Chương 26 : Khung Giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bị ném lên giường, Trí Mân cảm thấy đầu óc choáng váng. Cổ cậu tuy mới chỉ bị siết chặt trong một vài giây nhưng đau tới tận xương tủy, hơi thở dường như bị chặn đứng. Khi cơ thể vừa chạm xuống giường, Trí Mân liền há miệng hít thở không khí trong lành.

Vẫn chưa kịp hít hơi thứ hai, một thân hình cao lớn đột ngột đè xuống người Trí Mân, khiến cậu cảm thấy lồng ngực bị đè mạnh đến nỗi ép hết khí ra ngoài. Trí Mân cố định thần nhưng năm ngón tay cứng như sắt đã bóp chặt lấy cổ cậu. Chân tay Trí Mân ra sức giãy giụa theo phản xạ.

Dưới thân hình như núi Thái Sơn đó, Trí Mân vốn không thể nào chống cự.

Trong cơn giãy giụa, hai tay Trí Mân bị Hiệu Tích nhét sau lưng cậu. Hai chân cậu bị một đùi của Hiệu Tích đè chặt. Một tay Hiệu Tích giữ trán Trí Mân. Hắn nhìn Trí Mân bằng ánh mắt lạnh lùng, bàn tay còn lại siết cổ Trí Mân dần dần tăng lực.

Trí Mân đột nhiên cảm thấy không khí trong lồng ngực cậu chỉ có ra không vào. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo dị thường ở phía trên, Trí Mân cắn chặt môi nhất quyết không cầu xin hắn. Trí Mân bình thường là người tự do tùy ý nhưng không phải thế nào cũng xong. Ý chí quật cường không chịu khuất phục từ cốt cách của cậu bây giờ mới thật sự bộc lộ rõ. Ăn nói tử tế với cậu thì còn có thể thương lượng. Giở trò bạo lực, có chết cậu cũng không khuất phục.

Trịnh Hiệu Tích lạnh lùng nhìn gương mặt quật cường của Trí Mân. Bị hắn bóp chết đến nơi, cậu vẫn không khóc lóc, không hoảng loạn, không sợ hãi, chỉ có tia bất phục trong ánh mắt. Hắn hơi nhếch miệng, bàn tay đang bóp cổ Trí Mân càng siết mạnh hơn.

Trí Mân đột nhiên cảm thấy cổ họng đau như dao cắt, hơi thở tắc nghẽn, gương mặt cậu bỗng chốc đỏ bừng bừng. Cậu há to miệng nhưng không thể kêu lên một tiếng. Không khí trong lồng ngực cậu ngày càng cạn kiệt, ý thức ngày càng mơ hồ.

Trịnh Hiệu Tích cúi nhìn gương mặt tím tái của người con trai bên dưới. Trong lúc hạ thủ hắn đã có tính toán sẵn. Hắn biết rõ mình dùng bao nhiêu sức lực, liệu có đẩy con người đến chỗ chết hay không? Hắn thấy Trí Mân tuy mở to miệng nhưng vẫn không có ý cầu xin hắn. Dù bây giờ cô biết rõ bản thân không còn cách ranh giới cái chết bao xa nhưng cậu vẫn không chịu khuất phục. Rất nhiều thuộc hạ của hắn dù là đàn ông cũng không làm được điều này. Khóe miệng Trịnh Hiệu Tích để lộ nụ cười hiếm hoi. Hắn từ từ buông lỏng bàn tay trên cổ Trí Mân.

Cổ họng đã thông nhưng Trí Mân không còn chút sức lực dưới thân Trịnh Hiệu Tích. Cậu thở hổn hển một cách khó nhọc. Nhìn vẻ mặt vô cảm của Hiệu Tích, trong lòng Trí Mân biết rõ, cậu vừa trở về từ quỷ môn quan. Vừa rồi, cậu đã thực sự tới gần ranh giới sống chết.

Trịnh Hiệu Tích cất giọng đanh thép: "Cậu không có tư cách ngã giá với tôi. Việc tôi bảo cậu làm, cậu phải tuân thủ".

Trí Mân vẫn còn thở hổn hển, nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Cậu định mở miệng đáp lời Hiệu Tích, mới phát hiện cổ họng cậu khản đặc, không thể phát ra tiếng nói. Vừa rồi, Hiệu Tích đúng là muốn lấy mạng cậu nên không hề nương tay. Hành động của hắn khiến cổ họng cậu bị tổn thương nặng nề.

Hiệu Tích thấy Trí Mân yếu ớt trong lòng hắn, nhưng thần sắc rất cương quyết. Bộ dạng cậu toát ra vẻ cương và nhu kết hợp, khiến người khác có cảm giác chói sáng. Từ đáy mắt Trịnh Hiệu Tích lóe lên một tia khác thường, hắn từ từ mở miệng: "Có cốt khí". Vừa nói, hắn vừa nằm nghiêng người xuống bên cạnh Trí Mân, giơ cánh tay dài ôm Trí Mân vào lòng.

Trí Mân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đầu óc cậu mơ mơ hồ hồ, nghe Hiệu Tích nói chuyện nhưng cậu chỉ thở hổn hển, không trả lời hắn cũng không kháng cự hành động của hắn.

Hiệu Tích ôm chặt Trí Mân : "Xương cứng là rất tốt, nhưng nếu áp dụng với tôi thì cậu đã tìm nhầm đối tượng".

Một lúc sau, Trịnh Hiệu Tích cúi đầu nhìn Trí Mân: "Tôi không chấp nhận sự cự tuyệt, cậu đừng giở trò với tôi. Từ trước đến nay, tôi không có khái niệm nam nữ già trẻ, chỉ có sự phân biệt địch ta. Nếu cậu là người của tôi thì tốt nhất nên nhớ điều đó. Tôi chưa bao giờ nương tay với người khác. Tôi cũng tuyệt đối không thương hại kẻ yếu. Muốn ở bên cạnh tôi thì thứ nhất phải có bản lĩnh, thứ hai phải biết nghe lời. Như vậy, cậu mới có thể sống lâu hơn, nghe rõ chưa?" Giọng nói lạnh lùng của Hiệu Tích xen lẫn sự bá đạo không thể xem nhẹ.

Trí Mân lúc này mới bắt đầu tỉnh lại. Nghe những lời nói ngông cuồng và ngạo mạn của Hiệu Tích, cậu bất giác cau mày, cất giọng thều thào: "Tôi không có bản lĩnh cũng chẳng nghe lời. Chỉ ăn cắp một miếng ngọc bội của anh thôi mà, nó đáng giá bao nhiêu tôi sẽ đền cho anh bất nhiều. Tại sao anh bắt tôi làm người hầu của anh? Tôi không tin là anh thiếu người".

Nghe giọng nói khàn khàn của Trí Mân, lại nhìn thấy vết bầm tím trên cổ cậu, Hiệu Tích liền đưa tay vuốt nhẹ trên vết thương. Cảm nhận được sự né tránh của Trí Mân, Hiệu Tích hơi nhíu mày, hắn giữ chặt gáy Trí Mân, không cho cậu động đậy. Một bàn tay hắn vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu: "Thứ cậu ăn cắp là thanh danh của Trịnh Gia, thứ cậu động vào là tiếng tăm của Trịnh Gia. Cậu có đền nổi không?"

Trí Mân á khẩu. Nếu sớm biết miếng ngọc đó là của Trịnh Gia thì dù có trả giá cao bao nhiêu, dù đại nhân đích danh chỉ tên cậu, Phác Trí Mân cũng nhất quyết từ chối. Ai mà chẳng biết Trịnh Hiệu Tích sẽ không bao giờ tha cho kẻ dám động đến người và đồ vật của hắn, dù có phải tốn công tốn sức đuổi bắt kẻ đó đến tận chân trời góc bể. Trí Mân không có khả năng dấu thân nên đời cậu nào dám ăn trộm đồ của hắn.

Thấy Trí Mân không thốt nên lời, Hiệu Tích tiếp tục vuốt ve vết thương trên cổ cậu. Hắn cất giọng lạnh lùng: "Nếu không phải tài nghệ lái xe của cậu cũng tạm được, có ích cho chuyến đi đến Đông Nam Á của tôi lần này, thì dù cậu có muốn đứng sau lưng tôi, muốn tôi tha mạng, cậu cũng không có tư cách".

Trí Mân thấy trong câu nói của Hiệu Tích có ý uy hiếp. Không, không phải là sự uy hiếp mà là lẽ đương nhiên, cậu liền cất giọng khản đặc: "Anh muốn nâng cao cơ hội sống sót của anh?"

Trịnh Hiệu Tích liền bật cười ha hả, vỗ vỗ lên mặt Trí Mân : "Tôi thích người thông minh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi tha cho cậu".

Trí Mân cắn môi thầm nghĩ, thế lực của Trịnh Gia bao trùm cả châu Âu, châu Mỹ. Ở những khu vực đó họ là bá chủ. Còn "miếng thịt" Đông Nam Á trước đây do các thế lực khác tranh đoạt. Mảnh đất này tuy màu mỡ nhưng đông kẻ nhòm ngó, muốn thống trị không phải là chuyện dễ dàng.

Trịnh Hiệu Tích vừa đoạt được miếng thịt béo bở này. Trịnh Gia dù thế lực lớn đến mấy, Đông Nam Á đối với họ cũng là vùng đất mới nên sẽ chịu thiệt không ít. Đây là lý do Hiệu Tích phải đích thân đến Đông Nam Á. Cũng có thể thấy, Hiệu Tích đã có nghiên cứu kỹ về khu vực hỗn loạn này. Hắn mới đặt chân đến đây đã bị tấn công hai lần, Đông Nam Á quả nhiên là khu vực Trịnh Gia không thể xem thường. Việc chọn người lái xe chuyên nghiệp hạng nhất như Vua tốc độ trong thế giới ngầm làm tài xế của hắn sẽ nâng cao tỷ lệ thoát chết của Trịnh Hiệu Tích trong những cuộc đột kích bất ngờ. Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Phác Trí Mân không khỏi nhăn mặt nhíu mày.

Thấy ánh mắt Trí Mân lóe lên một tia châm biếm, Hiệu Tích liền chà mạnh vết thương của Trí Mân : "Cậu đang miệt thị tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro