Chương 35 : Giãy Giụa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trịnh lão đại, anh đi chậm thôi". Tuy Hiệu Tích đi như bình thường nhưng một bước của hắn bằng hai bước của Trí Mân. Trí Mân khó nhọc đuổi theo. Hiệu Tích lại có quy tắc tuyệt đối không đợi người. Thuộc hạ của hắn nhất định phải đứng vào vị trí lúc hắn ngồi xuống, nếu không sẽ xử theo gia pháp. Bị Hiệu Tích bỏ lại một quãng, Trí Mân vội chạy theo hắn, ngực cậu đột nhiên đau buốt.

"Tôi không đi nổi nữa, anh đừng đi nhanh như vậy". Trí Mân vừa chạy vừa thở hổn hển.

"Chẳng phải cậu cần hoạt động nhiều, vết thương mới nhanh khỏi sao. Mới chạy có mấy bước thôi mà". Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay bên tai Trí Mân, cậu ngẩng đầu thấy Hiệu Tích quay lại bên mình. Trí Mân cười nịnh nọt: "Tôi chỉ nói là cần hoạt động nhiều, chứ có nói hoạt động mạnh đâu. Anh đi nhanh thế tôi phải chạy theo mới kịp, mà bây giờ tôi chẳng có sức để chạy".

Thấy Trí Mân giơ tay đỡ ngực, Tề Mặc nói lạnh nhạt: "Người muốn chết, chỉ khiến tôi mất mặt, càng trở nên vô dụng hơn". Vừa nói hắn vừa bế Trí Mân lên rồi nhanh chóng đi vào nhà.

Chính Quốc ở phía sau nhíu mày. Trí Mân là người đầu tiên dám ăn nói kiểu đó với lão đại. Kết quả là, cậu được đãi ngộ quá tốt. Chuyện này đúng là nằm ngoài định liệu của anh ta nhưng không đến mức quá bất ngờ. Anh ta nở nụ cười gian tà với Thạc Trân rồi đi theo Hiệu Tích.

Bị Hiệu Tích bế đi, Trí Mân ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Hiệu Tích. Giãy giụa không có ích gì, chỉ khiến bản thân bị đau thêm. Trên người cậu còn đầy vết bầm tím Hiệu Tích để lại sau những lần phản kháng. Lời nói của Hiệu Tích không dễ nghe chút nào. Cậu là người sắp khỏi bệnh, chứ không phải là người muốn chết. Nhưng tranh biện với Hiệu Tích thà im lặng còn hơn.

Hiệu Tích đặt Trí Mân ngồi xuống chiếc ghế trước bàn ăn. Đối diện Trí Mân là Nam Tuấn, Chính Quốc, Thạc Trân và một người đàn ông khá đẹp trai, chắc là Công Định gì đó. Không ngờ hôm nay mọi người tụ tập ở đây. Xem ra họ có chuyện quan trọng cần bàn. Tuy nhiên, bọn họ chẳng liên quan gì đến Trí Mân nên cậu chẳng hề bận tâm đến họ.

Đợi Hiệu Tích ngồi xuống, đồ ăn nhanh chóng được dọn lên bàn. Từ đồ ăn Trung Quốc đến đồ Tây từ từ lấp đầy bàn ăn, trong đó có nhiều món là mỹ vị của Trung Hoa.

Trí Mân nhìn các đĩa tôm hùm, cua thiên hoàng, xương tỳ bà...Cậu bất giác nuốt nước bọt. Trí Mân tạm gác sự đau đớn và vết thương trên ngực sang một bên. Hai tay cậu rối cả lên, cầm đũa mà không biết gắp món nào trước món nào sau. Thời gian cậu bị thương, ngày nào cũng chỉ có những món nhạt như canh hay cháo. Cuối cùng, hôm nay cậu cũng được ăn thỏa thích rồi.

Trí Mân vừa định gắp một con tôm, đôi đũa của cậu đột ngột bị chặn lại. Trí Mân quay sang trừng mắt với Hiệu Tích : "Làm gì vậy? Anh không phải đưa tôi đến đây để ăn cơm sao?"

Hiệu Tích im lặng nhìn Trí Mân bằng ánh mắt băng giá. Trí Mân chột dạ. Sao vậy nhỉ? lẽ nào hắn đưa cậu đến đây ngồi nhìn hắn ăn cơm? Chưa kịp mở miệng thắc mắc, nhà bếp đưa khay thức ăn đến trước mặt Trí Mân. Nào là tổ yến, cháo trắng, mấy món rau, toàn những thứ cậu phải nuốt mấy ngày nay. Trí Mân thấy liền sa sầm mặt.

"Đồ ăn của cậu". Hiệu Tích mở miệng, không thèm để ý đến vẻ mặt kháng nghị của Trí Mân. Trịnh cúi đầu nhìn bát tổ yến, nghiến răng kèn kẹt.

Đám Nam Tuấn ngồi đối diện thấy Hiệu Tích động đũa cũng bắt đầu gắp thức ăn. Nam Tuấn vừa ăn vừa cung kính: "Lão đại! Đồ địa chấn ngày hôm đó Thành Long đã điều tra ra rồi. Tư liệu Thành Long gửi đến cho biết, đó là sản phẩm Lam Bang mới nghiên cứu ra, hiện vẫn ở giai đoạn bí mật, chưa công bố ra thị trường. Nó có sức công phá cực lớn trong một phạm vi nhất định".

Hiệu Tích nghe xong không có bất cứ biểu hiện nào, giống như hắn đã biết từ trước. Chính Quốc nhăn mặt: "Hóa ra là Lam Bang giở trò ở đằng sau. Tôi biết ngay mà, giới ma túy ở Đông Nam Á dù có bất mãn đi chăng nữa cũng không có năng lực uy hiếp Trịnh Gia. Lũ Lam Bang gớm thật, chiêu mượn dao giết người này khá hiểm độc".

Hiệu Tích gật đầu: "Chúng ta nên sớm đoán ra mới phải. Mấy thứ vũ khí tiên tiến chúng ta còn chưa có, Đông Nam Á làm sao có được? Xem ra trong vụ này, Lam Bang bị chúng ta chọc vào chỗ đau rồi".

"Không phải sao? Lam Bang tuy buôn bán vũ khí, nhưng ma túy chúng cũng không chừa. Lão đại chiếm cứ Đông Nam Á, khiến nguồn hàng giảm đi 30%. Đây là một tổn thất lớn đối với Lam Bang. Mọi người chắc cũng biết nguồn cung cấp ma túy chủ yếu của Lam Bang chính là Đông Nam Á". Thạc Trân vừa uống một hớp rượu vừa từ tốn mở miệng, gương mặt anh ta vẫn tươi cười rạng rỡ.

Trí Mân thờ ơ nghe đám đàn ông nói chuyện, toàn đề tài vũ khí và ma túy, không phải hứng thú của cậu. Liếc thấy Hiệu Tích không chú ý đến mình, Trí Mân liền giơ đôi đũa về đĩa thịt nướng gần chỗ cậu nhất.

"Ăn đồ của cậu đi". Một giọng nói đanh thép vang lên. Đôi đũa của Trí Mân dừng lại trong không trung. Cậu ngẩng đầu nhìn Hiệu Tích, thấy ánh mắt của hắn có chút mất kiên nhẫn.

"Tôi đã khỏi rồi, tôi không ăn mấy thứ này nữa. Tôi muốn đồ trước mặt anh". Bày đồ ăn ngon trước mặt mà không cho Trí Mân động đến, khác nào muốn lấy mạng cậu. Trí Mân lập tức trở mặt, chẳng cần biết ai là chủ nhân, ai là đầy tớ.

Thấy Trí Mân trừng mắt nhìn mình mà không ngoan ngoãn như mọi ngày, Hiệu Tích gật đầu, cất giọng lạnh lùng:" Rất tốt. Cậu đã khỏe hẳn thì đi lái xe cho Công Định".

Trí Mân lập tức đảo mắt về phía người đàn ông được gọi là Công Định. Cậu bị giáng chức rồi, từ làm đầy tớ của Tề Mặc xuống làm lái xe của Công Định. Như thế có nghĩa là, cậu không còn cơ hội tiếp cận Hiệu Tích, không thể tìm ra tung tích của Thanh Vĩ.

Trí Mân còn đang tập trung suy nghĩ, giọng nói lạnh lẽo của Hiệu Tích tiếp tục vang lên: "Tốt lắm. Những ngày này tôi cần đi tới mấy chỗ nhiều đạn bom nguy hiểm. Tôi đúng là đang cần một tài xế có kỹ thuật giỏi, để có thể thoát khỏi vòng vây".

Nghe vậy, Trí Mân lập tức ôm ngực, nhìn Hiệu Tích bằng ánh mắt đau khổ: "Tôi vẫn chưa khỏi, ngực đau quá". Thạc Trân và Chính Quốc ngồi đối diện bật cười thành tiếng, Nam Tuấn vốn trầm tĩnh cũng cười cười nhìn Trí Mân.

Hiệu Tích đảo mắt qua người Trí Mân rồi nhìn xuống khay thức ăn trước mặt cậu. Trí Mân tỏ ra ngoan ngoãn: "Tôi ăn đồ này thì hơn". Vừa nói, cậu vừa miễn cưỡng đưa thức ăn bổ dưỡng vào miệng. Vì miếng ăn mà phải ra chiến trường, tất nhiên là cậu sẽ chọn cách nhẫn nhịn. Vì cái miệng mà bị thương thì có thể suy tính lại, chứ vì cái miệng mất mạng thì khỏi cần nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro