Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chủ, em rất thương cậu chủ đó - chap 1

_____________________________________________

Phác Chí Mẫn xuống taxi, đã tới công ty của cậu chủ rồi, hôm nay cậu vẫn như thường ngày mà mang cơm cho cậu chủ nha

Vào thang máy ấn lên tầng 10, nhìn xung quanh không có ai, mọi người đều đã đi ăn trưa hết rồi, cậu chủ thì vẫn phải làm việc, thật tội nghiệp mà. Phác Chí Mẫn vừa nghĩ đến là cảm thấy đau lòng rồi nha, cậu vẫn như thói quen thường ngày, không gõ cửa mà đẩy cửa bước vào luôn, mà đây không phải là thói quen đâu, là đặc quyền của cậu đó, tại sao hửm? Vì cậu chủ thương cậu mà!!

Thôi thôi, tập trung vào chuyên môn nào.

-Cậu chủ, em mang cơm cho cậu

Tiếng gọi vui vẻ sau khi đẩy cửa ra, bình thường cậu sẽ chạy lại chỗ cậu chủ nè, hỏi han cậu ấy có mệt lắm không, đấm bóp vai cho cậu chủ nữa, nhưng mà bây giờ cậu như nhấc chân không nổi nữa rồi, nụ cười trên môi bất chợt tắt đi, cậu chủ đang ôm một cô gái, cả bộ ngực của cô ta như muốn dán vào người của cậu chủ vậy đó!

Cậu chủ dám làm chuyện như vậy sao?

Ngàn lần không thể tha thứ được mà.

-Cậu chủ, em xin lỗi, chừng nào xong thì gọi em - Cậu cúi đầu, một chút cũng không nhìn cậu chủ, quay người đi ra ngoài
Trịnh Hạo Thạc giật mình, một bên đẩy người đàn bà cố tình té vào người mình ra, nhanh chóng chạy lại ôm chặt cậu hầu nhỏ đang giận dỗi, ôm ngang cậu đặt lên sofa.

-Cậu chủ, để em ra ngoài, em làm phiền cậu rồi.

-Ai nói em làm phiền, nghe anh nói đã.

-Em đâu có tư cách đâu chứ - Phác Chí Mẫn lầm bầm, đừng có hòng mà dụ dỗ cậu.

Trịnh Hạo Thạc biết tiểu bảo bối của mình giận thật, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cô gái đang đứng bên kia. 

-Cô mau ra ngoài, chúng tôi không cần người mẫu như cô, công ty sẽ bồi thường hợp đồng.

-Hạo Thạc...

-Cút..

Cô gái kia tức giận dậm chân xuống sàn, liếc nhìn cậu rồi đi nhanh ra ngoài, không quên để lại tiếng đóng của chói tai.

-Cậu chủ, bà chủ bảo em mang cơm tới cho cậu, cậu ăn đi em về. 

-Nghe anh giải thích cái đã, không phải như những gì em thấy, là cô ta tự té vào người anh, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. 

-Thật sao? - cậu nghi ngờ nhìn Trịnh Hạo Thạc.

-Thật, em nhìn xem, quần áo anh vẫn gọn gàng mà.

Phác Chí Mẫn đảo mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc, đúng là quần áo gọn gàng, vậy là cậu hiểu lầm cậu chủ rồi. 

-Em xin lỗi, em cứ tưởng. 

-Cậu chủ, cậu ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon đâu.

-Lát nữa ăn, anh thật nhớ em muốn chết  - Trịnh Hạo Thạc ôm Phác Chí Mẫn đặt trên đùi, hôn hôn lên má cậu.

-Cậu chủ, đây là công ty

- Giờ nghỉ trưa, nhưng mà, đã dặn em bao nhiêu lần, gọi anh là Hạo Thạc.

-Bà chủ nghe được sẽ mắng em. - Phác Chí Mẫn chất giọng có chút buồn buồn, thật sự cậu cũng muốn gọi tên của cậu chủ ở mọi lúc mọi nơi a, nhưng mà  lỡ đâu bà chủ nghe được, cậu chỉ có chết.

Trịnh Hạo Thạc  nhận ra bảo bối đang buồn, vui vẻ hôn lên má cậu một  cái, nói -Anh sẽ sớm cho họ biết mối quan hệ của chúng ta.

-Không... không cần, bên cậu chủ như thế này là được rồi. - Phác Chí Mẫn giật mình một cái, cậu chủ không phải muốn cậu sớm đi gặp diêm vương rồi đi.

-Em ngốc, anh muốn kết hôn với em, muốn em làm vợ anh. 

- Cậu chủ - Phác Chí Mẫn mím môi, mặt thoáng đỏ lên, trong lòng vô cùng hạnh phúc luôn!! Nhưng cậu biết khả năng xảy ra là 0%.

-Câu dẫn người như thế này, kết hôn với em rồi, chắc anh lúc nào cũng mang em bên cạnh. 

-Em...em đâu câu dẫn cậu chủ. - Phác Chí Mẫn thật không thể hiểu nổi cậu chủ biến thái của mình, cậu rõ ràng không có câu dẫn cậu chủ mà. 

-Vào phòng nghỉ. ( manh động vl :> )

-Đây là công ty, cậu chủ còn phải làm việc nữa. 

-Anh cũng cần nghỉ trưa - Trịnh Hạo Thạc hôn lên môi Phác Chí Mẫn một cái, bế cậu đi thẳng vào phòng nghỉ, chốt cửa nha.   (Ahihi :>)

-Hm...

-Cậu chủ, cậu ăn trưa trước đi!

-Ăn em xong đã nha. 

-Cậu chủ, cậu cởi áo em kiểu gì vậy? Cậu đừng xé áo em nha, lát nữa em không có áo mặt về thì nguy to. 

-....

-Cậu chủ, để em tự cởi, cậu làm nhàu áo em rồi.

-Cậu chủ, cẩn thận áo cậu bị nhàu đó, cậu còn phải làm việc nữa. 

-Chí Mẫn, em ruốt cuộc còn lo sợ bao nhiêu thứ nữa hả  -  Trịnh Hạo Thạc lập tức dừng lại, bản thân không biết nên cười hay khóc với cậu hầu nhỏ này. 

-Em... chỉ là.. cậu chủ còn phải làm việc nữa mà, nên em lo cho cậu.

-Bảo bối à, em thật ngoan nha. 

-.....

-A... cậu chủ.. từ từ.. ưm.

-...

-... ưm Hạo Thạc.....

~~~

Tiếng nước chảy loáng thoáng trong phòng tắm chợt làm cậu tỉnh giấc, cậu chủ đang tắm 

Phác Chí Mẫn lấy quần áo bên cạnh mặc vào, rón rén rón rén bước đến trước cửa phòng tắm, cái cửa kính đáng chết này, tại sao lại dày như vậy? Còn mờ nữa, không biết cậu chủ tắm xong chưa a? Cẩn thận áp tai vào cửa, tiếng nước chảy đang nhỏ dần, rồi không nghe thấy gì nữa, cậu chủ tắm xong rồi hửm? Áp tai vào một lần nữa, chẳng có tiếng động gì nữa, mà khoan, hình như "cạch" một tiếng.

Phác Chí Mẫn đột ngột ngã về phía trước khi cánh cửa phòng tắm bị mở ra, mặt cậu bị dập vào vộ ngực săn chắc cửa cậu chủ, mà cậu chủ còn đang lõa thân, lõa thân đó, cả người đều ướt luôn!!

-Em cũng muốn tắm sao?

-Em em.. em không có rình cậu chủ tắm đâu. Em chỉ muốn hỏi cậu tắm xong chưa thôi à. Em.. em không có biến thái như cậu nghĩ đâu nha. Cậu chủ đừng hiểu nhầm em, em nói thật đó... cậu chủ tin em đi.

-Bảo bối à, em làm gì mà phải giải thích nhiều như vậy a. Anh cũng không có nói là em rình anh. Được rồi, vào đây chúng ta tắm uyên ương.   ( aaaaaaa~~ >//<)

-Hả? Hả? Tắm uyên ương??

-A.. a.. cậu chủ. Đồ em ướt hết rồi, em còn phải về nhà nữa.

-Cậu chủ, cậu đừng sờ nữa.... a...a

-...

-Cậu chủ, từ từ .....

Phác Chí Mẫn hai tay chống lên tường, phía sau không ngừng bị Trịnh Hạo Thạc liên tục đâm rúc. Trịnh Hạo Thạc mỗi lần đều tận tình đâm vào nơi sâu nhất  của cậu. Hai bàn tay một bên chế trụ eo Phác Chí Mẫn, một bên an ủi phân thân đã bắn ra hai lần. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống nơi giao hợp của hai người khiến cho Trịnh Haoji Thạc càng dễ dàng trừu sáp. 

-A..a... cậy chủ..

-Bảo bối..   gọi ông xã đi.

-Ưm.. ông xã.... a..a... chỗ đó... thật thoái mái... ưm...

-Ông xã... a...

Sau một hồi kịch liệt trong phòng tắm, Trịnh Hạo Thạc ôm bảo bối đặt lên giường mềm mại. Bản thân mặt dù đang rất mệt mỏi nhưng mà phải giải quyết xong công việc. Trịnh Hạo Thạc đành luyến tiếc ăn đậu hũ của bảo bối một chút, xong lấy quần áo mặt vào gọn gàng. Cuối cùng vẫn liếc mắt nhìn Phác Chí Mẫn rồi mới an tâm ra ngoài đóng cửa lại.

~~~

Lần thứ hai Phác Chí Mẫn tỉnh dậy thì trời đã tối. Mỗi ần làm xong cậu chủ đều bôi thuốc cho cậu nên khi tỉnh dậy hoàn toàn không thấy đau nhức, chỉ hơi mệt mỏi một chút.

Phác Chí Mẫn vừa định lấy áo mặt vào, lại phát hiện quần áo cậu hông có ở đây. Chỉ thấy bên cạnh có một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc boxer, chắc là cậu chủ đại biến thái của cậu chuẩn bị đây mà. Nghĩ nghĩ một chút, Phác Chí Mẫn đành phải mặc vào, ngồi yên như thế này không phải là cách a.

Phác Chí Mẫn nhanh chóng rời giường, vừa mở cửa ra đã thấy trong phong tối  om chỉ có đèn làm việc của cậu chủ là sáng. Phác Chí Mẫn chăm chú đứng đó, nhìn bộ dạng mệt mỏi của Trịnh Hạo Thạc đang xử lý công việc. Trịnh Hạo Thạc xoa xoa tùy thái dương, vừa ngước mặt lên đã thấy Phác Chí Mẫn, bốn mắt bất ngờ chạm nhau. Chỉ nhìn một hồi lâu, không ai nói câu gì.

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thạc cong cong khóe môi, hướng Phác Chí Mẫn gọi. 

-Lại đây.

Phác Chí Mẫn ngoan ngoãn chạy lại, bị Trịnh Hạo Thạc kéo xuông ôm ngay vào lòng.

-Ngủ ngon không?

-Rất ngon. Cậu chủ mệt lắm sao?

-Không mệt. Chờ anh chút, sắp xong rồi.

-Vậy em lại sofa ngồi đợi cậu chủ

Phác Chí Mẫn vừa định đứng dậy đã bị Trịnh Hạo Thạc kéo xuống lại, dùng một tay ôm chặt nói -Không sao. Cứ ngồi đây

Phác Chí Mẫn không dám cãi lời đành ngoan ngoãn ngồi yên, bất quá cậu thấy tình huống này hơi bị....

Cậu chủ một tay ôm cậu sờ chỗ này, xoa chỗ kia. Một tay trên bàn phím mấy tính không ngừng gõ, cậu chủ một lúc có thể làm hai việc sao?? Thật đáng ngưỡng mộ a...

Mà khoan, nên quay về với vấn đề chính. Cậu chủ ngang nhiên ăn đậu hủ của cậu, bàn tay xấu xa không ngừng khơi dậy dục vọng. Nhưng mà cậu phải nhịn, nhất định phải nhịn, cậu chủ đang chuyên tâm việc, không nên quấy rầy.

Trịnh Hạo Thạc thở dài một hoi, đóng máy tính lại. Ôm Phác Chí Mẫn đứng lên. 

-Cậu chủ xong rồi sao?

- Ừm. Ngày mai xem lại một lần nữa.

-Sao bây giờ cậu chủ không xem luôn đi, vẫn còn sớm mà.

-Anh cũng rất muốn a. Nhưng sợ có người không chịu nổi. ( Hmm... :>) 

-Hả? Em...em chờ được mà - Phác Chí Mẫn suy nghĩ theo một hướng tích cực, tại sao lại không thể chờ cậu chủ về nhà chứ. Cậu là người hầu của cậu mà.

Trịnh Hạo Thạc bất lực vỗ tráng, ngậm lấy vành tai Phác Chí Mẫn nói - Là sợ em không chờ nổi, không phải em cứng rồi sao?

-Em đâu có... cậu chủ nói bậy.. cậu chủ mới cứng.. em... em...

-Nói đúng, phải có thưởng nha!      ( con ngựa mặt dày :)) )

-Hả?

Trịnh Hạo Thạc thực sự không chịu được nữa  ( chòi má mới làm xong đó 0_0) , áp Phác Chí Mẫn lên tường, trực tiếp đem boxer của cậu cởi ra. Hai ngón tay lập tức đâm vào.

Phác Chí Mẫn vùi đầu vào cổ Trịnh Hạo Thạc rên rỉ, tay vung loạn xạ lên người anh, đem áo sơ mi cởi ra, tiếp đến là thắt lưng. Nhưng vừa đụng đến vật nóng hổi kia, Phác Chí Mẫn lại giật mình rụt tay lại. Gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, phía dưới không ngừng co rút, bám chặt lấy ngón tay Trịnh Hạo Thạc. 

-Bảo bối à.. muốn ông xã làm em không??

-A... ưm... muốn  cậu chủ làm em

Trịnh Hạo Thạc nhận được câu trả lời không như mong muốn. Nhanh chóng rút ngón tay ra, phân thân tại tiểu huyệt không ngừng co rút không có ý định xuyên vào.

-Cậu chủ...

-Có việc gì?

-Em..em muốn......

-Nói không đúng, không làm

Phác Chí Mẫn thật sự rất muốn khóc, đành phải xấu hổ kêu lên - Muốn ông xã làm em. 

- Chiều em, bảo bối.

Trịnh Hạo Thạc lập tức ngậm ấy môi Phác Chí Mẫn cắn mút, hôn nuốt đi tiếng rên rỉ mê người của cậ. Bên dưới kích liệt ra vào không ngừng, dâm thủy theo bắp đùi Phác Chí Mẫn chảy xuống sàn nhà trông thật mê người.

-Bà xã, cắn chặt như vậy có phải rất thoải mái không hả? có muốn ông xã làm chết em không hả?

-A... a... thoải mái... muốn ông xã làm chết em... ông xã...

-Ưm...a... sâu quá... ô...ô...  ( 0///0 )

-.....

- Ông xã đâm sâu thật thoải mái... a... ưm.. em chết mất.

-.....

-Ông xã.... ô...ô... buông ra... em muốn bắn.

-Em yêu, đợi anh... - Trịnh Hạo Thạc kiên quyết giữ chặt không cho Phác Chí Mẫn bắn ra. Liên tục đâm rút thêm vài (chục) cái.  xong nhanh chóng buông bàn tay ra, hai người cùng nhanh xông tới đỉnh.

-Ưm...

Phác Chí Mẫn ngửa cổ ra sau rên rỉ. Trịnh Hạo Thạc vẫn chưa tha cho cậu, liếm cắn xương quai xanh gợi cảm, bàn tay tiếp tục làm loạn.

-Cậu chủ... ưm... cậu chủ

Đúng lúc hai người định làm một lần nữa, cánh cửa kia đột nhiên mở ra làm cho Phác Chí Mẫn một trận lạnh sống lưng.

-Bà chủ??

End chap 1 

Nhớ vote và cmt để thêm động lực cho Tộ nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro