Chương 56 : Đồng Minh Hoành Tráng (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ trưởng nói xong, Cục trưởng cục An ninh lập tức tiếp lời: "Chúng tôi sẽ hỗ trợ tối đa cho các anh. Có điều, nhân cuộc truy đuổi lô hàng lần này, mong hai vị lão đại tiêu diệt gọn đối phương".

Hiệu Tích nói lãnh đạm: "Nếu đối phương chỉ là người mua vũ khí, chúng tôi sẽ không đắc tội họ. Dù là người khác hay bản thân tôi, tôi chỉ là nhà buôn vũ khí, chỉ biết chuyện buôn bán, tuyệt đối không can thiệp vào công việc nội bộ của đất nước các ngài. Chuyện nội chính của các ngài, các ngài hãy tự giải quyết".

Cục trưởng cục An ninh cau mày. Ông bộ trưởng ngồi bên cạnh liền đặt tay lên vai Cục trưởng, nói với Hiệu Tích : "Chúng tôi hiểu. Việc nội bộ của chúng tôi, chúng tôi sẽ tự xử lý. Đúng rồi, Trịnh lão đại, cuối năm chúng tôi định mua một lô hàng của anh. Anh cũng biết thế giới này phát triển rất nhanh, có một số thứ không theo kịp thời đại thì không được đâu. Trịnh lão đại thấy thế nào?"

Hiệu Tích gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi có thể giảm giá 20% cho các ngài. Còn những việc khác các ngài tự xem xét, tôi sẽ không hỏi nhiều".

Hai vị quan chức nghe xong lộ vẻ vui mừng rõ rệt. Hiệu Tích nói sẽ giảm 20% cho bọn họ, coi như đáp lại việc họ giúp đỡ lần này. Còn về khoản tiền chênh lệch không phải là nhỏ, họ muốn nuốt hết hay làm gì, hắn sẽ không can thiệp. Nghe qua cũng có thể thấy, hai vị quan chức được hưởng lợi lớn từ vụ mua bán.

"Chúng tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho các anh". Ông bộ trưởng và Cục trưởng liền đứng dậy, cười nói vui vẻ.

Hiệu Tích gật đầu thay câu trả lời. Thái Hanh mỉm cười chào tạm biệt: "Hai vị đi nhé". Hai vị quan chức cao cấp nhanh chóng đi ra cửa và khuất dạng trong chốc lát.

"Lợi hại thật. Các anh rốt cuộc định làm gì? Đối phương không phải kẻ tầm thường". Trí Mân bước lại gần Hiệu Tích và Thái Hanh, gương mặt cậu vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc.

Con đường đặc biệt là thứ gì? Qua lời nói mang đầy hàm nghĩa của hai người đàn ông được gọi là Bộ trưởng và Cục trưởng đó, con đường đặc biệt này không phải là chuyện nhỏ. Lại còn quân bị nữa chứ, Hiệu Tích không đưa quân bị sang bên này, họ tự nguyện cung cấp cho hắn. Không hiểu Hiệu Tích và Thái Hanh định làm gì? Chỉ là việc tìm lại một lô vũ khí, có cần thiết phải chuẩn bị như sắp đi tiêu diệt cả một đất nước thế kia không?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và ngờ vực của Trí Mân, Thái Hanh bất giác tựa người vào thành ghế sofa, môi nhấp một ngụm rượu vang: "Truy đuổi vũ khí, lẽ nào cậu không biết sao?"

Trí Mân lườm Thái Hanh, khiến anh ta bật cười ha hả: "Đối phương quả thực không phải nhân vật tầm thường. Một người là Bộ trưởng Bộ quốc phòng, một người là Cục trưởng Cục an ninh quốc gia. Trong khi đó, kẻ có khả năng mua lô vũ khí trị giá 40 tỷ đô la cũng tuyệt đối không phải thế lực nhỏ. Thời gian đối với chúng tôi vô cùng cấp bách, không thể bố trí lực lượng trong một khoảng thời gian ngắn. Vì vậy, chúng tôi cần mượn thế lực của bọn họ. Nếu biết Tề đem cả một chiến hạm từ châu Âu sang bên này, e rằng không chỉ có đất nước này mà cả thế giới kinh động ấy chứ".

Trí Mân nghe Thái Hanh nói chuyện thản nhiên, còn Hiệu Tích và Nam Tuấn vẫn vô cảm như thường lệ, cậu bất giác than thầm. Không thể tưởng tượng nổi thế lực của Hiệu Tích lớn đến mức nào. Quan hệ với loại người như hắn, Trí Mân thấy mình gần phát điên.

Hiệu Tích đưa mắt nhìn Trí Mân, thấy gương mặt để lộ cảm xúc phức tạp, hắn cất giọng lạnh lùng: "Thu dọn đồ. Ngày mai người của Thái Hanh sẽ đưa cô đi Hắc lao".

Trí Mân toát mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói đều đều không cao không thấp của Hiệu Tích. Cậu quay sang đối mặt hắn: "Không chú ý là lỗi của tôi. Phạt tôi đi Hắc lao thì hơi quá. Dù sao tôi cũng có công lấy được con chíp. Trịnh lão đại, anh sẽ thưởng gì cho tôi. Theo tôi được biết, Trịnh lão đại là người thưởng phạt công minh".

Gương mặt Hiệu Tích càng băng giá hơn. Thái Hanh và Nam Tuấn ở bên cạnh đều tập trung bốn con mắt về phía Hiệu Tích và Trí Mân với vẻ vô cùng hứng thú. Hiệu Tích cau mày hỏi Trí Mân : "Cậu muốn thưởng gì?"

Trí Mân tiến lên một bước, càng sát gần Hiệu Tích: "Tôi không đi Hắc lao, đây phần thưởng tôi muốn".

Nghe Trí Mân nói vậy, Hiệu Tích từ từ tựa ra ghế sau, chậm rãi nhả từng từ một: "Cậu to gan thật".

"Tôi chưa từng nói tôi gan nhỏ bao giờ". Trí Mân tỏ ra không nhượng bộ. Mặc dù Thạc Trân nói Hiệu Tích chỉ có ý dạy bảo cậu nhưng con người hắn vô cùng đáng sợ, hắn sẽ ném cậu đi hắc lao thật sự cũng không biết chừng. Một khi vào chốn hắc lao, dù Trí Mân không mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ trầy da tróc vẩy. Không còn cách nào khác, cậu phải mạnh dạn tranh thủ giành lấy lợi ích của mình.

Thấy Trí Mân trừng trừng với mình, ánh mắt không hề lộ một tia sợ hãi, Hiệu Tích cất giọng lạnh lùng: "Hôm nay tôi sẽ bỏ qua, không thưởng cũng không phạt cậu. Nhưng nếu cậu còn để tôi một lần nữa nghe ba từ đó, cậu cũng không cần đi Hắc lao báo danh, tôi sẽ trực tiếp cho cậu thấy, cậu không chú ý sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào".

Trí Mân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Thái Hanh cười vui vẻ: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Trịnh bỏ qua cho người khác. Cậu trai nhỏ, hãy cố lên. Tôi thật sự muốn biết sau này Trịnh còn thay đổi như thế nào. Trịnh bắt đầu biết quan tâm đến người khác, đúng là chuyện hiếm có".

"Thái Hanh, anh ngứa da rồi phải không?". Hiệu Tích cất giọng lạnh lùng, không chứa sự phẫn nộ hay chỉ trích nhưng khiến người nghe có thể cảm thấy thái độ không hài lòng của hắn.

"Đi thôi". Hiệu Tích đứng dậy, một tay ôm eo Trí Mân đưa cậu bước đi. Trí Mân liếc nhìn người bên cạnh, không nói một lời nào ngoan ngoãn đi theo hắn. Lúc này, tốt nhất không nên làm trái ý Hiệu Tích, dù Trí Mân không muốn rời khỏi đây một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro