Full

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp được một người làm ta vui, làm ta buồn, làm ta đau khổ, đó cũng không nhất định là yêu. Huống chi cái thế giới này đều biểu hiện giả dối. Lúc nào tôi cũng muốn hỏi đâu là thật, đâu là không thật, ha thật là rắc rối. Tôi thực may mắn,  lúc sắp mất đi ý nghĩ muốn sống thì gặp được anh, tuy chỉ có vài tháng ngắn ngủi, nhưng với tôi đó lại là cả một đời.

---

“Viện trưởng, cậu bé lại không chịu dùng bữa.”

Tôi rất ghét bệnh viện, vô cùng chán ghét nó. Một năm trước khi tôi tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh, bức rèm màu trắng, ga giường màu trắng, bốn bức tường cũng hoàn toàn là một màu trắng, còn có hàng loạt kim tiêm cố định trên người.

“Thật sự là đứa nhỏ đáng thương, cha mẹ đã chết, chân còn tổn thương nặng, không biết về sau còn có thể đi lại không. . . . .”

"Haiz, không những thế mà theo lời viện trưởng thì di chứng của vụ tai nạn kia để lại còn làm cho nó mắc phải căn bệnh Anomia nữa. . . . ."

Mặc dù không biết Anomia là bệnh gì nhưng một khắc kia tôi cho rằng tôi thật sự thực đáng thương, vì sao một loạt sự cố lại phát sinh trên người tôi, vì cái gì tôi kém may mắn như vậy, vì cái gì cơ chứ. Mỗi ngày y tá đều vén lên bức rèm trắng ấy, những hình ảnh giống nhau, hương vị của gió giống nhau, hòa lẫn với mùi thuốc sát khuẩn đặc trưng của bệnh viện, không biết từ khi nào tôi bắt đầu quen với cuộc sống như vậy, thói quen bị màu trắng cô độc vây quanh mình. Thật tịch mịch!

---

“Jimin.”

A, từ này rất quen thuộc. Là gì nhỉ? Đúng rồi, là tên của tôi. Đã bao lâu rồi không ai gọi tôi bằng cái tên này nhỉ? Chắc có lẽ tôi đã dần quên đi tên bản thân mình rồi. Quay đầu lại, là một người đàn ông diện trên mình bộ tây trang Italy được may thủ công, thoạt nhìn chắc đã ngoài bốn mươi, mang kính gọng vàng, không có râu, mái tóc đen chải chuốt chỉnh tề.

“Con còn nhớ rõ ta là ai không?”

Thanh âm trầm thấp mà bình ổn của người đàn ông vang vọng trong phòng bệnh.

“Cậu. . . . . .”

Ông ấy là cậu của tôi, là anh của mẹ tôi, tôi chỉ gặp ông ấy có hai lần, một lần là lúc mừng sinh nhật của bà, một lần là lúc tôi mới nằm viện.

“Lần này ta tới là muốn đem con về nhà của ta ở, nơi đó cũng có bác sĩ, không nhất thiết phải ở bệnh viện. Có được không?”

Nhà của ông ấy, tôi nhớ rõ là một biệt thự cách nội thành không xa, chỉ mới đến một lần, nó rất lớn như một tòa lâu đài vậy. Lần đó, ở thư phòng của ông ấy tôi nhìn thấy ảnh chụp của mẹ khi còn trẻ, khuôn mặt tinh xảo giống hệt tôi, lúc ấy tôi còn chưa rõ ràng mọi chuyện, nhưng hiện tại tôi biết đó là một loại yêu, là yêu say đắm.

“Thực xin lỗi, con chỉ muốn ở bệnh viện.”

“Thật sao?”

Tôi không nhìn đến biểu tình trên khuôn mặt ông ấy khi bị tôi cự tuyệt, nếu tôi nhìn có lẽ tôi sẽ muốn thu hồi lời nói vừa rồi của mình mất.

“Ta sẽ lại đến thăm con.”

“Vâng.”

Tôi hiểu được tâm tình của ông ấy khi muốn đón tôi trở về, chính là bởi vì hiểu được mới không thể đáp ứng, ông ấy luôn mang theo bóng ma của quá khứ, mà sự tồn tại của tôi khiến ông ấy không thể dứt bỏ. Ông ấy yêu mẹ của tôi, yêu chính em gái của ông ấy.

“Cự tuyệt một người tốt sẽ kém may mắn đấy.”

Đứng ở cửa là một cậu bé chỉ hơn tôi chừng vài ba tuổi , sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn không giảm đi đường nét xinh đẹp của ngũ quan. Trên đầu đội một cái mũ len màu đen.

“Sao anh biết đó là người tốt.”

“Cảm giác, giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh.”

Cậu ấy đi đến bên giường của tôi, đứng ở khoảng cách gần chăm chú nhìn tôi, mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây, động cũng chưa động, kể cả chớp mắt cũng chưa luôn, điều này làm cho cả người tôi không được tự nhiên.

“Anh đang nhìn cái gì?”

Anh ấy đột nhiên đứng thẳng thân thể, hai tay nâng má, nhe răng cười rộ lên.

“Em đó, khuôn mặt thật đẹp. Không biết cười lên sẽ như thế nào ha, thật là muốn nhìn quá đi.”

“Anh đang nói cái gì vậy.”

“Anh gọi là Seok, tên đầy đủ là Jung Ho Seok, ở đối diện phòng em, còn em?”

“Jimin. . . . . . Park Jimin”

“Jimin sao? Thật sự là cái tên không tồi, cảm giác rất hợp với em đó.”

---

Đó là lần đầu tiên tôi cùng Hoseok nói chuyện, lúc sau anh ấy thường xuyên đến phòng của tôi, có anh ấy, căn phòng không còn tịch mịch và trống trải nữa. Tôi thích nghe anh ấy nói chuyện phiếm, tuy rằng anh ấy nói nhiều cái làm tôi không hiểu gì cả. Nhưng tôi vẫn rất thích nghe anh nói chẳng vì lí do gì cả.

“Hôm nay có chị y tá thật xinh đẹp, lúc tiêm rất là đau, nhưng quên đi, chỉ cần chị ấy đẹp là được. Hehe”

“Anh thích y tá xinh đẹp sao?”

“Đương nhiên , ai không thích người xinh đẹp cơ chứ, nhưng không có người nào xinh đẹp như em đâu. Hehe”

“Em là con trai. Em mới không cần xinh đẹp.”

Đột nhiên tôi cảm thấy anh ấy nói chuyện phiếm với tôi là bởi vì tôi thực xinh đẹp, một cậu bé mà thừa hưởng khuôn mặt của mẹ mình thì thật không ổn, trước kia tôi vẫn luôn cho rằng bộ dáng mình quá mức nữ tính, nhưng hiện tại tôi cảm thấy may mắn, nếu tôi không có dung mạo xinh đẹp này, tôi sẽ không quen biết được anh ấy. Trừ bỏ diện mạo tôi đâu còn cái gì nữa cơ chứ, còn có cái gì có thể hấp dẫn anh ấy đây, nếu có người hấp dẫn hơn tôi xuất hiện, anh ấy sẽ không ở nơi này với tôi nữa chăng.

“Đúng rồi, em có muốn ra ngoài đi dạo không.”

“Đi ra ngoài? Đi đâu?”

“Bệnh viện có rất nhiều vườn cây xinh đẹp đó, chờ anh đưa xe lăn lại đây, chờ anh nhe.”

Thời gian cùng Hoseok ở một chỗ rất vui vẻ, khuôn mặt tươi cười ấm áp của anh ấy sưởi ấm trái tim lạnh băng của tôi, cho tôi cảm nhận được thế giới.

“Bên ngoài rất đẹp, lần sau chúng ta sẽ ra ngoài chơi nữa ha.”

“Ha ha.... a?.”

“A ——”

Làm sao vậy?

“Em cười kìa, em nở nụ cười rồi, ha ha! Quả nhiên em cười lên rất xinh đẹp.”

Anh chính là nguyên nhân làm cho tôi thoải mái cười to, nếu không gặp được anh, tôi chỉ có thể ở trong phòng, vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài.

“Em không muốn phẫu thuật sao?”

“Sao cơ?”

“Ngày hôm qua anh nghe được, bác sĩ nói với em. Hiện tại có kỹ thuật mới, được khẳng định của giới khoa học, hy vọng em có thể đồng ý làm phẫu thuật, nói không chừng có thể khôi phục hai chân thì sao.”

Đúng vậy, hiện nay y học phát triển rất nhanh, nếu tôi đáp ứng làm phẫu thuật, không chừng có thể đứng lên, không cần dựa vào xe lăn, mà dựa vào hai chân của chính mình. Tôi không còn gì để mất, giải phẫu thất bại  thì tôi cũng giống như bây giờ, thành công thì có thể có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

“Kỳ thật trong lòng em cũng đã quyết định rồi phải không, vì sao còn do dự chần chừ?”

“Em. . . . . .”

Tôi sợ sau khi giải phẫu thành công sẽ không thể ở cùng anh được nữa. Tôi chưa từng sợ hãi phẫu thuật thành công như vậy, có lẽ cũng không có người nào có suy nghĩ như tôi. Ở cùng anh mấy tháng, tôi thực vui vẻ, vui vẻ đến mức tôi không muốn mất đi, có lẽ chỉ có tôi cho rằng như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn có hi vọng nhỏ nhoi, hi vọng anh ấy cũng có một chút luyến tiếc.

“Em sẽ phẫu thuật thành công, nhất định có thể thoát khỏi cuộc sống dựa vào xe lăn, phải tin tưởng năng lực của y học hiện nay.”

“Seok. . . . . .”

“Tháng sau anh muốn phẫu thuật , tuy rằng không nhất định sẽ thành công, nhưng anh sẽ cố gắng, bác sĩ cũng cố gắng, cho nên chúng ta phải yên tâm đem mình giao cho bác sĩ.”

Tôi không biết Hoseok mắc bệnh gì, không phải không có cơ hội, chính là muốn hỏi cũng nói không nói nên lời. Anh ấy rất vui vẻ, xem mọi việc rất nhẹ nhàng, so với tôi kiên cường hơn nhiều.

“Jimin, chúng ta cùng hẹn, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta cùng nhau ra khỏi bệnh viện, nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Có được không?”

"Được, quyết định như vậy đi.”

“Chúng ta có thể làm được mà, cố lên!.”

Ba tháng ấm áp qua đi, rốt cục tôi cũng đồng ý làm phẫu thuật, trước lúc vào phòng giải phẫu, Hoseok vẫn nắm tay của tôi, khiến tôi cảm thấy được mình không hề sợ hãi, nhưng sắc mặt của anh ấy so với tôi đã tiều tụy hơn rất nhiều.

“Sẽ thành công, Jimin, em nhất định sẽ bình phục.”

“Ừ, Hoseok, anh cũng vậy.”

“Jimin. . . . . .”

A! Hoseok cúi người hôn lên môi của tôi, lần đầu tiên tôi biết hai người con trai hôn nhau là thế này, ấm áp như thế, làm cho người ta say mê như thế, làm cho người ta luyến tiếc rời đi như thế, mùi hương của anh ấy còn lưu lại trên môi tôi cho đến khi tôi tiến thẳng vào phòng giải phẫu.

Cuộc giải phẫu thực thành công, ngày hôm sau tôi tỉnh lại, bác sĩ bảo tôi chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian rồi làm vật lí trị liệu là có thể đi lại được bình thường.

——————————————————

“Jimin, con nghỉ ngơi một thời gian, rất nhanh sẽ hồi phục, chờ con hồi phục rồi đến nhà của ta ở đi.”

“Cám ơn cậu. Nhưng con phải quay về nhà của mình chứ, dù sao con cũng sinh sống ở đó mười mấy năm rồi.”

“Ta sợ sẽ vất vả cho con.”

“Không có vấn đề gì, dần dần mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.”

Lần này tôi thấy rõ ràng biểu tình của ông ấy, có chút thất vọng, có chút tiều tụy, quả nhiên là người đàn ông tốt, cự tuyệt người đàn ông như vậy quả thực sẽ kém may mắn a.

Phòng bệnh đối diện với tôi vẫn không mở cửa, tôi vừa tĩnh dưỡng chờ bình phục vừa đợi Hoseok đến, tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh ấy, vì sao lúc trước luôn ở cạnh tôi, vì sao luôn chăm sóc cho tôi, và vì sao lại hôn tôi.

“Xem ra tình trạng của em hồi phục không tồi, không lâu nữa có thể xuất viện rồi, gần đây muốn ăn gì, nếu cảm thấy thức ăn không hợp khẩu vị thì nói cho chị biết nha.”

“Cám ơn chị, mọi việc đều rất tốt.”

“Đúng rồi, chị ơi, sao phòng đối diện vẫn cứ đóng cửa hoài vậy.”

“A, đó là bởi vì cần giảm bớt những quấy rầy không cần thiết.”

“Giảm bớt quấy rầy không cần thiết? Vì sao ạ?”

“Bởi vì người bệnh ở phòng đối diện vẫn trong trạng thái hôn mê.”

“Cái gì! ? Người bệnh đó làm sao?”

Không phải là cậu ấy, ngàn vạn lần không phải là cậu ấy.

“Cậu ấy không phải là người vẫn hay nói chuyện với em sao? Chị nhớ rõ cậu ấy tên là cái gì Hoseok thì phải. . . . . . A! Em làm sao vậy. Em vẫn đang cần tịnh dưỡng sau phẫu thuật mà....”

Trạng thái hôn mê. . . . . . Không có khả năng, Hoseok đã hứa với tôi, nói anh ấy tin tưởng bác sĩ nhất định sẽ chữa khỏi cho anh ấy. Khi tôi mở ra cửa phòng bệnh, khuôn mặt lâu không thấy, anh ấy vẫn im lặng nằm trên chiếc giường màu trắng, ga giường hơi hơi bị gió thổi bay, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc. Đi đến bên cửa sổ, vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của anh, bởi vì quá lâu không vận động mà chân tay đều co rút lại.

'Anh tên là Hoseok, là Jung Ho Seok.'

'Em nha, thật xinh đẹp. . . . . .'

'Jimin, chúng ta cùng hẹn, sau khi phẫu thuật thành công chúng ta cùng nhau ra khỏi bệnh viện, cùng nhìn ngắm thế giới bên ngoài. . . . . .'

'Sẽ thành công, Jimin, em nhất định sẽ bình phục trở lại. . . . . .'

“Hoseok, em đây, Jimin đây, em đã phẫu thuật thành công rồi, anh không cần ngủ nữa, nên tỉnh lại đi, thời tiết hôm nay rất tốt, chân của em có thể đi lại rồi, không phải anh đã nói chúng ta phải cùng xem thế giới bên ngoài sao, không cần ngủ tiếp nữa mà. Mau tỉnh dậy đi Hoseok không em sẽ giận anh luôn đó. Jung Hoseok!! Tên ngốc này em vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với anh lắm. Mau tỉnh lại đi.”

Tháng tư thời tiết có một chút lạnh, gió rất lớn, thổi tan những cảnh đẹp trong mộng, anh quả nhiên rất giống gió, xua tan đi những lo lắng của em, nhưng cũng cùng nó biến mất đi không thấy, chỉ còn lại hồi ức của hai chúng ta và hương vị của nụ hôn ngây ngô kia vẫn mãi lưu lại trên môi em.

"Jung Hoseok, tình yêu của em, cho dù qua bao lâu em vẫn mãi ở đây chờ anh."

11.04 Happy My Birthday

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro