-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cả lúc được nhận vào trường Hogwarts, Yoongi đã nghe được nhiều điều về các Nhà và sự điển hình ở chúng. Hồi năm ngoái, mọi người trong gia đình lẫn người anh trai cứ lải nhải về việc Yoongi sẽ trở thành một Hufflepuff - bởi vì em quá tốt bụng, và quá rụt rè.

Thế nên vào ngày đầu tiên tới trường, em biết mình sẽ được phân loại vào nhà Hufflepuff, bởi vì họ hiền lành thế thôi, Gryffindors nhiệt huyết và dũng cảm, Ravenclaws thông minh và khôn ngoan, và Slytherins thì xảo quyệt và tham vọng.

Chiếc Mũ Phân Loại xếp em vào nhà Slytherin.

Em tiến về phía dãy bàn trên đôi chân run rẩy, mắt mở to, mọi người vỗ tay chào mừng và hiếu kỳ nhìn em - em tránh né cặp mắt họ và lặng lẽ ngồi xuống bên phải cạnh một cô bé vừa mới được xếp vào trước đó.

Em ngồi đó và xem nốt phần còn lại của buổi lễ phân loại, cố không bật khóc.

Tức thì, em đã thấy mình lạc lõng. Em không xảo quyệt, không xấu tính - và tuy mọi người không còn cư xử theo cái kiểu khuôn mẫu ấy nữa, nhưng Yoongi biết vẫn còn nhiều kẻ trong số đó âm thầm nghĩ như thế. Chiếc Mũ Phân Loại bảo là do em có tham vọng, có hoài bão, tuy nhiên Yoongi không hề muốn người ta sẽ mong đợi em trở thành một con người tự tin và tự mãn hay đại loại - bởi vì em không hề như thế.

Đêm hôm đó em đi ngủ trong căn phòng chia sẻ cùng bốn Slytherin khác, kéo chiếc chăn tới cằm, em khóc khẽ nhất có thể.

.

Vào năm thứ hai, Yoongi vẫn gặp khó khăn để trở thành một Slytherin. Xét qua toàn bộ, thì em thực sự thích nhà của mình - nhưng em vẫn cảm thấy có chút lạc lõng. Em kết bạn chẳng được mấy mống, chủ yếu là người quen là những đứa mà em có thể trả lời các thứ liên quan đến lớp học vì hầu hết Slytherin đều tự tin và cách họ nhìn Yoongi bằng đôi mắt sắc sảo, tính toán khiến em lo âu.

Thế nên em thường xuyên ở một mình suốt cả ngày, hoặc đơn giản là im lặng ngồi cạnh một Slytherin ít nói khác, và em học hành chăm chỉ, luyện tập, giữ lấy giấc mơ trong đầu óc, về cơ bản thì có bấy nhiêu thôi.

.

Em kết bạn - những người bạn thực sự - vào năm thứ tư. Thời điểm ấy cũng là bước tiến của việc em tương tác với những nhà khác, điều mà em chưa từng thực sự trải nghiệm cho đến lúc đó.

Jimin là một thằng nhóc thuộc nhà Slytherin, đang vào năm thứ hai, và Yoongi đã trông thấy nó vào năm ngoái vì cậu khá là nổi tiếng, được mọi người yêu mến và thường được mọi người chào đón trong năm đầu tiên của mình. Một ngày nọ, nó ngồi cạnh Yoongi trong Đại Sảnh Đường trong bữa tối, và nó bắt chuyện với em. Như vậy đấy. Nó bảo là mình đã bắt gặp Yoongi vài lần và nghĩ rằng em trông rất ngầu lẫn dễ thương, và Yoongi cười bẽn lẽn, khẽ đỏ mặt trong lúc cố gắng duy trì tốt nhất có thể trong việc tương tác xã hội.

Họ kết bạn, đại loại thế, và Jimin giới thiệu em với những người bạn khác.

Taehyung là một Gryffindor, cũng đang học năm thứ hai, và cũng như bất kỳ Gryffindor nào khác, cậu ta có vẻ khá là không biết xấu hổ, nhưng cậu ngọt ngào và cố gắng hết sức để khiến Yoongi cảm thấy thoải mái. Jungkook là một Ravenclaw, vừa vào năm đầu, và đứa trẻ khá nhút nhát lúc ở gần Yoongi, song thằng bé luôn tươi cười với em và chăm chú lắng nghe bất cứ điều gì mà em nói.

Lúc đầu, Yoongi cảm thấy không chắc chắn về chuyện này, nhưng với khoảng thời gian họ theo chân em đi quanh quẩn và hoàn toàn có ý muốn kết bạn, em đã thuận theo và thấy mình thật sự vui mừng về điều đó.

Thật tốt khi có bạn bè. Những người bạn nghĩ rằng em tốt đẹp, và không trông chờ em trở nên xấu xa.

.

Ở cạnh Jimin, Taehyung và Jungkook mọi lúc cho em cơ hội nói chuyện với nhiều người hơn. Năm thứ tư và thứ năm giúp em dần quen với các tương tác xã hội, tuy hầu hết thời gian em chỉ lắng nghe người này nói chuyện với người kia, nhưng thỉnh thoảng em cũng tham gia và nói chuyện một chút, mặc dù em không ngăn được mà ngại ngùng.

Họ luôn ngạc nhiên về điều đó - về việc em trầm tính và dịu dàng ra sao. Họ không nói lên thành tiếng, nhưng Yoongi biết bởi vì em không phù hợp với một Slytherin điển hình. Không sao cả, em đã học được cách không quan tâm. Em nhận ra rằng nó như thế đối với mọi người và mọi nhà. Em đảm bảo những khuôn mẫu ấy không tự dưng mà có, bởi vì phần lớn mọi người đều khớp với chúng, song giống như em, có những ngoại lệ trong số đó.

Có những Slytherin kiên quyết nhưng hiền lành, Gryffindor can đảm nhưng lại nghi ngờ bản thân, những Ravenclaw thông minh nhưng hơi liều lĩnh -

- Hufflepuff muốn điều tốt nhất cho mọi người nhưng táo bạo và tự tin.

Em gặp Hoseok vào năm thứ sáu.

.

Jungkook kết bạn với Namjoon, một Ravenclaw năm thứ năm và Taehyung kết bạn với Seokjin, một Gryffindor học năm thứ sáu. Yoongi rất hợp với họ, và đến một lúc, họ giới thiệu cả bọn cho Hoseok.

Hoseok là một Hufflepuff, năm thứ năm. Và hắn không thuộc diện nằm trong khuôn mẫu.

Rõ ràng hắn tốt bụng như mọi người mong đợi, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng rất tự tin, nói nhiều, ồn ào. Trong một vài tình huống nhất định, hắn ranh mãnh, và mặc dù điều đó làm Yoongi lo lắng, em vẫn thích hắn rất nhiều. Em nghĩ rằng có lẽ họ nên đổi nhà vào một thời điểm nào đó, nhưng hắn cũng là bằng chứng cho thấy mọi người thực sự còn hơn những gì nhà của họ tô vẽ cho họ, và hắn cho Yoongi rất nhiều năng lượng những khi em thiếu hụt chút ít.

Tất cả bạn bè của em đều làm được chuyện ấy, nhưng Hoseok - ở hắn có gì đó rất đặc biệt.

(Thật trùng hợp, đó là cùng năm Yoongi nhận ra em cực kỳ cực kỳ: gay. Em giữ điều đó cho riêng mình nhưng cũng nghĩ suy đến cái sự ấy vô cùng - em thích con trai, và em thực sự, thực sự muốn hôn họ, và - và làm mọi thứ đi kèm theo nó. Tâm trí em tạo ra những tưởng tượng về nó mọi lúc và thật khó để theo kịp.)

.

Trong năm thứ bảy của Yoongi, năm cuối của em, Hoseok trở nên - càng tự tin hơn. Thậm chí táo bạo hơn. Hắn vẫn như cũ nhưng đồng thời cũng không, bởi vì thỉnh thoảng cách xử sự, cách hắn nhìn và nhếch mép với Yoongi.. chắc chắn hoàn toàn khác.

Nó làm cho dạ dày của em cảm thấy căng thẳng.

Khi hắn nói rằng mình cần giúp đỡ với một câu thần chú họ đang luyện tập trong lớp, hắn hỏi Yoongi, tất nhiên Yoongi đồng ý, và toàn bộ thời gian, cái nhếch mép khuôn mặt Hoseok dường như lúc nào cũng hiện hữu, hắn chăm chú nhìn vào đôi môi của Yoongi khi em nói chuyện. Khi ngồi cạnh ăn uống, hắn luôn đảm bảo là phải để đầu gối của họ cọ vào nhau. Khi họ ở trong thư viện, hắn chuyền cho em những tờ giấy nhỏ vẽ hình hoạt họa - trái tim, cái bĩu môi của Yoongi, đôi mắt lồi của cô Trelawney - và hắn luôn chờ đợi nụ cười của Yoongi người, đưa mắt nhìn hắn qua rèm mi.

Tất thảy đều mang cảm giác - bồn chồn rạo rực. Và điều đó thật điên rồ, bởi vì nó chưa bao giờ xảy đến với Yoongi trước đây. Đã vậy còn là Hoseok. Thế nên, em không biết phải làm gì với nó nữa.

Có thông tin cho rằng Hoseok khá là hay tán tỉnh. Yoongi không biết từ đâu mà người ta moi ra chuyện đó, bởi vì em không nghĩ mình từng thấy hắn làm thế bao giờ, nhưng ngay cả Namjoon và Taehyung cũng nói thế mãi - và Hoseok chỉ cười ha hả như để trả lời, lúc nào cũng vậy.

Yoongi cố gắng phớt lờ suy nghĩ đó làm tổn thương em như thế nào - Hoseok tán tỉnh một cô gái nào đó, thậm chí có thể hôn cô ấy và những thứ khác. Thật đáng lo ngại, với chuyện mà chúng gây ảnh hưởng đến em.

Tuy nhiên, một đêm nọ, họ có một bữa tiệc nhỏ nào đó trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, sau nhiều lời mắng mỏ từ Bà Béo, họ ngồi cùng nhau, bảy người trong cả đám, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ. Họ chè chén chút ít, vừa đủ để thư giãn, nhưng hắn là người bị ngấm rượu nhiều nhất và hắn - cứ siết chặt vai, chân Yoongi - trao cho em những cái nhếch mép và đại loại, và. Mẹ kiếp.

"Này, Yoon," hắn nói, nghiêng người về phía em trên chiếc đi-văng, và Yoongi nhìn qua, ngạc nhiên trước biệt danh, "Anh biết không, anh giống như. Một Slytherin kỳ quái?"

Các chàng trai còn cười giễu, và Yoongi cười nhẹ, "Ừ? Nhưng em cũng là một Hufflepuff kỳ quái."

"Loại ngầu, phải không?"

"Chắc là vậy," Yoongi giả vờ nhún vai, mặc dù tâm trí em đang gào thét 'có'.

"Ừm. Anh cũng ngầu đấy." Hoseok nói, nghiêng về phía em nhiều hơn cho đến khi hắn cực kỳ, cực kỳ ghé sát tai của Yoongi, người đỏ mặt như điên, "Và cũng rất nóng bỏng."

"Gì cơ?" Yoongi ngước nhìn hắn, cau mày bối rối, khi những người khác bắt đầu nắc nẻ.

"Anh có gay không?"

"Cái quái gì vậy, Hoseok?"

"Đừng lo lắng, Yoongi - nó say rồi, và là bi, và cố gắng tán tỉnh em." Seokjin tuyên bố, trước khi cười một cách điên cuồng, "Và điều này thật hài hước."

Khi Yoongi ngước nhìn Hoseok để kiểm tra phản ứng của hắn, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Yoongi mà bĩu môi, và Yoongi chỉ biết khẽ chửi thề.

"Em lang chạ xung quanh rất nhiều," Hoseok nói, và dường như không nhận ra nó làm lồng ngực của Yoongi thắt chặt, cúi xuống nhìn vạt áo của mình, "Vì vậy, em có thể cho anh một khoảng thời gian rất, rất là tuyệt."

Sau đó tất cả bọn họ chửi thề, cười lớn mặc dù họ bảo Hoseok thôi đi, bảo hắn giữ yên thứ đó trong quần giùm cái. Hắn than vãn, nhưng khi Yoongi lắc đầu với hắn, hắn lại bĩu môi, và lùi lại.

.

"Em thật sự thật sự xin lỗi." Hoseok nói với em vào ngày hôm sau, có vẻ sẵn sàng quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ, "Em không cố ý đi quá xa vậy đâu, thật đúng là ngu ngốc quá."

"Không sao đâu," Yoongi nói, nở một nụ cười yếu ớt, vì dĩ nhiên đó là những gì hắn sẽ nói rồi, "Chỉ là anh - bất ngờ thôi."

"Ừ, lẽ ra em không nên mấy thứ đó."

"Vậy là nó, giống như - không phải sự thật ư?" Yoongi buột miệng hỏi, rồi trái tim em đập thình thịch.

"Ồ, không, tất nhiên là có rồi." Hoseok trấn an, trước khi đỏ mặt một chút, "Ý em là - xin lỗi. Ý em là, em không hiểu tại sao nó lại không thể như vậy. Anh... anh thực sự rất nóng bỏng. Vì vậy, vâng."

Yoongi đỏ mặt, cắn môi dưới, "Cảm ơn."

Một khoảnh lặng, dường như Hoseok đang do dự, nhưng cuối cùng, Yoongi đã lên tiếng, "Em bảo - em bảo mình cặp kè với rất nhiều người. Có phải - em là fuckboy hay đại loại thế à?"

"À thì -" Hoseok cười một chút, ngước lên nhìn em một cách quyến rũ, "Em không biết, chỉ là, anh biết đấy, em chơi người ta, hai đứa có một khoảng thời gian vui vẻ, và - vâng."

Yoongi gật đầu, nhìn xuống, "Và chỉ vậy thôi sao?"

"Ờm," Hoseok dường như nhận ra điều này đang nói đến vấn đề gi, và hắn dừng hành động làm duyên làm dáng, "Ừ, nhưng-"

"Anh không-" Yoongi bắt đầu, hít một hơi, "Anh thích em, Hoseok, và em hấp dẫn, nhưng, anh không muốn thế."

"À, ừ " Sự tự tin của Hoseok dường như xẹp đi một chút, song, hắn gật đầu, "Không sao đâu, thật đấy - ừ. Được rồi. Xin lỗi về chuyện đó nhé."

"Không sao đâu." Yoongi nói, cố gắng mỉm cười với hắn trước khi vội vã bỏ đi.

Em đau lòng, nhưng không sao hết.

.

Thật là khó xử trong một hoặc hai tuần. Hoseok cố gắng giữ mọi thứ bình thường, và Yoongi cũng cố gắng hùa theo, nhưng không ai bị lừa. Thật là khó xử, họ tránh mặt nhau, và điều đó không ổn chút nào.

Nó cứ diễn ra như vậy cho đến một đêm, khi Yoongi đơn độc trong ký túc xá của mình, lũ bạn của em đều đã đến một phòng chung khác để chúc mừng sinh nhật bạn của họ, hoặc cái gì đó khác. Em nằm trên giường, một mình và rạo rực đến kỳ lạ. Tất nhiên, Hoseok luôn ở trong tâm trí em, giống như hắn đã ở đó hàng tháng trời, nhưng gần đây, việc em động chạm chính mình trong lúc suy nghĩ về hắn thì thật kỳ lạ.

Nhưng em cứ nghĩ về hắn - và rồi bản thân em không can ngăn được.

Em gọi Hoseok.

"Yoongi?" Hắn trả lời từ đầu dây bên kia, có vẻ ngạc nhiên.

"Ừ, Hoseok-" em nói, thở dài, "Anh- anh đang ở một mình trong ký túc xá."

"...Vâng?"

"Và anh nhớ em."

Im lặng. Hoseok lắp bắp trước khi lên tiếng, và Yoongi nhắm mắt lại, cầu nguyện điều này sẽ chuyển biến như em mong muốn.

"Em cũng nhớ anh. Tất nhiên là em nhớ anh." Hoseok nói, và cách hắn có vẻ chân thật, nên Yoongi mỉm cười một chút.

"Anh đang nghĩ về việc - em biết đấy."

"Ồ?"

"Ừ. Và - và anh nghĩ, có lẽ, nếu hiện tại em có thể - có lẽ em nên ghé qua đây."

Một sự im lặng khác, nơi mà Hoseok dường như hoàn toàn không chắc chắn chuyện này là chuyện gì.

"Anh - ý anh là-"

"Ý anh là anh chỉ có một mình trên giường, cô đơn và hứng tình, và nếu em muốn, thì em nên sang đây mà chơi anh tơi bời hoa lá luôn đi."

"Ôi mẹ ơi."

"Ừa."

"Giờ thì anh hệt như Slytherin rồi đấy."

Yoongi cười khúc khích, liếm môi trước sức ép của dục vọng mà em có thể cảm nhận được dẫu chỉ qua một chiếc điện thoại chết tiệt, "Chắc là vậy. Rồi, em thấy sao?"

"Ừ, em - anh chắc chứ?'

"Anh dần cứng rồi đây này."

"Chết tiệt, chết tiệt- Em đến liền đây."

"Hẹn gặp em lát nữa." Yoongi trêu chọc, quyến rũ hết mức có thể.

"Ừ," Hoseok có vẻ đang cười khẩy, theo cách thật-không-thể-tin-nó-thành-ra-thế-này, "Hẹn gặp lại."

Họ cúp máy, rồi Yoongi cắn môi, thở dài trước quyết định mà em vừa đưa ra nhưng cũng cảm thấy chính mình càng thêm rạo rực, nghĩ về việc Hoseok ở đây ngay bây giờ, trên giường với em, ham muốn em và - và chạm vào em - mẹ nó.

Em cởi áo, rùng mình một chút vì lạnh. Trong lúc chờ đợi, em lướt những ngón tay lên bụng, xương sườn - dịu dàng và khiêu khích, nghĩ về Hoseok mải miết. Hoseok - có thể hắn là fuckboy đấy, có lẽ hắn chơi bời người này người nọ và chẳng bao giờ ràng buộc, nhưng hắn - hắn thật nóng bỏng, và Yoongi không thể nào nén lòng mà mê mẩn cái điệu nhếch nhép nho nhỏ và phong thái tự tin, cái việc hắn khác biệt vô cùng so với một Hufflepuff điển hình. Em mê mẩn cách Hoseok trêu chọc, tán tỉnh em đầy dễ dàng.

Nó khiến Yoongi khó thở khi nghĩ về điều đó, bởi vì Hoseok - hắn không ngần ngại, hắn - ở hắn có vẻ cầm trịch, gần như là vậy, và Yoongi thích điều đó. Muốn nó.

Cách lớp quần, em sờ soạng chính mình, rồi Hoseok nhắn tin cho em để hỏi mật khẩu, và Yoongi vội vàng đưa nó cho hắn, nói cho hắn biết ký túc xá của mình ở đâu luôn. Trước khi hắn kịp đến nơi, Yoongi cởi quần, thở dốc, ngồi ở mép giường và giữ chặt lấy đùi mình.

Có tiếng gõ cửa, và Yoongi đứng dậy mở cửa cho hắn, em nép đằng sau cánh cửa. Khi Hoseok vào trong, hắn nhận thấy Yoongi chỉ còn mỗi boxer, hoàn toàn cương cứng, gò má ửng đỏ, và em ngước lên nhìn hắn, miệng khẽ hé mở.

"Chào?" Hắn thử, mắt lần nữa nhìn xuống, lướt lên đôi chân Yoongi và bụng và -

Yoongi khóa cửa, phòng trường hợp bạn cùng phòng của em quay lại sớm hơn em dự tính, rồi em nắm lấy chiếc cà vạt màu vàng và xám của Hoseok, kéo mạnh. Em dừng cách môi hắn một milimet - chờ đợi, cho đến khi Hoseok - thu hẹp khoảng cách, và họ hôn nhau một cách tuyệt vọng, Yoongi ư ử. Hoseok ngay lập tức dẫn dắt, ôm eo Yoongi, và Yoongi sẵn lòng để hắn tùy ý.

Họ không nói gì cả. Họ chỉ đến giường của Yoongi, hôn nhau điên cuồng, và khi họ rời đi trong giây lát thì Yoongi kéo áo choàng của Hoseok ra. Sau đó là áo sơ mi của hắn, Yoongi cắn môi khi dõi mắt trên cơ thể hắn.

Sau đó, Hoseok nhếch mép cười, hắn lẩm bẩm vào mái tóc của Yoongi, những ngón tay vuốt ve nơi hông em, "Thích cái anh thấy không?"

"Thích," Yoongi thì thầm, trước khi cười khúc khích, "Và giờ thì em có vẻ giống hệt một tên fuckboy rồi đấy."

"Này," Hoseok bĩu môi, trước khi hôn xuống cổ em, vuốt ve đùi em, "Đừng xấu tính vậy chứ."

"Anh không có," Yoongi trèo lên người hắn, và tay của Hoseok thô bạo trên hông em, "Chỉ là - muốn em chơi anh."

"Ừ, em sẽ làm thế mà, Yoon." Hắn nói, để những ngón tay chọc ghẹo núm vú của Yoongi, "Kiên nhẫn hơn chút nữa nào."

"Anh không muốn-" Yoongi bắt đầu đẩy hông mình xuống, cảm thấy thành viên của Hoseok cứng ngắc dưới người em, "Anh đã muốn em trong nhiều tháng trời rồi."

Hoseok ngả người ra sau, quan sát nét mặt của em, "Ồ. Thật sao?"

Yoongi đỏ mặt, gật đầu mặc dù em đã hối hận vì đã nói điều đó. Sau đó, em nhìn xuống và đánh lạc hướng Hoseok bằng cách nhanh chóng mở khóa chiếc quần jean của hắn, trước khi Hoseok bắt đầu cởi chúng ra. Thật khó khăn bởi Yoongi đang ngồi trên hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng xoay sở được, và rồi cả hai chỉ còn sót lại mỗi chiếc boxer, thành viên cứng rắn ma sát với nhau.

"Em cũng muốn anh nhiều tháng nay rồi," Hoseok nói, nhìn thẳng vào mắt em.

Và Yoongi lại hôn hắn, cọ xát hắn trước khi bản thân trở nên xúc động - bởi vì Hoseok muốn em, dĩ nhiên rồi, nhưng Hoseok chỉ muốn chuyện tình dục, thế thôi. Em sẽ phải khắc ghi điều đó và nhớ rằng việc này sẽ không đi đến đâu. Đây là thứ duy nhất em có được.

Tay của Hoseok vuốt dọc lưng em, cho đến khi chúng chạm tới cạp quần lót của em, và hắn dừng lại để hỏi Yoongi rằng mình có thể cởi chúng ra không - thế nên, tất nhiên rồi, phút sau họ trần như nhộng, với Hoseok bên trên em.

"Anh có bao cao su với bôi trơn không?" Hoseok hỏi, dán mắt lên thằng nhỏ của mình, những ngón tay ngay bên cạnh nó.

Đôi mắt của Yoongi mở to, "Chết tiệt - không, anh không có. Anh chỉ có bôi trơn thôi."

"Không sao, chúng ta có thể sử dụng thần chú."

"Ư," Yoongi cau mày, dừng tay lại, "Anh không chắc là mình tin nổi chúng đâu."

"Em thề là nó sẽ có tác dụng mà. Em đã tìm hiểu trên mấy trang web uy tín rồi. Em sẽ không mạo hiểm chuyện này đâu."

Yoongi dừng lại, quan sát hắn một chốc.

"Ý em là, chúng ta không cần phải như vậy", Hoseok nói, hôn em một cái, "Nhưng anh cứ tin ở em."

"Ừ, được rồi."

"Được rồi?"

"Anh tin em, được rồi."

Và cách hắn nhìn Yoongi sau đó, nó giống như - chà, Yoongi không thực sự chắc chắn, nhưng có vẻ như điều gì đó quan trọng ở đó, giống như Yoongi tin tưởng hắn chính là chuyện quan trọng vậy.

Nó chỉ có mỗi ý tứ thế thôi. Nhưng Yoongi vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh.

"Tuyệt," Hoseok nói, trước khi cầm thành viên của cả hai trong tay, vuốt ve nhẹ nhàng và khiến cả hai thở dài trong khoái cảm.

"'Seok?"

"Hử?"

"Em-" em dừng lại, vặn vẹo một chút khi ngón tay cái của Hoseok ngay dưới quy đầu anh, nghẹn ngào, "Em có thấy thích cảnh anh đã sẵn sàng vì em thế nào chưa? Vào lúc em đến đây ấy?"

"Chết tiệt, Yoongi," Hoseok ngạc nhiên lắc đầu, "Có- có, tất nhiên là em có rồi. Anh rất đẹp "

"Được rồi," Yoongi mỉm cười một chút, "Tuyệt thật."

Hoseok quan sát em trong giây lát, "Em chỉ hy vọng- ừm, không có chuyện là em sẽ, sẽ ngừng nói chuyện với anh sau chuyện này, hoặc nếu anh đổi ý, và - anh không cần phải sẵn sàng. Anh là bạn của em. "

"Ừ, được rồi, nhưng, em biết đấy - ừm."

"Sao?"

"Em có biết em- kiểu như- có phần trái ngược với anh không?" Yoongi hỏi, mắt dán chặt vào cái cách mà thành viên của họ kề cạnh nhau, Hoseok chăm chú vào em, lồng ngực phập phồng với những ngụm thở sâu.

Hoseok có vẻ bối rối, ngước lên nhìn em một giây, "Ý anh là gì?"

"Ý anh là - em là Hufflepuff, nhà mà lẽ ra anh được xếp vào, và anh là Slytherin, nhà mà lẽ ra em nên vào, kiểu vậy, và em tự tin còn anh thì không và em dường như luôn biết phải làm gì, hoặc nói gì, và em dẫn dắt-"

"Nào, nào," Hoseok cười, "Ừ, được rồi, em nghĩ là mình hiểu rồi. Thế thì sao?"

"Anh muốn em cũng như vậy, ngay bây giờ," Yoongi nói, ngước lên nhìn hắn mãnh liệt, "Cái vẻ nhếch mép thường ngày của em, tán tỉnh và kiểm soát và - vâng."

"Quoa-" Hoseok há hốc miệng nhìn em, ngạc nhiên, trước khi nhìn xuống Yoongi, bụng em và núm vú và thành viên hồng hồng, rồi hắn liếm môi, gật đầu, "Tất nhiên, được. Có lẽ anh nên bắt đầu bằng cách quỳ lên trên tay và đầu gối đi. "

Và Yoongi nghe lời trong tức khắc, nâng mông lên không trung cho hắn, nuốt xuống sự căng thẳng của bản thân. Em thậm chí không biết liệu Hoseok có biết em còn trinh hay không, nhưng em muốn chuyện ấy quá nhiều, tưởng tượng về chuyện ấy đã quá lâu.

