Chương 64: Ba người phụ nữ cùng đến JeJu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
Hiện tại Jimin đã mất tích, nếu như cô tức giận, hoặc là vì quá thương tâm, lại nghĩ quẩn đến bênh viện để phá thai, hủy đứa bé của bọn họ đi, vậy thì anh có khóc cũng không còn nước mắt để mà khóc nữa!

HoSeok tìm đến quán cà phê của Jimin. Anh hy vọng có thể tìm ra được manh mối nào đó của cô.

"Dạ, vào ngày hôm qua, đột nhiên bà chủ nói muốn đi ra ngoài để giải tỏa một chút, vì vậy đã giao lại quán cà phê cho mấy người chúng tôi tạm thời trông nom một khoảng thời gian."

Cô gái nhân viên phục vụ bị dáng vẻ của HoSeok dọa sợ, ngoan ngoãn đáp lại.

"Cô ấy có nói đi bao lâu sẽ trở lại không?" HoSeok chợt tiếp tục hỏi. Hai bàn tay vô ý thức nắm chặt lại thành quả đấm lại càng siết chặt hơn nữa! Nhất định là cô đang cực kỳ tức giận! Nhất định là như thế!

"Bà chủ nói là ít nhất cũng phải một tháng, cũng có khi là hai tháng..."

Mi tâm HoSeok như xoắn lại, nhíu thật chặt. Anh tuyệt đối không thể nào chờ đợi được một tháng, cho dù là một ngày, anh cũng không thể nào chờ đợi được. Anh phải tìm cho được bà xã của mình, hơn nữa, anh còn phải đưa được tất cả vợ con của mình trở về nhà bình yên!

"Mấy người có biết cô ấy đã đi nơi nào hay không?"
HoSeok ép hỏi, mấy cô gái nhân viên phục vụ sợ hãi lắc đầu: "Bà chủ không nói đi đâu."

HoSeok nện một quyền nặng nề lên trên mặt bàn. Hừ! Cô không nói địa điểm, tưởng rằng anh sẽ không thể tìm được người hay sao? Cô nhóc Park Jimin này, làm sao có thể lại ngốc nghếch đến thế kia chứ! Em bỏ đi, rời xa anh như vậy, em sẽ sống như thế nào đây?

HoSeok xoay người rời khỏi quán cà phê, cho xe chạy thẳng tới sân bay. Việc điều tra tin tức của Jimin đối với anh dễ dàng chẳng khác gì gọi một đĩa đồ ăn. Anh chỉ cần biết được cô đã đi nơi nào, thì phạm vi tìm kiếm lập tức được thu gọn lại, thử xem cô chạy đâu cho thoát!

Chỉ sau mấy cú điện thoại gọi đi, không cần tới nửa canh giờ HoSeok đã biết rõ được hành trình của Park Jimin.

Vào buổi chiều ngày hôm qua, Jimin đã lên máy bay bay đến JeJu. Đường bay thẳng từ đây tới JeJu khoảng chừng một giờ đồng hồ, anh đoán chừng hiện tại cô đã đến đó rồi.

HoSeok lập tức gọi điện thoại dặn dò trợ lý của mình tìm chuyến bay tới JeJu gần nhất, đặt cho anh một vé máy bay bay tới đó. Sau đó anh lại gọi điện thoại cho chi nhánh công ty của mình ở JeJu, thông báo với bên đó những tin tức cơ bản của Jimin để cho bọn họ đi tìm. Chỉ một lát sau, bên kia đã báo lại cho anh biết. Hiện tại bọn họ đã phái người đi dò hỏi ở tất cả các khách sạn quán trọ để tìm một người phụ nữ có tên gọi Park Jimin rồi. Hy vọng với những thông tin mà anh đã cung cấp, mọi người sẽ nhanh chóng điều tra được địa điểm mà Jimin đang ở.

Tất cả mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong xuôi, lúc này HoSeok mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Những nhân viên dưới tay anh đều không phải là những người ngồi không, chỉ cần Jimin ở khách sạn, nhất định nhân viên của anh sẽ tìm ra cô, nhưng mà...

Nếu như Jimin lại sống ở nhà của bạn cô thì sẽ cô tìm thế nào đây?

Mi tâm của HoSeok lại cau chặt lại.

***************************
Hae Yeon kéo cái va li nhỏ đến đáng thương chuẩn bị đi ra cửa. Suốt ba ngày hôm nay cô đã khóc thê thảm, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến mức gần như đã rã rời cả người. Đến cuối cùng, cô vẫn cầm lấy tấm chi phiếu kia, tùy tiện thu thập một số đồ vật rồi rời đi.

Hae Yeon ra đi không phải vì tiền, cô cũng không có dự định cầm số tiền kia. Nhưng mà cha của Jungkook đã nói cho cô biết, nếu như cô không chịu nhận số tiền kia, Jungkook tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô rời khỏi anh là vì tiền tài. Jungkook sẽ cho rằng, việc này nguyên nhân chính là do cha của anh đã ép buộc cô, người phụ nữ mà anh yêu thích, rời bỏ khỏi anh.

Chỉ có điều, tờ chi phiếu này quá nặng nề, Hae Yeon cầm tờ giấy mỏng manh kia, lảo đảo bước đi tới bên cửa, rốt cuộc cả người đổ sụp xuống, khóc nức nở.

Hae Yeon cầm lấy tờ chi phiếu xoay người lại, chạy như bay ngược trở lại. Đây là căn nhà trọ mà Jungkook đã mua cho cô để ở, cô sẽ không bán nó đi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ. Hae Yeon đặt tấm chi phiếu kia ở tầng dưới cùng chót của chiếc hộp để đồ trang điểm của mình. Sau đó cô cầm hộp trang điểm đặt vào bên trong tủ treo quần áo, khóa kỹ lại.

Làm xong tất cả những việc đó, lúc này Hae Yeon mới xoay người kéo cái va li đi xuống lầu.

Bình thường Jungkook vẫn thường đưa cho cô một số tiền để tiêu vặt, nhưng Hae Yeon hầu như không hề tiêu pha gì đến số tiền đó, cô đã mở một tài khoản thẻ tín dụng, gửi tất cả số tiền đó vào trong tài khoản. Hiện tại trong tài khoản của cô đã có một khoản tiền không lớn không nhỏ. Cô không thể trả lại cho anh số tiền này, chỉ có thể mang theo chiếc thẻ tín dụng đó rời đi khỏi đây. Cho dù đây không phải là điều mà Hae Yeon mong muốn, nhưng mà, cô cũng vẫn phải tiếp tục sống. Cô không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có năng lực nổi trội gì, dựa vào cái gì để mà sống đây?

Hae Yeon lên xe taxi, đi đến sân bay, nhưng rồi cô lại không biết mình nên đi nơi nào cho tốt. Hae Yeon xem bảng giờ giấc các chuyến bay, vé máy bay của chuyến bay sắp cất cánh gần nhất chỉ có đi JeJu. Hae Yeon cũng không lựa chọn nhiều, cứ thế mua vé, sau đó cô ngồi ngây ngẩn ở trong phòng chờ, chờ đến giờ lên máy bay bay đi JeJu.

*****************************
Từ nửa đêm, Jung Min đã bắt đầu gọi điện thoại cho Suga. Nhưng cho mãi đến tận sáng sớm, đầu điện thoại bên kia vẫn không hề có phản hồi lại, nhưng cũng không hề có tiếng trả lời tự động báo tắt máy.Lúc này Jung Min đang ngồi liệt ở trên ghế ngoài hành lang bệnh viện. Cô tựa người vào trên lưng ghế, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy khốn khổ. Ánh đèn trong phòng cấp cứu vẫn còn ở sáng, trái tim của cô cũng theo thời gian co rút lại từng chút, từng chút một. Người đang nằm cấp cứu ở trong đó đâu phải là một người xa lạ nào khác, đó chính là đứa con gái ruột thịt của chúng ta đó Suga à!

Vào thời điểm mà hai mẹ con em cần anh nhất như thế này, vậy mà anh lại đang nơi nào chứ?

Jung Min run rẩy đứng lên, lại bắt đầu tiếp tục gọi điện thoại. Nhưng lần này cô gọi điện thoại cho người thủ hạ tâm phúc vẫn luôn ở bên cạnh Suga.

Nhưng chuông điện thoại vang lên cũng phải rất lâu sau, phía bên kia mới có người tiếp thông, giọng nói nghe đầy vẻ lười biếng, mở miệng hỏi: "Chị dâu à, có chuyện gì không vậy?"

Jung Min có chút kinh ngạc, từ trước đến giờ, những thủ hạ dưới trướng của Suga luôn có thái độ nhất mực lễ độ cung kính đối với cô. Nhưng tại sao hôm nay thái độ nói chuyện của bọn chúng lại với cô lại lạ thường như thế nhỉ?

"Suga đang ở đâu vậy?" Jung Min không muốn suy nghĩ nhiều thêm, trực tiếp mở miệng hỏi.

"Chuyện này... Đại ca đi ra ngoài không mang theo bọn em, cho nên bọn em cũng không được rõ ràng lắm đâu ạ..."

Giọng nói bên kia nghe cũng thấy, ở bên trong đó ẩn chứa chút hương vị của sự qua loa tắc trách. Trái tim của Jung Min thoáng co thắt lại một chút. Cô cắn răng một cái, dứt khoát nói: "Do Yeongie đang bị bệnh, đến giờ vẫn còn phải cấp cứu, mấy người lập tức báo cho Suga biết, bảo đại ca của mấy người mau đi đến bệnh viện nhi đồng XXX."

Jung Min nói xong, không đợi bên kia lên tiếng trả lời, liền 'cộp' một cái, cúp luôn điện thoại.

Do Yeong phải nằm điều trị ở bệnh viện suốt nửa tháng, nhưng vẫn không hề thấy Suga ló mặt đến. Không chỉ có như thế, ngay cả một cú điện thoại gọi đến, hay phái người tới để thăm hỏi tình hình sức khỏe của Do Yeong như thế nào, cũng không hề có.

Lúc này Jung Min đang ngồi đờ đẫn ở chỗ đó, ánh mặt trời rơi vào trên người của cô, càng làm cho bóng dáng của cô càng thêm gầy guộc và mỏng manh, làm cho người ta nhìn vào mà cảm thấy đau lòng.

Jung Min đã quyết định buông tay! Cô sẽ buông tay hoàn toàn đối với Suga. Còn bây giờ, đã đến lúc cô phải rời khỏi nơi này thôi! Vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ còn xuất hiện ở trước mặt của anh nữa.

Do Yeong xuất viện. Trở về nhà, Jung Min vào trong phòng ngủ thu dọn một số đồ dùng của hai mẹ con cô. Còn Do Yeong thì đang tô tô vẽ vẽ gì đó trên một tờ giấy ở trong phòng của mình. Đến lúc Jung Min tiến vào, cô nhìn thấy Do Yeong đang đặt lại con búp bê ở nơi đầu giường, sau đó cô bé bò xuống giường đi tới trước mặt của cô: "Mẹ, con muốn để con búp bê kia ở lại chỗ này, con không mang đi đâu, đó là của ba ba mua cho con, con không cần nó nữa!"

Nghe thấy con gái nói như vậy, trong lòng Jung Min cảm thấy cực kỳ chua xót. Có đến nửa căn phòng của Do Yeong là đủ loại đồ chơi mà Suga đã mua cho con gái. Nhưng mà bây giờ đây, nhìn tất cả những thứ đó sao cô cảm thấy mới châm chọc và lạnh lùng làm sao. Xem ra, trái tim của đàn ông thật sự còn khó nắm bắt hơn của phụ nữ nhiều.

Jung Min một tay ôm Do Yeong, một tay khác cô kéo cái va li đi ra cửa. Sau khi đã khóa trái cửa căn nhà trọ thật cẩn thận, Jung Min ôm con gái đi xuống lầu. Cô thuê xe, trực tiếp đi ra sân bay.

Jung Min ôm Do Yeong đi xuống cầu thang, thời điểm gần đi xuống hết cầu thang, bước chân của cô chợt thoáng hơi ngập ngừng. Cô lại cảm thấy mình thật là may mắn, may mắn là vì cô đã không gọi điện thoại báo trước cho ba mẹ, nói cô sắp về nhà. Nếu như bây giờ cô trở về nhà trong tình trạng như thế này, chẳng phải cô sẽ khiến cho ba mẹ thêm đau lòng hay sao?

Jung Min ôm Do Yeong ngồi ở khu nghỉ ngơi trong sân bay. Do Yeong mở tròn hai mắt nhìn mẹ: "Mẹ à, mẹ lại đang nhớ cái gì vậy?"

"Bảo bối, bây giờ con muốn đi đến nơi nào để chơi đùa nhất?"
Jung Min cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con gái, nhẹ giọng hỏi.

Do Yeong mở to đôi con ngươi xinh đẹp, hai bàn tay bé nhỏ quơ múa lên cực kỳ sung sướng, miệng kêu lên vui vẻ: "Đi nhặt vỏ ốc, nhặt vỏ ốc... Bờ biển, bờ biển chơi cá cá..."

Cách nói chuyện của Do Yeong còn chưa được lưu loát, nhưng Jung Min vẫn có thể hiểu được rõ ràng ý định của con gái mình. Do Yeong muốn đi tới nơi có bờ biển để bơi lội, nhặt vỏ ốc.

"Vậy bây giờ mẹ dẫn con đi đến nơi có bờ biển để chơi nhé, có được hay không?"

Jung Min ôm Do Yeong đứng lên xem bảng thông báo giờ giấc của các chuyến bay. Cô nhìn thấy ở trên bảng thông báo có chuyến bay đi JeJu sẽ cất cánh sau một giờ nữa. Jung Min đi lại quầy bán vé mua vé máy bay, ôm Do Yeong đi vào trong phòng chờ, chờ đợi đến giờ máy bay cất cánh.
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro