1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Jung Eunbi - một vampire dòng lai, từ bé tôi đã sống trong xã hội của loài người và lớn lên như một con người. Bản thân tôi cũng tự nhận thức được sự khác biệt của bản thân mình so với mọi người xung quanh. Tôi ở cái vị trí hạng nhất 12 năm liền mà chẳng cần học hành gì cho cam. Tôi rất thích ngủ ngày bởi vì tôi thực sự chán ghét ánh mặt trời, ừ thì nó vô hại nhưng không hiểu tại sao tôi lại rất khó chịu khi nhìn thấy nó. Tôi cực kỳ thích ăn thịt sống, từ thịt bò đến thịt ngựa hay bất cứ loại thịt nào nhưng tôi lại ghét tỏi nữa mặc cho nó và thịt là một combo tuyệt đỉnh thì tôi cũng không thể ngấm nổi mùi vị của tỏi. Nước ép cà chua chính là tri kỷ của tôi, thề là tôi nghiện nó hơn cả nghiện ma túy, kiểu như không có cái thứ nước màu đỏ ấy chắc tôi sẽ chết mất. Ngoài ra ngoại hình của tôi cũng hơi khác với mọi người, da tôi rất trắng, thật sự trắng đến mức muốn phát sáng lên vậy, không phải kiểu trắng hồng đáng yêu đâu mà là trắng bệch ra, trong cứ kinh dị làm sao ấy. Môi tôi thì lúc nào cũng đỏ au, dù tôi chả bao giờ dùng đến son. Khi ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản là do mình hơi lập dị cho đến cái ngày định mệnh đó.

Một ngày mùa thu, tôi và con bé Umji nhà hàng xóm cùng nhau đi mua trà sữa, nhỏ đèo tôi trên chiếc xe đạp thời ông bà anh của nhà nó. Giữa đường thì xe bị đứt, hai đứa tôi loay hoay không biết giải quyết thế nào, nhỏ cứ cố gắng tìm cách nối lại sợi sên mặc cho tôi có nói thế nào. Xui rủi thế nào nó lại làm mình bị đứt tay, tôi cứ chăm chăm nhìn vào dòng máu đỏ ấy, trong người nóng ran, toàn thân như muốn bốc cháy. Tôi cảm giác được cơn khát máu đang trực trào trong cơ thể, khiến tôi dần mất hết ý thức. Miệng tôi hướng về phía chiếc cổ của Umji, không hề ngần ngại mà cắn phập một cái. Và đó chính là điều đáng sợ nhất mà tôi từng làm, tôi đã hút máu người. Umji nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi vô cùng, con bé nói: "Chị Eunbi... Là ma cà rồng ư..."

Sau đó thì nó ngất luôn ra đấy, tôi lúc ấy hoang mang vl các bác ạ, đứng đơ người ra đấy nhìn dấu răng mình in trên cổ nó. Nước mắt nước mũi tè le, may thế nào mà mẹ tôi xuất hiện. Umji được xóa ký ức và đưa về nhà. Mẹ tôi cũng nói cho tôi nghe về thân phận thật sự của mình.

Mẹ tôi là ma cà rồng dòng quý tộc nhưng lại thành đôi với bố tôi - một con người bình thường. Và tôi chính là kết quả từ sự cộng hưởng giữa người và ma cà rồng. Mẹ tôi muốn gia đình nhỏ này được sống yên bình ở xã hội loài người nên đã giấu đi thân phận của tôi suốt ngần ấy năm.

Sự thật này khiến đầu óc tôi rối ren lắm, một thời gian tôi nhốt mình trong phòng. Tôi không muốn gặp ai cả, cũng chẳng ăn uống gì vậy mà tôi vẫn sống, vẫn chẳng có gì gọi là yếu ớt hay suy nhược. Quá sốt ruột, mẹ tôi gõ cửa phòng: "Eunbi, mẹ vào nhé"

Tôi bật dậy, lau đi hàng nước mắt dở dang, vuốt lại mái tóc và trả lời mẹ. Mẹ tôi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Con không giận mẹ chứ? Vốn dĩ bố mẹ giấu đi chỉ vì muốn con được sống yên bình như bao người khác thôi."

"Con phải giận làm sao khi bố mẹ yêu thương con như vậy nhưng mẹ hãy nói với con đây không phải là sự thật đi."

Nước mắt tôi lại rơi ra khi tôi nghĩ về nó, về việc tôi không phải con người nếu không muốn nói nặng là quỷ ma.

"Mẹ xin lỗi nhưng con gái à, sự thật vẫn là sự thật. Bây giờ có lẽ là lúc con nên trở về xã hội ma cà rồng rồi."

"Xã... Xã hội ma cà rồng"

"Phải, là nguồn gốc của mẹ. Ngày mốt, học viện Dracula bắt đầu vào năm học mới rồi, con nên bắt đầu thu xếp hành lí từ mai."

"Ý mẹ là... Chuyển trường"

"Tầm mốt mẹ sẽ đưa con đến trường."

"Sao có thể... Con không đi đâu... Ở đây, con có biết bao nhiêu bạn bè, người thân... Sao có thể nói đi là đi dễ dàng như vậy hả mẹ."

Tôi vừa nói vừa nấc lên như đứa trẻ vậy. Mẹ tôi vẫn kiên quyết: "Việc này không thể trì hoãn được nữa, con ở đây chỉ có thể gây tổn thương cho mọi người xung quanh thôi. Dracula mới là nơi thuộc về con. Mẹ xin lỗi, hãy hiểu cho mẹ. Con phải đến đó vì bản thân mình và vì những người khác nữa."

Nói rồi mẹ tôi ra ngoài để lại tôi ngồi ngơ ra đấy. Định thần lại nghĩ về chuyện mẹ vừa nói, tôi lại khóc thêm một trận nữa. Nhưng cuối cùng, điều gì đến cũng phải đến, tôi phải thu xếp hành lí của mình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro