Chap 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoongi gầy yếu xanh xao được đẩy vào bên trong phòng phẫu thuật. Cánh cửa dày nặng từ từ đóng lại, cũng đồng thời ép chặt lồng ngực của Hoseok. Cậu khò khè một lúc lâu, buồng phổi và cổ họng ngứa ngáy như đang có hàng vạn con kiến bò chen chúc nhau trong ấy. Hoseok ho mấy cái rồi mới thấy dễ thở hơn phần nào, cậu bước từ từ lại dãy ghế ngồi phịch xuống, hai mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng, bóng đèn báo phẫu thuật phản chiếu lại trong mắt cậu một màu đỏ rợn người.

Hoseok không dám tưởng tượng ra vị bác sĩ kia đang làm gì trong đó. Cậu biết rõ người kia đang nằm trên giường mổ với một cây hoa trong lồng ngực. Đáng ra ca phẫu thuật này sẽ không quá nguy hiểm nếu như người bệnh không cứng đầu và chịu chữa trị ngay từ khi mới phát hiện. Nhưng tình cờ thay, Yoongi lại là một kẻ lì lợm cứng đầu có hạng. Năm tiếng. Bác sĩ bảo ca phẫu thuật này cần năm tiếng. Trong năm tiếng đó, Hoseok thấy mệt vô cùng, tựa như cậu đã sống qua cả một đời vậy. Cậu cứ đờ đẫn nhìn chăm chăm cái đèn màu máu đó với đôi mắt thất thần. Taehyung có đến một lần nhưng lại bị ép phải đi làm tiếp. Không có Yoongi và Hoseok, các thành viên còn lại phải nỗ lực để thay họ hoàn thành mọi thứ. Họ lo cho Yoongi, nhưng vì bệnh tình của anh không thể công bố nên cũng chỉ có thể đau lòng từ xa. Họ tay chân làm việc nhưng từng giây từng phút vẫn ngóng trông. Họ chờ một tin thật tốt, nếu như có thể. Còn cha mẹ anh thì không đến. Taehyung nói thế, hình như là vậy, vì Hoseok loáng thoáng nghe hắn nói thế.

Đúng vậy, họ thật sự không đến. Họ đang ở nhà, trong vườn. Họ đang ngồi trên chiếc xích đu sắt hồi bé Yoongi đã đòi mua cho bằng được, trong khoảng sân nhỏ nhưng đầy những cây hoa chen chúc nhau, những cây hoa do chính tay vợ chồng ông chăm sóc. Bố Min nắm chặt lấy tay vợ, trong khi bà đang run rẩy mỏi mệt rúc trong lòng mình. Có mấy tiếng mà hai người trông già hẳn đi. Bố Min đã đốt hết một bao thuốc mà mẹ Min vẫn không phàn nàn, dù thường ngày chỉ cần ông động đến một điếu thuốc hút thôi bà đã lườm ông cháy mắt. Ông lặng lẽ thở ra một hơi dài, làn khói cuộn đặc tràn ra từ khuôn miệng giống Yoongi như tạc. Và rồi ông nhận ra ngực áo mình đang dần thấm ướt. Vợ ông khóc. Từ trước đến giờ bà vẫn luôn kiên cường. Khi rời khỏi gia đình để nắm tay ông, bà không khóc. Gia đình gặp khó khăn muốn đổ sụp, bà vừa mỉm cười trấn an ông vừa một tay cùng ông gầy dựng lại từ đầu. Ngày bà sinh con, không rơi nước mắt vì thương bà, lại bị vợ trách móc một trận. Người phụ nữ mạnh mẽ suốt bao nhiêu năm đang lặng lẽ khóc.

"Tôi nhớ Yoongi, ông ạ..." - Giọng bà vang lên nghẹn ngào - "Tôi nhớ nó. Đã bao lâu rồi nó chưa về thăm nhà hả ông? Tôi cứ nhớ như in cái cảm giác thằng bé nằm trong vòng tay mình, da còn đỏ hỏn nhăn nheo trông xấu không tả được, xấu y hệt ông vậy. Rồi nó ngồi trên đùi tôi bi bô tập nói. Nó cười tươi rói chập chững bước từng bước một tập đi rồi ngã vào lòng tôi. Vậy mà giờ nó lớn rồi. Nó không cần tôi nữa rồi, ông Min ạ."

"Nào có vậy! Lần trước nó về chẳng mua cho bà bộ mỹ phẩm dưỡng da đấy thôi! Con trai mà quan tâm mẹ thế là tốt rồi. Trong khi đó nó chỉ tặng tôi mỗi cái áo thôi, hừ, thằng nhóc đó chỉ thương có bà thôi!" - Ông cười cười - "Mà mấy cái áo nó cho tôi tốt lắm, đến giờ tôi vẫn không nỡ mặc. Tôi định chờ đến đám cưới của nó sẽ mặc một cái, đến khi con nó chào đời lại mặc một cái, rồi khi cháu của chúng ta tròn tuổi lại mặc một cái khác. Cứ thế, chưa chắc tôi đã mặc được hết cái đống mà nó tặng tôi nhỉ?"

Mẹ Min không trả lời câu hỏi của ông, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn lo lắng nhưng đã có hiện lên nụ cười. Con của bà là một đứa tốt tính, lại kiên trì. Nhất định nó sẽ tai qua nạn khỏi. Bố Min thấy nụ cười của bà cũng thả lỏng bớt tâm tình. Ông vỗ nhẹ lưng bà, dụi mũi vào mái tóc dài có mùi thơm quen thuộc mà ông đã phủng trong lòng suốt cả một đời.

Trong lúc đó, Hoseok lại không thể lạc quan như họ. Cậu chưa bao giờ tin vào thần thánh, vào may mắn, vào một thế lực siêu nhiên. Cậu luôn cho rằng muốn tồn tại phải tự dựa vào sức lực của mình. Thế nhưng, bây giờ cậu lại lẩm bẩm cầu nguyện. Cậu chỉ mong một phép lạ sẽ xảy ra để anh có một cơ hội sống lại. Dù anh có quên mất đoạn tình cảm đã qua, hay thậm chí quên cả cậu cũng không sao. Chỉ cần anh có thể tiếp tục sống là được rồi.

Một đêm không ngủ lại thêm nỗi lo vao nhiêu ngày tích tụ lại khiến Hoseok gần như ngã quỵ. Đầu gối cậu đau đớn đến run rẩy. Chúng bầm tím sau một đêm chống chịu với sàn nhà lạnh ngắt, thật sự rã rời đến cực điểm. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, Hoseok vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, lưng cứng còng hướng mặt vào phòng cấp cứu. Rồi bốn tiếng, Hoseok bắt đầu gục mặt xuống nắm tay mình, mồ hôi đổ đầy trên vầng trán cao dù bệnh viện vẫn luôn mở máy lạnh. Năm tiếng, lưng áo cậu ướt đẫm. Bác sĩ và anh Yoongi của cậu vẫn chưa xuất hiện. Ngọn lửa nóng nảy trong lồng ngực nãy giờ dường như bùng phát. Cậu bấu lấy cánh tay mình, sợ hãi nhìn vào phòng phẫu thuật.

Năm tiếng, đã năm tiếng rồi, tại sao vẫn chưa xong? Hoseok thở dốc, mắt bắt đầu đỏ lên dữ tợn. Hoseok bất chợt nhớ lại nụ cười của anh, lại nhớ giọng nói trầm, mái tóc xơ cứng và đôi mắt nhỏ. Hoseok ngồi ở đó, một mình, im lặng nhưng trong lòng cậu đã hỏng bét, trái tim cậu đã muốn vỡ nát rồi. "Yoongi có sao không?" Cậu lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu ấy như một kẻ điên. Mồ hôi vẫn tiếp tục chảy trên gương mặt trắng bệch của cậu, đôi môi tái ngắt của cậu run rẩy liên hồi.

Tròn sáu tiếng. Khi Hoseok muốn phát rồ xông vào thì cửa phòng phẫu thuật bật mở. Bác sĩ bước ra, trên tay là một cây hoa nhỏ, rễ cuộn một cách rối rắm phác họa lại hình một trái tim người. Trên cây hoa chỉ có mấy mầm xanh mới nhú, chỉ có màu sắc xanh tím của mấy đóa hoa nhỏ xíu là nổi bật. Hoseok nhìn thấy cây hoa đó, trái tim xoảng một tiếng nát tan. Cậu lết từng bước lại gần một cách chậm chạp, nước mắt từ từ rơi khỏi khóe mắt đỏ ngầu tơ máu.

"Yoong... Yoongi của tôi đâu? Yoongi đâu rồi? Yoongi đâu?"

Vị bác sĩ nhìn thấy thanh niên lôi thôi lếch thếch vừa rơi nước mắt vừa run run run mở miệng trước mặt mình thì không khỏi đau lòng. Ông cúi thấp đầu che đi tia hổ thẹn nơi đáy mắt, cố sức đáp lại cậu.

"Tôi... tôi xin lỗi. Cây hoa này, là món quà cuối cùng cậu ấy tặng cho anh. Khi cậu ấy vừa mới nhập viện, tôi đã đáp ứng cậu ấy, sau khi cậu ấy trút hơi thở cuối cùng, tôi sẽ gửi cây hoa này cho anh. Thật lòng xin lỗi.

Hoseok lúc này thật sự muốn điên rồi. Cậu vừa cười rộ lên vừa chảy nước mắt. Nụ cười thê thảm của một kẻ bất lực ẩn chứa sự điên cuồng tuyệt vọng khiến nhiều người quanh đấy bất giác tránh xa. Rồi cậu dần bình tĩnh lại, từ tốn và cẩn thận nhận lấy cây hoa bé nhỏ kia. Hoseok ôm lấy nó trong hai tay mình, lòng trống rỗng.

Cây hoa này, nằm trong lòng anh suốt từng ấy thời gian. Nó vừa là minh chứng cho tình yêu của anh, còn là vật kết tội kẻ phụ bạc là cậu, cũng là nút thắt không bao giờ có thể mở ra giữa hai người. Hoseok muốn xé nát nó, muốn bẻ gãy nó, nhưng cứ nghĩ đó là toàn bộ tình yêu của anh, cậu không thể. Hoseok nhẹ nhàng vuốt một cánh hoa mỏng manh yếu ớt, nước mắt không chảy nổi nữa. Tâm Hoseok đã đau đến chết lặng, Hoseok cũng không biết phải làm thế nào trong tương lai. Cậu không biết phải đối mặt thế nào với một thế giới không có anh bên mình. Tình yêu của cậu, hi vọng của cậu, bầu trời của cậu từng chút từng chút bị nghiền nát thành bột phấn cuốn theo linh hồn của anh bay lên cao rồi đột nhiên biến mất.

Yoongi của cậu, đi thật rồi...

~~~~~~~~~

Yoongi biến mất là một tin chấn động trong một quãng thời gian dài. Giới truyền thông suy đoán rất nhiều nhưng vẫn không thể tìm ra sự thật. Chỉ sau một đêm, cái tên Min Yoongi trở thành bí ẩn lớn nhất. Một con người cư nhiên lại biến mất như thể khói mờ hòa vào không khí, không để lại gì trên thế gian.

Vài tháng nhanh chóng trôi qua, sóng dữ cũng dần lắng xuống. Ai cũng lờ mờ chấp nhận sự thật rằng không còn cái tên Min Yoongi nữa. Nhưng kì lạ thay, Hoseok không những không suy sụp như mọi người đã nghĩ, mà lại mạnh mẽ đến không ngờ.

Hôm ấy cậu về kí túc xá, nhốt mình trong phòng suốt hai ngày. Không ai biết trong hai ngày ấy cậu có bao nhiêu dằn vặt thống khổ, chỉ có một mình cậu biết. Hoseok chui vào tủ quần áo của anh, ở lì trong đó suốt một ngày. Mùi hương quen thuộc tràn vào cánh mũi khiến cậu bật khóc. Cậu nhớ anh. Cậu nhớ những ngày đầu khổ cực mà vui vẻ. Cậu nhớ người con trai ít cười ấy. Cậu nhớ thần khí thanh nhàn lười biếng của anh, nhớ cách anh gục đầu ngủ trên đống giấy tờ trong cái studio nhỏ hồi đó, nơi mà anh "tạm trú" còn nhiều hơn ở nhà. Rồi cậu lục tìm máy tính của anh. Không quá khó để đoán mật khẩu, vì đó là ngày sinh của cậu. Máy tính của anh chứa rất nhiều thứ. Hoseok thấy được vài bài nhạc soạn dở, vài ý tưởng mới được vạch ra nhưng chắc sẽ không bao giờ được hoàn thành. Bỗng nhiên một file hiện ra với một cái tên không thể nào có ý nghĩa hơn với cậu - SOPE. Hoseok run rẩy hồi lâu mới bấm mở. Dường như ngay lập tức, mấy nghìn tấm hình hiện ra, tràn trên màn hình là hình ảnh của anh và cậu, mỗi cái đều được anh tỉ mỉ chú thích rõ ràng.

Ngày xx, tháng xx, năm xxxx, gặp Hoseokie lần đầu tiên. - Là tấm ảnh đầu tiên hai người chụp cùng nhau, hai gương mặt vẫn còn ngây ngô non nớt. Hoseok bị gương mặt ngố tàu hồi đó của mình và anh làm cho mỉm cười.

Ngày xx, tháng xx, năm xxxx, đi ăn riêng cùng em ( thức ăn ngon lắm, nhưng em có vẻ không vui? ) - Ảnh anh chụp cậu với mấy món ăn bình thường trong một quán ăn gia đình. Khi đó còn nghèo, hai người cũng chỉ đủ tiền ăn cơm canh loại rẻ tiền. Lúc ấy cậu đơn giản là bực mình vì không thích ồn ào. Không ngờ là anh nhận thấy.

Ngày xx, tháng xx, năm xxxx, SOPE tập đầu tiên - Cậu còn nhớ, hôm ấy anh cười rất nhiều. Ngược lại, Hoseok trong ảnh lại có chút miễn cưỡng không vui.

Ngày xx, tháng xx, năm xxxx, hôn lễ của cô ấy ( Hoseok có lẽ không dễ chịu tí nào. Nhưng không sao, mình sẽ mãi bên cạnh em ấy! ) - Đó là tấm ảnh anh chụp cậu đang tao nhã cầm lấy ly rượu. Cậu thề, nếu có thể quay lại hôm ấy một lần nữa, cậu sẽ không để anh phải bắt đầu một quãng đời đớn đau như vậy.

Ngày xx, tháng xx, năm xxxx, đóa hoa đầu tiên nở rộ. - Tấm hình do một fan nào đó chụp hai người trên sân khấu concert. Chết tiệt! Tại sao lúc đó cậu lại uống rượu làm càn? Rõ ràng lúc đó đã thấy anh ôm ngực đau đến gập người, tại sao lại cố ép anh? Tại sao lại không chăm sóc anh, không nhận ra điều kì lạ ở anh? Tại sao bản thân lại tàn nhẫn với anh đến vậy?

Từng tấm hình đập vào mắt như con dao bén nhọn, từng chút từng chút lăng trì Hoseok. Mỗi tấm hình là một vết cắt sâu không thể phục hồi, một nhát cắt xuống liền máu thịt đầm đìa, đau không chịu nổi. Xem hết, Hoseok đau khổ cười tự giễu. Nhìn đi, anh yêu cậu đến mức nào? Còn cậu lại là một kẻ khốn nạn không hơn không kém, một gã tồi tệ đến tận cùng.

Hoseok mua một cái chậu hoa bé xinh, cẩn thận tỉ mỉ đặt cây hoa nho nhỏ có những đóa hoa xanh tím kia vào rồi đắp đất lại. Kể từ đấy, ban ngày cậu để nó bên bệ cửa sổ đón nhận nắng mai ấm áp, buổi tối thì đem xuống để ở tủ đầu giường, cạnh bức ảnh của anh. Cậu tỉ mẩn chăm sóc nó từng chút một, mỗi đêm lại thủ thỉ chuyện trò với nó. Có cây hoa cạnh mình, Hoseok dường như được nhớ về một chút hơi ấm của người xưa cũ.

Cuộc sống của mọi người trở về với nhịp điệu hằng ngày. Ban ngày, cậu hoạt bát nói cười trên màn ảnh, đêm về sẽ ghé ngang studio của anh, ngồi ngốc trong ấy một lúc lâu, đến khuya mới trở về, ôm cây hoa nhỏ đặt ở tủ đầu giường, tâm tình với nó cho đến khi ngủ thiếp đi. Từng món đồ của anh cậu đều giữ gìn cẩn thận. Cậu cẩn thận đến mức chúng sạch sẽ và không hề khác biệt chút nào so với lúc trước, như thể Yoongi vẫn còn đâu đây, vẫn sinh hoạt bình thường với cậu. Sâu trong lòng Hoseok, cậu vẫn mong chờ, chờ một ngày phép lạ đến, và anh sẽ về bên cậu.

Dạo này Hoseok hay nằm mơ. Cậu mơ về những ngày sung sức của tuổi trẻ. Mơ về anh của một thời cuồng nhiệt bán sức bán mạng cho âm nhạc. Cậu mơ thấy anh nhìn cậu yêu thương dịu dàng, rồi lại thấy anh đau thương phẫn hận. Đến cuối cùng, cậu mơ thấy anh đứng trên một mảnh đất trộng trồng đầy hoa thơm ngát. Anh đứng đó, nhìn cậu và mỉm cười. Một nụ cười thuần phác chứa chan yêu thương và bao dung vô bờ. Đôi mắt anh cong cong híp lại, mái tóc xơ xác rối bù bị gió thổi bay bay. Rồi anh biến mất. Anh biến mất như một cơn gió thoảng, nương theo những cánh hoa rơi rụng bị cuốn đi đâu mất, để lại mình cậu điên cuồng kiếm tìm. Anh không còn nữa, đồng hoa xinh đeph cũng không còn. Bầu trời đổ sụp xuống một mảng tối đen, chỉ có cậu là vật sống đang hoảng loạn chơi vơi trong sự lạnh lẽo gai người. Và Hoseok bình tĩnh. Hơi lạnh trong giấc mơ dường như vẫn còn bám theo cậu, khiến Hoseok ho sặc sụa. Cậu quay đầu nhìn cây hoa xanh tốt ở đầu giường, khẽ mỉm cười, ngón tay thon dài vuốt lên cánh hoa anh thảo đỏ hồng một màu ấm áp.

"Yoongi này, để em trồng cho anh một cây hoa nhé?"

The End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro