Chương 60 : Đối Mặt Với Nguy Hiểm (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vị trí cụ thể của cậu?" Giọng nói Hiệu Tích vọng ra từ chiếc hoa tai, mang âm hưởng uy nghiêm và lạnh lùng không thay đổi.

Nghe thấy tiếng Hiệu Tích, Trí Mân thở phào nhẹ nhõm. Cậu trả lời nhanh như máy: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết đang ở trong một khoang tàu. Nơi này có rất nhiều container. Bên trong toàn là thuốc nổ thuộc tính kim loại. Cửa ra vào đã bị đóng kín. Tôi không thể ra ngoài. Anh hãy nhanh lên, không còn bao nhiêu thời gian nữa".

Trong phòng thuyền trưởng, Hiệu Tích vẫn đang kết nối thông tin với tất cả mọi người. Sắc mặt hắn vô cùng nặng nề.

Ở đầu kia, Thái Hanh nghiến răng: "Thuốc nổ thuộc tính kim loại? Chúng tính làm gì?"

"Lão đại, chúng ta mau đi thôi". Nam Tuấn và Thạc Trân vừa điều khiển chiếc tàu ngầm nổi lên trên vừa thúc giục Hiệu Tích. Bên ngoài cửa sổ trước mắt Hiệu Tích, chiếc tàu ngầm nửa nổi nửa chìm trên mặt nước. Nắp tàu mở ra, Nam Tuấn từ dưới nhô người lên khỏi tàu.

Thần sắc Hiệu Tích vô cùng lạnh lẽo, mắt hắn tràn ngập sát khí. Hắn không bận tâm đến chiếc tàu ngầm bên ngoài, lên tiếng ra lệnh Thành Long: "Dò tìm vị trí của cậu ta, nhanh lên".

Thành Long và Thạc Trân cuống cuồng dò tìm sóng của Trí Mân. Thạc Trân vừa điều khiển bàn phím vừa sốt ruột nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức. Lão đại, lão đại mau xuống tàu trước đi. Thuốc nổ thuộc tính kim loại không phải thứ đồ chơi đâu".

Thái Hanh cũng hét lớn: "Trịnh, mau rời khỏi nơi đó...".

"Nhanh lên". Tiếng nạt nộ của Hiệu Tích cắt đứt tiếng thúc giục của tất cả mọi người. Hiệu Tích nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay, đồng hồ xuất hiện hình ảnh vị trí của Trí Mân do Thạc Trân gửi đến. Đưa mắt nhìn thời gian còn lại, Hiệu Tích vừa sải bước dài ra khỏi phòng thuyền trưởng vừa lên tiếng: "Nam Tuấn ở lại. Thái Hanh lái tàu tránh đi xa. Tất cả mọi người rời khỏi đây".

Gương mặt Thái Hanh trên màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng sau đó anh ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Thái Hanh đấm mạnh tay lên bàn điều khiển, cất giọng lạnh lùng: "Rút lui".

"Không, lão đại còn...". Chính Quốc không biết từ đâu chạy đến giữ chặt cần khiều khiển, cự tuyệt quyết định của Thái Hanh.

Thái Hanh không thèm nhìn Chính Quốc, gương mặt hắn như bị đóng băng: "Rút lui, anh ấy là Hiệu Tích. Lời của anh ấy là mệnh lệnh".

Chỉ vài từ ngắn gọn nhưng lại khiến Chính Quốc trầm tĩnh hẳn. Chính Quốc nghiến răng kéo cần điều khiển, chiếc quân hạm lập tức rẽ sóng phóng như bay về phía sau. Thái Hanh nói đúng, lão đại là Hiệu Tích, là thủ lĩnh của bọn họ. Lão đại tất nhiên có biện pháp an toàn mới đưa ra mệnh lệnh đó. Anh ta không cần lo lắng đến sự an toàn của lão đại. Lão đại là Hiệu Tích, hai từ này có thể đại diện mọi thứ.

Con tàu chở Chính Quốc và Thái Hanh đi xa. Ở bên này, con tàu ngầm có Nam Tuấn và Thạc Trân đậu sát con tàu lớn. Những người còn lại trên tàu lớn tụ tập một chỗ, lần lượt xuống tàu ngầm. Nam Tuấn và Thạc Trân không nói một lời nào, gấp rút tiến hành công tác chuẩn bị. Lời nói của Hiệu Tích là mệnh lệnh tuyệt đối. Dù phải đối mặt với cái chết, bọn họ cũng không được phép run sợ.

Lúc này, Trí Mân vẫn bị nhốt trong khoang tàu. Nghe nội dung cuộc trao đổi giữa Hiệu Tích và những người khác, lại nghe giọng nói suốt ruột của bọn họ và mệnh lệnh lạnh lùng của Hiệu Tích, mồ hôi trên trán Trí Mân càng túa ra. Tay cậu vẫn không ngừng dùng sợi dây nhỏ đâm vào cánh cửa bằng sắt dày.

Thời gian chỉ còn lại chưa đến một phút. Nghe tiếng tích tắc ở phía sau, Trí Mân có cảm giác tức thở. Nhịp tim đập của cậu dần dần đồng bộ cùng tiếng tích tắc. Tay cậu run lẩy bẩy, hai chân cậu mềm nhũn.

Năm mươi giây, thời gian chầm chậm trôi đi. Trí Mân không muốn nhìn đồng hồ nhưng cậu không thể kìm chế nổi bản thân, chốc chốc lại cúi xuống xem. Càng đếm ngược thời gian, tim Trí Mân càng đập nhanh hơn.

"Sợ gì chứ?". Một giọng nói bá đạo truyền đến, Trí Mân mím môi trả lời: "Tôi biết rồi".

"Lùi lại phía sau, cách cửa khoảng mười mét".

Nghe Hiệu Tích nói vậy, Trí Mân chạy vội về phía sau. Vừa lui lại, cậu vừa phân tích tình hình. Ở góc trái cánh cửa là nơi cậu dùng dây kim loại đâm vào, chỗ đó chắc chắn yếu và dễ công phá hơn nơi khác. Trí Mân lập tức báo cáo tình hình với Hiệu Tích. Ở vào hoàn cảnh nguy cấp này, sự sống chết chỉ tính bằng giây, tiết kiệm một giây là có thêm hy vọng sống sót, lãng phí một giây có thể đối mặt với tử vong.

Còn lại bốn mươi giây. Tiếng tích tắc vẫn vang lên đều đều, đại diện tử môn quan sắp đến gần. Trí Mân trốn ở đằng sau chiếc container đầu tiên, hai tay cuộn chặt nắm đấm.

"Nằm xuống", lại là giọng nói của Hiệu Tích. Trí Mân không kịp suy nghĩ lập tức nằm úp mặt xuống đấy. Cùng lúc đó, tiếng nổ lớn phát ra từ cửa sắt. Trong chốc lát, những mảnh sắt vụn bay tứ tung, bay cả về phía đống container ở bên trong.

Sau vụ nổ, Trí Mân chỉ bất động trong một giây. Không đợi lệnh của Hiệu Tích, cậu nhổm dậy và lao người về phía cửa sắt đang cháy dở.

Góc trái cửa sắt bị Hiệu Tích phá hủy thành một lỗ hổng, không lớn nhưng đủ một người chui lọt. Lúc này, chỗ cửa sắt bị phá hủy vẫn đang cháy đỏ. Trí Mân không hề bận tâm, cậu liền thò đầu ra ngoài.

Hiệu Tích ôm chặt người Trí Mân, lập tức chạy thật nhanh về phía trước. Trí Mân bị Hiệu Tích giữ chặt cổ, bị hắn kéo đi nhanh như bay. Tuy nhiên, cậu không để ý nhiều mà chỉ lên tiếng nhắc nhở: "Còn hai mươi giây".
Hiệu Tích không đáp lời Trí Mân, cất giọng lạnh lùng: "Chuẩn bị".

"Vâng ạ". Nam Tuấn và Thạc Trân đồng thời lên tiếng. Trên mặt biển, chiếc tàu ngầm bắt đầu từ từ chìm xuống nước. Nam Tuấn đứng trên nóc tàu ngầm chăm chú nhìn về hướng có Hiệu Tích và Trí Mân, trong đầu nhẩm tính thời gian còn lại

Bên dưới tàu ngầm, Thạc Trân tiến hành các thao tác, kéo cần điều khiển, hạ mức nước, đóng cửa thông gió, tăng cần tốc độ. Tất cả những người trong tầu ngầm đều ngồi im trên vị trí của mình, sắc mặt trầm ổn như tượng điêu khắc.

Lúc này ở trên con tàu lớn, Hiệu Tích và Trí Mân cũng nhanh chóng lao gần đến chiếc tàu ngầm. Theo từng bước chân của Hiệu Tích, tàu ngầm từ từ chìm xuống mặt nước.

Còn lại mười lăm giây. Với một tốc độ và một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, Hiệu Tích lao đến sát thành tàu, ném cả người Trí Mân về phía Nam Tuấn đang chờ đợi trên nóc tàu ngầm. Nam Tuấn liền giơ tay đỡ Trí Mân, đồng thời tụt ngay xuống dưới tàu ngầm để nhường lại chỗ cho Hiệu Tích.

Hiệu Tích không nói một lời, bay người qua thành tàu lớn nhảy xuống nóc tàu ngầm. Sau đó, hắn vừa tụt xuống vừa giơ tay kéo nắp đậy và đóng thật mạnh. Cùng lúc đó, toàn bộ chiếc tàu ngầm chìm xuống dưới nước. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một giây.

Nam Tuấn vừa ôm Trí Mân rơi xuống khoang tàu, lập tức có người kéo họ sang một bên để nhường lại chỗ cho Hiệu Tích. Trí Mân chân chưa kịp chạm xuống đất miệng đã hét lớn: "Mau lái tàu đi, bọn chúng không chỉ làm nổ một con tàu, nhanh lên".

Trong phòng thuyền trưởng, Thạc Trân đã khởi động con tàu. Cần gạt đưa xuống, tốc độ lập tức tăng vọt, chiếc tàu ngầm phóng như bay dưới đáy biển.

Ba giây, hai giây, một giây, bùng. Trí Mân không nghe thấy bất cứ tiếng nổ nào. Nhưng thông qua kính trên tàu ngầm, sóng biển từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn xô tới. Một áp lực cực lớn như bị núi Thái sơn đè nặng lên con tàu.

Chưa bao giờ dưới đáy biển xuất hiện thủy áp lớn đến như vậy. Bọt nước kịch liệt tấn công chiếc tàu ngầm như đạn pháo. Thủy áp có sức nặng ngàn tấn, vạn tấn bao trùm. Dường như không một lực lượng nào có thể kháng cự sức mạnh đó.

Chiếc tàu ngầm hiện đại mặc dù tăng tốc đến mức tối đa nhưng chỉ trong giây lát, thân tàu không ngừng lắc lư, các bộ phận trên tàu phát ra tiếng lục cục. Dưới áp lực của sức nước cực lớn, cửa kính dùng để nhìn ra bên ngoài ở thân tàu rạn nứt, nước biển lập tức tràn vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro