31.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạo Thạc kéo CHí Mẫn lên xe, dùng sức đóng cửa, trực tiếp ném cậu vào chỗ ngồi phía sau.

Nụ hôn ào ạt rơi xuống trên môi, hàm răng đột nhiên bị cạy ra, đầu lưỡi nam nhân theo đó xông vào, nụ hôn trở nên ngày càng sâu hơn. Đầu lưỡi Hạo Thạc tựa như trừng phạt, điên cuồng đảo khắp khoang miệng Chí Mẫn.

"Ư... Ưm ư..." Chí Mẫn toàn thân cứng ngắc, hai tay để trước ngực dùng sức đẩy Hạo Thạc.

Không gian bên trong buồng xe hết sức chật hẹp, thân thể hai người gắt gao dây dưa chung một chỗ, điều này làm cho Chí Mẫn không nhịn được hồi tưởng lại buổi sáng sớm vừa mới tỉnh dậy sau khi say rượu kia, anh cũng là không để ý tới nguyện ý của cậu như vậy, mạnh mẽ ấn ngã cậu một lần lại một lần xâm phạm.

Lưng Chí Mẫn nháy mắt dâng lên một đợt run sợ. Hạo Thạc khỏe đến làm người phẫn hận, cậu nửa ngày không đẩy được anh ra, dứt khoát dùng lực khép khớp hàm lại, hung hăng cắn xuống.

"......" Bên trong khoang miệng nhất thời trần đầy mùi máu tươi.

Chí Mẫn lần cắn này dùng lực mười phần, môi Hạo Thạc bị cậu cắn nát, đầu lưỡi cũng thiếu chút nữa bị cậu cắn đứt. Anh vươn mu bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng, cúi đầu nhìn về phía cậu.

Chí Mẫn nửa nằm trên ghế sau, cậuhiện tại vẫn đang mặc trang phục thái tử trong phim, trường y tuyết trắng ôm chặt lấy dáng người thon dài, mái tóc dài đen như gỗ mun mềm mại tản ra sau đầu, bởi vì giãy giụa mới rồi, vạt áo có hơi chút vẻ hỗn độn, dáng vẻ đỏ mắt thở dốc... làm cho ham muốn bắt nạt cậu trong cơ thể gần như sôi trào hừng hực.

Mỹ nhân cổ ttrang... hóa trang này của Chí Mẫn thật sự chọc người động tâm.

Hạo Thạc cưỡng chế xúc động tiếp tục hôn cậu, thấp giọng hỏi "Phác Chí Mẫn, nửa tháng không gặp, tình cảm giữa cậu với Lưu Dạ Ngân thế mà càng ngày càng tốt? Nghe nói cậu cả ngày đều cùng cô ta tập diễn?"

Chí Mẫn bị hôn đến phát hỏa, thẹn quá hóa giận nói "Cô ấy là tiểu sư muội của tôi, tôi thích nói chuyện với cô ấy, liên quan gì đến anh?"

Hạo Thạc trầm mặc nhìn Chí Mẫn.

Chí Mẫn cau mày hất tay Hạo Thạc ra, sửa sang lại quần áo tóc tai hỗi độn một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hít sâu, bình tĩnh mà nghiêm túc nói "Trịnh Hạo Thạc, việc lần trước tôi không tình sổ với anh, không có nghĩa là tôi tha thứ cho anh, tôi với anh bạn bè nhiều năm như vậy, Phác gia và Trịnh gia lại luôn luôn giao hảo, tôi không muốn làm lớn chuyện này, như vậy đối với tất cả mọi người đều không có lợi."

"Anh là đồng tính luyến ái, tôi cũng không khinh bỉ anh, nhưng phiền anh đi tìm người khác, đừng đến làm phiền tôi nữa!"

Trong mắt Hạo Thạc chợt lóe lên một tia tàn khốc, hạ giọng nói "... Cậu nói cái gì?"

Chí Mẫn rất trực tiếp nói "Tôi nói, tôi là trai thẳng! Tôi tương lai nhất định sẽ kết hôn với phụ nữ sinh con! Tôi trước kia hoa tâm phong lưu làm loạn không thiếu chuyện xấu, là tôi không hiểu chuyện, nhưng hiện giờ tôi đã biết, tôi biết chân chính thích một người là cảm giác như thế nào!"

"Dạ Ngân chính là mẫu con gái mà tôi thích, tôi muốn cùng cô ấy nghiêm túc nói chuyện yêu đương, tôi đúng là cả ngày tập diễn với cô ấy, bởi vì tôi thích ở bên cô ấy!"

"Hạo Thạc, lấy điều kiện của anh, dù cho anh là đồng tính luyến ái, tìm một người cùng tính hướng với anh không phải rất dễ hàng hay sao? Đã biết tôi không có khả năng thích đàn ông, anh cố miễn cưỡng thì có tác dụng gì?"

"Chuyện lần trước tôi coi như một cơn ác mộng mà quên đi, nể tình nhiều năm bạn bè, tôi sẽ không tính sổ với anh... nhưng xin anh đừng có đến quấy rầy tôi nữa, được không?!"

Một đoạn này Chí Mẫn nói quyết đoán mà dứt khoát, trong ánh mắt cũng tràn đầy thành khẩn. Hiển nhiên, trong thời gian xa nhau đó, cậu đã cẩn thận suy xét đến ứng đối với Hạo Thạc như thế nào.

Cậu căn bản không biết, một đoạn nghiêm túc nói ra này, mỗi một từ, đều như một con dao sắc bén, hung hăng đâm vào tim Hạo Thạc.

Hạo Thạc trong khoảng thời gian này vẫn bề bộn nhiều việc, Tứ thúc bên kia xảy ra chuyện, anh chung quy không thể ngồi yên không để ý đến, làm con trai trưởng Trịnh gia, anh phải trở về xử lý chuyện làm ăn, tạm thời gác lại khúc mắc với Chí Mẫn , mỗi ngày bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, lại còn nhớ nhung người trước mặt này da diết, thời thời khắc khắc chú ý hoạt động của cậu, lo lắng cậu ở đoàn làm phim liệu có chịu khổ hay không, liệu có chịu vất vả hay không.

Không ngờ, thật vất vả rút được chút thời gian rảnh chạy đến phim trường thăm hỏi, cư nhiên nghe cậu chính miệng cậu nói hiện giờ cậu đã biết chân chính thích một người là cảm giác như thế nào.

Lần này không uống say, cũng không phải thuận miệng nói lung tung, mà là trong trạng thái tỉnh táo, bình tĩnh, từng chữ, từng chữ nói ra.

Cậu cuối cùng cũng thật sự thích một ai đó, nhưng đối tượng lại không phải Hạo Thạc.

Mà cậu không biết, loại cảm giác này, từ mười năm trước đã khắc sâu trong lòng Hạo Thạc

Cấp ba năm ấy, khi cậu bị ông nội đánh đến nỗi bỏ nhà trốn đi vụng trộm rơi lệ, khi anh tìm được cậu ở góc vườn trường hẻo lánh thấy cậu bị đông lạnh đến mức lẩy bẩy phát run, khi anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu thấp giọng an ủi —— anh đã biết, thích một người là như thế nào.

Loại cảm giác này, anh biết đến quá sớm, cũng đã quá lâu rồi.

Anh biết rõ cậu là trai thẳng, cậu thích con gái, cậu tương lai nhất định sẽ kết hôn sinh con. Anh cũng từng mâu thuẫn, từng giãy giụa, thời điểm vừa mới bắt đầu thậm chí bởi vì không muốn ảnh hưởng đến cậu, còn cố gắng thử đi thích người khác.

Đáng tiếc anh thất bại.

Trong mắt anh chỉ có cậu, trong lòng cũng chỉ chứa mình cậu.

"Lấy điều kiện của anh, tìm một người cùng tính hướng với anh không phải rất dễ dàng sao?"

Phải, là rất dễ dàng. Trên thế giới này đồng tính luyến ái còn rấy nhiều, lấy điều kiện của Hạo Thạc, tìm bạn tình sao không dễ dàng?

Nhưng mà Chí Mẫn, cậu có từng nghĩ tới hay không, nếu không phải Phác Chí Mẫn cậu, Trịnh Hạo Thạc sẽ biến thành đồng tính luyến ái ư?

Người anh yêu chỉ có cậu.

Người anh muốn bên nhau trọn đời, chỉ có cậu.

Trầm mặc giằng co làm người ta hít thở không thông thật lâu, Hạo Thạc rốt cục mới tìm lại được âm thanh, thấp giọng hỏi "Phác Chí Mẫn, cậu nói cậu thích Lưu Dạ Ngân, như vậy... Cậu có hiểu rõ Dạ Ngân không?"

Vẻ mặt của anh nhìn qua đặc biệt nặng nề, trong ánh mắt thâm trầm có quá nhiều cảm xúc phức tạp không nói rõ được, Chí Mẫn không khỏi giật mình, lúc này mới chột dạ nói "Tôi... Tôi sẽ chậm rãi tìm hiểu cô ấy, tôi chỉ biết, cô ấy thực hoạt bát, thực đáng yêu, ở bên cô ấy tâm tình của tôi sẽ rất tốt... Tôi biết, đây nhất định chính là thích."

"Vậy à..." Hạo Thạc nhìn Chí Mẫn, thấp giọng nói, "Nhưng cậu đối với cô ta... hoàn toàn không hiểu, các người như vậy, có thể ở bên nhau bao lâu? Tình cảm của các người, có thể chống lại khảo nghiệm của hiện thực hay không? Những điều này cậu đều chưa từng nghĩ đến ư?"

Chí Mẫn bị thanh âm trầm thấp bình tĩnh của anh nói cho hốt hoảng một trận.

Đúng vậy, những điều này cậu đều không nghĩ đến, cậu đối với Dạ Ngân kỳ thật chỉ là có chút hảo cảm mà thôi, cậu không thực sự định cùng cô ấy bên nhau. Lôi Dạ Ngân ra, phần nhiều là lấy một cái cớ để cự tuyệt Hạo Thạc mà thôi...

Chí Mẫn xem nhẹ bối rối dưới đáy lòng, ra vẻ bình tĩnh nói "Động tâm cũng không cần dựa trên nền tảng hoàn toàn hiểu biết! Tình cảm và thời gian cũng không phải hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với nhau. Tôi, tôi đối với cô ấy nhất kiến chung tình, tôi muốn chậm rãi ở cùng cô ấy, từ từ tìm hiểu cô ấy. Tôi muốn nghiêm túc nói chuyện yêu đương với cô ấy, chẳng lẽ không thể?"

Hạo Thạctrầm mặc một lát, "Nếu... cô ta căn bản không phải tiểu sư muội của cậu thì sao?"

Chí Mẫn nhíu mày, "Tôi thích cô ấy, không liên quan đến chuyện cô ấy có phải tiểu sư muội của tôi hay không!"

"Phác Chí Mẫn, cậu và cô ta không có khả năng ở bên nhau."

"Vì sao?"

Hạo Thạc bình tĩnh nói "Tôi lần này đến thăm hỏi, không chỉ là đến gặp cậu, còn có một chuyện quan trọng muốn nói cho cậu. Dạ Ngân cũng không phải sư muội của cậu, nữ bộ phim này, cũng sẽ quyết định đổi người."

Chí Mẫn biến sắc, "Anh dựa vào đâu mà nói như vậy? Vì sao đang yên đang lành đột nhiên đổi người?!"

"Bởi vì, tôi chính là nhà đầu tư phía sau bộ phim này."

"......"

Hạo Thạc một câu khiến Chí Mẫn sững sờ tại chỗ.

Anh là nhà đầu tư? Bộ điện ảnh này cư nhiên là anh đầu tư?!

Bởi vì phẫn nộ, ngón tay Chí Mẫn bắt đầu hơi hơi phát run, cậu không thể tin trừng to mắt nhìn Hạo Thạc, anh như vậy thậm chí làm cậu sợ hãi... Đây là một người đàn ông đáng sợ nhường nào? Trước thì biệt thự ở khu Nguyệt Hồ, nay lại đoàn làm phim Thiếu Niên Thiên Tử, hết thảy mọi thứ này, cư nhiên đều nằm trong lòng bàn tay anh?!

Lúc trước, bản thân còn bởi vì anh giới thiệu biệt thự giảm giá mà biết ơn vô cùng, bởi vì anh giới thiệu bộ phim cổ trang Giang Tuyết Ngưng đạo diễn này mà trong lòng cảm kích... không ngờ, Hạo Thạc chính là nhà đầu tư sau màn bộ phim này? Đoàn làm phim này căn bản đều do anh định đoạt? Chính cậu cư nhiên trở thành món đồ chơi mặc anh đùa bỡn trong lòng bàn tay?!

"Trịnh Hạo Thạc, anh cho tôi là cái gì? Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời anh?" Chí Mẫn đột nhiên nắm chặt nắm tay, dùng lực đấm một cú lên mặt Hạo Thạc, "Anh dám động vào Dạ Ngân, tôi tuyệt đối không tha cho anh!"

"Hạo Thạc! Anh thật khiến tôi ghê tởm!"

Chí Mẫn nói xong liền đẩy cửa xuống xe, Hạo Thạc nâng kính mắt bị đánh lệch trên sống mũi, quay đầu nhìn bóng dáng cậu rời đi, trầm mặc thật lâu.

Khiến cậu... ghê tởm?

Nếu cậu biết, nhà đầu tư sau màn Thành Phố Vô Tận cũng là Hạo Thạc, cậu sẽ càng cảm thấy ghê tởm ư?

Anh chỉ là muốn giúp cậu một chút mà thôi.

Tính cách mẹ cậu Chu Bình Mai mạnh mẽ không hạ được thể diện đi giúp cậu, anh thấy cậu vất vả như vậy, cố gắng như vậy, lại trước sau diễn mãi phim truyền hình nhàm chán, không cách nào phát huy được thực lực chân chính của bản thân, thậm chí thành bình hoa trong miệng truyền thông, vì thế, anh nảy ra ý tưởng đầu tư một bộ điện ảnh muốn cho cậu đảm nhiệm nhân vật chính, hơn nữa tự mình tham dự, muốn nâng đỡ cậu, muốn giúp cậu phát huy ra trình độ chân chính, muốn cho con đường sau khi bước vào giới điện ảnh càng thuận lợi bằng phẳng, giúp cậu trên đài đấu to như vậy hoàn thành trọn vẹn giấc mộng của chính mình.

Anh vẫn nhỡ rõ năm đó khi cậu nói muốn giành được giải thưởng lớn Ảnh đế, trong mắt chợt lóe một mạt sắc thái sáng bừng. Đó là giấc mộng lớn nhất của cậu, là giấc mộng chung của cậu và anh.

Anh đầu tư bộ kịch cổ trang này, cũng là bởi vì cậu từng vô tình nói bản thân rất muốn diễn cổ trang, đúng dịp Giang Tuyết Ngưng quay trở lại cũng muốn quay một bộ điện ảnh cổ trang lại xui xẻo không tìm được nguồn tài chính, cho vị tiền bối mà anh tôn kính, cho người mà anh yêu thương, một cơ hội hợp tác chung.

Anh không nói cho cậu anh chính là nhà đầu tư sau màn, sợ cậu sẽ phản cảm, sợ cậu cảm thấy cậu là dựa vào anh mới nổi tiếng. nhưng sự thật, chỉ có anh chân chính hiểu rõ thực lực của cậu, chỉ có anh nguyện ý vì cậu trả giá hết thảy.

Không ngờ, bộ phim cổ trang này, cư nhiên làm cậu tình cờ gặp được người con gái của cậu, để cậu hiểu cái gì là thích một người.

Thật đáng cười cỡ nào?

Cậu thích Dạ Ngân, cư nhiên là anh tự tay thúc đẩy.

"Dám động vào Dạ Ngân, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh..."

Lời nói chói tay từng câu lại từng câu vang vọng rõ ràng bên tai, chấn động đến nỗi màng tai từng đợt lại từng đợt phát đau.

Sẽ không tha thứ?

Vậy thì đừng tha thứ nữa.

Oán hận, dù sao cũng là một loại tình cảm càng thêm nồng đậm hơn quên lãng, không phải sao?

Hạo Thạc trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cục khẽ cười cười, cầm lấy di động gọi đến điện thoại Giang Tuyết Ngưng "Đạo diễn Giang, hẹn chỗ, tôi có lời muốn nói với ngài, tiện thể gọi toàn bộ đám người chị Lâm đến, về nữ nhân vật chính bộ phim này, chúng ta cần thảo luận lại lần nữa."

"Mấy người chúng ta cùng đi ăn đi, tôi lái xe đến." Giang Tuyết Ngưng gác điện thoại, quay đầu lại nói vọng với mọi người, "Buổi chiều hôm nay nghỉ, cả nhà nghỉ nửa ngày thư giãn đi!"

Phim trường bắt đầu truyền đến một tràng tiếng hoan hô, chỉ có Chí Mẫn, sắc mặt bởi vì câu này mà đột nhiên trở nên khó coi.

t���2�p

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro