Chương 6: Tỉnh giấc (Trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dùng điện thoại Chí Mẫn xong là lập tức xóa hết tin nhắn, lại quay sang liên lạc với Nam Tuấn. Cơ thể anh hiện giờ không ổn lắm, vì phải liên tục truyền dịch nên gầy đi rất nhiều, bác sĩ bảo trong vòng nửa tháng tới còn chưa tỉnh lại thì có thể phải sống đời sống thực vật. Nhưng anh phải làm sao mới tốt đây? Làm sao trở về được?

Trong lúc này, anh cảm thấy thật may rằng công ty dưới sự chăm chỉ cố gắng của Nam Tuấn vẫn còn chống đỡ được.

Đối thủ của anh trên thương trường thật sự rất nhiều, trong một sớm một chiều không thể diệt hết được những kẻ nguy hiểm.

Nhàm chán lướt báo một lúc, Hạo Thạc tắt điện thoại rồi giả vờ lăn ra ngủ. Thỉnh thoảng anh hé mắt nhìn đồng hồ, nhưng quá tám giờ tối, khi anh mất hết kiên nhẫn muốn đi tìm người, thì Chí Mẫn mới rầu rĩ trở về. Môi dưới rõ ràng chảy máu, bất thường quá! Theo kinh nghiệm đọc sách báo của anh thì chắc chắn là bị ai đó "cắn". Hạo Thạc đứng thẳng dậy, chạy nhanh về phía cửa để đón nhóc con.

Chí Mẫn trông có vẻ hơi thất vọng, đầu cúi thấp, mi mắt cụp xuống vô cùng thiếu sức sống. Anh muốn hỏi thằng bé làm sao đấy, nhưng những gì anh có thể làm chỉ là đi tới đi lui dụi đầu vào chân thằng bé.

"Không sao, tao ổn..."

Chí Mẫn run rẩy ôm Thạc Thạc vào lòng, gục mặt xuống đầu gối. Cậu thật sự không nghĩ tới mình lại bị cưỡng hôn trắng trợn ở một chỗ đông người như vậy! May mắn có Tại Hưởng xông tới kịp thời nên cậu mới bảo toàn được nụ hôn đầu, dù vậy vẫn ngã và vô tình cắn rách môi. Nghĩ tới đã thấy nhục nhã!

"Meo~~~"

Hạo Thạc muốn nhìn thằng bé một cái, nhưng Chí Mẫn ôm quá chặt, anh không thể thở được. Tên nhóc Tại Hưởng kia rốt cuộc đã làm gì thằng bé chứ?

"Không sao rồi. Mày đừng lo."

Chí Mẫn vỗ nhẹ lên đầu Thạc Thạc, sau khi bôi thuốc bên môi xong liền tắm rửa và đi ngủ. Như thường lệ, Hạo Thạc vẫn nằm bên cạnh thằng bé và mở to mắt nhìn khuôn mặt mềm mềm đáng yêu kia.

Anh cảm thấy bản thân chưa từng vô dụng như vậy, ngoài việc kêu meo meo ra, anh chẳng làm được gì cho thằng bé cả.

Trông ra ngoài cửa sổ thấy mưa lất phất bay, tâm trạng của anh cũng chùng xuống. Anh muốn quay trở lại thân người càng nhanh càng tốt. Bất kể thứ tình cảm quái quỷ này là gì anh cũng mặc kệ, bây giờ anh chỉ muốn dang tay che chở cho thằng bé thôi...

Dù mong ước có mãnh liệt đến mấy, sự thật vẫn luôn đau lòng. Hạo Thạc tiếp tục ở trong cơ thể của mèo nhỏ suốt một tuần liền, mỗi ngày mở mắt đều thấy Chí Mẫn bên cạnh, mỗi ngày nhìn bé con cố gắng học hành vất vả, thậm chí có hôm thức xuyên đêm để ôn bài mà lòng quặn thắt. Tại sao thằng bé lại cố gắng nhiều như thế? Nó... thật sự hâm mộ anh sao? Có đáng không?

Hạo Thạc thở dài, hôm nay lại chán và muốn theo Chí Mẫn đến trường. Vài ngày nữa mà anh còn chưa tìm được cách trở về thì...

Vừa nghĩ tới đó, anh liền ngước nhìn Chí Mẫn thêm một lúc. Thật kì quái, vì sao càng nhìn càng thấy thuận mắt chứ? Anh cảm thấy luyến tiếc đứa nhỏ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro