24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chấn Vũ đang trong phòng khách sửa sang lại hòm thuốc anh mang tới, thấy Hạo Thạc sắc mặt âm trầm bước ra khỏi cửa, không nhịn được mở miệng hỏi "Sao rồi? Dỗ dành thất bại?"

Hạo Thạc liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, thấp giọng nói "Cậu ấy không muốn gặp tôi."

Nhớ lại hình ảnh Chí Mẫn tức giận chỉ vào Hạo Thạc bảo anh cút, Chấn Vũ nhịn không được sờ sờ mũi, nói "Vị này nhà cậu, khi tức giận lên, tính khí hình như có chút nóng nảy."

Hạo Thạc trầm mặc không nói. Anh cho đến nay cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ nổi trận lôi đình của Chí Mẫn giống như hôm nay, tính tình lạc quan sáng sủa của cậu, rất ít khi tức giận đến vậy, trước kia gặp phải chuyện không theo ý muốn, cậu cũng chỉ cười một tiếng đại khái là thật sự bị chọc tức, cho nên mới trực tiếp xù lông. Cái dáng vẻ xù lông này, chả khác gì mèo bị dẫm phải đuôi, gặp người trực tiếp cắn, muốn vuốt lông cũng không thể nào xuống tay.

"Tôi mới vừa rồi đại khái cũng nhìn được một chút tình huống của cậu ấy, bị thương cũng không nặng." Chấn Vũ từ trong hòm thuốc lấy ra mấy hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hạo Thạc, "Đây là thuốc giảm nhiệt độ và thuốc tiêu viêm, một lần hai viên, một ngày ba lần. Cái này là hộp thuốc mỡ dùng bên ngoài, trực tiếp bôi lên miệng vết thương, mỗi ngày bôi một lần, tự cậu giải quyết đi."

Hạo Thạc nhận lấy hộp thuốc, "Cảm ơn."

"Vậy tôi đi trước." Chấn Vũ xoay người đi ra cửa, Hạo Thạc đưa tiễn đến cửa, Chấn Vũ đột nhiên quay đầu lại hỏi "Đúng rồi, mới vừa rồi ở cổng tiểu khu bọn họ không cho tôi vào, vừa nhận được điện thoại của cậu đã để tôi vào, vậy tiểu khu này..."

Hạo Thạc nói "Tôi cùng mấy người bạn hợp tác đầu tư, công ty tạm thời đứng tên tôi, tôi có 51% cổ phần."

"Ồ, không ngờ cậu lại cảm thấy hứng thú với lĩnh vực này." Chấn Vũ trầm mặc một chút, "Tứ thúc có biết không?"

"Tôi không có ý định gạt Tứ thúc, nếu ông ấy muốn tra, chắc chắn rất dễ tra ra."

Chấn Vũ gật đầu một cái, chỉ chỉ phòng ngủ đang đóng cửa, "Thế... vị trong phòng kia thì sao?"

Nhìn ra được, Hạo Thạc vô cùng để ý người đàn ông trong phòng kia, nếu như Trịnh Thanh Hiên không biết chuyện này, lấy tính tình của Trịnh Thanh Hiên, sau khi biết chuyện đi diệt người kia để Hạo Thạc hết hy vọng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Hạo Thạc trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói "Chuyện giữa tôi với cậu ấy, Tứ thúc bên kia, đã sớm thăm hỏi rồi." Dừng một chút, còn nói, "Tứ thúc sẽ không động tới cậu ấy, tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cậu ấy."

"Xem ra cậu là nghiêm túc?"

"Dĩ nhiên."

Chấn Vũ cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi mới bình tĩnh nói "Mặc dù tôi không biết giữa các cậu xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tôi nhận thấy được, ngày hôm qua cậu cưỡng bức cậu ấy, vết thương trên người cậu ấy tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng trong lòng không nhất định cũng thế."

"Tôi là pháp y, thường thấy đủ loại thủ đoạn phạm tội, cực kỳ ghét bạo lực. Ký ức bị cường bạo, dù cho đối với bất cứ người nào mà nói, đều là một loại sỉ nhục khắc sâu nhất, có vài người thậm chí sẽ vì vậy mà sinh ra bóng ma trong lòng."

"Cậu ấy bây giờ không muốn gặp cậu, đuổi cậu đi, đấy là phản ứng bình thường nhất, không cầm dao giết cậu đã coi như là khách khí lắm rồi. Nếu như cậu thật sự thương yêu cậu ấy, vậy thì..."

"Tôi biết." Hạo Thạc thấp giọng cắt đứt anh, "Chuyện như vậy, sẽ không bao giờ phát sinh lần thứ hai nữa."

Chấn Vũ vỗ vỗ bả vai Hạo Thạc, "Chúc cậu may mắn."

Chờ Chấn Vũ đi rồi, Hạo Thạc mới trở về phòng ngủ, Chí Mẫn đã nằm lại xuống giường, nhắm mắt thật chặt

Sốt cao khiến tinh thần cậu mỏi mệt, mới vừa rồi cậy mạnh chống một hơi hung hắn mắng Hạo Thạc một trận, bây giờ đã hao hết năng lượng cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu nóng đến gần như muốn bốc cháy, cả người lại lạnh tựa như muốn đóng băng, cảm giác lúc lạnh lúc nóng vô cùng khó chịu, trên người vừa đau xót lại vừa mềm oặt, thậm chí ngay cả sức lực giơ ngón tay cũng không có.

Hạo Thạc đi tới ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng thử nhiệt độ Chí Mẫn một chút, sau đó đem thuốc cùng nước ấm đặt ở đầu giường, đưa tay đỡ cậu dậy, thấp giọng nói "Nào, uống thuốc."

Chí Mẫn mở mắt, nhìn Hạo Thạc một cái, cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh mặt nói "Anh sao còn chưa cút?"

Một từ "cút" này khiến trái tim Hạo Thạc bỗng nhiên đau xót, hai người cứ giằng co như vậy, ngực từng đợt nghẹt tức, tựa hồ ngay cả không khí trong phòng cũng tan ra.

Qua hồi lâu, thấy Chí Mẫn trước sau vẫn nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý đến mình, nhưng cái trán bởi vì sốt cao mà không ngừng toát mồ hôi lạnh, Hạo Thạc nhíu mày một cái, dứt khoát uống một ngụm nước ấm, đưa ngón tay ra nắm lấy cằm cậu, dừng sức kéo mặt cậu lại, nhắm ngay bờ môi cậu đè xuống.

"Ư ư... ư......"

Chí Mẫn đưa tay ra liều mạng đánh vào lưng Hạo Thạc, đáng tiếc cậu vốn bệnh nặng toàn thân vô lực, căn bản đẩy không ra được nam nhân đang đè nặng trên người mình. Mặt lưỡi bị Hạo Thạc nhẹ nhàng ngăn chặn, dòng nước ấm áp chậm rãi tràn vào cổ họng, kỹ xảo mớm nước của anh không gì sánh được, trực tiếp đè cậu xuống cường mớm, cư nhiên không làm cậu bị sặc.

Chờ Chí Mẫn bị buộc uống hết nước xong, Hạo Thạc mới lui khỏi miệng cậu, còn tiện thể lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm khô giọt nước còn lưu lại bên khóe miệng cậu.

Chí Mẫn tức giận nhìn Hạo Thạc chằm chằm, đôi môi giận đến hơi phát run, nghiến răng nghiến lợi quát "Trịnh.Hạo.Thạc!!!!"

"Không phải nói tôi là cầm thú à? Đây chính là cách làm của cầm thú." Hạo Thạc mỉm cười một cái, cầm một cái cốc và viên thuốc lên, đưa tới trước mặt Chí Mẫn, thấp giọng nói, "Cậu không muốn uống thuốc, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là... tự mình mớm cậu..."

Vừa nói vừa cúi người định hôn, Chí Mẫn lập tức cướp lấp thuốc cùng nước trong tay anh, bực nhọc nhét thuốc vào trong miệng uống một ngụm nước nuốt hết xuống, sau đó không cam lòng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạo Thạc, thấp giọng mắng "Khốn kiếp..."

"Phải, tôi chính là khốn kiếp." Hạo Thạc ngoài miệng nói vậy, động tác lại hết sức dịu dàng, cẩn cẩn thận thận đẩy Chí Mẫn xuống giường, nhẹ nhàng ôm cậu, cởi quần ngủ của cậu xuống.

Chí Mẫn lập tức toàn thân cứng ngắc, điên cuồng giằng co, "Anh làm gì?!"

Hạo Thạc trực tiếp dùng đầu gối chặn hông Chí Mẫn, một bàn tay nhanh chống cởi quần lót của cậu, tách mông cậu ra kiểm tra một chút vết thương phía sau. Nơi đó đúng là sưng đỏ đến lợi hại, cũng may không thương nặng, ngày hôm qua chảy máu có lẽ là vì động tác quá kịch liệt, anh cau mày đem ngón tay dò xét đi vào, muốn kiểm ta thương thế bên trong một cái, thân thể cậu lại đột nhiên một trận căng thẳng, kẹp thật chặt lấy ngón tay anh.

"Trịnh Hạo Thạc!!!" Thanh âm Chí Mẫn bởi vì quá mức tức giận mà hơi phát run, "Mau lấy tay ra! Mẹ kiếp anh còn muốn làm gì?! Tôi bây giờ bị bệnh! Anh cái thằng điên này! Con mẹ nó anh %#%$......"

Vốn chỉ là thay cậu kiểm tra thương thế cùng bôi thuốc mà thôi, lại bị cậu hiểu nhầm, tuôn ra một đống mắng chửi ngổn ngang... Xem ra, trong mắt Chí Mẫn , Hạo Thạc với năm chữ "cầm thú đội lốt người" đã hoàn toàn ngang bằng.

Ngón tay bị cậu kẹp rất chặt, đừng nói không có biện pháp xem xét vết thương, nếu cứ mạnh mẽ tiến vào sẽ làm cậu bị thương.

Hạo Thạc nhíu mày một cái, tiến tới bên tai Chí Mẫn, thấp giọng nói "Phác Chí Mẫn, cậu bây giờ phát sốt, trong thân thể đặc biệt nóng... Nếu như cậu còn lộn xộn, nói không chừng tôi sẽ không khống chế được, ôn lại ngày hôm qua kỹ hơn một lần..."

Con ngươi Chí Mẫn bỗng nhiên co rút lại, trong mắt thậm chí có một tia hoảng sợ, "Anh, anh muốn làm gì??"

"Nếu như không muốn làm tôi mất khống chế, vậy thì, cậu tốt nhất nên phối hợp một chút, thả lỏng." Một tay Hạo Thạc vỗ vỗ lên gò mông Chí Mẫn trên làn da trắng nõn nhanh chóng để lại dấu tay nhàn nhạt.

"......"Chí Mẫn xấu hổ muốn chết, nằm dài trên giường há to mồm dùng sức thở hổn hển để tránh mình bị tức chết.

Cảm giác ngón tay đưa vào thân thể khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng uy hiếp của Hạo Thạc lại càng làm Cí Mẫn kinh hoảng, cậu căn bản không thể xác định lời của anh có phải chỉ là dọa hay không? Tến khốn kiếp này chẳng lẽ sẽ thật sự lấy loại lý do "bên trong thân thể người đang phát sốt đặc bệt nóng" khốn nạn này làm tiếp lần nữa sao?

Hắn... Hắn sẽ ư?

Tâm tình rối bời, khiến đầu óc vốn đang phát sốt của Chí Mẫn càng thêm hỗn loạn, thân thể căng thẳng cứng ngắc nằm trên giường, sau hồi lâu, cậu rốt cuộc nhục nhã tách hai chân ra, chủ động thả lỏng thân thể, để tránh chọc giận tên khốn kiếp hóa thân thành sói.

"Đúng, chính là như vậy." Ngón tay đưa vào của Hạo Thạc càng thêm xâm nhập mấy phần, cẩn thận sờ một lần trong cơ thể Chí Mẫn, xung quanh có chút sưng đỏ, cũng không phát hiện vết rách rõ ràng, anh lúc này mới yên lòng lại, rút ngón tay ra, quệt thuốc mỡ dò vào trong cơ thể lần nữa.

"Ư..." Thuốc mỡ lạnh như băng đều đều bôi lên viết thương, có cảm giác thoải mái thấm vào lòng người, Chí Mẫn rốt cuộc tin Hạo Thạc chỉ là bôi thuốc, lúc này mới dần dần hạ xuống phòng bị, thả lỏng thân thể nằm trên giường.

Trong thân thể bị người dùng ngón tay sờ tới sờ lui, cảm giác sỉ nhục đó khiến Chí Mẫn xấu hổ đến đỏ mặt. Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn mặt dày tươi cười bắt nạt người khác, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống "bị người bắt nạt" này.

Trong lòng Chí Mẫn có tức giận, có xấu hổ, có thống hận, càng nhiều hơn chính là mờ mịt và luống cuống, cậu không biết nên đối mặt với vị bạn tốt cùng nhau lớn lên này như thế nào, cậu thậm chí không hiểu anh tại sao chỉ trong một đêm đã biến thành người khác?

Chí Mẫn dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Hạo Thạc bôi thuốc xong, lật Chí Mẫn lại, chỉ thấy hai mắt cậu nhắm nghiền, hiển nhiên là không muốn để ý người khác. Anh đau lòng cậu còn bệnh, cũng không dám làm cậu kích động nữa, giúp cậu mặc xong quần ngủ, kéo chăn qua đắp kín cho cậu, lúc này mới thấp giọng nói "Ngủ một giấc thật tốt, tôi đi chuẩn bị một ít thức ăn cho cậu."

Cũng không biết do giọng Vỹ Đình quá mức dịu dàng, hay là trong thuốc cảm cúm vừa uống có thành phần thôi miên, rất nhanh, một cơn buồn ngủ đánh tới, Chí Mẫn liền vùi vào trong chăn, từ từ ngủ say.

Trong mơ mơ màng màng, Chí Mẫn lại nằm mơ.

Trong giấc mơ trở lại ngày tốt nghiệp cấp ba năm ấy. Tuấn Tú thi tốt nghiệp trung học đứng đầu thành phố đăng ký vào một trường quân đội nổi tiếng, em tư Dịch Kỳ quyết định ra nước ngoài học mỹ thuật, chỉ có Chí Mẫn thành tích quá mức kém cỏi, cuối cùng chỉ có thể thi vào trường nghề Tây Lâm. Trường này trong bổn địa không có chút danh tiếng nào, tốt nghiệp từ nơi này rất nhiều người đã vào giới giải trí làm diễn viên phụ hạng ba hạng tư, có vài người thậm chí ngay cả tư cách chân sai vặt cũng không đủ.

Mà khi đó, anh cả học quản lý kinh doanh tại học viện tốt nhất cả nước, Hạo Thạc học Học viện điện ảnh tốt nhất, chênh lệnh giữa Chí Mẫn và bọn họ, luôn là xa xôi như vậy.

Thời điểm tháng 9 khai giảng, cha đưa Tuấn Tú đến trường quân đội ở xa nhà, ông nội đưa Dịch Kỳ ra sân bay. Mẹ lúc ấy đang bận việc, trường học Chí Mẫn lại vừa lúc ở trong vùng, Phác Anh Đông vốn định phái người đưa Chí Mẫn đi, cậu lại cười nói, không cần tiễn con, trường học ở ngay gần nhà, con đi một mình cũng được.

Chí Mẫn mười chín tuổi một mình kéo vali hành lý lớn đến cổng trường mới, nhìn cơ sở vật chất lạc hậu cùng những đồng học thiếu niên hư hỏng tóc nhuộm đủ loại màu sắc trong trường, trong lòng tràn ngập mất mát khó có thể hình dung. Cậu sẽ tại ngôi trường tồi tệ nhất này, vượt qua quãng thời gian thanh xuân đẹp nhất.

Chí Mẫn cúi đầu đứng yên thật lâu trước cổng trường, rốt cục hít sâu đi về phía trước, thời điểm đi đến nơi tiếp đãi tân sinh, đột nhiên có người từ đằng sau vỗ vỗ bờ vai cậu, Chí Mẫn quay đầu, chạm phải ánh mắt thâm thúy tối đen của Hạo Thạc.

Chí Mẫn khiếp sợ hỏi "Hạo Thạc? Sao anh lại ở đây?"

Hạo Thạc bình tĩnh nói "Đến tiễn cậu, tiện thể xem trường học của cậu như thế nào."

Chí Mẫn có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi nói "Trường học của tôi rất kém cỏi, đương nhiên không thể so với trường của anh a, anh học là trường tốt nhất trong nước, Ảnh đế năm nay không phải học trưởng trên anh mấy khóa sao?"

Hạo Thạc đột nhiên nói "Chí Mẫn, cậu có tin không, tự cậu cũng có thể lấy được vị trí Ảnh đế?"

Chí Mẫn sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm nói "Đương nhiên là có chứ! Anh không biết tôi trời sinh là để làm Ảnh đế à?"

Hạo Thạc nhìn dáng vẻ tự tin đắc ý của cậu, không nhịn được mỉm cười một chút, nói "Vậy chúng ta ước định đi, trong vòng tám năm, đều tự giành lấy một chiếc cúp nam chính xuất sắc nhất về. Người không làm được, đến lúc đó phải làm một chuyện cho đối phương, mặc kệ đối phương đưa ra yêu cầu gì, đều phải thỏa mãn."

Chí Mẫn nghĩ nghĩ nói "Tám năm? Kháng chiến cũng thắng lợi a! Tôi thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng mà anh, sẽ không thất bại thảm hại chứ? Nếu anh thua, tôi bảo anh chạy khỏa thân ngoài đường anh có dám không?"

Hạo Thạc nhướng nhướng mày, "Cậu dám nói, tôi liền dám làm, chỉ sợ đến lúc đó người thua là cậu."

"Đừng xem thường tôi." Chí Mẫn dứt khoát vươn tay ra, cười nói, "Cược thì cược, tôi sợ anh chắc?"

"Được, thế thì cứ quyết định như vậy đi." Hạo Thạc cũng mỉm cười vươn tay ra, nhẹ nhàng đập tay với Chí Mẫn.

Âm thanh bàn tay chạm nhau thanh thúy mà vang dội, ước định đơn giản, nghi thức đơn giản, hai thiếu niên hăng hái, mặt đối mặt đứng bên nhau, trong mắt đôi bên là giấc mộng và khát vọng giống nhau.

Dáng vẻ thiếu niên giương lên khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, giữa ban trưa ngày hè tại vường trường đại học, là thời khắc ấm áp nhất của toàn bộ tuổi thanh xuân.

Chí Mẫn không hiểu, sau khi bị thương tổn như vậy, cậu vì sao còn có thể mơ thấy Hạo Thạc.

Mơ thấy Hạo Thạc rất nhiều năm trước, Hạo Thạc thời đại học, anh vào thời điểm cậu mất mát, mê man nhất, cho cậu động lực và dũng khí.

ph3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro