C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chí Mẫn là người quá mức trầm lặng, trầm lặng tới nỗi cực kỳ nhàm chán.

Hạo Thạc tuy thường xuyên đến chỗ Chí Mẫn, kỳ thực là muốn cùng cậu trò chuyện nhiều một chút, hoặc là nghe cậu nói vài câu, thế nhưng Chí Mẫn chính là người vừa cứng nhắc vừa không thú vị như vậy, bất kể là hắn nói cái gì, cậu đều lẳng lặng ngồi nghe, đến mức hắn còn không biết cậu có thực sự nghe hay không, lúc nói xong có hỏi cậu, cậu chỉ gật đầu nói “ Được”.

Hạo Thạc cảm thấy mình không kiên trì thêm được nữa, hắn quyết định buông tay. Vì vậy chuyện yêu đương lần thứ hai bởi vì không có gì thú vị nên tuyên bố kết thúc, Hạo Thạc lần này tuy không cảm thấy thua cuộc, thế nhưng lại chịu rất nhiều đả kích, nói khó nghe một chút-  chẳng nhẽ hắn chỉ thích hợp cùng người trên giường, mà không thể cùng người nói chuyện yêu đương sao?

Chí Mẫn chính là chờ ngày Hạo Thạc mệt mỏi.

Một công tử nhà giàu, đương nhiên là người không an phận, Hạo Thạc thường xuyên đến chỗ cậu như vậy, Chí Mẫn dù ngốc cũng biết Hạo Thạc đến đây không phải vì quan tâm vết thương ở chân của mình, một vết thương nhỏ như vậy, căn bản không cần phải thăm.

Tuy vậy Hạo Thạc cũng không nói rõ là theo đuổi cậu, cho nên Chí Mẫn cũng giả bộ không biết, cũng tự nhủ với bản thân, Hạo Thạc là người thế nào cũng không thể có quan hệ với hắn, bọn họ những kẻ có tiền cũng không phải là người tốt.

Hạo Thạc là người theo đuổi những cảm giác kích thích, muốn người như hắn tự động buông tha, cách đơn giản nhất, chính là làm cho hắn cảm thấy nhàm chán là được.

Cho nên, mỗi lần Hạo Thạc đến tìm, Chí Mẫn vẫn luôn trưng bộ mặt cứng nhắc, cũng không nói chuyện gì nhiều, thỉnh thoảng chỉ nghe cậu lẩm nhẩm vài ba câu, sau đó không khí lại rơi vào xấu hổ.

Chí Mẫn mặc dù biết như vậy là không đúng, cũng tự nhủ lần sau không thể làm thế, thế nhưng lần sau vẫn là như vậy.

Dù Chí Mẫn hy vọng Hạo Thạc sẽ không đến nữa, thế nhưng mỗi khi Hạo Thạc đến, trong đáy lòng  vẫn nổi lên một ít tình cảm ấm áp, dù sao, cậu luôn rất cô đơn.

Cửa sổ phòng bếp ở hướng tây bắc, chỉ mỗi khi hoàng hôn, thì từ hai toà nhà cao tầng bên cạnh phía xa xa kia, chỉ vào lúc chiều tà này, mới có một lúc ánh nắng sẽ chiếu vào phòng bếp.

Ánh nắng chiếu trên bức tường men sứ trắng, trên gạch men còn có hoa văn hình hoa sen màu vàng, lúc này đây dưới ánh sáng của hoàng hôn làm cho không gian tràn ngập sắc màu, giống như cảnh sắc thật, những đoá hoa đang chậm rãi nở rộ trong ánh sáng.

Hạo Thạc tựa vào chiếc sô fa cũ kỹ, bộ sofa màu cam được làm theo kiểu cổ xưa phía trên còn thêu hình hoa mẫu đơn, đây chính là kiểu Chí Mẫn thích nhất. Hạo Thạc vốn cũng là ‘ăn không ngồi rồi’, lẳng lặng ngắm nhìn từng cử chỉ của Chí Mẫn ở trong phòng bếp.

Dưới phản xạ ánh nắng từ bức tường men trắng chiếu đến một bên mặt Chí Mẫn, làm cho khuôn mặt Chí Mẫn từ trán đến sống mũi tới đôi môi được ánh sáng vẽ thành ba đường nét rất đẹp, làm cho làn da trong suốt, ở chỗ ánh mắt cùng mũi lại tạo thành bóng râm, làm cho ánh mắt cậu nhìn thực ôn nhu, khoé môi lúc cười tạo một chút nếp nhăn trên khuôn mặt tựa như nụ cười vĩnh hằng của nàng Mona lisa.

Mặt trời lặn xuống, trong phòng bếp không gian trong nháy mắt ảm đạm hơn rất nhiều.

Trong không gian tĩnh lặng này, những tia sáng dần dần mờ tối, những đoá sen đang huy hoàng nở rộ dường như lại héo tàn, Hạo Thạc cảm thấy trong khoảng khắc ngắn ngủi mà Chí Mẫn pha cafe, lại giống như trải qua cả một thế kỷ, mà hắn tại đây lại dùng cả một đời để yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt một người, nhìn ánh mắt dịu dàng của cậu, khoé môi khẽ cười, mềm mại ngọt ngào như nước suối tuôn chảy, không phải như núi lửa phun trào nhiệt liệt, cũng không có cảm xúc mãnh liệt cùng nhiệt huyết sôi sục, cũng không có xa hoa phú quý, hay nhục dục tầm thường, hắn cảm thấy chính mình cho dù cứ như vậy mà gìa đi, có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Chí Mẫn bưng cafe ra, đặt ở trước mặt Hạo Thạc , “ Chỉ có cafe hoà tan thôi, anh xem hương vị thế nào? Anh uống có quen không?”

Hai cánh môi của Chí Mẫn vẫn chậm rãi chuyển động, thanh âm mềm nhẹ.

……
Trong đêm Giáng Sinh, Hạo Thạc cùng Tào Dật Nhiên vốn là bạn từ thủa nhỏ hẹn đi uống rượu gặp mặt, Hạo Thạc lại từ chối, hắn đi tới chỗ Chí Mẫn, hẹn Chí Mẫn cùng đi nghe nhạc hội.

Hạo Thạc vốn không có thói quen hẹn trước, luôn luôn thích thì đến, mặc kệ thời gian, cũng không quan tâm người khác có việc bận hay không.

Điểm này làm cho Chí Mẫn rất ghét.

Vẫn là vào buổi chiều, Lúc Chí Mẫn đang chuẩn bị bữa ăn khuy cùng điểm tâm, chuẩn bị xong mới đem nhà cửa tổng vệ sinh một lần.

“ Cộc….Cộc Cộc Cộc…” “ Cộc …Cộc…Cộc….”

Cái cách gõ cửa ầm ĩ ngang ngược như vậy, ngoại trừ Hạo Thạc, Chí Mẫn thật không nghĩ ra người thứ hai.

Đưa tay rửa sạch bột mì còn dính, Chí Mẫn lúc này mới ra mở cửa.

Chí Mẫn trên người còn đeo tạp dề, trên mặt vẫn dính một chút bột mì.

Hạo Thạc thực tự nhiên vào nhà đổi giày, đôi dép kia thỉnh thoảng Chí Mẫn cũng đem đi giặt sạch, nhưng cũng không cất đi.

“ Cậu đang làm cái gì, bột mì sao?” Hạo Thạc hỏi.

Nếu không phải từng nhìn thấy Chí Mẫn dùng bột mỳ làm điểm tâm, thì Hạo Thạc cũng không biết bánh vốn được làm từ các loại bột mà ra.

“ Chuẩn bị làm bánh khúc cây” Chí Mẫn trả lời một câu, lại đi pha trà cho Hạo Thạc. Vẫn là loại trước đây Hạo Thạc mang đến, vì Chí Mẫn chỉ thích uống Trúc Diệp Thanh, vì thế mấy thứ Hạo Thạc mang tới hầu như chỉ dùng để chiêu đãi chính hắn.

Một cái lò nướng vốn là thứ Chí Mẫn tiết kiệm rất lâu mới mua được, về sau cậu càng mê dùng lò nướng làm các lại bánh này nọ.

Hạo Thạc chờ Chí Mẫn đem bánh nướng xong xuôi mới nói: “ Tôi đến là để mời cậu đi nghe nhạc hội.”

Chí Mẫn vừa mới đem đĩa bánh ra đặt trước mặt hắn, sửng sốt một lát mới nói: “ Một lúc nữa tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa.”

“Dọn dẹp thì lúc nào chả được. Cậu là không muốn đi phải không?” Hạo Thạc bình tĩnh hỏi.

“ Không, không phải! Nhưng lúc này ngoài trời rất lạnh, tôi cũng không muốn ra ngoài.” Chí Mẫn không dám nhìn thẳng Hạo Thạc, đem ánh mắt quay vào phòng bếp mới dám nói ra lời cự tuyệt.

“ Không lạnh lắm đâu. Đây là lần đầu tiên tôi mời cậu, cậu từ chối như vậy, rất không hợp tình hợp lý.” Hạo Thạc nhìn bộ dáng sợ hãi thấp thỏm của Chí Mẫn, giọng điệu mới hoà hoãn xuống.

“ Vậy…… vào lúc nào, ở đâu?” Chí Mẫn nhẹ giọng hỏi.

“ Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó cùng đi nghe nhạc hội, tại phòng nhạc Lam Sâm, khoảng tám rưỡi”

Chí Mẫn đến lúc ngồi vào xe Hạo Thạc, cuối cùng mới là lúc hối hận.

Tuy cậu cũng muốn đi nghe nhạc hội, nhưng lại không muốn đi cùng người này. Hơn nữa, đi ăn cơm trước, sau đó lại đi nghe nhạc dù thế nào cũng có cảm giác là đi hẹn hò.

Chính là Hạo Thạc biểu tình lạnh lùng, thái độ cường ngạch, tất cả giống như đương nhiên, làm cho cậu dù không muốn nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi nhiều, chúng ta thế này là đang hẹn hò sao?

Bữa tối dùng tại một nhà hàng tiêu chuẩn, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nơi như thế này dùng cơm. Tuy nhiên nghi lễ cùng cách thức, cậu cũng đã được học qua môn ngoại khoá thời đi học, cũng thực hành được vài lần.

Tuy rằng cũng không quá khuẩn trương thế nhưng cũng không tránh khỏi có chút lúng ta lúng túng.

Nhà hàng này không khí rất tốt,Hạo Thạc còn mời rượu cậu vài lần, Chí Mẫn ăn xong một món mới uống một ngụm cũng không bị quá say, cậu cũng không ngốc giống như trước đây, mỗi lần uống rượu chính là uống một ngụm nhỏ, đến nỗi ngay cả Hạo Thạc cũng không thấy được trong ly của Chí Mẫn có ít hơn chút nào.

Lúc xuống lầu, lại gặp đúng người quen của Hạo Thạc, đối phương nhìn Chí Mẫn một chút, còn đối với Hạo Thạc khen ngợi bạn của hắn lần này vừa đẹp lại vừa có khí chất.

Hạo Thạc rất quen bày tỏ sự cảm ơn, vốn từ đầu hắn cùng Chí Mẫn còn đứng cách nhau một khoảng, lúc sau lại cố ý tiến lên ôm lấy eo Chí Mẫn.

Chí Mẫn vô cùng ngại ngùng, nhưng bởi vì có nhiều người ở đây, nên cậu cũng không tiện làm mất mặt Hạo Thạc, bỏ ra tay hắn sẽ làm hắn khó xử, vì thế lúc ra đến cửa, Chí Mẫn mới đem tay Hạo Thạc bỏ ra, hơn nữa có chút tức giận mà đi trước.

Sự trầm mặc của Chí Mẫn có thể thay thế cho tất cả tâm tình của cậu.

Người đã thường xuyên ở bên cậu, đều có thể cảm nhận được. Vui mừng, yên tĩnh, sầu lo, bất an, phẫn nộ, cự tuyệt, chán ghét….

Tất cả mọi cảm tình, Chí Mẫn đều dùng sự trầm mặc để biểu đạt.

“ Làm bạn với tôi, khiến cậu khó xử sao? Cậu không muốn?” Hạo Thạc nhìn Chí Mẫn tức giận, vốn định hỏi cậu mấy lời này, cuối cũng cũng không biết nên làm thế nào, khi Chí Mẫn đứng bên cạnh xe chờ hắn, hắn liền cảm thấy cùng người vô vị như vậy nổi giận đúng là không có chút hứng thú, vì thế cũng không nói gì.

Mở cửa xe, Chí Mẫn liền lên xe, nếu cậu đã đồng ý đi cùng Hạo Thạc, vậy cho dù hối hận, cậu cũng không bỏ dở chừng.

Chí Mẫn tuy là người yếu đuối cùng tự ti, nhưng cũng không phải người dễ chùn bước.

Trong phòng nhạc, mọi người đều đã ngồi xuống.

Trong không khí hôn ám, Chí Mẫn từ lúc ngồi xuống đến giờ cũng không có chuyển động, đương nhiên cũng không nói chuyện cùng Hạo Thạc.

Hiện tại Chí Mẫn không phải đang giận, mà là đang tập trung.

Hạo Thạc mở miệng đang muốn nói vài câu, nhưng thấy Chí Mẫn đang chăm chú nhìn lên sân khấu, cũng không có hứng thú. Ngọn đèn mờ tối, lại có vài ca sĩ hát tình ca liên miên, rất thích hợp để làm vài chuyện…, nhưng nhìn Chí Mẫn chuyên chú nghe, hắn cư nhiên lại để yên cho một người cứ như vậy hơn nửa giờ, cái gì cũng không làm.

Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, Chí Mẫn say mê trong đó, cuối cùng khi khúc hát Merry Christmas vang lên, tất cả mọi người đều hát theo, Dật Ninh cũng đứng lên hát cùng.

Hạo Thạc tuy là người phóng túng, trước đây còn đầy thói hư tật xấu, nhưng dựa vào những lễ nghi được dạy dỗ dành cho một đại công tử, thì trong suốt thời gian nhạc hội Hạo Thạc luôn rất lịch sự cùng yên lặng làm cho Chí Mẫn đối với hắn càng có thêm ấn tượng tốt.

Từ đại sảnh nhạc hội đi ra, bầu trời đã bay xuống từng hạt tuyết nhỏ, nhưng bông tuyết li ti, vừa rơi xuống đã tan biến.

Khuôn mặt Chí Mẫn lộ ra vẻ vui sướng, ánh mắt toả sáng nhìn vào không trung đen thăm thẳm, nhìn những bông tuyết từ nơi vô tận kia nhẹ nhàng bay xuống.

“Không nghĩ tới lại có tuyết rơi, năm nay không biết có lạnh không?” giọng nói của Chí Mẫn mang theo thích thú, trên mặt tràn đầy tươi cười, đây cũng là câu đầu tiên kể từ lúc ra khỏi nhà hàng cậu nói với Hạo Thạc.

“ Là người ta làm cho tuyết rơi” Hạo Thạc thuận theo nói.

“Thật không? Chính phủ sao không đem số tiền này đi làm công ích.” Chí Mẫn nghe Hạo Thạc nói vậy, sửng sốt một lúc mới cảm khái mà phát biểu quan điểm.

“ Cũng không phải chính phủ chi tiền.” Hạo Thạc nói một câu, lại nghĩ Chí Mẫn vốn tiết kiệm thành tính, xem chừng không thích nói về những thứ phung phí như hắn, mới sửa lại hỏi: “ Cậu thích tuyết rơi?”

Chí Mẫn hít sâu, cái mũi bị không khí đông lạnh làm cho đỏ ửng, lộ ra lỗ tai hồng hồng, cậu nhìn lên không trung nói: “ Rất thích, Ở quê tôi hàng năm đều có tuyết rơi.”

“ Tôi cũng biết có một chỗ có rất nhiều tuyết rơi, cậu muốn đi không?” Hạo Thạc đem khăn choàng của mình gỡ xuống quàng vào cổ Chí Mẫn, cuốn vài vòng đem cả lỗ tai cùng miệng của Chí Mẫn che lại, chỉ chừa ra mỗi chóp mũi.

Mỗi khi hít thở Chí Mẫn đều cảm nhận được hương vị trên khăn quàng của Hạo Thạc, mùi vị đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái, còn mang theo chút hương vị nước hoa.

Chí Mẫn cũng không hiểu được tâm tình của mình, lúc đuổi kịp Hạo Thạc lên xe mới mở miệng nói cụt lủn một câu “ Cảm ơn!”

Hạo Thạc rất không tự nhiên đáp lại “ Không có gì”

Bên này là khu dành cho người giàu có, xen lẫn giữa những hàng cây xanh là từng gian nhà ở, dưới ngọn đèn ban đêm lại có vẻ huyền bí.

Tuyết ở chỗ này rơi cũng nhiều hơn, trên từng nhành cây đã bao phủ một lớp tuyết mỏng trắng xoá, Chí Mẫn nhìn ngắm, trong lòng lặng lẽ có chút vui mừng cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hjhj