Chương 20 : Bá Chủ Hắc Đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau đầu quá, Trí Mân trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối rã rời, cả người cậu rất khó chịu. Trí Mân liền đưa tay sờ lần. Tốt quá, bên cạnh cậu là một chiếc ghế sofa. Trí Mân một tay bóp bóp đầu, một tay chống người đứng dậy ngồi lên trên đó. Cậu cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.

"Cô to gan thật". Một giọng nói bá đạo truyền đến tai Trí Mân. Cậu day day đầu chân mày, hình như cậu đã nghe thấy giọng nói này ở đâu. Trí Mân cố nhướng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Đẹp trai quá. Người đó có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu đen pha trộn màu xanh lam, đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Tuy nhiên, tia sắc bén trong đôi mắt đó làm hỏng cả vẻ đẹp rạng ngời hiếm có của nó. Một chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, gương mặt hoàn hảo không toát ra vẻ tà khí, lạnh lùng hay thoải mái mà vẻ ngông cuồng độc tôn và sát khí như Diêm la dưới địa ngục.

Gương mặt của người đàn ông từ từ hiện rõ ngay trước mắt cậu, Trí Mân hơi sững người. Do dùng quá nhiều thuốc mê, đầu óc cậu vẫn còn quay cuồng. Trí Mân không có phản ứng gì đặc biệt, cậu quay đi nhìn ngó chỗ khác. Cậu thấy mình ở trong một căn phòng rất rộng, có sofa, có một chiếc bàn dài. Căn phòng vừa giống phòng ngủ vừa giống văn phòng làm việc, nhưng không giống nhà giam chút nào. Trí Mân lại day day lông mày, lẽ nào thời đại này nhà giam lịch sự đến vậy?

Có tiếng ho khẽ, Trí Mân lại nhướng mắt nhìn. Bên cạnh sofa có một người đang đứng, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kinh hoàng. Anh ta đang húng hắng ho như muốn báo động với cậu điều gì đó.

Trí Mân đột nhiên mở to mắt, cất giọng đầy ngạc nhiên: "Anh là Kim Nam Tuấn. Tôi biết anh". Nam Tuấn chỉ nhíu mày không lên tiếng.

Vừa nhận ra Kim Nam Tuấn, Trí Mân bỗng có cảm giác bất an. Nam Tuấn là người của Trịnh Gia, lẽ nào đây là nhà của Trịnh Gia. Xin đừng nha, cậu mới thoát khỏi ổ sói, không muốn lại rơi vào hang hùm đâu. Trí Mân đảo mắt quanh căn phòng sang trọng, tim cậu như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trí Mân bất giác dịch mông, muốn ngồi tránh xa Nam Tuấn một chút.

Lạ quá, dưới mông có cảm giác hết sức lạ thường. Sự xuất hiện của Kim Nam Tuấn khiến Trí Mân tỉnh táo hẳn. Cậu cúi đầu nhìn ghế sofa dưới mông. Ôi trời ơi, đó là một cặp đùi, miệng Trí Mân đột nhiên cứng đờ. Nam Tuấn đứng còn hắn thì ngồi, đến lúc này Trí Mân đã phần nào đoán ra thân phận của hắn.

Quay lại gặp phải gương mặt lạnh lùng vô cảm ngay sát gần, Trí Mân gắng gượng gật đầu mỉm cười: "Hết sức xin lỗi". Nói xong, cậu rời khỏi cặp đùi của người đàn ông, đứng dậy đi ra xa xa. Trí Mân đột nhiên nhớ ra giọng nói của người đàn ông, đó là người đã ra lệnh cho cậu qua bộ đàm ở cuộc đua xe. Người này chính là lão đại của Trịnh Gia, là bá chủ giới hắc đạo.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Trí Mân rất muốn bình tĩnh. Nhưng bị ánh mắt khủng bố đến mức có thể xuyên qua cả tảng đá nhìn chòng chọc, cậu mới biết mình khó có thể giữ bình tĩnh. Trí Mân ngẩng đầu nhìn Nam Tuấn, miệng lắp bắp: "Tôi...không hiểu chuyện này là thế nào? Lần trước anh hứa sẽ không làm phiền đến tôi nữa...Bây giờ lại bắt cóc tôi tới đây...Thế là thế nào? Lẽ nào Trịnh Gia tung hoành hắc đạo lại nuốt lời". Đã mất công mở miệng thì phải dùng lời lẽ sắc bén đè bẹp người trước, đó là tôn chỉ của Trí Mân.

Nam Tuấn cau mày, người con trai này còn dám nhiều lời. Anh ta chưa kịp lên tiếng phản bác, lão đại Trịnh Gia lạnh lùng mở miệng: "Phác Trí Mân, cậu dám động đến đồ của tôi".

Trí Mân thấy hắn chỉnh lại tư thế ngồi, thân hình cao lớn tựa vào đằng sau ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo. Mặc dù hắn không có bất cứ động thái nào nhưng từ người hắn toát ra vẻ uy hiếp rõ ràng, khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi. Khóe miệng Trí Mân giật giật, cậu có vẻ không thông: "Tôi có động đến đồ gì của anh đâu. Trịnh lão đại, cho tôi mười lá gan, tôi cũng chẳng dám động đến đồ của anh. Hôm nay, tôi là người đầu tiên phát hiện ra kẻ trộm. Anh không thưởng cho tôi thì thôi, còn nói như vậy nữa".

Nam Tuấn nhìn vẻ mặt đầy oan ức của Trí Mân. Anh ta nhếch mép mỉm cười. Người con trai này đóng kịch giỏi thật.

Trí Mân không thèm để ý đến Nam Tuấn. Hôm nay trong tay cậu không có gì cả, bắt trộm cần phải bắt tận tay. Cậu không dễ bị đổ tội như vậy đâu. Động đến đồ của Trịnh Gia? Ai muốn chết thì chết chứ cậu vẫn chưa sống đủ.

Trịnh lão đại vẫn nhìn Trí Mân bằng ánh mắt lạnh lẽo. Hắn giơ tay rút một chiếc khăn lụa màu xanh lục ở bên cạnh chỗ ngồi. Trí Mân nhìn chiếc khăn nhíu mày. Cậu cũng có một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục tương tự, nhưng bị gió thổi đi mất rồi.

"Miếng ngọc bội thời Tây Chu là của tôi".

Giọng nói lạnh lùng đều đều như đang trần thuật từ Trịnh lão đại khiến Trí Mân lạnh toát người. Miếng ngọc đó dù cậu có muốn quên cũng không quên nổi, vì là sản phẩm giải nghệ của cậu. Lần này chết chắc rồi. Lúc đó, không ai nói cho cậu biết nó là đồ vật của Trịnh Gia. Nếu không, cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng, kỹ lưỡng.

Trầm mặc một lúc, Trí Mân đột nhiên thốt lên: "Bắt trộm phải bắt tận tay. Trịnh lão đại, anh đừng đổ oan cho người khác". Trí Mân thầm tính toán trong lòng. Cậu tuyệt đối không để lại bất cứ manh mối nào ở hiện trường, muốn khoác tội danh cho cậu ư, không dễ thế đâu.

Trịnh lão đại không đáp lời, Nam Tuấn đứng bên cạnh lập tức mở miệng: "Triển lãm đúng là không có bất cứ dấu vết nào, nhưng để lại một mùi hương đặc biệt. Một điều hết sức tình cờ là chiếc khăn lụa của tên trộm lọt vào tay chúng tôi. Phác Trí Mân, cao thủ hàng đầu của tổ chức ăn trộm hôm nay không mời tự động dẫn xác đến. Chúng tôi có thể hoàn toàn xác định thân phận của cậu.

Nghe Nam Tuấn giải thích, Trí Mân bực tức nghiến răng kèn kẹt. Số cậu đen đủi thế không biết, chiếc khăn quàng cổ chết tiệt tự nhiên bay đúng vào xe của bọn họ. Nếu cậu nhớ không nhầm, ánh mắt lạnh lùng ngày hôm đó chính là của Trịnh lão đại. Đáng chết thật! Sớm biết như vậy cậu sẽ không dùng loại nước hoa mùi hương ánh mặt trời này, để bây giờ chuốc họa vào thân.

Trí Mân cảm thấy tức cả bản thân. Chỉ tại cậu lo lắng nhiều chuyện quá, Thanh Vĩ không hề hấn gì, còn cậu tự chui đầu vào rọ. Tổ chức ăn trộm là bọ ngựa thì Trịnh lão đại là chim sẻ. Tổ chức ăn trộm quá tự tin vào khả năng của họ, dám dùng đồ của Trịnh Gia để bẫy cậu. Trịnh lão đại còn cao tay hơn, dùng đồ của mình để bẫy cả một tổ chức, đồng thời dụ cậu ra mặt. Tất cả đều là cái bẫy, bẫy to bao quanh bẫy nhỏ, còn cậu thì đứng ở giữa các loại bẫy.

Trí Mân vẫn còn muốn ngụy biện, Trịnh lão đại đột nhiên đứng dậy đi về phía cậu. Trí Mân sợ hãi lùi lại phía sau, ánh mắt đầy cảnh giác.

Người đàn ông cao một mét chín mươi, khiến Trí Mân có cảm giác ngọn núi Thái Sơn ở trước mặt. Cậu lùi mấy bước vấp phải bàn uống trà mất thăng bằng ngã về phía sau. Trong lúc người Trí Mân còn chưa kịp ngã xuống đất, cổ cậu đột nhiên bị siết chặt, bị một lực mạnh kéo lên. Trí Mân cảm thấy cổ họng đau rát, như bị kẹp một miếng sắt trong giây lát.

"Tôi không thích người giảo hoạt. Cậu tốt nhất nhớ kỹ cho tôi". Bàn tay to lớn của Trịnh lão đại bóp mạnh cổ Trí Mân, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro