Mở đầu: Thần kẹo ngọt hãy cứu tôi !!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Ông trời ơi, rút cuộc tôi đã làm sai điều gì!"

Tôi tròn xoe mắt nhìn đống sách nặng trình trịch cao sừng sững như núi đang bày ra trước mắt, tôi nằm gục lên bàn lải nhải đi lải nhải lại một trăm linh một lần câu nói trên.

Bây giờ chỗ mà tôi đang ngồi, là ở trong một lớp học vắng tanh không một bóng người. Còn bây giờ kẻ thù mà tôi phải đối mặt, đó là những cuốn sách khó nhằn khô khan khó hiểu. Thời gian, sau khi tan học... không biết bây giờ là mấy giờ nữa, nhưng, trời đã tối rồi.

Là một chàng trai xinh đẹp hoạt bát đáng yêu, có ý chí cầu tiến của thế hệ mới, tại sao vào lúc kì quái này tôi phải ngồi ở trong lớp học đối diện với một đống bài tập đáng sợ này chứ, thực ra thì lí do vô cùng đơn giản...

"Ồ, đây chẳng phải là cậu Pặc Chim lùn người luôn giữ danh hiệu 'Đội sổ nghìn năm' của chúng ta sao? Cũng là vì kết quả thi xếp bét bảng nên mới bị cô chủ nhiệm phạt ở lại lớp làm bài tập!"

Một giọng nói chua ngoa vang lên bên tai tôi, tôi chịu không nổi trợn trừng mắt, nhìn hai kẻ đang đứng ở ngoài cửa. Nara mặc một chiếc áo hai dây màu đỏ kết hợp với chiếc short bò ngắn nóng bỏng đang đứng dựa ở cửa nghịch mấy lọn tóc của cô ta, cô ta cười với một nụ cười đáng ghét nháy mắt với tôi. Hari đang đứng sau cô ta, cô ta mặc một chiếc váy hoa sành điệu, ngực ôm hai cuốn sách tham khảo, mặt vênh lên, trên gương mặt đẹp đẽ của cô ta toát ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Những người này sao mà đáng ghét thế nhỉ! Buổi chiều hôm nay châm biếm tôi chưa đủ hay sao, mà giờ còn đến! Nhưng, mặc dù bây giờ tôi tức điên người, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ lườm nguýt Hari và Nara, không cãi lại được câu nào.

Vì, bọn họ không hề nói sai. Tôi là Park Jimin có biệt hiệu là "Pặc Chim lùn đội sổ nghìn năm", hôm nay đúng là tại vì điểm thi thấp nhất, nên bị cô giáo phạt bắt ở lại lớp.

"Cậu Pặc Chim lùn sao cậu không nói gì vậy? Hi hi..."

"Đáng ghét! Tôi là Park Jimin, không phải Pặc Chim lùn gì đó!" Tôi cãi lại một tràng dài. Ôi! Tôi ghét nhất những người gọi tôi là lùn!

"Ha ha ha, gì mà lùn với chả không lùn chứ, dù sao thì cũng có gì khác biệt đâu, đừng có mẫn cảm đến vậy chứ! Thôi bỏ đi, trời tối lắm rồi, tôi phải về nhà rồi, vậy tạm biệt nhé, Pặc, Chim,lùn!"

Tôi hậm hực trừng mắt nhìn bọn họ, tôi thề là tôi nhìn thấy cái con bé đỏng đảnh Hari đó lúc bỏ đi, còn ném về phía tôi một cái nhìn khinh bỉ.

"Đã bảo người ta không có lùn rồi mà!"

Tôi giơ nắm đấm về phía cửa lớp trống không. Đáng ghét, đáng ghét! Đúng là một bọn vô học! Cái tên " Park Jimin" đẹp như thế mà cũng không biết! Hèm, thiên tài là luôn phải chịu đựng sự cô đơn... Nhưng, tất cả cũng là tại bố! Rõ ràng biết rằng bây giờ có rất nhiều người đại ngốc, thế mà còn đặt cho tôi cái tên đó, haiz... cảm giác bị những tên ngốc chê cười thật là đáng ghét!

Tôi buồn bã rên rỉ, tiện tay cầm lấy một cuốn sách tham khảo ở bên cạnh, giở qua loa vài trang. Không hiểu, không hiểu, hoàn toàn không hiểu. Cảm giác thất bại này khiến lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi rầu rĩ ôm những cuốn sách như những bộ não này vào lòng, sau đó từ từ đi ra khỏi lớp học. Dù sao thì ngồi ở đây một chữ cũng không viết ra nổi, chi bằng quay về tính sau, cùng lắm là, ngày mai bị cô giáo chửi là cùng chứ gì.

Dù sao, tôi cũng quen rồi.

Nhưng, mặc dù nghĩ như vậy, trên đường về nhà, nhìn đống sách tham khảo đang ôm trước ngực, lòng tôi buồn rười rượi nước mắt chực trào.

Cô giáo thật đáng ghét! Giao cho tôi nhiều bài tập như vậy, làm sao tôi có thể làm hết được chứ! Đáng ghét đáng ghét! Ai cũng bắt nạt tôi, buổi chiều lúc công bố kết quả thi tiếng cười đùa vui mừng vô tình của các bạn học không ngừng vang lên bên tai tôi, khiến tôi cảm thấy rất tủi thân. Tôi cũng không can tâm, tôi cũng rất chăm chỉ đọc sách, nhưng đọc những kí hiệu hiệu khó nhằn như sách cổ văn thế này, lưu lại trong đầu tôi chỉ là một mớ lùng bùng hỗn độn.

Tâm trạng thất bại khiến cho từng bước chân tôi càng lúc càng trở nên nặng trĩu, cảm giác như cơ thể không còn một chút sức lực nào để tiến lên phía trước. Theo thói quen tôi lục trong túi quần móc ra một viên kẹo, bỏ vào miệng. Trong chốc lát, mùi vị ngọt ngào đó lan toả khắp trong miệng tôi, thư thái như những cánh hoa trôi bồng bềnh trên những con suối nhỏ trong rừng, ngọt ngào như những cái ôm của đôi tình nhân, khiến cho lòng tôi dần dần ngập chìm trong cảm giác ấp áp. Giống như mọi khi, trong cái cảm giác ngọt ngào này, tôi dường như có thể biết được rằng một viên kẹo nhỏ mang một tâm trạng vui vẻ như thế nào sau đó qua bàn tay nhào nặn của người thợ làm kẹo, nó lại mang tâm trạng thấp thỏm lo âu của người chủ nhân ra sao. Nhưng, hôm nay, ngoài cảm giác ngọt ngào ra, tôi còn cảm nhận được một chút bi thương? Kẹo nhỏ ơi, tại sao mày lại trở nên bi thương vậy? Mày vì tao mà cảm thấy buồn sao? Vì tao lại đội sổ nên cảm thấy xót thương sao? Vì tao lại bị tụt hậu nên đau lòng sao?

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sống mũi cay cay, sao tôi lại vô dụng thế này, đầu óc như là chỉ chứa đầy nước, dù có cố gắng thế nào, kết quả học tập vẫn luôn xếp bét bảng.

Trên bầu trời vô vàn vì sao đang nhấp nháy dường như cũng biến thành muôn vàn cặp mắt khinh bỉ, từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy tôi, trái tim tôi lạnh băng, trong chốc lát một cảm giác đau buồn bỗng nhói lên ở trong tim, suốt ngày chỉ gặp chuyện đen đủi, lại còn những lời giỡn cợt châm biếm hôm nay nữa chứ, khiến cho trái tim gồng mình tỏ ra cứng rắn của tôi trong đêm thanh vắng này như muốn vỡ oà ra. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, tôi gào lên, nước mắt lưng tròng: "Ông trời ơi, rút cuộc thì tôi đã đắc tội gì với ông? Tại sao lại biến tôi trở thành một kẻ không chốn dung thân thế này!"

Bao nhiêu tâm trạng cũng theo tiếng hét này mà được giải tỏa ra ngoài, sực lức cũng theo đó mà cạn kiệt hết. Tôi quỳ gối trên con đường nhỏ trải đầy đá sỏi, gục đầu vào giữa gối, nước mắt tuôn trào.

"Ai nói cháu không có ích gì chứ, cháu là một kiệt tác của ông trời mà ông đã mất công tìm kiếm bấy lâu nay, chàng trai hiểu về kẹo nhất trên thế giới!"

Bonus: Lại bảo là không lùn đi 😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro