Chương 101 - 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 101: Bế quan, lột xác!


Ra mắt Thiếu chủ...

Bạch Lộ nhẹ nhàng thi lễ, nụ cười có chút không tự nhiên.

- Hôm nay huynh ấy vẫn đang bế quan sao...?

Lam Mi giọng nói trong trẻo lạnh lùng, có một tia uy nghiêm của cấp trên.

- Đúng vậy.

Đối với Ninh Phàm, Bạch Lộ tựa hồ không muốn nói sâu.

- Bạch Lộ, theo ta tới đây một chút... Ta có lời hỏi ngươi...

Lam Mi mắt sáng long lanh chợt lóe, giọng nói không cho Bạch Lộ cự tuyệt. Còn Bạch Lộ thì hơi cúi đầu, đi theo sau Lam Mi, vào trong ngôi nhà vườn mà Ninh Phàm nhất mực cư trú.

Chẳng qua là mới vừa vào nhà, Lam Mi liền bỏ đi vẻ lãnh ngạo giả bộ, thổi phù một tiếng, bật cười.

Sau khi thân thể chữa khỏi bệnh, tâm tình của Lam Mi sáng sủa, nụ cười cũng dần dần nhiều hơn.

- Bạch tỷ tỷ, nơi này không có người, không cần câu nệ như vậy... Hôm nay, lại dạy ta một ít đi...

- Xong chưa! Không dạy!

Bạch Lộ cũng không làm bộ cung kính nữa, bất mãn nói.

- Dạy một chút đi... Ngươi đều cùng Ninh Phàm... nhiều lần như vậy rồi...

Một tia cầu khẩn hiếm thấy của Lam Mi.

- Ta cùng huynh ấy không có bất kỳ quan hệ, nếu nói như vậy nữa, ta không dạy ngươi!

- Được, được, được rồi, muội muội không nói... Tỷ tỷ này, mau dạy ta một chút đi.

Giọng nói của Lam Mi, giống như đối đãi sư trưởng vậy. Bởi vì nàng thích thú từ chỗ của Bạch Lộ, học được các loại kỷ xảo lấy lòng Ninh Phàm... Hôm nay mình đã là nữ tử rồi, tương lai sẽ còn là nương tử của Ninh Phàm, có ít thứ phải học một ít cho thật tốt... Nàng không có mẹ truyền thụ, cho nên lại tới cầu Song Tu điện đệ nhất ma nữ Bạch Lộ!

Hợp hoan thuật, giường chiếu thuật, Bạch Lộ có được rất nhiều... Vả lại cô gái này, tựa hồ cùng Ninh Phàm như vậy như vậy, cũng không coi là người ngoài.

Lam Mi dầu gì là Thiếu chủ, Bạch Lộ không dám đắc tội quá nhiều, cho nên nàng ta cũng chỉ đem chi thuật dốc túi truyền cho.

Không người nào biết, thiên chi kiêu nữ Lam Mi của Quỷ Tước tông, cùng đệ nhất ma nữ Bạch Lộ lại vào trong phòng Ninh Phàm, nói chuyện xuân cung bí thuật.

...

Hết thảy của ngoại giới, Ninh Phàm đều không biết, lần này bế quan chỉ nửa năm, đối với người phàm rất dài, đối với tu sĩ mà nói thì lại quá ngắn, ngắn đến không đủ để làm quá nhiều chuyện, chỉ biết trôi qua.

Ninh Phàm quét đi hết thảy tạp niệm, trong thạch quan yên tĩnh mờ tối, trong đầu của hắn chỉ có một ý tưởng. Đề thăng thực lực!

Cùng Vương Diêu đánh một trận, Ninh Phàm càng biết được chỗ thiếu sót của mình. Thế công có thừa, phòng ngự chưa đủ, trên kinh nghiệm đối địch, vượt xa cùng cấp, nhưng so với chân chính lão quái, kinh nghiệm kém cũng không phải là một điểm nửa điểm.

Mà sự thiếu sót của công pháp dần dần bắt đầu hiển lộ. Trong cuộc chiến với Vương Diêu, mình bất quá ỷ vào từng lá bài tẩy, khổ sở cứng rắn chống đỡ. Còn Vương Diêu lại tiện tay lấy từng thứ pháp thuật, đều có uy lực cực lớn.

Thi triển pháp thuật không chỉ có cần pháp lực, còn cần công pháp đồng bộ...

"Đạp tuyết quyết" của Ninh Phàm mặc dù tu luyện tới tầng thứ hai, nhưng căn bản không cẩn thận cảm ngộ qua, lại chỉ tập được một cái băng hồng độn thuật, băng hệ pháp thuật khác hắn không tu luyện một cái.

Về phần "Hắc Ma quyết" là một chút cũng không tu luyện, tình cờ thôn phệ một đạo Hắc Ma viêm, có lẽ lâu chưa từng vận dụng, chỉ vì không có pháp thuật, không cách nào phát huy uy lực chân chính của Hắc Ma viêm.

Nếu không có lá bài tẩy, thủ đoạn chân chính đối địch của Ninh Phàm chỉ có hai đạo kiếm khí là "Hóa kiếm vi hỏa" và "Bạch cốt như sơn". Hơn nữa hai đạo kiếm khí đó cũng chỉ là lĩnh ngộ, khoảng cách chân chính phát huy uy lực, hoàn toàn không hẹn.

Ngân quang của thân thể nhập vào cơ thể cảnh giới, so với hết thảy Dung linh đỉnh phong luyện thể tu sĩ đều mạnh, nhưng vừa khéo, Ninh Phàm ngay cả một thức "Luyện thể thuật" cũng chưa từng tu luyện.

Pháp tu tu luyện thần thông, gọi là pháp thuật. Thể tu tu luyện, chính là luyện thể thuật. Nghiêm khắc mà nói, Vương Diêu hôm đó thi triển cự nhân pháp tướng, chính là một loại luyện thể thuật. Mà trong thượng cổ Thần Ma thần thông, rất nhiều luyện thể thuật có uy lực thậm chí hoàn toàn áp đảo trên pháp thuật.

Bất luận pháp thuật hay là luyện thể thuật, Ninh Phàm cũng không tập được nửa điểm. Trong Loạn Cổ ký ức, pháp thể song tu, đạt tới cảnh giới "Pháp thân hợp nhất", mới là con đường tu luyện của thượng cổ thần ma. Cốt hoàng làm được, nhưng Ninh Phàm sao... bất luận là pháp là thể, cũng không tu luyện thành công.

Về phần Trảm Ly kiếm, phụ linh phần hồn thần thông, bản thân phẩm cấp lại vẫn là thấp đến đáng thương... Không, phải nói Trảm Ly kiếm chỉ nửa năm, từ hạ phẩm sơ cấp tấn thăng làm cao cấp, đã hết sức kinh người. Điều tiếc nuối là tu vi của Ninh Phàm thăng tiến lên nhanh hơn, nhanh cho tới bây giờ chiến đấu, hạ phẩm cao cấp pháp bảo căn bản không hữu dụng chút nào.

Trảm Ly kiếm phải trọng luyện! Cây xương sườn của Cốt hoàng, nếu dung luyện đi vào, nhất định có thể gia tăng oai của Trảm Ly, thậm chí, nhiều hơn một ít thần thông lợi hại!

Như vậy, mục đích lần này bế quan đã được xác định cực kỳ rõ ràng rồi.

Đầu tiên, phải đem "Hắc Ma quyết" và "Đạp Tuyết quyết" tu luyện tới tầng thứ hai đỉnh phong, cũng như nắm giữ mấy loại băng hỏa pháp thuật.

Thứ yếu, tu luyện một loại phòng ngự loại "Luyện thể thuật", phát huy ra được hiệu quả của ngân quang nhập vào luyện thể cảnh giới của cơ thể.

Cuối cùng, lần nữa tế luyện Trảm Ly kiếm, dung luyện vào cây xương sườn của Cốt hoàng.

Trừ điều này ra, còn có hai loại pháp thuật, Ninh Phàm phải tu luyện thật tốt một phen.

"Niệm Ngụy quyết" và "Niệm Thủ quyết".

"Niệm Thần quyết" ba thức, thức thứ nhất che giấu, thức thứ hai phòng ngự, thức thứ ba phân thân. Đệ nhất quyết, "Niệm Ngụy quyết", cần uống Luyện thần thảo tu luyện. Hôm nay Ninh Phàm, vừa vặn từ trong tay của Mạnh Sở lấy được không ít Luyện thần thảo.

Thức thứ hai, "Niệm Thủ quyết" cần dùng khí linh của pháp bảo, trong tay Ninh Phàm cũng có số món khí linh pháp bảo.

Chuyện cần làm quá nhiều, ngắn ngủi nửa năm, quá ngắn. Nhưng Ninh Phàm rất tin, nếu mình dốc lòng bế quan nửa năm, đem các loại thế yếu bổ túc, sau nửa năm, mình thực sự trở thành một cao thủ!

Mà vô luận là tu luyện công pháp, hay đề thăng pháp thuật thần thông, trên thực tế, hắn đều đang vì đột phá Kim đan kỳ mà làm chuẩn bị.

Cho dù đạt được Loạn Cổ truyền thừa, tỷ lệ thành công để Ninh Phàm đột phá Kim đan kỳ vẫn không lớn. Vả lại theo như hắn tính toán, mình ít nhất cũng cần mười năm bế quan, mới có cơ hội đánh vào một lần Kim đan bình cảnh.

Nhưng nếu thất bại thì mười năm khổ công hủy trong chốc lát!

Tu sĩ có tư chất hơi kém, đột phá Kim đan bình cảnh, cũng chỉ có một thành tỷ lệ thành công. Những thiên tài tu sĩ, kết đan tỷ lệ thành công cũng tuyệt đối không đến hai thành. Mỗi một Kim đan tu sĩ, đều mấy lần đánh vào bình cảnh, mới vừa được thành công, mà một lần thành công, không phải là một hạng người không phải khí vận nghịch thiên.

Trong đầu của Ninh Phàm, tính toán kết đan thành công suất của mình. Tư chất của mình cũng không coi là tuyệt cao, nhưng cũng không đần, hai thành tỷ lệ thành công, vẫn phải có.

- Nếu sắc bổ hai nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh, thiệt người lợi mình, kết đan thành công suất của ta có thể đạt tới đến ba thành (tức ba phần mười)...

Ánh mắt của Ninh Phàm phức tạp, nhìn một chút Đỉnh Lô hoàn ở cổ tay trái, lần đầu tiên do dự, có cần sắc bổ hai nữ tử đó hay không? Cuối cùng, hắn cũng không nỡ hạ tâm... Đối với người có ân, hắn không hạ thủ được.

Sau khi than thở, hắn vỗ một cái thiên linh, khí tức niệm phách hóa thân của nửa bước Nguyên anh chia lìa ra. Hóa thân này có nửa bước Nguyên anh tu vi, nhưng vô cùng không ổn định, căn bản không thể nào phát huy bao lớn chiến lực,nếu dùng cho đánh lén, cấp cho một kích phải chết cũng vẫn có thể làm được.

Bởi vì ngưng luyện hóa thân này, đưa đến thần hồn của Ninh Phàm tổn thất một nửa... Kết quả này sẽ hạ xuống kết đan thành công suất. Nhưng đề thăng thần niệm, lại sẽ đề thăng một ít tỷ lệ thành công.

- Bởi vì ta tự chém hồn phách, Kim đan tỷ lệ thành công, sẽ so với thường nhân thấp nửa thành, nhưng thần niệm chi lực cường đại, cũng có thể giúp ta chống đỡ tâm ma... Cho nên kết đan thành công suất của ta không giảm mà lại tăng, hẳn sẽ có bốn thành...

Nói xong, Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, lấy một ra viên đan hoàn màu máu đỏ, chỉ có vào khoảng móng tay, lại ẩn chứa pháp lực mênh mông, cẩn thận lắng nghe, tựa hồ còn có thể nghe được trong viên thuốc, truyền tới thanh âm như tim đập.

Vừa thấy viên đan dược này, vẻ mặt của Ninh Phàm cho thấy một tia buồn bã, bởi vì nó chính là Tu đan mà sau khi Hồ gia lão tổ đạo tiêu, lấy hồn phi phách tán làm giá, đông lại. Tu đan này vốn chuẩn bị để lại cho Hồ Minh, nhưng Ninh Phàm xuất hiện, khiến cho Hồ gia lão tổ thay đổi dự tính ban đầu.

- Tu đan... Là Hồ gia lão tổ sau khi ăn vào Thi Hủ đan, mượn Kim đan sơ kỳ pháp lực ngưng tụ... Dược liệu, hơi kém với Đạo quả của Kim đan tu sĩ sơ kỳ, nhưng chênh lệch không xa... Ăn vào Tu đan này, ta kết đan tỷ lệ thành công có thể đạt tới đến sáu thành!

Cuối cùng, hắn lấy một ra cuốn sách cổ xưa. Đây chính là Tiết Thanh tặng cho.

Trên đan quyển ghi lại một loại tam chuyển đan dược, tên là "Hà kim đan"!

Hiệu quả của đan dược này là đề thăng tu sĩ kết đan thành công suất một thành! Đề thăng không tới, nhưng người nào có thể bảo đảm, nếu kết đan thất bại không phải ít đi một thành tỷ lệ thành công đó thì sao?

Vả lại ăn viên đan dược này, cho dù kết đan thất bại, vẫn có thể tích góp pháp lực, là cơ sở cho lần kế đột phá đánh xuống, cũng rút ngắn thời gian cần để lần kế đột phá kim đan bình cảnh.

Cộng thêm viên đan dược này, Ninh Phàm có 70% kỷ suất kết đan thành công!

Tỷ lệ thành công đó nếu truyền ra, sợ rằng từng Kim đan lão quái đều phải trố mắt nghẹn họng. Dù sao chưa bao giờ có người tu sĩ nào, có tỷ lệ thành công cao như vậy. So với những lão quái theo đuổi kết đan thành công suất, họ càng phải dùng tài nguyên có hạn, đổi lấy đan dược kết đan sau đó đề thăng tu vi.

Bọn họ không thiếu thời gian, không sợ thất bại, nhưng Ninh Phàm thiếu nhất là thời gian. Kết đan vốn lãng phí thời gian, nếu còn thất bại... Ninh Phàm không dám nghĩ tới hậu quả, không dám nghĩ cảm giác vô lực trăm năm sau khi đối mặt Niết hoàng.

- Bảy thành tỷ lệ thành công, tuyệt đối không thấp, nhưng ta muốn tỷ lệ thành công cao hơn nữa! Nếu pháp thể song tu của ta, tỷ lệ thành công lại cao nửa thành. Mà nếu ta đem "Hắc Ma quyết" và "Đạp Tuyết quyết" tu luyện tới cảnh giới tầng thứ ba, thì kết đan thành công suất lần nữa đề cao một thành... Nửa tám thành, tỷ lệ thành công này ta có thể đạt tới cực hạn... Nếu vẫn kết đan thất bại, là hết thảy đều do thiên ý...

Ninh Phàm bất đắc dĩ cười một tiếng, thiên ý... Hai chữ thiên ý, ai có thể vi phạm?

Lão ma bị thiên ý trêu cợt, từ Chân tiên biến thành Dung linh, lại biến thành một phế nhân không có tu vi. Chọc giận thiên ý, dù cao thủ mạnh hơn nữa cũng không có kết quả tốt.

Nghịch thiên... Một chữ nghịch đó quá khó khăn.

Nếu có thể, Ninh Phàm cả cuộc đời sẽ không chọn con đường nghịch thiên mà đi.

Nó quá gian nan, quá thống khổ, quá cô độc.

Nhưng nếu tám thành rưỡi kết đan thành công suất vẫn thất bại... là Ninh Phàm cho dù nghịch thiên, cũng phải kết đan!

- Bắt đầu bế quan! Đầu tiên, tìm hiểu hai loại công pháp. Tìm hiểu công pháp, người càng nhiều càng tốt, mà "Niệm Thân quyết" quyết thứ ba, vừa vặn cần chỗ này. Niệm thân quyết, phân thân thuật!

Ninh Phàm giữa ngón tay bắt pháp quyết, nhất thời, từng phân thân hư ảo thoát ra từ trong cơ thể, cùng bản thể bộ dáng độc nhất vô nhị, chẳng qua là không chút tu vi.

Loại phân thân này thuộc về giả phân thân, hoàn toàn không giống với hóa thân.

Dùng cho chiến đấu, đó là chịu chết, nhưng nếu dùng cho cảm ngộ...

Khoảnh khắc, Ninh Phàm liền phân ra hơn một trăm phân thân, đó là cực hạn của hắn nửa bước Nguyên anh thần niệm có thể chia lìa.

Mà hắn lập tức hạ xuống một mệnh lệnh đối với phân thân.

- Bọn ngươi sống sót ba ngày, trong vòng ba ngày, ta muốn bọn ngươi chung nhau tìm hiểu "Hắc Ma quyết" và "Đạp Tuyết quyết"!

- Tuân lệnh!

Hơn một trăm phân thân, hai miệng đồng thanh kêu.

Một trăm người đồng thời tìm hiểu công pháp, chính là tốc độ gấp một trăm lần so với người thường. Mặc dù hành động này đối với thần niệm gánh vác cực lớn, nhưng Ninh Phàm tự hỏi, có thể chịu đựng chỗ đau.

Nửa năm bế quan, đem hai loại công pháp tìm hiểu đến tầng thứ hai đỉnh phong, không khó!

Lần đầu tiên lột xác, lúc Ninh Phàm đạt được tiên đế truyền thừa, từ người phàm lột xác làm tu sĩ.

Lần thứ hai lột xác, Ninh Phàm muốn hoàn toàn dung nhập vào thân phận tu sĩ, cũng trở thành một cường giả chân chính.

Vào lúc Ninh Phàm bế quan, trong Ninh thành, cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Trong phòng của thành chủ, bên trong khuê phòng, Chỉ Hạc cùng Tư Vô Tà đang nằm dựa vào nhau, tựa hồ đêm qua bàn luận rất lâu.

Chỉ Hạc ngây thơ không gắng gỏi, cùng Tư Vô Tà mất đi ký ức tựa hồ cực kỳ hợp ý.

Thần quang vào màn cửa sổ, Chỉ Hạc lười biếng đảo người lên, tiếp tục ngủ say.

Còn Tư Vô Tà, quanh thân bỗng nhiên như giống như bị chạm điện, nhẹ nhàng run lên.

Ngay tức thì, đôi mắt đẹp của nàng mở ra, giống như tỉnh lại.

Cũng không phải là tỉnh ngủ, mà là ngủ say với ký ức trong cơ thể bộc phát giống như vỡ đê vậy!

- Ninh Phàm! Bổn tông đã nghĩ ra rồi!

Tư Vô Tà lộ ra vẻ mặt phẫn hận, nhưng lập tức, liền cái đầu đau nhức, liền hôn mê đi.

Hồi lâu sau, Tư Vô Tà lần nữa mở đôi mắt sáng long lanh, lại khôi phục vẻ mặt thuần chân lúc trước.

- Kỳ quái... Mới vừa rồi làm một giấc mộng thật là kỳ quái...

- Ủa? Tư Tư, ngươi sao thế?

Chỉ Hạc xoa xoa con mắt, vừa ngáp vừa ngáp.

- Không có gì... Vừa mới trong giấc mộng, mơ thấy, ta thành một người khác ta... Thật kỳ quái...

Tư Vô Tà không hiểu nói.

- Ngươi đa tâm đấy... Đúng rồi, ta sắp đột phá Dung linh kỳ rồi, đợi một hồi ta đi theo Nam Cung thống lĩnh lấy đan dược, sau đó bế quan, ngươi giúp ta hộ pháp có được hay không?

Chỉ Hạc mang một tia năn nỉ. Mà Tư Vô Tà vừa nghe Chỉ Hạc lại sắp đột phá Dung linh, nàng ta kinh ngạc cái miệng nhỏ nhắn ngậm không được, rất khả ái.

- Ngươi chưa bao giờ nghiêm túc tu luyện qua một ngày, lại sắp đột phá Dung linh rồi!

Nàng tuy mất đi ký ức, lại mơ hồ nhớ, đột phá Dung linh kỳ hẳn cực kỳ khó khăn...

Chỉ Hạc ngu khờ, chẳng lẽ lại có thiên phú tu luyện như thế sao, khó trách chủ nhân đối với nàng sủng ái có thừa đây.

Nhắc tới, chủ nhân thế nào rồi, ta nghĩ tới ngài rất nhiều đây...


Chương 102: Long tuyền hỏa, thử kiếm thạch! (1)

"Niệm Thân quyết" phân ra một trăm phân thân, tốc độ của Ninh Phàm cảm ngộ công pháp là gấp trăm lần so với người thường, nhưng thừa nhận mệt nhọc, cũng gấp trăm lần so người thường.

Công pháp của tu chân giới thông thường mà nói, mỗi một tầng cũng chia làm chín cảnh giới nhỏ.

Người thường muốn đem công pháp, đề thăng một cảnh giới nhỏ, thường thường cần mấy năm dài, nhưng trăm người phân thân của Ninh Phàm, khiến cho công pháp cảnh giới của hắn nhanh chóng đề thăng.

Chỉ một tháng trôi qua, "Hắc Ma quyết" liền tu luyện tới tầng thứ nhất, cũng ngay sau đó đột phá tầng thứ nhất, tu luyện tới tầng thứ hai.

Giờ phút này, "Hắc Ma quyết" hỏa hệ công pháp, cuối cùng với "Đạp Tuyết quyết" băng hệ công pháp thăng bằng, âm thầm phù hợp chí lý của âm dương hợp nhất. Chẳng qua là Ninh Phàm không có cảm giác chút buông lỏng, bởi vì hắn còn cần đem hai loại công pháp, cảm ngộ đến tầng thứ hai đỉnh phong, nói cách khác, đột phá đến cảnh thứ chín của hai loại công pháp tầng thứ hai!

Tầng thứ hai công pháp, mỗi lần thăng một cảnh giới, thi triển pháp thuật, cũng đề thăng ít nhất một thành uy lực. Tích lũy công pháp tu luyện tới đỉnh phong Dung linh tu sĩ, thi triển pháp thuật, là không chỉ uy lực gấp bội của cùng cấp tu sĩ.

Vì tu luyện công pháp, Ninh Phàm sát phí khổ tâm. Hắn cảm ngộ hỏa hệ công pháp, lấy ra Hắc Ma viêm, Bạch Cốt viêm, phân thân nghiên cứu. Hắn cảm ngộ băng hệ công pháp, lại lấy ra Cốt ngục khí tức, để cho phân thân dò xét. Thiên sương hàn khí, Địa mạch yêu hỏa, người thường được một món đều không dễ dàng, nhưng Ninh Phàm trên tay đã có ba món.

Như vậy, tháng thứ hai trôi qua, công pháp của Ninh Phàm, tất cả thành công đột phá đến tầng thứ hai đệ lục cảnh, cũng với sau ba tháng, chính thức đạt tới tầng thứ hai công pháp đỉnh phong!

Thời khắc này Ninh Phàm, trải qua ba tháng bế quan, pháp lực không tăng, nhưng khí thế lại càng ngưng trọng, khiến cho người không thở nổi.

Hắn thu tất cả phân thân, chỉ một cái, điểm ra một đạo Hỏa Long màu đen!

Đạo Hắc Ma viêm này là một trong chín đạo long hỏa của Hắc Ma viêm, vào lúc Ninh Phàm tu luyện ban đầu, liền đủ để thương tổn đến Dung linh sơ kỳ Úy Trì.

Mà hôm nay, lấy Ninh Phàm Dung linh đỉnh phong pháp lực, cộng thêm tầng thứ hai đỉnh phong công pháp, chỉ một con Hỏa Long, cho dù không có bất kỳ pháp thuật, cũng đủ để tiêu diệt Dung linh đỉnh phong tu sĩ!

Sau đó ánh mắt của hắn chợt động, Ninh Phàm trở tay chỉ một cái, thi triển ra một hỏa hệ pháp thuật trên "Hắc Ma quyết".

"Long tuyền!"

Lại thấy bên trong thạch quan, ma hỏa màu đen đột nhiên điếm phô tản ra, giống như một đạo uông dương màu đen, lẫm nhiên một vòng về phía một khối nham thạch to lớn cao mười trượng bên trong thạch quan!

Nham thạch kia, chính là "Thử kiếm thạch", thường thường bố trí trong thạch quan, cung cấp cho pháp thuật của tu sĩ công kích. Đá này chỉ là đồ vô dụng, chỉ có một lợi ích là nó cứng rắn vô cùng, nhưng khuyết điểm là thiếu tính dẻo dai và duyên triển, không cách nào dùng cho chế tạo pháp bảo.

Mà đá này trân quý, cũng hiếm thấy. Một khối này, là do Lam Mi xin được từ trong tay cha của nàng.

Lại thấy sau khi hỏa diễm bao phủ cự thạch, cự nham kia căn bản không phát hiện bộ dáng tổn hao chút tổn. Trình độ cứng cáp, có thể thấy một bực như nhau.

Nói riêng về phòng ngự, đá này tựa hồ càng trên Dung linh đỉnh phong tu sĩ.

Nhưng Ninh Phàm pháp quyết biến đổi, lập tức ma hỏa màu đen liền hóa thành vòng xoáy hỏa diễm, vây quanh cự nham, xoay tròn mãnh liệt!

Một cái xoay tròn, trong giữa vòng xoáy truyền ra một tiếng rồng gầm như có như không, tức thì oai của hỏa diễm kia sanh sanh đề thăng gấp đôi!

Long tuyền, đệ nhất chuyển!

Sau khi đệ nhất chuyển, chính là Giả đan tu sĩ cũng có thể đốt diệt, mà cự nham phát ra tiếng vang tí tách, dù chưa bị tổn thương, nhưng mặt ngoài cũng đã tan rã với tốc độ nhỏ không thể tra.

Đệ nhị chuyển!

Cửa ải này, Ninh Phàm bóp ra cực kỳ miễn cưỡng, pháp quyết trúc trắc, gắng gượng khiến cho vòng xoáy của hỏa diễm lần nữa chuyển một cái.

Sau đệ nhị chuyển, vòng xoáy kia càng kịch liệt, hỏa uy trung tâm của nó lần nữa đề thăng gấp đôi! Chính là Kim đan tu sĩ sơ kỳ cũng có thể trọng thương!

Dưới hỏa uy thế này, trên thử kiếm thạch bắt đầu tróc ra từng miếng nham tiết nhỏ bé, tuy không nhiều, nhưng cũng nói pháp thuật này thành công thương tổn tới cự nham.

Thu pháp thuật Long tuyền, Ninh Phàm khẽ thở phào nhẹ nhõm, mắt lộ ra lửa nóng!

Long tuyền! Thuật này tổng cộng có cửu chuyển! Mỗi lần tu luyện ra một chuyển, uy lực của pháp thuật liền đề thăng gấp đôi! Đệ nhị chuyển, là bị thương Kim đan sơ kỳ. Đệ tam chuyển, thì bị thương Bạch Phi Đằng. Nếu như trong chuyển thứ ba, thành công ngưng tụ ra một đạo Hỏa Long, chính là Kim đan hậu kỳ tu sĩ cũng có thể đánh cho bị thương!

- Nếu đem thuật tu luyện này tới đệ tam chuyển, ngưng tụ Hỏa Long, thì ngày sau ta đấu Kim đan, không còn cần một chiêu một lá bài tẩy, chỉ cần lấy pháp thuật bình thường giao chiến... Cũng không dùng mỗi một trận đại chiến, trước tổn thương mình sau tổn thương người!

Ninh Phàm khẽ mỉm cười, nhưng lập tức tựa hồ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt chợt rét một cái, giơ ngón tay lên, vận chuyển hàn băng pháp lực, hung hăng chỉ điểm một chút hướng cự nham.

Một đạo hàn băng pháp lực này, không có sự gia trì của kỳ vật là Thiên sương hàn khí nên uy lực cũng không lớn, nhưng khi khí lạnh bao trên thử kiếm thạch, vốn dĩ thử kiếm thạch nóng bỏng, bỗng nhiên gặp phải nhanh chóng lạnh, tức thì bắt đầu vỡ nát.

Thạch tâm cũng không vỡ nát, nhưng suốt một tấc đá vụn bên ngoài, đều bắt đầu điên cuồng tróc ra!

Nóng đến chỗ vô cùng, thi triển lấy băng!

Trong lòng của Ninh Phàm chợt động, đạo lý này là mỗi người luyện khí đại sư cũng hiểu. Luyện chế pháp bảo, kiêng kỵ nhất lạnh nóng cấp cự trao đổi, khiến cho pháp bảo bể tan tành không thành hình.

Mà Ninh Phàm phát hiện, đạo lý này thực tế cũng có thể dùng với đấu pháp. Thử nghĩ, nếu gặp địch nhân phòng ngự như con rùa, cứng rắn như đá, trước lấy Long tuyền hỏa công kích, cuối cùng, trở lại một đạo băng hệ công kích pháp thuật mạnh mẽ, sợ rằng đối phương là vỏ rùa cứng đi nữa, cũng phải nát bấy!

Băng hệ công kích pháp thuật... chỉ ghi lại ba loại trong "Đạp Tuyết quyết".

Loại thứ nhất, là băng chỉ độn thuật, đây đã thành thói quen của Ninh Phàm.

Loại thứ hai, là băng giáp gia thân, nhưng đề thăng pháp thuật phòng ngự, một thức pháp thuật này, là phòng ngự thuật hiếm thấy, Ninh Phàm tự sẽ không không học.

Loại thứ ba, là thập lý phong tuyết, có thể đem mười dặm đất, biến thành phong tuyết băng thiên. Thuật này, cực kỳ huyền diệu, bởi vì có thể thay đổi khí trời, thậm chí "Đạp Tuyết quyết" mặc dù lấy trí nhớ của Loạn Cổ, chỉ sợ sẽ là trên thần thông của một thức này thay đổi khí trời. Mà một khi đem mười dặm đất biến thành phong tuyết chiến trường, là băng hệ pháp lực của mình trong một nén nhang, lấy hoài không hết, dùng không hết, hết thảy có thể đòi lấy từ trong thiên địa phong tuyết!

Thuật này nghịch thiên! Mà tu tập cũng khó khăn!

Nhưng mấu chốt nhất là... Ba thức trong pháp thuật của "Đạp Tuyết quyết" hoàn toàn không có một thức nào là công kích pháp thuật của băng hệ, tựa hồ cũng là phụ trợ pháp thuật.

Chương 102: Long tuyền hỏa, thử kiếm thạch! (2)

Băng hệ pháp thuật không có phẩm cấp cao, Ninh Phàm chỉ có thể lui mà cầu thứ yếu, học một loại cấp thấp băng thuật, đó là Băng vũ thuật.

Băng vũ thuật, linh cấp pháp thuật, hiệu quả đem pháp lực hóa thành băng vũ, sắc bén như đâm, thích hợp đối phó tập quần địch nhân. Trăm giọt mưa băng, có thể nói chút thành tựu, ngàn đạo mưa băng có thể nói đại thành, chín ngàn đạo mưa băng, có thể nói viên mãn, mà trên chín ngàn đạo, vô chỉ vô cảnh.

Thuật này, trong tu chân giới được xem là pháp thuật cực kỳ bình thường... Tuy nhiên thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, Ninh Phàm cảm thấy, dùng phổ thông băng hệ pháp thuật, địch nhân đóng băng bị hỏa hệ pháp thuật thiêu hủy thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Sau khi bị Long tuyền mạnh mẽ thiêu hủy, lại thấy Ninh Phàm dùng phổ thông băng công đánh lén, ý tưởng thứ nhất của địch nhân là gì? Là pháp thuật của Ninh Phàm hao hết, không đủ để thi triển băng thuật mạnh hơn! Là thuật này không đáng để lo, là khinh thường, là sơ vu phòng hoạn!

Có thể khiến cho địch nhân khinh thường, đó càng trọng yếu hơn xa so với pháp thuật bản thân cao cấp!

Tu chân giới có câu cách ngôn, người bơi giỏi lại chết đuối, người cầm dù lại ướt thân. Có lúc, dùng cao cấp pháp thuật công kích, dẫn tới địch nhân coi trọng đề phòng, nhưng so ra kém xa dùng âm mưu dùng pháp thuật cấp thấp đùa bỡn, khiến cho địch nhân khinh thường rồi bị thương.

Rất nhiều cao thủ, cả đời cẩn thận, kết quả thường thường không phải chết trên tay cao thủ, mà là chết ở khinh thường.

Sau Long tuyền là Băng vũ... Xem ra băng vũ này có thể bẫy chết không ít người chứ.

- Như vậy, thời gian tiếp theo, liền chuyên cần pháp thuật, cần phải đem Long tuyền thuật cùng Băng vũ thuật tu luyện tới cảnh giới khá cao!

...

Một tháng sau, Ninh Phàm bỗng nhiên con mắt bên trái lạnh lẽo, mắt phải nóng bỏng!

Tay phải của hắn chỉ một cái, hắc hỏa đằng đốt thử kiếm thạch, giống như vòng xoáy.

Chuyển thứ nhất! Thạch thân hơi rung rung.

Chuyển thứ hai! Thạch thân bắt đầu tróc ra đá vụn.

Chuyển thứ ba! Thạch thân mãnh liệt chấn động, cũng mơ hồ bắt đầu xuất hiện vết rách. Mà sau đó một đạo Hỏa Long màu đen, từ trong vòng xoáy vừa nhảy ra, cắn một cái mạnh về phía thử kiếm thạch, hỏa uy đại thịnh! Thử kiếm thạch nhất thời vết rách như mây!

Nhưng đấy vẫn chưa hết. Ninh Phàm hai tay pháp quyết đột nhiên biến đổi, long hỏa biến mất, kèm theo mà đến là bên trong thạch quan, ngàn đạo mưa băng.

Ngàn đạo băng mưa, hóa thành thiên đạo băng thứ rớt xuống, uy lực bị thương Dung linh trung kỳ tu sĩ, đối với Kim đan cao thủ mà nói, nhìn như cực kỳ không đáng nhắc tới.

Nhưng sau khi băng vũ đánh vào trên thử kiếm thạch, nhất thời, thử kiếm thạch phát ra một tiếng kinh lôi nổ vang, ầm ầm nát bấy!

Thử kiếm thạch đủ để ngăn cản Kim đan điên phong một kích, cứ như vậy bể nát!

Mà từ Song Tu điện thạch quan, chấn động này ầm truyền ra, hóa thành một cổ động đất mãnh liệt, cuốn ùa Minh Tước cốc!

Một tông cao thủ đều kinh hãi, đua nhau rời khỏi nhà, sau khi biết được cũng không phải là có địch xâm phạm, mỗi người thở phào nhẹ nhõm, cũng nhìn về phương hướng Song Tu điện.

Bọn họ hoảng sợ phát hiện, đưa tới chấn động này, cuối cùng là Ninh Phàm bế quan trong Song Tu điện!

- Ninh trưởng lão kết quả trong thạch quan nghiên cứu pháp thuật gì, uy lực lại cường đại như vậy...

Mà bên trong Bạch điện, Bạch Phi Đằng đang ngưng luyện khí lạnh, bỗng nhiên khó tin nhìn về Song Tu điện!

Đạo tiếng ầm mới vừa rồi, người khác không biết là vật gì, nhưng ông ta lại biết.

- Không thể nào! Ninh Phàm mới bế quan bốn tháng, liền đánh nát thử kiếm thạch sao!?

Bạch Phi Đằng mặt lộ không cam lòng. Thử kiếm thạch, ông ta cũng từng đánh nát, nhưng đó là kết quả mà ông ta bế quan trong mấy chục năm, kéo dài lấy pháp lực công kích thử kiếm thạch.

Nhưng Ninh Phàm lại chỉ bế quan bốn tháng liền đánh nát thử kiếm thạch... Lần này đánh cuộc tựa hồ không thể coi thường người này.

- Hừ, bất kể như thế nào, lão phu cũng không thua ngươi, chỉ cần lão phu, thôn phệ đạo tứ phẩm hàn khí này!

Bạch Phi Đằng nhìn trong hàn khí trước người, chứa một đạo khí lạnh màu tím, ánh lửa nóng bỏng.

- Lão phu tuyệt đối sẽ không thua đồ nhi của Hàn Nguyên Cực! Cực phẩm pháp bảo của ngươi, lão phu nhất định phải được!

Bạch Phi Đằng uy nghiêm cười một tiếng.

Vào tháng thứ tư, pháp thuật bay lượn bên trong thạch quan, cuối cùng đánh bể nát thử kiếm thạch.

Tháng thứ năm, kiếm khí tứ tán bên trong thạch quan, cũng truyền ra hỏa khí nóng bỏng cùng bạch cốt bóng kiếm.

Tháng thứ sáu, bên trong thạch quan một mảnh an tĩnh, có lúc truyền ra tiếng đạp đất ùng ùng, có tiếng hô hào của khí linh.

Nửa năm, thoáng qua rồi biến mất, mà trong thạch quan dần dần yên lặng lại, chỉ còn dư lại tiếng địa hỏa thiêu đốt một cách ngẫu nhiên.

Đó cũng mơ hồ báo trước có thần binh hiện thế.

Pháp thuật học thành xong mấy loại. Hai đạo kiếm khí càng thuần thục, thể ngộ sâu hơn. Mà luyện thể thuật, cũng nắm giữ một loại "Trượng lục chi thân". Còn chân chính khiến cho Ninh Phàm vui sướng, là chút thành tựu của "Niệm Ngụy quyết" và "Niệm Thủ quyết"!

Bên trong thạch quan, một tay của Ninh Phàm chấp sau lưng, một tay kia cong ngón tay bắn ra, có ngay lập tức một đạo kiếm mang, thấu ngón tay ra, Hóa kiếm vi hỏa.

Chân của hắn vừa đạp xuống đất, thạch quan chấn động. Vô số bạch cốt hư ảnh xuất hiện trên mặt đất, mà một đạo huyết tuyến như có như không bị sát khí ngưng tụ, du ly trong hư ảnh.

Đạo kiếm khí thứ hai, Ninh Phàm khẽ mỉm cười, hai đạo kiếm khí, cuối cùng lĩnh ngộ được chút cảnh giới thành tựu, hôm nay không cần động kiếm, chỉ dựa vào một một cái đạp chân sẽ có thể thúc giục kiếm khí.

Hắn thu thần sắc, nhắm mắt, chỉ một cái điểm giữa chân mày, lập tức quanh thân ngân quang đại hiện, cũng trong ngân quang, hóa thành cao một trượng sáu thước, bắp thịt to con, lữ lực kinh người, thể trạng đại biến, không phải là một người gầy yếu nữa.

Thuật này chính là hắn tu luyện một loại luyện thể thuật, so với cự nhân chi nhân của đám Niết hoàng Cốt hoàng diễn hóa vạn trượng, một trượng sáu thước tựa hồ nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng đây là Ninh Phàm lần đầu tiên tu luyện luyện thể thuật đã hiếm thấy. Vả lại hóa thành người sáu trượng, thân thể phòng ngự của Ninh Phàm đề thăng gấp đôi, khí lực đề thăng ba thành, dựa vào nhục thân mạnh mẽ, quyền diệt Dung linh, không khó!

Ninh Phàm tu thành luyện thể thuật này ý nghĩa ngày sau cho dù pháp lực của hắn hao hết, vẫn có biện pháp chiến đấu! Dù sao luyện thể thuật tiêu hao là lực của khí huyết, chớ không phải là pháp lực!

Ninh Phàm thu lấy pháp tướng sáu trượng, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghỉ ngơi một lát, ánh mắt bỗng nhiên đông lại một cái, dung mạo của hắn lại nhanh chóng biến đổi!

Mạnh Sở, Tiết Thanh, Chu Minh, Nam Dương tử, Úy Trì, Quỷ Tước tử!

Phàm là người nào mà Ninh Phàm đã gặp qua, người có tu vi thấp hơn thần niệm cảnh giới của hắn, từng người một lần lượt biến ảo ra! Cũng không phải là tướng mạo lấy giả loạn chân, ngay cả khí tức cũng giống như đúc!

Chương 103:  Trảm Ly cự kiếm!


"Niệm Ngụy quyết"! Thuật này biến ảo thân hình, hoặc là che giấu, trừ phi thần niệm cao hơn Ninh Phàm, nếu không, không cách nào nhìn thấu sự ngụy trang của hắn!

Mà thần niệm của Ninh Phàm, ước chừng đạt tới nửa bước Nguyên anh, điều này ý vị nếu hắn ẩn thân, Việt Quốc không một người có thể nhìn phá!

Hắn đổi trở về bộ dáng, giải "Niệm Ngụy quyết", hơi nhắm lại hai mắt. Mà một cổ khí thế linh động phiêu miểu dần dần bay lên trong người.

Bỗng nhiên, hắn chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một món trung phẩm phi kiếm, bắn ra một cái, mà sau khi phi kiếm kia bay ra ba trượng, chợt phương hướng chuyển một cái, quay đầu trở về đâm vào ngực của Ninh Phàm.

Trung phẩm phi kiếm! Trừ phi Ninh Phàm khai ích trượng lục chi thân, nếu không một kiếm xuyên ngực tất chết không nghi ngờ!

Nhưng quỷ dị là trung phẩm phi kiếm phi đao cách ba thước trước người Ninh Phàm, bỗng nhiên đụng vào trên bức tường vô hình ngăn cản, khó đi đến gần một phần nữa.

Hư không trước người Ninh Phàm quanh quẩn gắt gao sóng gợn, thật giống như vi lãng, tiết lộ ra thần niệm khí tức. Nếu có tu sĩ thấy vậy, nhất định kinh ngạc không thôi, bởi vì công kích thủ đoạn của loại phòng ngự phi kiếm này, lại là lấy thần niệm hoàn thành!

"Niệm Thủ quyết!"

Ninh Phàm thu phi kiếm, lộ ra nụ cười sung sướng. Lần này bế quan, nếu nói thu hoạch lớn nhất tuyệt đối là tu thành Niệm thần song quyết.

Trước khi tu luyện, Ninh Phàm tuyệt không ngờ "Niệm thần quyết" huyền diệu lại trên xa dự trù của hắn, thậm chí từ điều huyền diệu mà nói có thể không kém gì "Âm Dương biến"!

Dùng Luyện Thần thảo, một niệm thành ngụy, không phải là Nguyên anh tu sĩ, không thể nhìn phá sự che giấu, ngụy trang của hắn!

Làm vỡ năm món pháp bảo khí linh, một niệm thành thủ, đủ để ngăn cản một kích tất chết của Nguyên anh tu sĩ!

Dĩ nhiên, hai thuật này Ninh Phàm thực tế tu luyện cũng không hoàn mỹ. "Niệm Ngụy quyết", nếu tu luyện đại thành, thậm chí có thể lừa gạt được thần niệm vượt xa sự dò xét tự thân. Mà "Niệm Thủ quyết", lấy kết quả tu luyện trước mắt của Ninh Phàm, một ngày vận dụng một lần chính là cực hạn. Vận dụng lần thứ hai, đối với thần niệm tổn thương cực lớn, vận dụng lần thứ ba, thức hải tất bể! Muốn đem "Niệm Thần quyết" tu luyện tới cảnh giới cao hơn, liền cần Luyện Thần thảo cùng pháp bảo khí linh càng nhiều hơn. Khí linh còn dễ nói, cuối cùng ở Vũ giới có dấu vết có thể lần theo, nhưng Luyện Thần thảo... Ninh Phàm rất khó tưởng tượng, Vũ giới còn có Mạnh Sở loại kỳ ba này, bất ngờ muốn trồng ra Luyện Thần thảo hay không.

Nửa năm bế quan đến chỗ này, tựa hồ cực kỳ viên mãn, pháp lực của Ninh Phàm không tăng, nhưng một thân thần thông, lại có thêm mấy loại thủ đoạn.

Chuyện còn lại, tựa hồ chỉ có một chuyện cuối cùng... đó là tế luyện Trảm Ly kiếm!

Ninh Phàm đi tới trước Dã Kim lô ở thạch quan, đưa tới địa hỏa, há mồm phun ra tinh quang kiếm ảnh, hóa thành một đạo phi kiếm trong suốt sáng chói, cầm tường tận trong tay, dường như có quyết định gì khó mà chọn lựa. Rất lâu, run lên Đỉnh Lô hoàn, từ trong đó lấy ra một đốt xương sườn ngọc chất trong suốt.

Thay đổi kiếm cốt, sẽ không tạo thành bản chất thay đổi cho phi kiếm, nhưng vì để tránh dẫn xuống dị tượng ban ngày sao hiện, Ninh Phàm còn trước Dã Kim lô, hao phí tiên ngọc, không có Đan cấp đại trận, che lại luyện bảo khí tức.

Hắn hôm nay đã không phải là con chim non của tu chân, suy tư năm đó ở Thất Mai thành gây nên, cử động ngông cuồng mà lộ ra phong mang thực tế là cực kỳ nguy hiểm. Năm đó hắn cho dù đạt được tiên đế ký ức, nhưng bản chất vẫn là một người thiếu niên, đời người lịch duyệt, chẳng qua là sinh dời với Loạn Cổ, cũng không phải là cảm xúc của mình.

Hôm nay, từng cuộc một sát phạt, khiến cho Ninh Phàm biết được sự chân thực của tu chân giới. Cũng không kinh tởm như trong tưởng tượng, đào nguyên trong Diệc Phi thần thoại, mà đây là chỗ phức tạp. Tu giới hữu tình, có yêu, có âm mưu, có hận... Đó cùng thế giới của người phàm, thực tế không không cùng. Mà một cái sơ sẩy, bị người đánh lén mà chết, là quá mức oan uổng, không thể không thận trọng.

Tu chân giới có một cách ngôn, ngươi vĩnh viễn không biết, chỗ tối có địch nhân gì đang dòm ngó ngươi!

Ninh Phàm có kiếm niệm, nhưng sinh sát hết thảy cao thủ dưới Kim đan sơ kỳ, cực cảnh thần ý của Cốt hoàng tựa hồ mạnh hơn so với Ninh Phàm.

Ninh Phàm có Loạn Cổ truyền thừa, thế nhưng tiểu yêu nữ của Thần Hư các, lại có Thần Hư truyền thừa cao quý hơn, thậm chí trên Tứ thiên, vô số tiên đế, Thần Ma truyền thừa, như mưa không dứt!

Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên... Đạo lý này, Ninh Phàm lấy thân thể lãnh hội, rõ ràng nhất.

Cho nên hắn phải cẩn thận. Cực kỳ cẩn thận, mới có thể lập thân với loạn thế.

Tâm tư xoay chuyển trăm vòng, tâm cảnh của Ninh Phàm mơ hồ lần nữa đề cao một chút, hắn khẽ thở dài một cái, chợt thu thần sắc, đem Trảm Ly kiếm bỏ vào trong Dã Kim lô.

- Loạn Cổ ký ức luyện khí thủ pháp, được đặt tên là "Thiên luyện chi thuật", đó gọi là trăm luyện thành thép, ngàn luyện thành bảo, vạn luyện sinh linh... Muốn luyện chế ra pháp bảo, ít nhất phải ngàn luyện. Mà muốn sinh ra pháp bảo khí linh, là ít nhất cần vạn luyện... Nhưng trên thực tế, cũng không phải là pháp bảo nhất định sẽ có khí linh mới được, thế sự không tuyệt đối, tương tự phi kiếm, có khí linh càng tốt hơn, nhưng tương tự trọng kiếm, vô linh là tốt nhất!

Ninh Phàm trong miệng tự lẩm bẩm. Tu sĩ đeo kiếm, phần lớn đều là phi kiếm, bắt pháp quyết phi độn chém địch. Nhưng ở thượng cổ, Thần Ma đều lấy lực phá thiên, tranh đấu lại mỗi người hóa thân vạn trượng, sáp lá cà giao binh.

Cầm kiếm chém địch, được đặt tên là trọng kiếm. Phi kiếm chú trọng nhẹ nhàng phiêu miểu, còn trọng kiếm, chú trọng hoành tảo thiên quân.

Nếu phi kiếm có khí linh, lại phi độn chém địch tinh chuẩn hơn, buông lỏng thần niệm của tu sĩ thao túng. Nhưng trọng kiếm có khí linh, thì khó mà làm được người kiếm hợp nhất, lúc đối địch, kiếm khí khó bảo toàn sẽ không xảy ra sơ xuất một phần.

Trảm Ly kiếm, không cần kiếm linh... Bởi vì Ninh Phàm quyết định đem Trảm Ly kiếm, tế luyện thành một thanh trọng kiếm!

Nhưng, đây cũng không đại diện, liền phải phá hư hình thái phi kiếm của Trảm Ly kiếm. Thuật luyện khí thiên luyện chi thuật của Loạn Cổ đại đế thực tế không chút điểm sáng, lại có một chỗ huyền diệu kinh thế hãi tục.

Nếu phi kiếm đoán tạo dã luyện đạt tới trên một trăm ngàn luyện, có thể chế tạo ra pháp bảo có hai tầng song trọng hình thái!

Đây tức là nói, Ninh Phàm giữa một ý niệm, là khiến cho Trảm Ly kiếm thiết đổi giữa phi kiếm cùng trọng kiếm!

Chuyện này nếu nói ra, ở Việt Quốc có lẽ sẽ kinh người nghe, nhưng ở Vũ giới chẳng có gì lạ. Chân chính pháp bảo, cũng không một mực theo đuổi uy lực, mà càng nhiều hơn là ở chỗ biến hóa.

Nghe nói "Thiên Cương ba mươi sáu biến", "Địa sát bảy mươi hai biến" của thượng cổ Thần Ma thất truyền, chính là biến hóa thuật cực kỳ cao thâm...

Thu tất cả tạp tư, Ninh Phàm bắt đầu khống chế lửa, chia lìa khôn cương kiếm cốt trong Trảm Ly kiếm, mặt khác, lại đồng thời lấy thần niệm khống chế lửa, nung xương sườn của Cốt hoàng.

Xương sườn của Cốt hoàng chính là chiếc xương của Toái hư lão quái, có một tia linh tính, một tia ngạo khí, không ngờ trở thành chính là tài liệu của một món pháp bảo, trong đất lửa không mảy may hòa vào.

Chương 103: Trảm Ly cự kiếm! (2)

Chính là một tia linh tính này, khiến cho Cốt hoàng có thể bổn tôn thi triển "Sưu cốt chi thuật", dò xét tung tích của cốt, chắc chắn thân phận của Ninh Phàm.

Linh tính không thể rút trích ra khỏi, nhưng lại có thể mạt sát!

Ninh Phàm mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo, kiếm niệm càn quét, vào bên trong xương sườn.

Hắn quát mạnh một cái, đem một tia linh tính của xương sườn, quét phải không còn một mống. Một tia bạch khí bốc hơi lên trong hỏa diễm, tiêu tán không còn một mống.

Như vậy, Cốt hoàng dù có nghịch thiên thần thông nữa, cốt này cũng không cách nào dọ thám biết được.

Xương sườn trong hỏa diễm, nung ba ngày, rốt cuộc dung hóa là ngọc chất cốt dịch. Ninh Phàm không chờ đợi nữa, lập tức dùng thần niệm khống chế lửa, bức ra khôn cương của Trảm Ly kiếm!

Kiếm cốt trừu ly, Trảm Ly kiếm cơ hồ vẫn lạc phẩm cấp, mà cơ hồ lập tức Ninh Phàm dẫn động cốt dịch, dung vào trong thân kiếm. Trảm Ly kiếm vốn nhẹ nhàng như nước, ánh sao sáng chói, nhất thời bắt đầu phát sinh lột xác!

Ánh sao ba thước, biến thành dài bảy thước, lưỡi kiếm chiều rộng một thước, thân kiếm tựa như bạch cốt, trắng như tuyết không ánh sáng, cũng truyền ra sát cơ phong phú mà đè nén, lộ ra mũi nhọn, bá đạo lẫm nhiên!

Đây là một thanh trọng kiếm, một thanh bạch cốt cự kiếm! Phẩm cấp của nó đã đạt tới trung phẩm đỉnh phong! Suốt đề cao một đại cảnh giới có thừa!

- Trảm Ly kiếm, trọng kiếm chi hình, luyện thành!

Nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc, lúc thân kiếm lãnh ngưng, Ninh Phàm phất tay áo, đem nước của kiếm trì quét sạch, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra "Lôi thủy" đổi trong Công Đức điện.

Nước này chính là nước suối lãnh ngưng của thái cổ thần binh tế luyện, hiệu quả là thái cổ thần binh, thêm một tia oai lôi đình!

Đáng tiếc duy nhất chính là lôi thủy này quá mức hiếm hoi, thượng cổ Thần Ma luyện chế thần binh, thường thường sẽ có một ao lôi thủy. Mà hôm nay, Ninh Phàm chỉ có một bình... lãnh ngưng pháp bảo, không đủ, chỉ có thể pha loãng thích hợp dùng...

Ninh Phàm run lên Đỉnh Lô hoàn, đem nước suối Nguyệt Hàn lấy được từ Hồ gia, rót vào trong kiếm trì, cùng lôi thủy hỗn hợp.

Nguyệt Hàn tuyền, thực tế cũng là lãnh ngưng tuyền đại danh đỉnh đỉnh, nhưng so với lôi thủy lại quá mức bình thường. Lãnh ngưng tuyền đã có, một bước cuối cùng chính là lãnh ngưng kiếm thể!

Ninh Phàm vỗ một cái vào Dã Kim lô, lò lửa nhất thời tắt. Thần niệm của Ninh Phàm bao lại, Trảm Ly kiếm lập tức bị cuốn vào trong kiếm trì, bên trong ao nước, phát ra tiếng hơi nước tí tách.

Mà theo lôi thủy bốc hơi lên, một ti ti lôi quang, từ trong nước chia lìa, vào trong cự kiếm, trên thân kiếm, buộc vòng quanh từng đạo lôi đình văn lộ tối tăm khó sáng.

Kiếm thành!

Ninh Phàm một tay một chiêu, vẫy cự kiếm vào trong tay, lại bỗng nhiên cổ tay trầm xuống, mũi kiếm đập xuống đất, vào mặt đất ba thước.

Thật là nặng! Sức nặng này ít nhất có vạn cân! Sợ rằng bất luận lôi đình chi uy, chỉ vung lên một cái đối với Kim đan tu sĩ, uy lực kia chính là cực kỳ kinh khủng.

Dưới sự sơ sót, thậm chí có thể một kiếm chém Kim đan!

Hự!

Ninh Phàm quát lạnh một tiếng, quanh thân ngân quang đại hiện. Khí lực của Ninh Phàm dốc thăng, một tiếng "tăng", từ mặt đất rút ra cự kiếm, một kiếm đâm mạnh vào mặt đất!

Sau khi một tiếng vang ầm thật lớn, mặt đất bị một kiếm của Ninh Phàm tiêu diệt một trượng, vết cắt như gương... Phải biết, nham thạch của mặt đất này, đủ để phòng ngự Kim đan tu sĩ sơ kỳ toàn lực một kích!

- Trọng kiếm vô phong, đúng dịp không công... Trọng kiếm sinh phong, thiên địa vô tranh! Như vậy, bế quan cũng coi là cáo một đoạn rơi... Thời gian trôi qua thật mau, đây chính là cuộc sống của tu sĩ...

Ninh Phàm tâm niệm chợt động, cự kiếm đổi trở về hình thái tinh quang phi kiếm, bị hắn thu vào bên trong cơ thể.

Hắn ngồi xuống xếp bằng, điều tức pháp lực trong cơ thể.

Tựa hồ chậm một ít so với dự trù đánh cuộc... Thôi, mấy ngày khác biệt, đối với tu sĩ lấy năm để tính toán mà nói, thì cũng không tính là cái gì.

Không có người nào biết Ninh Phàm kết quả ở thạch quan làm gì. Theo thời gian mà Ninh Phàm cùng Bạch Phi Đằng ước chiến tới gần, không ít lão bối cao thủ, bắt đầu lao tới Quỷ Tước tông, chờ đợi tràng cao thủ tỷ thí khó gặp này.

Bầu trời bên ngoài cốc của Quỷ Tước tông, không trung ngàn trượng, lơ lửng một tòa đài cao Tử Ngọc bốn phía, là Quỷ Tước tử vì lần này tỷ thí, cố ý hao tổn nhiều tiền thành lập.

Tử Ngọc không đài này cùng Thiên Ly tông huyền không ngọc đài năm đó ít nhiều giống nhau, đây cũng ký hiệu kế sau Thiên Ly tiêu diệt, Quỷ Tước tông chính thức trở thành Việt Quốc đệ nhất ma tông.

Bên trong tông có đám Bạch Tôn lão bối cao thủ, có đám Ninh Phàm cao thủ trẻ tuổi mới vừa tấn cấp, thanh thế của Quỷ Tước tông như mặt trời ban trưa.

Từng đạo lưu quang phá không tới. Dung linh lão quái mỗi người đạp trời mà đi, có người gia tư phong phú, hoặc cỡi tiên vân tới, Kim đan lão quái danh chấn nhất phương đua nhau ngồi lâu thuyền, long trọng xuất hành.

Duy trì trị an của Quỷ tước, phụ trách tiếp đãi tân khách, là Quỷ Tước tông năm trăm Ưng vệ, mỗi một Ưng vệ có tu vi đều trên Ích mạch tầng sáu, trên mặt đều lộ ra vẻ lạnh nhạt. Họ ngồi phi ưng yêu thú, bay lên trời độn xuống đất, đem từng vị Ích mạch kỳ tân khách, tiếp đãi trên huyền không ngọc đài.

Còn Ưng vệ thống lĩnh Ưng Dương thì phụ trách tiếp đãi những người có thân phận.

Ưng Dương là một trung niên người mặc giáp đen, mặt mang vết sẹo, ngồi một con thần ưng màu bạc dài ba trượng, đi nhanh ở bầu trời.

Thường thường ông ta gặp phải cao thủ phi độn mà đến, liền lập tức nghênh đón, chẳng qua là biểu hiện cùng thái độ, lại căn cứ tu vi của đối phương mà có chỗ bất đồng.

Ưng Dương là Quỷ Tước tông Dung linh hậu kỳ trưởng lão, càng thêm thân là Ưng Vệ thống lĩnh, tự có ngạo khí.

Đối với Dung linh cao thủ, ông ta chỉ thoáng hàn huyên, chỉ có đối với Kim đan cao thủ, mới có thể mặt mày vui vẻ chào đón. Mà đối với những nhân vật cấp "Việt Quốc thập cường", thậm chí là nhân vật cấp lão tổ càng tôn quý, thái độ của Ưng Dương càng cung kính.

- Ưng Dương thống lĩnh, hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ Tử Quang tông trưởng lão, Tống Hành.

- Thì ra là Tống Hành trưởng lão, hạnh ngộ hạnh ngộ...

Ưng Dương trơ tráo không cười, bởi vì Tống Hành chỉ là Dung linh trung kỳ trưởng lão.

- Lão phu Thanh Thành tử, một giới tán tu, ra mắt Ưng Dương thống lĩnh...

- Sao? Thì ra là Thanh Thành đạo hữu, đạo hữu mau cùng ta tiến vào Tử Ngọc không đài đi!

Giọng của Ưng Dương hơi thư giãn, bởi vì Thanh Thành tử là một Kim đan sơ kỳ lão quái, dù là tán tu cũng không thể khinh thường.

- Thiếp Vân Hoa phu nhân, đặc biệt tới Quỷ Tước tông thịnh hội.

- Ha! Không ngờ phu nhân cũng tới tệ tông xem cuộc chiến, không từ xa tiếp đón, cáo lỗi cáo lỗi!

Ánh mắt của Ưng Dương cung kính, cũng thỉnh thoảng mang lửa nóng, tìm tòi mạnh một chút trên thân thể mềm mại của Vân Hoa phu nhân, nuốt nước miếng.

Vân Hoa phu nhân, được xưng người xinh đẹp thứ nhất của Việt Quốc, tu vi tuy chỉ là Dung linh hậu kỳ, nhưng rất ít nam tu có thể ở trước mặt nàng bất động như đá.

Vả lại phu quân của nàng chính là Việt Quốc đại danh đỉnh đỉnh Hỏa Vân tông lão tổ... Người đẹp phối ngẫu lão quái là truyền thống của tu chân giới, chẳng có gì lạ. Mà thân phận của nàng càng làm cho Ưng Dương không dám thờ ơ.

Duy nhất khiến cho Ưng Dương không hiểu là vì sao đường đường Vân Hoa phu nhân, lại giá lâm Quỷ Tước tông loại đất chiêu diêu này... Phải biết, Hỏa Vân lão tổ trên thực tế rất nhỏ mọn, tuyệt đối không cho phu nhân mình bị bất kỳ người đàn ông nào dòm ngó, luôn luôn cấm chỉ Vân Hoa phu nhân rời đi Hỏa Vân tông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro