Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đây là trách nhiệm của tôi, cô đừng ôm hết tội lội vào mình._ Diễm Tô nhẹ nhàng nói.

- Ngài Âu nói rằng nếu tôi không bàn giao công thức bí mật trong vòng mười ngày, tôi sẽ bị sa thải và phải bồi thường thiệt hại rất lớn! Diễm Tô cô phải giúp tôi! Với ba năm kinh nghiệm làm nước hoa nước ngoài của mình, cô sẽ có thể gỡ lỗi của tôi được chứ?

- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Diêm Tô đi tới cửa văn phòng cười nhạt

-  Được rồi, tất cả trở về làm việc của mình, không cần phải tiễn. Tôi không phải đi chết, tôi chỉ  đổi văn phòng. Vì thế đừng làm mặt mày ủ rũ như thế chứ.

-  Chúng tôi không thể xa cô!

Vài nữ đồng nghiệp nắm lấy tay cô và nói một cách miễn cưỡng trước khi để cô đi.

    Trong phòng thí nghiệm, Diễm Tô  mặc áo khoác trắng và đeo khẩu trang sau khi cất đồ đạc, cùng các tiền bối khác chỉnh lại nước hoa.

    Đối với một người mới đến, đối với một người mới lập tức được thăng lên chức phó giám đốc , tự do ra vào phòng thí nghiệm, không một cô gái đồng nghiệp cho rằng mình có lai lịch, mọi người vây quanh nhiệt tình chào hỏi

- Cô là phó giám đốc mới sao? Chúng tôi đã ở trong phòng thí nghiệm rất lâu, đến hôm nay mới nhìn thấy khuôn mặt của cô. Thật là xinh đẹp!

- Người nói là Cố Hương Ly hơn Khúc Diễm Tô  mười tuổi và trông như một người chị tốt bụng.

 - Phó giám đốc Khúc đã có thành tích ấn tượng như vậy khi còn trẻ. Nó thực sự gây ấn tượng với chúng tôi.

Một nữ đồng nghiệp khác tên Phương Phương cười và có hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

 - Đương nhiên, ngươi cho rằng, giống như một số người bất tài, cả đời chỉ có thể ở một chỗ. Bao nhiêu năm trôi qua, địa vị không tăng, lương không tăng, không biết còn xót xa như thế nào!

    Mọi người trong phòng thí nghiệm đều biết cô ấy đang nói về ai.

    Lúc này Lý Khai Tân tức giận đứng lên chỉ trích

- Tiền bối Lương sở dĩ rời đi là bởi vì yêu thích nơi này, cũng là bởi vì dưới tay đã đem quá nhiều kẻ vô dụng như các người , cho nên tôi mới không lo lắng nơi này sẽ giống như cô.  Không phải cô ấy không được thăng chức, mà là cô ấy không chịu học cao hơn! Âu tổng tăng lương cho cô ấy và cô ấy không muốn điều đó! Tôi thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại bảo vệ cho những người vô dụng, từng người một, tàn nhẫn và bất chính, chỉ biết nói xấu sau lưng cô ấy!

 - Anh đang nói về ai vậy!

Cố Hương Ly tức giận

- Cô ta dù gì cũng là tay sai của ngài Âu, xứng đáng là con chó trung thành với chủ nhân.  Những người khác sủa một tiếng thì cô ta không dám sủa lời thứ hai! Lý Khai Tân, cậu có nghĩ rằng cậu là một con chó trung thành?

 Lú Khai Tân nói một cách khinh thường và tức giận nhìn Diễm Tô

- Trưởng phòng  mới này,  nhưng thành tích vĩ đại của Lương Khiết  vẫn còn ở đây. Một người mới vào nghề non nớt đã muốn so sánh với lão Lương  quá sớm! Dù sao trong lòng chúng ta, Lương tiền bối vẫn luôn là quản đốc của chúng ta! Ngươi muốn dựa vào gia thế mà vào đây đẩy Phó giám đốc Lương xuống có phải rất hèn hạ không?

 Ngụ ý là Diêm Tô hiện tại không có thành tích giật gân, muốn chống lại Lương Khiết  đã lập công nhiều, chẳng phải là đập trứng vào đá mà bị áp đảo sao?

    Diêm Tô nghe xong lời này, rõ ràng cảm thấy phòng thí nghiệm chia thành hai phe, một là bênh vực Lương Khiết , hai là tranh với Lương tiền bối ... Xem ra mâu thuẫn tồn đọng đã lâu, nhìn nhau cũng không đành lòng.

    Lúc này, càng ngày càng có nhiều người gia nhập hàng ngũ cãi nhau, Diêm Tô bình tĩnh dừng lại

- Ừm, nếu có chuyện gì thì  cần giải quyết riêng, đây là nơi làm việc. Buổi lễ họp mặt của mọi người quá đặc biệt. Chúng ta làm việc đi.

   Diễm Tô  lên tiếng, tự nhiên rất nhiều người đều ngừng nói, lần lượt trở lại công việc của mình, có người thắc mắc Diễm Tô làm sao có thể nuốt trôi không khí này, lén lút nhìn Diêm Tô, rốt cuộc là lời nói của Lý Khai Tân có làm cô bị kích động không.

Phương Phương nhìn thấy Diễm Tô  đang gỡ mùi nước hoa, thì thầm vào tai cô

- Phó giám đốc Khúc, cô vừa mới đến đây đừng để bụng và  tốt nhất đừng tin tưởng bất cứ ai.

-  Kể cả cô hả ?

Diễm Tô  nhàn nhạt cười. Phương Phương  đột nhiên nghẹn lại.

- Tôi ... Đương nhiên có thể tin được! Chỉ là những kẻ vô lễ với cô, tôi nếu có cơ hội sẽ dạy dỗ bọn họ!

 - Cô không sợ bị tôi dạy dỗ sao?

Diêm Tô vẫn luôn cười nhạt. Phương Phương đột nhiên sợ hãi, cảm thấy đây cũng là một kẻ khó đối phó.

- Phó giám đốc Khúc thật sự có thể cười ... Tôi biết cô sẽ không dễ dàng trừng phạt người khác ... Vậy thì không sao. Tôi đi làm trước ây ... Khônh làm phiền cô ...

  Cô ấy vụt đi đột ngột. Diễm Tô  mỉm
cười- Phương Phương  muốn sử dụng danh nghĩa của mình làm bộ trưởng để ra oai làm thế nào cô có thể không biết cơ chứ!

- Lương tiền bối đến rồi!

    Không biết là ai nói lời này, mọi người lập tức nín thở, Diêm Tô tò mò nâng mắt lên, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên áo khoác trắng đang từng bước đi về phía bên này, tóc cô ấy giấu sau đầu, để lộ vầng trán mịn màng và làn da được bảo dưỡng tốt, chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt, để lộ một đôi mắt xuyên thấu.

    Nếu không biết trước tuổi của cô ấy, Diễm Tô  sẽ nghĩ cô ấy chỉ mới hai mươi tám hoặc mừơi tám tuổi, nhưng thực tế cô đã bốn mươi hai và là mẹ của hai đứa con.

- Phó giám đốc Khúc thật bất lịch sự.

Lương Khiết  cởi bỏ khẩu trang, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, có thể thấy cô ấy là một mỹ nữ khi còn trẻ, về già vẫn rất quyến rũ.

- Vừa rồi tôi được ngài Âu gọi đi họp. Đã quá muộn để chào đón cô. Môi trường phòng thí nghiệm như thế nào? Cô có thể thích ứng được không?

    Tuy rằng vị trí của Lương Khiết  là dưới cô, nhưng vẫn có một loại quan tâm chăm sóc từ các trưởng bối, trái tim của Diễm Tô  ấm lên

- Cảm ơn Lương tiền bối, mọi chuyện đều ổn. CG20 chúng ta đang khẩn trương  cùng nhau nghiên cứu.

-   Được rồi, tôi có thông tin trước đó. Cô có thể đọc trước. Bắt đầu thử nghiệm sẽ dễ dàng hơn.

Lương Khiết  nói xong và nói với Lý Khai Tân

-  Mang theo hồ sơ của tôi.  

- Tiền bối ...
Lý Khai Tân có chút bất đắc dĩ. Lý Khai Tân  tức giận liếc cậu ta một cái

- Nếu nói cạu thì cậu đi đi, đừng lãng phí thời gian.

    Mặc dù Lý Khải Tân rất bất đắc dĩ, nhưng khi Lương Khiết nói như vậy, anh liền đi. Lương Khiết  mỉm cười nhìn Diễm Tô

- Cậu ta còn trẻ con. Khúc Diễm Tô, cô đừng để ý đến cậu ta.   

- Cứ gọi tôi là Diễm Tô . Ở đây không có sự khác biệt về địa vị, chỉ có tiền bối và hậu bối cùng tồn tại.”

Diễm Tô cũng là người có lý. Vậy thì Lương Khiết không trốn tránh, cười nhạt

- Vậy thì Diễm Tô  chúng ta bắt đầu!

    Có lẽ là do Diễm Tô đã có 3 năm kinh nghiệm làm nước hoa ở nước ngoài nên nhiều người đã phải sững sờ trước nghiên cứu của Diễm Tô , không thể tin được! Đặc biệt đối với các thử nghiệm gỡ lỗi, cô ấy có nhiều ý tưởng và dám hành động hơn các đồng nghiệp đã ở đây năm, thậm chí mười năm.

    Ngay sau đó, việc điều chỉnh ban đầu của CG20 đã được cô ấy điều chỉnh.

Lương Khiết  cuối cùng đã hiểu tại sao ngài Âu lại yêu cầu cô vào văn phòng một mình để nói chuyện, hóa ra Khúc Diễm Tô  là người có thực tài! Thảo nào Âu tổng luôn bảo cô phải trân trọng tài năng, tất nhiên, cô ấy sẽ coi một người có năng lực đặc biệt như Diễm Tô  như báu vật! Bạn phải biết rằng cô ấy đã ở lại phòng thí nghiệm và không muốn rời đi, chỉ để nuôi dưỡng những hậu duệ xuất sắc hơn và mang theo nước hoa của Đông Thành !
    
(Hello mọi người!! Tui đã trở lại rồi đây.😋)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro