Em sẽ xem như chưa biết gì hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Lâm Vỹ Dạ nép vào người Trường Giang, quản gia lắc đầu nói:

“Thiếu gia, đừng động lòng. Gần đây chúng ta đã gặp phải rất nhiều rắc rối, nếu cô ta để lộ tin tức ra ngoài thì chẳng phải càng khó sống hay sao?”

Võ Anh siết chặt nắm tay:

“Cô ta chỉ đang sợ chết nên mới hứa hẹn mà thôi, nếu vị trí của chúng ta bị lộ ra ngoài thì hậu quả rất khó lường, anh không được nhân nhượng!”

Mọi người không ngừng khuyên nhủ Trường Giang, đối với họ, an toàn của gia tộc là trên hết, mạng sống của một nhân loại nhỏ bé thì chẳng đáng để tâm. Nhưng họ quên mất Trường Giang có một nửa dòng máu là người, hơn nữa Lâm Vỹ Dạ vốn là vô tình bị kéo vào trong nguy hiểm!

Trên áo truyền tới lực kéo rất nhỏ, Trường Giang cúi đầu, phát hiện Lâm Vỹ Dạ đang giữ chặt lấy anh. Cô như một người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, liều mình bắt cho bằng được.

Võ Anh không muốn nhìn tiếp nữa, ra hiệu cho hai gã đàn ông đi theo mình xông lên. Bọn họ ba người cùng tiến công, muốn bắt Lâm Vỹ Dạ, hoặc nói hiện tại, họ muốn giết cô cho nhanh gọn!

Ánh mắt của Trường Giang trở nên lạnh băng, trong giọng nói mang theo sự tức giận:

“Tôi đã nói, không được động vào cô ấy.”

Lấy Trường Giang làm trung tâm, một sức mạnh vô hình bất ngờ quét nhanh ra, đụng bay cả  Võ Anh và hai người đàn ông đang xông tới.

Ba bóng người đồng thời bị đánh văng, Võ Anh đập thẳng lên vách tường sau lưng rồi ngã xuống nhưng không hề hấn gì, lập tức ngồi dậy, dùng ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Trường Giang. Đối với huyết tộc thì chút vết thương này chẳng đáng ngại, cô ta đập tay vào tường khiến nó lập tức lõm vào một lỗ, nghiến răng nói:

“Anh dám ra tay với em?”

Dù gì cũng là anh em họ, vậy mà Trường Giang vì một cô gái loài người lại đả thương cô ta?

Không khí giữa họ lúc này vô cùng căng thẳng, quản gia thấy thế vội lên tiếng:

“Thiếu gia của tôi, cậu nghĩ lại đi!”

Trường Giang bình tĩnh ôm Lâm Vỹ Dạ lên:

“Nếu các người động đến một sợi tóc của Lâm Vỹ Dạ thì đừng trách tôi.”

Nghe thấy câu nói này, đám người đều sững lại, Lâm Vỹ Dạ thì thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi cô rất sợ anh bị họ thuyết phục, sau đó bỏ cô lại ở nơi này.

Cô ôm chặt cô Trường Giang, nhỏ giọng thì thào:

“Em sẽ không nói với ai đâu, em sẽ giúp anh giữ bí mật.”

“...”

Trường Giang không trả lời mà ôm cô rời khỏi đó, Võ Anh còn định đuổi theo nhưng mới bước được hai bước thì quản gia đã đưa tay ngăn cô ta lại:

“Đừng, thiếu gia có vẻ đã quyết tâm bảo vệ cô gái kia, đuổi theo chỉ chọc giận cậu ấy mà thôi.”

Võ Anh tức tối giậm chân, không thể hiểu nổi mà nói:

“Anh ấy điên rồi!”

Phải, Trường Giang hình như điên rồi. Dù anh có thể thông qua lưu lượng máu của Lâm Vỹ Dạ biết cô hiện tại thật lòng với anh, nhưng mai sau cô có đổi ý và hãm hại anh như cô gái trước kia hay không thì chưa biết. Anh đã từng bị tình nhân phản bội một lần rồi, vậy mà rơi vào tình huống vừa rồi vẫn còn muốn cứu cô.

Về đến biệt thự của Trường Giang, Lâm Vỹ Dạ mới hoàn hồn lại. Cô chưa bao giờ cảm giác được ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh đến thế, chính lúc nãy, cô tưởng mình sẽ xong đời, đến giờ thân thể vẫn còn đang run.

Trường Giang đặt cô ngồi xuống ghế, đưa tay chải lại mái tóc rối cho cô, im lặng không nói lời nào, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự bình thản.

“Trường Giang…” Lâm Vỹ Dạ nắm lấy tay anh. “Tin em, em chắc chắn sẽ không nói với ai về bí mật của anh.”

“Ừ.”

“Em sẽ xem như chưa biết gì hết, vẫn làm thư ký, làm tình nhân của anh, được không?”

Lâm Vỹ Dạ gần như lấy hết can đảm mình tích góp được hơn hai mươi năm qua dùng hết, cô nói xong đưa ánh mắt cầu xin nhìn anh. Nếu anh từ chối thì phải làm sao bây giờ?

Trường Giang suy nghĩ rất lâu, sau đó mới chậm rãi đáp:

“Chỉ cần em không nói cho ai khác biết là được.”

Anh tự lừa mình dối người, rõ ràng đuổi Lâm Vỹ Dạ đi thật xa mới là quyết định đúng đắn nhất, để cô không gặp nguy hiểm, để bọn họ dừng lại trước khi quá muộn, nhưng sâu thẳm trong lòng có một khao khát kỳ lạ muốn giữ cô bên cạnh.

Lâm Vỹ Dạ siết chặt bàn tay thon dài của Trường Giang, lúc mới biết sự thật thì sợ chết khiếp, nhưng bây giờ thì không sợ nữa. Mặc dù tiếp xúc với Trường Giang không lâu, nhưng cô nghĩ mình đã thích anh mất rồi…

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, Trường Giang mất tự nhiên rút tay về:

“Tôi đi lấy thuốc cho em.”

“Em… đi tắm trước vậy.”

Vừa rồi cô lăn lộn trên nền đất một lúc lâu, cơ thể bẩn không chịu nổi. Lúc vào phòng tắm và cởi áo ra, cô mới phát hiện ngực trái có một dấu chân vô cùng đậm màu. Đưa tay sờ thử, cảm giác đau nhức truyền tới làm cô phát ra tiếng kêu khẽ. Người phụ nữ kia ra tay độc ác thật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giangda