"Dầu bôi trơn nằm trong ngăn kéo đầu giường của anh," em nói, và Hoseok lấy nó.

"Trông có vẻ như nó được xài rất nhiều rồi đấy nhỉ," Hoseok bình luận và Yoongi có thể nghe thấy nụ cười nhếch mép trong giọng nói hắn, em cắn môi, "Thỉnh thoảng anh có tự chơi bản thân không?"

Yoongi nhắm mắt lại, để sự bối rối lấp đầy chính mình, "C-Có. Mỗi khi anh thủ dâm - phần lớn thời gian."

"Phần lớn thời gian," Hoseok lặp lại, và sau đó là có tiếng động hắn mở nắp chai, "Thật nghịch ngợm."

Ngay sau đó có một ngón tay đặt nơi địa phương của em, tay kia của Hoseok giữ cho mông em tách ra, và hắn hỏi, "Có ai khác từng chơi anh chưa?"

Yoongi do dự, run rẩy bởi ngón tay trêu chọc mình, trước khi em nhận ra rằng tốt hơn hết là nên thành thật, "Chưa."

"Chưa ư?" Ngón tay của Hoseok dường như dừng lại trong một giây, trước khi hắn tiếp tục, dịu dàng hơn, "Được rồi. Thật tốt khi được biết. Và- vậy còn những cái khác thì sao?"

"Không, anh-anh là trai tân, Hoseok ạ."

"Được rồi," Hoseok thở ra, trước khi từ từ để ngón tay mình xâm nhập em, khiến Yoongi bất giác siết chặt, "Em sẽ nhẹ nhàng với anh. Thư giãn đi, có em đây rồi."

Và Yoongi cho phép mình tin hắn, cho phép bản thân tin tưởng vào Hoseok - em được khuếch trương, nhẹ nhàng, thỏa mãn, với Hoseok vuốt ve lưng và khen ngợi em, làm cho em cảm thấy tuyệt vời, thực sự. Nhưng khi em có hai ngón tay của Hoseok trong mình và hắn vẫn cứ như vậy, chậm rãi, Yoongi không kiềm được mà hối thúc.

"Hoseok, em có thể - em có thể thô bạo hơn được mà. Anh đã bảo rồi, anh muốn em dẫn dắt các thứ và - và anh muốn em chơi anh, làm ơn đi."

"Chết tiệt," Hoseok chửi rủa, tóm chặt mông em hơn một chút, "Anh biết không, em đã quất chắc cũng một hoặc hai Slytherin trước đây rồi, nhưng - thực sự họ không giống anh. Thật ra là chẳng giống anh chút nào. Họ cố gắng giữ bình tĩnh và kiểm soát nhiều nhất có thể. Còn anh- anh thật nóng bỏng. "

Yoongi nhắm mắt trước việc nó khiến em tưởng tượng ra Hoseok ăn nằm với người khác, trái tim em thắt lại. Em cố gắng tập trung vào lời khen ngợi, và đẩy mông mình về phía sau.

"Thôi nào-" em thì thầm, nhìn qua vai mình, "Chơi anh đi."

Hoseok nhíu mày, đánh nhẹ lên mông em khiến em rên rỉ, "Anh nói cái gì?"

Yoongi đỏ mặt, làm nổi bật đường cong trên lưng em, "Làm ơn đi, Hoseok. Cứ - làm ơn hãy chơi anh đi, anh muốn nó lắm l-"

Hoseok rút ngón tay ra, mở chai bôi trơn lần nữa để cho một ít lên thành viên của mình, "Được rồi, em sẽ chơi anh theo cách mà anh muốn."

"Mm, muốn thô bạo, làm ơn-"

"Chết tiệt, Yoongi - rồi, được rồi. Sau một lúc nữa nhé.."

Và hắn giữ lời hứa. Hắn hỏi Yoongi liệu em có muốn thay đổi tư thế không, và vì vậy họ đổi sang tư thế truyền giáo. Hắn thì thầm một câu thần chú, loại để bảo vệ. Khi hắn đưa thành viên của mình vào trong Yoongi, hắn vẫn dịu dàng như lúc dùng ngón tay, chậm và chắc, đảm bảo Yoongi vẫn ổn.

Khi Yoongi đủ thoải mái, hắn hôn em thật sâu - trái tim của Yoongi đập thình thịch, em có thể khóc nếu em buông thả bản thân làm thế - Hoseok lấy đi trinh tiết của em, và điều này thật xa vời so với lý tưởng của em, nhưng em vẫn rất may mắn, em không thể nào tin nổi. Và Hoseok cho em thời gian thích ứng, hôn em, vuốt ve hông em, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Nhưng rồi sau một lúc, Yoongi đòi hỏi nhiều hơn. Em một lần nữa đòi hỏi hắn trở nên thô bạo, đòi hỏi hông của Hoseok va vào mông của mình. Và Hoseok chiều theo.

Hắn chơi em mạnh hơn, nhanh hơn - làn da của họ bắt đầu va đập vào nhau và Yoongi nghẹn ngào rên rỉ, không quen với cảm giác, chỉ quen với ngón tay của chính mình, và giờ em biết chắc chắn chúng sẽ không còn khiến bản thân em thỏa mãn được nữa. Hoseok đưa ngón tay cái lên núm vú của Yoongi, trong khi hắn thở hổn hển và nhìn xuống em với một ánh mắt vô cùng - vô cùng mãnh liệt đến nỗi Yoongi nỉ non.

"Thế nào?" Hoseok hỏi, chơi em mạnh hơn nữa, "Thế này đủ cho anh chưa?"

Không biết phải trả lời thế nào, Yoongi gật đầu và nhận được một lực đẩy trừng phạt đáp lại.

"Nói cho em biết," Hoseok nói, và nghe sao như mệnh lệnh - là một mệnh lệnh, "Lên tiếng đi."

"Anh- vâng, Seok- " Yoongi vội vàng nói, giữ chặt cổ tay của Hoseok và cố gắng ngăn hắn chơi đùa với núm vú của em,"Nó- ah-nó sướng lắm."

"Nó có phải là thứ anh muốn không?" Hắn tiếp tục đi, nắm lấy chân của Yoongi để đẩy chúng sát gần ngực em, khiến chúng căng thẳng, "Anh nói rằng anh muốn em trong nhiều tháng. Anh có thủ dâm khi nghĩ về em không? Hình dung những thứ dơ bẩn khi em chơi anh ngay trên tấm đệm này, vừa thô bạo vừa xấu xa thế này không?"

"Vâng, có!" Và đó là sự thật, em đã có rất nhiều thời gian để tìm ra loại kink bẩn thỉu mà mình có, "Nghĩ về - về rất nhiều thứ, chúa ơi -"

Hoseok nhìn em, chậm lại để nói, "Em muốn anh nói cho em hay nếu chuyện này trở nên quá sức chịu đựng. Được chứ?"

Yoongi gật đầu.

"Yoongi. Được chứ?"

"Vâng, được."

"Tốt. Nói cho em biết anh đã nghĩ về điều gì đi."

Và Yoongi đỏ mặt, có rất nhiều - những tưởng tượng của em đôi khi thực sự bẩn thỉu, và có rất nhiều trong số đó, nhưng Hoseok đã hỏi, nên em trả lời, "Nghĩ về - uh, em làm chuyện này, thô bao chơi anh. Và, có lẽ, em biết đấy - đánh vào mông anh một chút? Hay - hoặc sử dụng anh- và bóp cổ anh m-một chút?"

"Chết tiệt," Hoseok rên rỉ, thúc mạnh, làm Yoongi nỉ non, thành viên của em co giật, "Em không thể bóp cổ anh, em không biết làm thế nào, nhưng-"

Hắn dùng đôi tay bao quanh cổ Yoongi, chỉ giữ yên đó, chắc chắn nhưng không ngăn chặn bất cứ thứ gì, và Yoongi ngừng thở trong một giây, như thể tự khắc làm thế.

"Như vậy có đủ không?"

Yoongi cong người lên, cảm thấy mình sắp bắn đến nơi, quy đầu bắt đầu rỉ dịch, "Vâng, vâng - đủ lắm, Hoseok-"

Hoseok ngâm nga vừa lòng, đôi mắt dữ dội và tinh nghịch, gần như vậy. "Còn gì nữa? Còn gì khác nữa không?"

"Anh - có, nhưng." em dừng lại, choáng ngợp bởi cách Hoseok dễ dàng chiếm lấy em, giữ em tại chỗ và khiến em muốn vâng lời, "Thật xấu hổ - a."

Hoseok nhún vai, chậm lại một chút, "Dù sao thì cứ cho em biết đi."

Yoongi nuốt nước bọt, tránh ánh mắt hắn, em đỏ bừng và lẩm bẩm, "Em có thể- thỉnh thoảng anh lại nghĩ- anh nghĩ về chuyện em gọi anh là thế này thế nọ, một chút."

"Ồ." Hoseok nhíu mày nhìn em, đảm bảo là Yoongi ngước nhìn mình, "Muốn em nói anh là thứ dâm đãng đến thế nào sao?"

Và Yoongi rên rỉ, tay em tìm đến cổ tay của Hoseok, nơi vẫn siết quanh cổ họng em.

"Cũng không khác thực tế quá đâu nhỉ?" Và đây, cái nhếch mép ấy, làm cho thành viên của Yoong giật giật, "Cầu xin em ngay từ đầu, sẵn sàng cho em, thật dễ dàng - một tên điếm nhỏ, chính là anh đấy. Một tên điếm nhỏ trinh trắng, chỉ để cho em sử dụng."

Khát khao, Yoongi hướng tay kia của Hoseok vào thành viên của mình, và lần này, Hoseok giúp em, siết chặt tay quanh cổ em thêm một chút nữa, bên dưới thì xóc cho em - và Yoongi xuất tinh, vẽ lên bụng mình thứ dịch trắng, rên rỉ và nức nở, bám lấy cẳng tay của Hoseok.

Khi cao trào của em đã qua, Hoseok rút ra, và trước khi Yoongi có thể phàn nàn, Hoseok xóc lấy thành viên của chính mình, xuất trên nắm tay của hắn trong chốc lát. Hắn rên rỉ và hất đầu ra sao, bụng co siết lại- và hắn trông thật đẹp.

Yoongi khóc. Em không nhịn được - em choáng ngợp, vừa thỏa mãn vừa buồn bã, không biết phải nghĩ gì. Em hơi lạc lõng, đầu óc mụ mị nhưng suy nghĩ quá nhiều. Khi Hoseok nhận ra điều đó, hắn lập tức hôn em, gạt đi những giọt nước mắt, vuốt ve ngực em.

"Anh ổn chứ?" Hắn thì thầm, dịu dàng, "Nãy giờ cũng nhiều thứ quá. Quá nhiều cho lần đầu tiên, thấy choáng ngợp cũng là bình thường cả thôi, cưng ạ. Nhưng, nghe này- anh có tự ép buộc bản thân không đấy? Có phải đã quá trớn rồi không?"

"Không," Yoongi nói, mặc dù em vẫn khóc, khiến Hoseok ôm chặt lấy em. "Không, nó tuyệt, anh - anh muốn gần hết phần lớn chuyện đó."

"Được rồi," Hoseok lẩm bẩm trên tóc em, "Được rồi, em rất vui. Thật tuyệt vời. Thật thoải mái, Yoongi, anh đã - ôi chà."

Yoongi cười khúc khích, mặc dù có chút cay đắng, "Em nói thế với mọi người sao?"

"Gì?" Hoseok ngả người ra sau, dò xét khuôn mặt của em, "Có phải - em không nói điều đó với mọi người, không. Anh là trường hợp đặc biệt, hiểu chứ?"

Yoongi không trả lời, chỉ sụt sịt. Hoseok hôn lên má em, nắm lấy tay em và đan xen những ngón tay của họ.

"Em thề," hắn thì thầm, "Anh rất quan trọng với em. Anh là bạn của em, và em thích anh rất nhiều. Anh rất tuyệt vời. Và điều này - thật tuyệt vời."

"Nhưng là vậy đấy," Yoongi nói, và nghĩ rằng có lẽ em nên im lặng, bởi vì em vẫn còn nhạy cảm và có lẽ em sẽ hối hận khi nói lên điều đó, nhưng, "Anh là bạn của em. Và anh không muốn- anh không muốn chỉ là bạn của em. "

"Ô."

Và im lặng trong một phút, trước khi Yoongi bật khóc lần nữa, cố gắng đẩy Hoseok ra khỏi mình.

"Không, không- Yoongi-"

"Dừng lại đi, anh xin lỗi, anh sẽ- anh sẽ buông tay thôi, không có gì đâu."

"Không," Hoseok cầu xin, bắt lấy cổ tay em, "Em yêu anh, em cũng muốn nhiều hơn thế nữa."

Yoongi nhìn hắn, nghi ngờ, một chút hy vọng trong mắt em, và em để Hoseok nắm lấy tay mình.

"Em chỉ - nghĩ về tất cả. Bởi vì em chưa bao giờ thực sự ở trong một mối quan hệ, em không biết nó sẽ như thế nào. Nhưng em đã nói với anh rồi - anh là trường hợp đặc biệt. Và em muốn anh trong nhiều tháng, nhưng đó không chỉ là tình dục không thôi, em thề. "

"Em thề chứ?"

"Em thề."

Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc, Hoseok vẫn nắm tay em, cho đến khi Yoongi nhích lại gần hắn mà hôn hắn. Sau đó, em ngước nhìn Hoseok, gạt nước mắt và hít một hơi thật sâu.

"Chăm sóc cho anh?"

Hoseok mỉm cười, trìu mến, "Vâng, tất nhiên."

.

Một vài tuần sau đó, họ hôn nhau trước mặt mọi người lần đầu tiên, và dĩ nhiên, tin tức lan rộng chỉ sau một ngày, bởi vì bây giờ Hoseok cũng khá nổi tiếng. Yoongi biết họ sẽ nghĩ gì - rằng đó là một mối quan hệ kỳ lạ, bởi vì Slytherin là loại người xấu tính và Hufflepuff quá tốt. Nếu họ biết Yoongi, họ sẽ nói rằng em có phần kỳ quặc, hoặc nếu họ biết về danh tiếng của Hoseok, họ sẽ nói rằng hắn sẽ lừa dối em - có lẽ họ sẽ nghĩ rằng hai đứa không hợp nhau.

Nhưng chuyện đó thật nhảm nhí. Họ không biết gì cả. Hoseok và em, họ hoàn hảo, gần như là vậy. Họ hoàn thiện lẫn nhau, khác nhau nhưng cũng giống nhau, theo những cách mà họ không thể hiểu được. Người ta đâu biết rằng vai trò mà họ gán lên hai người thật ra bị đảo ngược, mặc dù Hoseok chỉ xấu tính khi ở trên giường. Người ta đâu biết rằng hai người hoàn toàn hạnh phúc bên nhau, rút kinh nghiệm và cố gắng hết mình vì nhau.

Bạn bè của họ không sốc lắm, vì Hoseok đã cố gắng tán tỉnh em, nhưng họ ngạc nhiên về mối quan hệ thực sự, và cũng khá vui mừng và ủng hộ.

Qua nhiều tuần, họ sẽ biết được mọi sự sẽ ra sao, ở bên nhau, để hiểu nhau như thế. Họ sẽ có những hiểu lầm và nghi ngờ, nhưng rồi họ sẽ cố gắng hết sức để giải quyết và thấu hiểu nhau.

Họ rất hợp nhau, và Yoongi hoàn toàn tự hào về điều đó.

.

Khi được đào tạo vào năm tới để trở thành một Người Chữa Lành, em đã thật sự trưởng thành và yêu thực tế rằng em là một Slytherin trong suốt những năm qua, yêu thực tế rằng em đã đủ quyết tâm cho điều đó. Bây giờ em tự hào về bản thân mình, bất kể những gì mà em từng nghĩ bản thân mình nên thế, bất kể mọi người luôn có những kỳ vọng ngu ngốc về em.

Em cũng thích chuyện mình có một người bạn trai là Hufflepuff, người đã chiếm mất vị trí của em nhưng đã làm điều đó một cách công minh, bằng cách trở thành một người tuyệt vời, nhưng cũng không giống như những khuôn mẫu được đặt lên hắn.

Họ khác nhau, nhưng cũng rất giống nhau.

Và trên hết, họ thật lòng yêu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro