩ tới, nhưng Lâm Dương là con người thế nào, càng nghĩ càng thấy anh ta làm được! Cô không buồn nghĩ về nó.

- Đừng đi theo tôi nữa!

Diêm Tô vừa đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy  anh ta nghiêm nghị đi theo sau, sắc mặt đột nhiên đen lại

- Anh muốn mọi người trong văn phòng biết quan hệ của chúng ta sao?

- Chúng ta có chuyện gì? Mối quan hệ gì tại sao anh không biết?

Lâm Dương  nở nụ cười nói

- Tô Tô miễn là  hứa với anh một điều kiện, anh  sẽ không bao giờ làm phiền em một lần nữa, anh hứa!

- Nếu tôi không đồng ý?

- Anh sẽ đến tìm em mỗi ngày, vì vậy em không thể làm việc mà không phân tâm! Làm rối loạn toàn bộ bộ phận của em, tìm em nói chuyện mỗi ngày.

- Đồ trẻ con!

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro