Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bẩm vương gia, đại phu đã phát hiện trong trà có thuốc độc làm động thai! ".

Một gia nhân thân tín của hắn chạy vào bẩm báo, khoé mắt liếc qua nhìn y coi thường.
'Chính thê muốn giết con của thiếp thân như vậy ta thấy không ít nhưng chưa từng thấy ai dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy cả...'

Y ngơ ngác nghe gia nhân bẩm báo mọi chuyện, hết nhìn vào muội muội lại nhìn vào hắn. Nhưng đổi lại là ánh mắt oán hận của muội muội và ánh mắt thất vọng của hắn.

À không, hình như y nhìn nhầm, bởi trong mắt hắn chỉ là lửa giận ngút ngàn.

"Nói bọn họ đem bình trà đó lại đây!" hắn sai nô tài rời đi, ánh mắt dời về phía y, lạnh lẽo nhướn mày "Ngươi còn gì để nói không? Trong phủ này chỉ mình ngươi và nàng là vợ ta. Ngươi nói xem, người mẹ nào có thể hại con ruột mình? Đám nô tài kia thì không có cái gan làm chuyện đó. Chỉ có ngươi! Ngươi ghen tỵ với nàng nên mới sử dụng trò hèn hạ đó!" Khoé môi mỏng thâm trầm phun ra từng câu tuyệt tình.

"Bẩm vương gia, trà đã được đem tới! "

"Bắt hắn ta uống hết chỗ trà đó rồi cho người đem hắn đuổi khỏi kinh thành, ta không muốn một lần nữa nhìn thấy gương mặt của hắn!"

Lúc này y mới tỉnh táo trở lại, khuôn mặt tái nhợt, thân hình mảnh dẻ run rẩy yếu ớt.

"Không được, trà đó ta không thể uống..."

Y còn chưa dứt lời, kẻ bên cạnh đã bắt y ngửa cổ, dốc thẳng chén trà vào cổ họng mặc cho y giãy giụa.

'Con của ta, nó, nó không thể có bất cứ mệnh hệ nào! Không! Không! Không thể!'

Bụng dưới đau nhói, có cái gì đó vừa rời bỏ y. Trong lúc mơ màng thiếp đi, đã cảm nhận được có một vòng tay thật rộng, thật ấm ôm lấy y.

'Không phải là hắn đâu. Bỏ đi! Park Jimin, đừng si tâm vọng tưởng nữa, tên ngu ngốc nhà ngươi!'

.

.

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro