và ai bỏ lại kẻ đơn côi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[14/1/23, bản gốc, không sửa]

;

Làn khói hoà cùng thứ ánh sáng yếu ớt mãi chờn vờn trong không gian tĩnh lặng khiến dáng hình tiều tụy của gã văn thơ có đôi phần hư ảo. Gã tựa ra sau ghế, day điếu thuốc xuống gạt tàn cho đến khi nát vụn, và trút một làn cuối khỏi miệng trông đăng đắng đó. Chiếc radio cũ kỹ như biết cách dày vò gã lắm, cứ liên tục phát ra những khúc tình ca nghe não nề lại càng khiến gã trở nên rối bời hơn và mong manh quá đỗi trước cái vực thẳm sâu hút mang tên kỷ niệm.

Gã lại nhớ em. Gã nhớ, nhớ một người đã từng là tất cả đối với gã.

Đôi mắt gã mờ nhạt liếc sang mấy trang giấy cũ có phần nhàu nát, và vô tình đọc lại được những dòng của tuổi hai mươi ba. Cái tuổi mà gã ta biết thế nào là yêu, và được yêu đấy. Thế nên những câu chuyện gã viết có đôi phần lãng mạn, bình yên như mong ước. Hình như tất cả những tác phẩm vô danh này của gã là để tặng em, tặng cho một mối tình nên thơ vội vã, khi câu chữ vẫn còn dạt dào biết bao để thêu dệt nên một chuyện yêu đương đẹp đẽ tựa thơ ca. Để rồi giờ đây ngậm ngùi tiếc nuối khi ngoảnh đầu nhìn lại, và bất lực chìm trong một nỗi nhớ vô hình. Em ơi, có chăng tình mình nay chết yểu, và chỉ còn mỗi tôi tuyệt vọng vẫy vùng giữa mênh mông kỷ niệm tàn phai hằng dày xéo trái tim này cho đến khi vỡ nát?

Em ơi?

Gã dường như vẫn chưa quen được với sự trống vắng ngập tràn trong căn phòng từng chan chứa tình em. Từ ngày em rời xa nơi này, rời xa người mà em từng thề hẹn sẽ dành cả cuộc đời của mình để ở bên vì căn bệnh quái ác đã mang em đi mãi, gã như đánh mất cả bản thân mình. Những dòng thơ câu chữ đã từng ngọt ngào đến thế nào bỗng trở nên u ám, buồn đau rõ. Ừ thì, lãng mạn làm sao được khi mà nay chàng thơ của gã chẳng còn? Gã mất em, là gã mất tất cả. Hồn thơ trong gã nay mục ruỗng rồi, và Jung Hoseok của tuổi hai mươi ba chết theo em, chỉ còn một Jung Hoseok của tuổi hai mươi tám như cái xác không hồn ngày đêm hoài thương nhớ người xưa cũ.

Em ơi, em có biết chăng bao lần gã ta muốn gào lên thật lớn để xé toạc sự đơn côi dần bóp nghẹt gã trong những đêm tĩnh mịch đến nhường nào, muốn kiếm tìm em giữa bạt ngàn niềm đau để hỏi em rằng ai gieo vào ai ngàn nỗi nhớ, và ai bỏ lại kẻ đơn côi? Là ai, hở em?

Thương cho em một kiếp người manh mỏng, thương tình gã mới chớm đã vội phai. Ngày nọ mây trời khóc thay cho đời em ngắn ngủi, khóc thay cho số gã phải chịu kiếp thân cô. Còn đâu những chiều em tựa vai gã nghe những bản tình ca êm đềm tựa cái tình nồng thắm mà em ngỡ, còn đâu những câu thương nhớ cùng trao khi tiết trời trở lạnh cho ấm áp cõi lòng, còn đâu những cái hôn vươn nơi đầu lưỡi ngọt dịu sau phút gã thấy được tình gã lại vun đầy thêm nữa? Còn đâu, em?

Giọt trong suốt lăn dài trên má, thấm đẫm một bên vai áo cũ. Gã lại khóc rồi, mà hỡi em, gã khóc, nhưng sao không thấy em vươn tay lau đi thứ nước mặn đắng ấy như đã từng? Sao không ôm lấy gã mà vỗ về cho gã an yên chìm vào mộng đẹp? Để cho gã thao thức những đêm thâu suốt năm dài tháng rộng, rồi thêm tiều tụy trông đáng thương muôn phần? Hỡi ơi là nghiệt ngã, hẹn thề năm nào đem cho gió thoảng mây trôi đi xa mãi rồi.

Có ai biết chăng, và em biết chăng, gã nhớ em vô vàn, và gã định một ngày nào đó sẽ kiếm tìm em, dẫu là hiện thực, dẫu là hư ảo.

Hoseok ngã xuống nệm trắng vươn chút vệt sáng từ bên ngoài khung cửa, cho hết nắm thuốc ngủ - đối với gã là thuốc tiên, vào miệng, và uống một ngụm nước. Nghèn nghẹn, đắng ngắt như tình gã còn dở dang, vậy thì, gã tìm em, thương em cho trọn duyên tình. Gã chẳng thiết tha chi ở nơi luân trầm khổ đau cứ ngày đêm hủy hoại gã nữa...

Trong căn nhà nọ, có kẻ hồn thơ mục ruỗng từ giã cõi đời.

_se_

tình ta chóng vánh kiếp này, biết đâu lại thắm nồng kiếp khác.

;

chiếc fic này mình chuyển qua đây luôn bởi vì nó chỉ là oneshot thôi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro