Chương 64 : Đụng Độ Trên Không Trung (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thông báo cho người của anh chuẩn bị đón hàng ở bên giới". Thái Hanh chưa lên tiếng, Hiệu Tích cất giọng trầm trầm.

Thái Hanh quay sang chăm chú nhìn Hiệu Tích ; "Bây giờ chẳng nhận được một tin tức nào, Feiyusi cũng không có cử động bất thường. Vậy thì...".

Sắc mặt Hiệu Tích không thay đổi: "Để đưa hàng vào một nơi bốn bề là biển cả như đất nước này, ngoài đường biển ra chỉ có đường hàng không. Hãy giám sát chặt chẽ các tuyến bay. Bọn chúng chỉ có thể đi theo con đường đó".

Thái Hanh bất chợt vỗ đùi đánh đét một tiếng rồi đứng dậy: "Tôi hồ đồ mất rồi. Chuyện rõ như ban ngày tôi còn ngồi đợi tin làm gì chứ. Chúng ta chỉ cần lưu ý điểm này là xong".

Vận chuyển một lô hàng lớn tới Austrailia ngoài đường biển và hàng không, đường bộ không có tác dụng. Đã được chứng thực sức mạnh của Hiệu Tích trên biển, Feiyusi chắc cũng biết rõ, vận chuyển bằng đường thủy chẳng khác nào tự tay dâng hàng cho Hiệu Tích. Vì vậy, bà ta chỉ có thể chọn đường hàng không.

Thấy Thái Hanh đã hiểu ý, Hiệu Tích ôm Trí Mân đang ngủ say sưa đứng dậy: "Phát huy mọi thế lực của anh, mở một đường bay tới Trung Đông. Dù sao chúng ta cùng cần giao hàng tới Trung Đông theo đúng kế hoạch".

Nghe Hiệu Tích nói vậy, mọi sự do dự và lo lắng biến mất khỏi đầu óc Thái Hanh. Anh ta nhăn nhó: "Trịnh, anh chỉ làm khó người khác. Làm sao có thể tạo ra một đường bay riêng ở đất nước này. Mượn đường bay ư? Oh my god, tôi đâu có tài giỏi đến mức đó".

Hiệu Tích bế Trí Mân đi ra ngoài, cất giọng lạnh lùng: "Đó là việc của anh".

Nam Tuấn, Thạc Trân và Chính Quốc đi sau Hiệu Tích quay sang nhìn Thái Hanh bằng ánh mắt thương hại. Tình hình bên Trung Đông rất phức tạp, mở đường bay qua bên đó không phải là chuyện đơn giản. Đây chính là cái giá đắc tội Hiệu Tích.

Thấy Nam Tuấn và Chính Quốc đi theo Hiệu Tích ra ngoài, Thạc Trân an ủi Thái Hanh : "Kim lão đại, khi nào về hãy đào tạo lại đám thuộc hạ của anh. Nếu chuyện đưa nhầm người đi lại xảy ra một lần nữa, lão đại của chúng tôi có khả năng sẽ càng gây khó dễ cho anh hơn". Thạc Trân vừa nói vừa đi nhanh ra ngoài.

Thái Hanh cười gượng sờ lên mũi. Ai bảo cậu Trí Mân đó chạy đến ngồi cùng đám thuộc hạ của anh ta, hơn nữa có phải anh ta ra lệnh đưa Trí Mân đi đâu. Sao Hiệu Tích có thể trút giận lên đầu anh ta. Thái Hanh lắc đầu, hít một hơi sâu, cố áp chế suy nghĩ khác trong lòng. Vụ này mà không nghĩ cách giải quyết êm đẹp, hủy hoại thanh danh Trịnh gia. Không cần Hiệu Tích cầm dao truy sát anh ta, anh ta sẽ tự nhảy xuống Thái Bình Dương trước.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối. Feiyusi vẫn không có bất cứ động tĩnh nào. Bà ta giống như đến Australia để du lịch chứ không phải tiến hành giao dịch. Có điều, động thái của Feiyusi phải là chuyện quan trọng nhất đối với Hiệu Tích và Thái Hanh lúc này. Một khi không thể đoạt lại lô hàng sớm hơn thì cứ ngồi đợi, thời khắc cuối cùng kiểu gì cũng tới, tảng băng dưới mặt nước thế nào cũng nổi lên. Lại có sự trợ giúp toàn diện của Bộ quốc phòng, Hiệu Tích và Thái Hanh không lo không tìm ra lô hàng.

"Lão đại, Thành Long đến rồi ạ". Năm giờ sáng sớm, Thành Long đặt chân đến Australia, mang theo huyết thanh mới sáng chế.

Hiệu Tích ôm Trí Mân ngồi trên ghế sofa, mở mắt nhìn Thành Long đang cung kính trước mặt. Thành Long có khí chất nho nhã, ngoài gương mặt lãnh đạm ra, anh ta hoàn toàn không giống một nhân vật nổi tiếng trong giới hắc đạo.

"Lão đại, huyết thanh đây ạ". Thành Long hơi cau mày nhìn Trí Mân ngủ say trong lòng Hiệu Tích. Hai tay anh ta cung kín đưa lọ thuốc cho Hiệu Tích.

Hiệu Tích gật đầu: "Giao cho Thạc Trân ". Thạc Trân tiến lại gần nhận lọ huyết thanh.

Thành Long vẫn không rời mắt khỏi Trí Mân : "Lão đại, cậu ấy là..."

"Trịnh, mục tiêu xuất hiện rồi". Thành Long chưa nói hết câu, hệ thống liên lạc có tiếng Thái Hanh vọng đến.

"Mười hai chiếc máy bay chở hàng và sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ. Chúng bay đến đây từ hướng Tây Nam qua Thái Bình Dương". Giọng nói Thái Hanh không che dấu sự phấn khích pha trộn cảm giác tanh máu.

Hiệu Tích liền đứng dậy: "Đi thôi". Thạc Trân và Nam Tuấn đứng bên cạnh Hiệu Tích không nói một lời, lập tức cùng hắn đi ra ngoài.

Trên bãi cỏ có vài chiếc máy bay nhỏ ngụy trang thành máy bay quân dụng cất cánh bay về phía Thái Bình Dương.

Lúc này, trời bắt đầu sáng nhưng vẫn mặt trời vẫn chưa ló dạng. Trên nền trời xanh biếc chỉ có vệt sáng lúc tỏ lúc mờ.

Theo dõi hình ảnh xuất hiện trên rada, Hiệu Tích cau mày. Mười hai chiếc máy bay vận tải chắc là chở toàn bộ lô vũ khí. Sáu chiếc máy bay loại hình nhỏ bên cạnh, người khác không biết chứ hắn biết rõ, đó là máy bay chiến đấu thuộc lô hàng hắn bán đi Trung Đông. Mặc dù máy bay đã được ngụy trang nhưng vẫn không thể lọt qua cặp mắt hắn.

"Đó là máy bay chiến đấu loại hình mới nhất". Thành Long lên tiếng, anh ta phụ trách lái chiếc máy bay có Hiệu Tích. Đây là lô hàng mới nhất do tổ nghiên cứu của anh ta phát minh. Anh ta biết rõ tính năng của chúng, đều là loại tiên tiến nhất.

Bùm, không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn, một quả cầu lửa khổng lổ bay xuống dưới, tóe ra vô số tia lửa như trận mưa hoa.

Hiệu Tích sa sầm mặt khi chứng kiến cảnh đó. Chiếc máy bay vừa bị nổ tung là một máy bay quân dụng ngụy trang trong đội của hắn bám theo từ một hướng khác. Vừa rồi nếu hắn không nhìn nhầm, chiếc máy bay đó tiến lên phía trước, lọt vào đúng tầm bắn của máy bay chiến đấu. Nó trở thành quả cầu lửa trong phút chốc.

Đang ngủ say trong lòng Hiệu Tích, Trí Mân bị giật mình tỉnh giấ bởi tiếng nổ lớn. Cậu ngồi thẳng người, ngoái đầu ngó bốn xung quanh.

"Trịnh, đây là loại máy bay chiến đấu gì mà bắn xa thế?" Thái Hanh đang phụ trách chỉ huy ở một chiếc máy bay khác hỏi qua hệ thống liên lạc. Gương mặt của Thái Hanh trên màn hình lộ vẻ kinh ngạc. Anh ta biết lô hàng của Hiệu Tích lần này có cả máy bay chiến đấu, nhưng anh ta không thể ngờ uy lực của nó lớn đến vậy, chưa đầy một phút đã tiêu diệt gọn đối phương.

"Loại hình mới nhất. Tốt nhất anh nên tránh xa một chút". Hiệu Tích nói lạnh lùng, mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình rada.

Trong lòng Hiệu Tích, đến lúc này Trí Mân mới có phản ứng. Nhìn qua cửa kính thấy quả cầu lửa biến mất ở bên dưới, Trí Mân bất giác rùng mình. Trong lòng cậu cảm thấy vô cùng kinh hãi. Vừa mới thoát khỏi cuộc chiến trên biển, bây giờ lại đọ sức trên không trung với máy bay chiến đấu.

Từ trước đến nay, trong quan niệm của cậu, nhà sản xuất vũ khí cùng lắm là sản xuất ra súng ống, đạn pháo. Hôm qua nghe nói Hiệu Tích sản xuất chiến hạm gì đó, hôm nay lại là máy bay chiến đấu. Thật không thể tin nổi, lẽ nào đây mới là bộ mặt thật của nhà sản xuất vũ khí quốc tế.

"Lão đại, đối phương yêu cầu nói chuyện". Thành Long đột nhiên nói chen vào. Thấy tín hiệu kết nối nhấp nháy trên màn hình, Hiệu Tích lên tiếng: "Nối máy". Cùng lúc đó, Thái Hanh cũng ra hiệu Chính Quốc đang lái máy bay của anh ta cũng kết nối thông tin để ba bên có thể đối thoại.

Vài giây sau, trên màn hình đột ngột xuất hiện gương mặt của Feiyusi. Hiệu Tích lạnh lùng ngồi tựa vào ghế đằng sau, tay hắn vô ý thức vuốt tóc Trí Mân. Trí Mân mặc kệ hành động như đối xử với thú cưng của Hiệu Tích, cậu nép vào lòng hắn, mở to mắt theo dõi cuộc hội đàm ba bên.

Thấy Hiệu Tích và Thái Hanh cùng xuất hiện trên màn hình hiển thị, Feiyusi sững người trong giây lát rồi đột nhiên cười lớn: "Hóa ra là Trịnh lão đại và con trai yêu quý của tôi. Thảo nào có người tự nhiên cản đường tôi. Tôi đã nói mà, không biết ai to gan dám bao vây tôi, không ngờ lại là các anh".

Thái Hanh cười nhạt: "Sao hả? Bà tưởng chúng tôi chết rồi? Thật đáng tiếc, thủ đoạn của bà không thể lấy mạng chúng tôi. Thảo nào bà dám ngông nghênh xuất hiện công khai. Đúng là chẳng có đầu óc gì cả".

Feiyusi mỉm cười, tao nhã dựa vào thành ghế. Bà ta cười nói: "Số con trai yêu quý của tôi cũng lớn thật đấy. Tốn nhiều công sức như vậy mà anh vẫn thoát khỏi. Anh khiến mẹ anh hao tổn tâm trí quá, đúng là chẳng hiếu thuận gì cả".

Thái Hanh vừa định tiếp lời, Hiệu Tích giơ tay ngăn Thái Hanh. Hắn đưa mắt nhìn Feiyusi, cất giọng lạnh lẽo: "Bà muốn giết tôi? Feiyusi, bà to gan thật"

Thấy Hiệu Tích mở miệng, Feiyusi mỉm cười lắc đầu: "No, no. Làm sao tôi dám động đến Trịnh lão đại. Tôi chỉ nhắm vào con trai yêu quý của tôi thôi. Trịnh lão đại đừng hiểu nhầm. Feiyusi tôi không có gan đó".

Hiệu Tích lên tiếng hỏi lại: "Vậy sao?"

"Tất nhiên rồi". Feiyusi vội đáp: "Nhưng nếu Trịnh lão đại xuất đầu lộ diện giúp con trai yêu quý của tôi. Đến lúc đó nếu bị ngộ thương, Trịnh lão đại cũng không thể đổ tội cho tôi".

Thấy bộ dạng của Feiyusi như không thèm để ý đến tình thế trước mắt, Hiệu Tích hắng giọng: "Tôi không có thời gian nhiều lời với bà. Bà sẽ tự trả lại lô hàng cho tôi, hay là tôi phải đích thân ra tay đoạt lại?".

Feiyusi nghe xong nhìn thẳng vào Hiệu Tích : "Trịnh lão đại thẳng thắn thật. Được thôi, anh đã nói trắng ra như vậy, tôi cũng không còn gì để bàn. Nếu anh có bản lĩnh thì hãy qua đây lấy đi". Vừa nói bà ta vừa nhếch mép, gương mặt lộ vẻ cao ngạo và miệt thị.

Thần sắc Thái Hanh đột nhiên lạnh lùng đến mức đáng sợ. Anh ta nói chậm rãi từng từ một: "Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo".

Nụ cười trên môi Feiyusi càng rộng hơn, bà ta nhìn Thái Hanh : "Không cần khách sáo. Thật ra tôi cũng muốn xem các anh có bản lĩnh gì để đoạt lại lô hàng". Nói xong, Feiyusi liền cắt đứt liên lạc với Hiệu Tích và Thái Hanh.

"Trịnh, anh yểm hộ tôi". Thái Hanh nghiến răng nói với Hiệu Tích, sắc mặt anh ta đầy nộ khí.

Hiệu Tích liền lên tiếng: "Khoan đã".

"Trịnh?", Thái Hanh cau mày nhìn Hiệu Tích.

Hiệu Tích chăm chú theo dõi tuyến bay và đội hình của Feiyusi. Thành Long mở miệng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Kim lão đại. Thứ đáng giá nhất của lô hàng này là mấy chiếc máy bay chiến đấu. Đây là loại hiện đại nhất trên thế giới hiện nay. Máy bay chúng ta đang lái không thể sánh bằng sáu chiếc đó. Bất kể về tốc độ, tầm bắn hay độ chuẩn xác, chúng ta đều không bằng họ. Mạo hiểm xông lên sẽ bị họ tiêu diệt ngay".

Thái Hanh nghe xong trầm ngâm, chăm chú nhìn lên màn hình rada. Hiệu Tích cũng không lên tiếng. Vì người mua lô hàng lần này ở Trung Đông, họ lại đặt mua trang thiết bị tiên tiến nhất trên thế giới. Do đó lô hàng rơi vào tay bất cứ kẻ nào khác cũng là chuyện không hay.

"Shit. Tôi lập tức đi điều hỏa lực mạnh hơn để đối phó với chúng". Thái Hanh cất giọng lạnh lùng. Trên đời này không có thứ gì là vô địch. Loại vũ khí này lợi hại, tự nhiên sẽ có loại khác càng ác chiến hơn. Anh ta không tin không có cách nào áp chế Feiyusi.

Hiệu Tích quan sát mười tám chiếc máy bay của Feiyusi qua màn hình hiển thị. Hắn nói với Thái Hanh: "Anh hãy nhìn rõ đường cự ly của họ bây giờ".

Hiệu Tích vừa dứt lời, không chỉ Thái Hanh, cả Trí Mân cũng nhướng mắt nhìn lên màn hình. Mười hai chiếc máy bay vận tải xếp thành vòng tròn bay về phía trước. Trong khi đó, sáu chiếc máy bay chiến đấu loại hình mới nhất bám sát máy bay vận tải. Khoảng cách giữa hai chiếc máy bay nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Trí Mân thấy vậy bất giác sờ mũi. Thế này có nghĩa là gì? Trên màn hình khác, gương mặt Thái Hanh tỏa ra luồng sát khí đáng sợ.

Hiệu Tích chậm rãi lên tiếng: "Ở khoảng cách gần như thế này, nếu phá hủy bất cứ một chiếc máy bay chiến đấu nào, máy bay chở hàng bên cạnh cũng không chịu nổi sự tấn công. Trong máy bay chở hàng không chỉ có súng ống mà cả đạn pháo. Nếu bị nổ ở cự ly gần, sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền, tất cả đều bị hủy diệt".

Nghe Hiệu Tích nói vậy, Trí Mân liền gật đầu: "Thế thì tốt quá, có thể giải quyết hết bọn chúng mà không tốn nhiều công sức". Hóa ra vấn đề đơn giản như vậy, không biết Hiệu Tích và Thái Hanh còn lo lắng điều gì?

Hiệu Tích cúi đầu nhìn chằm chằm Trí Mân, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Trí Mân bất giác rùng mình: "Quá đơn giản đúng không?".

"Đúng là rất đơn giản. Nhưng mục đích của tôi là lô vũ khí, chứ không phải đám người đó". Hiệu Tích nói rành mạch từng từ một.

Trí Mân đột nhiên cứng họng. Feiyusi giở thủ đoạn khiến Trí Mân vừa bị hoảng hồn vừa chịu nhiều vất vả. Cứ nghĩ đến bà ta là Trí Mân bốc hỏa trong đầu. Vì vậy, Trí Mân chỉ muốn giải quyết đối phương cho hả giận, cậu hoàn toàn quên mất mục đích tìm lại lô hàng của Hiệu Tích.

Không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tức giận của Hiệu Tích, Trí Mân vặn vẹo người rồi chúi đầu vào ngực Hiệu Tích. Chết rồi, suy nghĩ của cậu chứng tỏ cậu không hề quan tâm đến chuyện của Hiệu Tích.

Tuy Trí Mân cảm thấy cậu không làm sai điều gì, nhưng ở góc độ Hiệu Tích, cậu phạm sai lầm lớn. Hiệu Tích là ma vương độc đoán đến mức cực đoan. Hắn luôn coi mình là mặt trời, mọi thứ bao gồm cả mặt trăng đều chuyển động xung quanh hắn. Nếu hắn biết một ngôi sao nhỏ nào đó coi thường sự tồn tại của hắn, ngôi sao nhỏ đáng thương chắc chắn sẽ biến mất trên bầu trời.

Uỵch. Hiệu Tích túm cổ áo Trí Mân ném người cậu xuống đất. Trí Mân ngồi phịch trên nền máy bay. Hiệu Tích khống chế lực đạo tương đối chuẩn. Cả người cậu chỗ nào cũng bị thương, chỉ mông là không bị thương. Tuy không quá đau nhưng cú ném cũng đủ khiến cậu ê ẩm cả người.

Thạc Trân nhìn Trí Mân bằng ánh mắt thương hại, anh ta lắc đầu nói khẽ: "Đáng đời". Nói xong Thạc Trân quay sang hỏi Hiệu Tích: "Tấn công từ xa không được. Nếu tiến lại gần sẽ bị họ tiêu diệt. Lẽ nào chúng ta buộc phải để họ tới đích. Bên dưới là địa điểm giao hàng, một khi họ giao hàng thành công chúng ta không thể làm gì khác".

Trong giới buôn bán vũ khí có quy tắc riêng. Nơi nào xảy ra vấn đề thì giải quyết ở nơi đó, không được dây dưa đến người khác. Lô hàng hiện nằm trong tay Feiyusi, Hiệu Tích có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để đoạt lại. Nhưng một khi hàng đã giao vào tay người mua, lô hàng sẽ chính thức thuộc về người đó vì họ bỏ tiền mua chính đáng. Hiệu Tích động thủ đồng nghĩa với việc hắn vi phạm quy tắc.

Lời nhắc nhở của Thạc Trân chính là trọng tâm của vấn đề. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Hiệu Tích, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Thái Hanh tuy cũng là lão đại, nhưng anh ta không thạo về nguyên lý và cách vận dụng vũ khí, đặc biệt là vũ khí tối tân. Vì vậy, ở vào tình huống này anh ta phải nghe theo sự chỉ đạo của Hiệu Tích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro