Chap 1: Intro: Boys Meet Evil

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tác giả: Trước khi chúng ta bắt đầu, hãy cho phép mình cảnh báo về "chiếc soft angst đầy uwu" này. Angst là thể loại fanfiction yêu thích nhất của mình, vì vậy truyện này sẽ xuất hiện các cảnh có máu, bạo lực và một số cực hình. Nếu không phù hợp với cậu, mình khuyên cậu nên bỏ qua bộ này. Đừng hiểu lầm nhé vì vẫn sẽ có rất nhiều scene hạnh phúc vui vẻ và không phải chương nào cũng khiến cậu cảm thấy như thể trái tim mình bị xé toạc.

Nếu cảm thấy oke rồi thì chúng ta bắt đầu thôi ^^

___________

Ngày mà Hoseok cuối cùng có thể thoát khỏi nanh vuốt của căn nhà mình ở, đã trở thành ngày anh bị ném vào một thực tại mới, đầy nguy hiểm và độc hại, nó khiến cuộc sống trước kia trở nên mờ dần rồi biến mất. Hoseok ngày hôm đó đã học được rằng những người nguy hiểm nhất chính là những người ẩn đằng sau chiếc mặt nạ luôn nói những lời dịu dàng quan tâm, dụ dỗ mình bước vào một cảm giác an toàn giả tạo chỉ để hạ gục mình ngay khi phải đối mặt với một điều gì đó vô cùng kinh khủng, đến nỗi nó khiến bạn hối hận từ bỏ một cuộc sống bê tha và lạm dụng tình cảm này.

Đêm nay thật yên tĩnh y như căn nhà của Hoseok khi cậu rời đi, cơn gió nhẹ và những con người bước trên đường trước mặt là thứ gián đoạn suy nghĩ trong đầu. Chiếc ba lô trên vai đóng vai trò làm nguồn ấm áp duy nhất bảo vệ Hoseok khỏi không khí mùa thu se lạnh. Hoseok, chỉ mới mười hai tuổi vào thời điểm đó, thậm chí còn không nghĩ sẽ mang một chiếc áo len trước khi chạy trốn khỏi nhà. Ba lô chỉ có một bộ quần áo để thay, một chiếc bàn chải đánh răng, súng cao su mà cậu sử dụng khá giỏi khi chơi cùng bạn bè ở trường và vài tờ tiền tiết kiệm được trong vài năm qua.

"Con vẫn còn ở đây à?" Người cha đã hỏi như thế vào tối hôm đấy. Mặc dù cha mẹ Hoseok trước đó chưa bao giờ nói những lời này với cậu, nhưng sự ngạc nhiên nhỏ nhoi trong đôi mắt mệt mỏi của họ sau một ngày dài làm việc hoặc uống rượu, gặp cậu ở nhà, đã khiến họ phải thốt lên câu đó sau nhiều năm im lặng. Như thể họ đã dự đoán cậu sẽ đứng ở đó khi họ về nhà, từ rất lâu rồi.

Cha mẹ của Hoseok kết hôn nhưng không có tình yêu. Thật ra họ không cãi nhau hay bạo lực gì, cũng chưa bao giờ đặt tay lên người Hoseok trong suốt những năm tháng làm một gia đình. Có lẽ họ đã từng quan tâm khi Hoseok còn là một đứa bé bởi vì rõ ràng có ai đó đã nuôi nấng cậu từ khi còn nhỏ, nhưng Hoseok thậm chí chẳng thể nhớ được có lúc nào mà cha mẹ cười với mình hay không. Họ đã cung cấp tối thiểu những gì Hoseok cần để tồn tại: cho cậu một mái nhà.

Trường học khiến Hoseok vui vẻ. Tích cực là điều mà cậu đã học được từ các giáo viên của mình từ khi còn rất nhỏ. Lạc quan là một phẩm chất mà Hoseok giữ chặt, thậm chí có thể là kết quả của việc bù đắp quá mức cho sự thiếu thốn hạnh phúc trong gia đình anh. Dù sao đó cũng là những gì bác sĩ trị liệu ở trường nghĩ.

Ngày nào cũng vậy: Thức dậy khi cha mẹ vẫn ngủ, đi học và vui chơi với thầy cô cùng bạn bè, quay về căn nhà trống không một bóng người, làm bài tập và đi ngủ trước khi cha mẹ về. Nếu có lúc nào cha mẹ nhìn thấy cậu, thỉnh thoảng chỉ đưa một tiếng càu nhàu hoặc ánh nhìn buồn ngủ.

Đó không phải là cuộc sống mà Hoseok muốn. Cậu muốn ba bữa ăn một ngày - không phải một bữa được cung cấp bởi nhà trường. Cậu muốn tích cực, quan tâm mọi người, xung quanh luôn có người ở với mình. Và cuối cùng, cậu muốn được yêu.

Là những lý do Hoseok quyết định bỏ nhà ra đi và tạo một cuộc sống mới cho chính mình ở tuổi mười hai.

Cha mẹ có lẽ sẽ không nhận ra cậu đã bỏ nhà trong vài tuần, hoặc thậm chí vài tháng.

Ngồi một mình trong một cái hốc bê tông lạnh lẽo ở giữa hai tòa nhà trong lòng thành phố lúc 10 giờ đêm, cuối cùng cậu được một người đàn ông có phần vạm vỡ mặc một bộ đồ đẹp tiếp cận. Người đàn ông ấm áp, nụ cười dịu dàng của anh ta không có dấu vết phán xét, vì vậy Hoseok không có vấn đề gì với người này về việc tại sao anh ta ở đây, anh ta đến từ đâu.

"Tôi có thể giúp cậu," người đàn ông nói. "Cậu đang cô độc. Điều đó có nghĩa là cậu cần bắt đầu tự kiếm sống và hỗ trợ bản thân, cậu biết mà. Nếu không, cậu nên quay trở lại địa ngục mà cậu đã kể rất nhiều cho tôi nghe."

Ôi, Hoseok ngây thơ làm sao. Cậu luôn nhanh chóng tin tưởng người khác ngay cả khi không biết họ là ai. Cha mẹ chưa bao giờ dạy về việc cảnh giác với người lạ. Hoseok đã học được ngay sau cuộc gặp gỡ này rằng niềm tin cần được bảo vệ thật mạnh mẽ và những người đàn ông đáng ngờ trên đường phố không xứng đáng với niềm tin đó chỉ trong vài phút nói chuyện với họ.

"Không, tôi không thể quay lại. Tôi sẽ không. Tôi đã quyết định. Làm ơn, anh giúp tôi cái gì cũng được hết. Tôi thật may mắn vì đã gặp anh." Hoseok nói với người đàn ông bên cạnh.

Những tờ báo nhàu nát bay qua trước chân họ, không khí lạnh buổi tối như muốn cắt da thịt của Hoseok. Người kia đã đến ngồi bên cạnh khi cậu ngồi một mình và đói khát, cung cấp đủ độ ấm cho một sự thoải mái giả tạo này.

Người đàn ông mỉm cười lại với Hoseok, hàm răng lấp lánh trong một tia sáng nhỏ, và đặt câu hỏi, "Nhóc tên gì?"

"Hoseok! Jung Hoseok." Cậu đáp không một chút do dự.

"Ừm, rất hân hạnh được gặp cậu, Hoseok. Tên tôi là Sangre." Họ bắt tay nhau đầy thân thiện.

"Vậy à? Đó là tên của anh sao? Nghe tuyệt đấy! Ước gì tôi cũng có một cái tên như vậy. Như một cái tên siêu anh hùng, như Anpanman."

Người đàn ông trung niên cười khúc khích với một chút nôn nóng, Hoseok không để ý điều này. "Ngay tại nơi tôi ở, mọi người đều có những cái tên như vậy." Biểu hiện háo hức của Hoseok khiến anh ta nói tiếp. "Là nơi có thể giúp cậu tự hỗ trợ mình. Có thể tự kiếm tiền và tiết kiệm cho một căn hộ mới ấm cúng, hoàn toàn tự do thoát khỏi gia đình cậu."

"Đó là những gì tôi muốn!" Hoseok cười rạng rỡ trước khi rời mắt và nghiền ngẫm về nó. Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, cậu khẽ nói, "Tôi biết rằng việc tôi rời khỏi nhà có lẽ là một quyết định ngu ngốc, nhưng nếu điều này xảy ra thì có lẽ tôi thực sự có thể sống một mình? Bố mẹ tôi thậm chí còn không biết tôi đã rời đi nên tôi đoán tôi có thể quay lại nếu việc này không thành công." Sau khi quyết định rằng đó hoàn toàn là điều mình muốn, cậu hỏi một cách kiên quyết.

"Sangre, cho tôi biết tôi phải làm gì đi."

Sangre cười toe toét đến tận mang tai, nhẹ nhõm khi thấy mình nắm được đứa con trong lòng bàn tay sẵn sàng bị nghiền nát. "Tôi sẽ vừa đi vừa nói cho cậu. Đi thôi." Anh ta đứng dậy khỏi cục bê tông và bắt đầu bước, cho rằng Hoseok sẽ đi theo ngay.

Đúng như suy nghĩ của anh ta, Hoseok nhảy theo mà không hề có chút nghi ngờ nào. Tâm trí của Hoseok đã chạy theo những suy nghĩ về mình thật may mắn khi gặp Sangre, anh ấy sẽ giúp mình. Tuy nhiên vẫn chưa biết chính xác mình phải làm gì, nên cậu đã hỏi, "Đó là nơi nào? Nó là gì? Làm thế nào để tôi kiếm tiền ở đó?"

Sangre rất giỏi trong việc che giấu sự khó chịu của mình trước Hoseok.

"Đã bao giờ nghe về cá cược chưa nhóc? Ừ thì, cậu sẽ không phải là người đánh cược, nhưng mọi người sẽ đặt cược vào cậu hoặc đối thủ của cậu khi hai người chơi trò chơi cùng nhau. Tất cả những gì tôi có thể nói là hãy cố gắng hết sức và nếu cậu khiến khán giả thốt lên 'wow' , cậu sẽ kiếm được khá nhiều tiền."

Hoseok thậm chí không nhìn thấy gợi ý có gì đó không đúng trong sự mơ hồ từ lời Sangre.

"Tôi chơi trò chơi rất giỏi! Tôi luôn giành chiến thắng trong các môn thể thao câu lạc bộ ở trường và bạn bè nói rằng tôi thực sự rất nhanh. Cả tinh thần và thể chất." Cậu bắt đầu nghĩ về tất cả các loại trò chơi khác nhau có thể có tại nơi mình sẽ đến. Trò chơi trí tuệ hay các cuộc thi thể thao nhỉ? Dù là cái nào thì Hoseok cảm thấy mình đã sẵn sàng.

Chàng trai, có phải anh đã sai.


***

Sangre đưa Hoseok đến một phần của thành phố nơi cả người giàu và người nghèo cùng đến vui chơi, đánh bạc và uống rượu. Hoseok đoán rằng cha mẹ cậu đến đây rất nhiều. Được biết đến với ánh đèn huỳnh quang quá mức của nó, được gọi là khu vực Akarui, có nghĩa là "sáng" trong tiếng Nhật. Câu lạc bộ thoát y với những thanh ánh sáng màu hồng nhức mắt cùng với vô số quán bar phát quang không kém, địa điểm tổ chức tiệc tùng và các tòa nhà tư nhân được thuê để làm công việc giải trí.

Những tòa nhà chiếu sáng rực rỡ đến nỗi mỗi gam màu dường như kết hợp với nhau và hòa trộn để tạo ra cầu vồng neon trên đường phố và ánh lên trên cơ thể của người qua đường. Âm nhạc ồn ào phát ra từ gần như là mọi tòa nhà, tạo ra âm trầm rung rinh dưới chân của Hoseok. Akarui là một địa điểm đặc biệt phổ biến, hàng trăm người đổ xuống trên đường phố, lột xác từ địa điểm này đến địa điểm khác, quán bar này đến quán bar khác hoặc tham gia vào các hành vi đáng ngờ. Hoseok chưa bao giờ đến Akarui, nhưng cậu đã nghe về nó trên tin tức và qua lời nói của mọi người. Nó được biết đến như một nơi của niềm vui và sự khoái lạc. Thanh thiếu niên và người lớn thường lui tới Akarui và tin rằng thật khó để khiến bản thân phải rời đi, do niềm hạnh phúc tuyệt đối ở đó.

Hoseok va vào lưng Sangre do quá mất tập trung bởi ánh đèn và niềm vui trên khuôn mặt của những người trên phố dù bây giờ đã là nửa đêm. Sangre không nói gì nhiều sau khi Hoseok ngừng đặt câu hỏi. Anh ta xuất hiện với Hoseok như một người đàn ông đầy kiên nhẫn và hiểu biết, sẵn sàng giúp đỡ những đứa trẻ như Hoseok. Vừa rồi, Hoseok tôn kính anh ta.

Sangre dừng lại trước lối vào một con hẻm giữa một quán bar màu xanh lục huỳnh quang tên là Gluttony và một tòa nhà tư nhân không có biển hiệu, nhưng được trang trí với ánh sáng màu vàng và màu xanh xa hoa. Họ đi dọc hành lang hẹp, nơi Hoseok nhận thấy rằng mỗi inch của các bức tường ở hai bên đều được trang trí bằng hàng trăm loại neon. Một số cái ghi Chào mừng với nhiều màu sắc khác nhau, có vài câu tục ngữ khích lệ lẫn tiêu cực - và một số khác là hình ảnh cây súng, đôi mắt, bomb và những bông hoa.

"Chúng ta đến rồi," Sangre nói ngay khi mắt của Hoseok bắt đầu nhói lên và mờ đi vì ánh sáng quá mạnh. Trước mặt họ ở cuối con hẻm có một cánh cửa đôi bằng kim loại được xây theo chiều ngang ở lớp bê tông, chắc chắn lối đi dẫn xuống lòng đất. Tiếng nhạc trên đường phố Akarui nhỏ dần khi chỉ còn lại tiếng ồn ào mờ nhạt phát ra từ đâu đó sâu bên dưới cánh cửa. Trên bức tường phía trên cửa hầm treo một tấm biển neon ghi rõ Magic Shop, màu tím nhấp nháy, sống động.

"Nơi này là đâu thế?" Hoseok bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nhưng cậu đẩy nó xuống để ủng hộ những suy nghĩ tích cực hơn. "Magic Shop... nghe có vẻ giống như nơi mà các phù thủy bán thuốc độc." Cậu cười thầm khi nghĩ về điều đó.

"Đây là," Sangre chỉ vào Magic Shop, "nơi cậu sẽ trở thành một người mới, Hoseok." Anh ta quay lại đối mặt với cậu bé và nở một nụ cười dịu dàng trên môi. "Đây là nơi cuối cùng cậu sẽ trở nên độc lập với bậc cha mẹ bỏ bê mình. Cậu sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn một lần nữa, trong khi ở đây." Ở biểu hiện đầy hy vọng của Hoseok, Sangre cúi xuống và mở cửa hầm, cho phép ánh sáng tím hắt lên từ bên trong chiếu vào các bức tường xung quanh họ.

"Vào trước đi nhóc."

Âm bass nhẹ dưới chân, cùng với ánh sáng cực mạnh trước mặt, là dấu hiệu duy nhất cho những gì sắp xảy ra. Hoseok đứng trong vài giây, cuối cùng lại do dự. Cậu chưa bao giờ ở một nơi xa lạ với một người xa lạ như vậy, bắt đầu tự hỏi liệu mình có phạm phải một sai lầm khủng khiếp nào không.

Không, cậu nghĩ, nơi này tốt hơn việc trở về nhà. Cậu liếc nhìn Sangre và khi thấy nét mặt kiên nhẫn của anh ta, quyết định rằng đây là cơ hội, cậu có thể sẽ hối hận nếu quay lại ngay bây giờ. Sangre hứa sẽ giúp cậu và ít nhất cậu phải cho nó một phát súng đầu tiên đúng không?

"Ổn chứ Hoseok?" Sangre phá vỡ sự im lặng.

Hoseok thích lúc Sangre gọi cậu bằng tên chứ không phải là "nhóc". Cậu đã đưa ra quyết định chạy trốn khỏi nhà để tạo ra một cuộc sống mới cho chính mình và muốn người khác coi cậu là một người tự lập, không chỉ là một đứa trẻ. Vì vậy, Sangre gọi tên cậu trong thời điểm đó là điều mà Hoseok cần để nhắc mình bước những bước đầu tiên về phía cánh cửa đang chào đón.

Cầu thang dẫn xuống cửa hầm rất dốc và ánh sáng quá khắc nghiệt, đến nỗi khiến cho tầm nhìn của Hoseok trở nên mờ đi, tay tựa vào hai bên khi cẩn thận bước xuống bậc thang. Cậu nghe tiếng Sangre theo sau và đóng cửa hầm lại, ngay trước khi tiếng nhạc từ đâu đó nằm bên dưới họ bắt đầu trở nên rõ ràng và to hơn. Sau khoảng vài phút nhưng có lẽ ít hơn nhiều, cả hai đã đến một cánh cửa thứ hai, lần này nó nằm theo chiều dọc. Sangre di chuyển qua Hoseok, đưa thẻ từ lên máy quét. Cánh cửa phát ra tiếng bíp lớn trong tiếng nhạc bị bóp nghẹt và Hoseok ngạc nhiên khi có thể nghe thấy tiếng khóa mở. Sangre nhìn xuống Hoseok, nháy mắt với cậu trước khi mở cửa.

Ngay lập tức, tiếng ồn bị bóp nghẹt quá mức đằng sau cánh cửa được phóng to gấp mười lần, gần như lấn át thính giác của Hoseok, ngoài việc đó thì tầm nhìn vẫn chưa rõ ràng trở lại. Tiếng nhạc hình như phát ra từ trên trần nhà khiến những người bước vào không thể bịt tai lại. Một số âm thanh khác nhau đến từ EDM, nhưng âm trầm nặng đến mức cực kỳ khó để tạo ra bất kỳ giai điệu cụ thể nào. Trái ngược với âm nhạc tràn ngập, ánh sáng gay gắt từ cầu thang cuối cùng đã lắng xuống. Các bức tường vẫn được lót bằng ánh sáng huỳnh quang đủ màu sắc, cùng với một số dấu neon đánh vần Chào mừng bằng tất cả các loại ngôn ngữ, nhưng ánh sáng ở đây không sáng bằng con đường ngoài phố. Đôi mắt của Hoseok rất biết ơn khi được nghỉ ngơi.

Sangre đi trước và đưa tay ra hiệu cho Hoseok đi theo. Khi họ di chuyển xuống hành lang mở rộng, Hoseok vẫn im lặng, biết rằng nếu thốt ra một lời nào thì lời đó sẽ bị nuốt chửng bởi tiếng nhạc vồ dập này. Đó là, cho đến khi họ bắt gặp một người khác.

Một người tiến về phía này từ một hành lang vuông góc với họ. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Hoseok. Cơ thể cứng đờ trong vài giây trước khi buộc mình phải thư giãn. Cá thể mới xuất hiện không chỉ cao chót vót mà còn đeo mặt nạ bệnh dịch giống như một con chim, che phủ toàn bộ khuôn mặt. Như thể mặt nạ không đủ rùng rợn, những que phát sáng màu xanh lam vạch ra những lỗ mắt lớn và sườn mặt. Ngoài ra, một chiếc áo choàng nhung khoác lên cơ thể người nọ, và Hoseok không thể tả bất kỳ đặc điểm nào trên khuôn mặt cũng như cơ thể đó, chỉ có thể nói nó ngập tràn ánh huỳnh quang đáng ngại.

Người đeo mặt nạ cúi đầu chào Hoseok, đưa tay lên ngực và ra hiệu cho Sangre đang ở cách đó vài bước chân, bằng tay kia. Không giống như Hoseok, Sangre đã không dừng bước trên hành lang. Hoseok giật mình và cúi đầu chào người kia vì sự kính trọng - có lẽ hơi sợ hãi - rồi vội vã đuổi kịp Sangre, anh ta đã bắt đầu đi xuống một hành lang riêng bên trái họ.

Sau vài phút đi bộ trong mê cung điếc tai và thoáng thấy vô số những người đeo mặt nạ phát sáng khác, họ đến một cánh cửa ghi Phòng Chuẩn Bị Cho Người Tham Gia. Sangre đẩy cánh cửa ra và đóng lại sau khi Hoseok bước vào, rồi khóa nó.

Tiếng nhạc và tiếng bass dồn dập cuối cùng cũng bị tắt khi cánh cửa đóng lại, đôi tai của Hoseok đập mạnh vào sự im lặng đôi chút. Mặc dù âm nhạc vẫn có thể được nghe qua cửa nhưng nó bị bóp nghẹt đáng kể. Trong sự nhẹ nhõm của mình, Hoseok thả chiếc ba lô xuống đất, muốn thoát khỏi bất kỳ trọng lượng không cần thiết nào khác.

"Không thể nghe thấy bất cứ thứ chết tiệc gì từ hành lang ngoài kia," Sangre phàn nàn khi ngồi phịch xuống một chiếc sofa ở góc phòng.

Cái gọi là Phòng Chuẩn Bị Cho Người Tham Gia có thể là phòng duy nhất trong toàn bộ tòa nhà này không chứa thứ ánh sáng luẩn quẩn hoặc âm nhạc khó thở, Hoseok nghĩ như thế. Tuy nhiên, vũ khí được xếp thành hàng dài ở đây.

Nỗi sợ hãi bắt đầu bò lên cột sống của Hoseok khi cậu nhìn quanh phòng. Cậu phát hiện ra rìu, dây xích, kiếm, dao, hầu như mọi vũ khí đều có thể tưởng tượng được sẽ có ở đây trừ súng.

Cậu quay lại nhìn Sangre, người vẫn đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế, hỏi một cách nhẹ nhàng, "Chính xác là tôi sẽ chơi loại trò chơi nào?" Cơn rùng mình lạnh như băng chạy qua tứ chi của Hoseok, chưa hẳn cậu đã đóng băng nhưng chuẩn bị cho cậu đủ adrenaline để tháo chạy nếu cần.

Sangre nhìn chằm chằm vào Hoseok với đôi mắt lờ đờ, dường như rất mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn. "Thật tệ khi bố mẹ nhóc quá sơ suất." Anh ta từ từ đứng dậy, một nụ cười nham hiểm bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt. "Cậu thực sự đã bỏ lỡ việc đừng-nghe-lời-người-lạ-nói."

Đồng tử và cơ bắp của Hoseok co lại, cơ thể chuyển sang chế độ bỏ chạy ngay lập tức. Cậu chạy ra cửa nhanh nhất có thể nhưng Sangre đã khóa cửa bằng một loại chìa khóa từ bên trong.

"Để tôi đi! Làm ơn! Hãy để tôi đi!" Tiếng thở trở nên không ổn định và bắt đầu run rẩy với sự hoảng loạn dâng trào trong cơ thể. Cậy liên tục cố gắng vặn tay nắm cửa với sức mạnh cố gắng lắm mới tập trung được, nhưng vô ích.

Sangre tiến rất chậm về phía Hoseok, dường như rất thích thú khi nhìn sự phản kháng của cậu.

"Nhóc nghe này" anh ta nói khi tiến đến chỗ cậu bé đang run rẩy. Anh ta quỳ xuống, người ngang bằng chiều cao của Hoseok, để anh ta có thể nhìn thẳng vào mắt cậy nhưng Hoseok đã cách ra xa vài bước, cố gắng đi càng xa càng tốt từ người đã nói dối mình.

"Nhóc."

Sangre cố gắng nói một lần nữa, để ý việc Hoseok đang bàng hoàng không lắng nghe được câu nói của anh ta.

Hoseok thậm chí không thể nổi giận nữa khi Sangre gọi cậu là nhóc, bởi vì chính xác là như thế mà. Một đứa trẻ ngu ngốc, đần độn, yếu đuối nghĩ rằng mình có thể tự mình làm được nếu đi theo người lạ. Cậu nghĩ rằng có thể sống như một người trưởng thành trong khi chỉ mới mười hai tuổi. Sai hoàn toàn rồi. Cậu chẳng là gì ngoài một đứa trẻ chết dẫm.

"Làm ơn để tôi yên. Cho tôi về nhà," cậu khóc thút thít, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Cậu không thể tin lời anh ta nói. Về nhà? Nhà gì chứ? Mày đã chọn từ bỏ nó. Do chính mày đã chọn. Đây là tất cả lỗi lầm của mày, Hoseok tự khinh bỉ chính mình, ghét sự thờ ơ và ngu ngốc của chính mình trong khoảnh khắc đó.

Sangre hít một hơi thật sâu, thật dài, dường như quay cuồng trong sự kiên nhẫn của anh ta.

"Hoseok."

Hoseok nao núng trước tên của chính mình. Hãy gọi tôi là nhóc. Đừng gọi tên tôi dễ dàng thế, đồ quái vật. Cậu nếm được những giọt nước mắt của chính mình khi thở mạnh ra, sợ hãi từng lời tiếp theo của Sangre.

"Nhìn thấy cánh cửa đó không Hoseok?" Sangre chỉ vào phía xa của căn phòng, nơi thực sự có một cánh cửa, dẫn đến cái chết sắp xảy ra. "Sau năm phút nữa, cậu sẽ đi xuống cầu thang qua cánh cửa đó và bước vào một đấu trường. Cậu có thể mang bất kỳ vũ khí nào cậu muốn từ đây, nhưng chỉ cần một. Cậu sẽ chiến đấu với một đối thủ cạnh tranh khác-" Anh ta bị ngắt lời bởi một tiếng nức nở từ Hoseok.

"Nghe tôi này thằng nhóc chết tiệt! Nếu cậu muốn có bất kỳ cơ hội chiến thắng nào, thì hãy nắm lấy vũ khí tốt nhất cậu có thể tìm thấy ở đây và chiến đấu với cái chết khốn kiếp kia."  Anh ta nắm lấy vai Hoseok một cách thô bạo, phong thái dịu dàng và chuẩn mực của anh ta vào một tiếng trước đã bay biến hoàn toàn.

Hoseok gần như không thể thở được qua tiếng nức nở dữ dội của mình, cảm thấy như trái tim đã ngừng đập ngay khi Sangre nói từ chết. Cậu không chống đối lại đôi tay của Sangre đặt trên vai, gần như hoàn toàn sụp đổ và mất tất cả sự gắn kết với thế giới xung quanh. Cậu muốn chạy về ngôi nhà không có tình yêu đó, nhưng ít nhất sẽ có một mái nhà trên đầu. Cậu muốn chạy đến trường, đến nơi mà những giáo viên tốt bụng sẵn sàng che chở cậu khỏi tình huống kinh hoàng này. Cậu muốn chết ngay trong khoảnh khắc này.

Nhưng thay vào đó phải chọn một vũ khí sử dụng để giết người, hoặc để mình bị giết.

"-ghe này Hoseok! Nghe này!"

Hoseok hầu như không thể nghe thấy những lời gay gắt của Sangre, tầm nhìn trở nên tối đi và tiêu cự mờ dần.

Sangre lắc mạnh vai của Hoseok. "Tôi không nói dối cậu, Hoseok. Tôi chưa bao giờ nói dối cậu." Khi Hoseok nhìn lại anh ta, anh ta nói tiếp, "Nếu cậu thắng trận đấu này, cậu sẽ được thưởng đủ tiền mặt để mua thức ăn và một căn hộ trong cả năm. Thậm chí có thể là hai. Có những người ngoài kia rất thích xem nội tạng của cậu bị văng khắp nơi trên đấu trường, nhưng họ sẽ thích nó hơn nữa nếu cậu cho họ xem một trận đấu thú vị và vượt qua như người chiến thắng."

Hoseok cố gắng nói rành mạch nhất có thể thông qua sự run rẩy và nức nở của mình, nhưng thất bại thảm hại,

"T-tôi...t-tôi không thể làm h-hại bất cứ ai."

Sangre buông tay và chạy đến đến một trong những giá đỡ lót dao với đủ hình dạng và kích cỡ. Anh ta chộp lấy một con dao găm với lưỡi kiếm dài bằng khuôn mặt của Hoseok, dúi tay cầm vào tay Hoseok. Anh ta nói thêm,

"Cậu không cần phải giết người để giành chiến thắng. Knock out họ, làm mất khả năng chiến đấu của họ. Làm cho họ không thể chống trả. Hãy làm như thế và cậu có thể rời đi với mớ tiền mặt cùng một đôi tay không dính máu."

Hoseok nhìn chằm chằm vào con dao trong tay, nước mắt làm cho thị lực trở nên mờ nhạt đến nỗi không thể nhìn rõ. Đó là lần đầu tiên cậu cầm thứ gì đó có khả năng gây chết người trong tay và khiến cậu phát ốm. Con dao găm như thể nó đang cào vào da cậu, cậu thả nó xuống sàn, dùng tay che mặt. Hoseok thà chết chứ không giết bất kỳ ai khác và cậu không tự tin vào khả năng vô hiệu hóa đối thủ của mình mà không bị giết hay bị thương nặng trước tiên. Cậu không quan tâm đến tiền nữa, cậu chỉ muốn chui vào chiếc giường ấm áp trong ngôi nhà trống rỗng của mình và khóc cho đến khi thiếp đi, hy vọng tỉnh dậy và thấy rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

"Mẹ nó chết tiệt, thằng nhóc này! Nhặt con dao lên! Mày có hai phút cho đến khi bình tĩnh lại!" Sangre hét vào mặt cậu, cố gắng lay cậu ra khỏi cơn hoảng loạn này.

Hai phút. Hai phút cho đến khi đối mặt với cái chết.

Hoseok cố gắng hít thở sâu hơn và dài hơn để bình tĩnh lại. Nó hầu như không thành công nhưng đủ để có thể di chuyển đôi chân bước về chỗ cái ba lô ban nãy đặt xuống. Với bàn tay run rẩy, mở chiếc ba lô và rút súng cao su và đá đi kèm. Đó là thứ gần nhất cậu từng giữ có thể bị coi là nguy hiểm, nhưng luôn chỉ dùng để chơi trò chơi hoặc chơi khăm với bạn bè ở trường. Cậu sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa, sau đêm nay.

"Tôi sẽ sử dụng thứ này," cậu nói một cách chắc nịch, nhưng giọng vẫn vỡ với nhịp thở không đều.

Sangre nhìn chằm chằm. "Vũ khí thông thường không được phép sử dụng vì nó mang lại lợi thế không công bằng nhưng tôi sẽ cho phép. Trông có vẻ như nó khó có thể hạ gục một con chim."

Đó là vấn đề, Hoseok nghĩ. Cậu không định giết người tối nay.

"Ừm, tới giờ rồi, đi!" Sangre đẩy Hoseok về phía cửa dẫn đến đấu trường. Chẳng có một câu chúc may mắn, chỉ là đi.


***

Tại bất kỳ thời điểm hay địa điểm khác, Hoseok sẽ nghĩ rằng tiếng la hét điếc tai của người hâm mộ sẽ chỉ dành cho một buổi hòa nhạc hoặc trò chơi thể thao. Cậu sẽ không bao giờ nghĩ rằng những lời cổ vũ này dành cho cậu, kích thích cậu để cắt cổ họng của người khác hoặc để người đó rạch cổ mình.

Khi cánh cổng mở ra để cậy bước vào đấu trường, những giọt nước mắt đã ngừng rơi, để lại những vệt nước mắt lấp lánh và đôi mắt đỏ sưng húp. Sự nao núng không lắng xuống, tuy nhiên nó chỉ trở nên tồi tệ hơn khi không thể kiểm soát. Cậu nắm chặt súng cao su và đá với một cái nắm chặt, nhắm mắt lại khi ánh sáng rực rỡ một lần nữa của Magic Shop xuyên qua mắt. Nguồn sáng duy nhất của đấu trường là màu neon rộng lớn rải rác các bức tường và những người ngồi ở hàng ghế phía trên.

Những luồng ánh sáng xếp dọc theo đấu trường tròn, đổi màu sang từng màu trong cầu vồng và hơn thế nữa. Tất cả khán giả đều ăn mặc rất độc đáo, nhưng mỗi người đều đeo mặt nạ và trang phục có huỳnh quang. Nhiều người đeo mặt nạ chim như người mà Hoseok đã gặp trước đó, có những người đeo mặt nạ phòng độc và những người khác đeo mặt nạ có thiết kế hoàn toàn độc đáo. Tuy nhiên, một điều thu hút sự chú ý của Hoseok là thực tế là họ có vẻ thuộc mọi tầng lớp xã hội, từ giàu đến trung lưu cho đến nghèo. Mọi người đặt cược vào cái chết của cậu.

Họ vung gậy phát sáng và hét lên với Hoseok khi cậu bước những bước rụt rè đầu tiên vào đấu trường, đối thủ chưa đến. Đôi mắt của Hoseok có một khoảng thời gian khó khăn để thích nghi với bóng tối, sau đó là những màu sáng đầy ám ảnh khắp phòng. Nếu ở trong hoàn cảnh khác, cậu sẽ nghĩ Magic Shop là một nơi tuyệt đẹp.

Một giọng nói thông báo bùng nổ cắt ngang sự cổ vũ của đám đông, "Chào mừng mọi người đã với đến một đêm nữa tại Magic Shop tự phát, những vị khách xinh đẹp của chúng tôi! Tối nay sẽ bắt đầu với thí sinh mới, chỉ mười hai tuổi! Xin được giới thiệu: Jung Hoseok! Một cậu bé cố gắng tự mình kiếm sống sau khi chạy trốn khỏi nhà!" Khán giả ồ lên, một sự đồng cảm giả tạo.

Cậu liếc nhìn khán giả một lần nữa để cố gắng tìm phát thanh viên, nhưng thay vào đó lại bắt gặp một người đàn ông quan trọng đang ngồi ở phía tây của đấu trường. Do hắn ta có khu vực chỗ ngồi riêng, được bảo vệ nghiêm ngặt, nên Hoseok có thể đoán rằng hắn có thể là chủ sở hữu của toàn bộ nơi này, hoặc nhà tài trợ. Thậm chí Hoseok có thể nói rằng người đàn ông đó có một bầu không khí vương giả nhất định, được đánh giá qua tư thế và trang phục của hắn, bao gồm một mặt nạ chim vàng với ánh sáng trắng rực rỡ cùng một bộ đồ thêu bằng vàng. Có một người khác đi cùng hắn đứng bên cạnh những người bảo vệ, không được che giấu và từ nơi mà Hoseok có thể nhìn thấy, trông giống như một đứa trẻ bằng tuổi cậu. Hình như nó đeo mặt nạ hổ, với ánh sáng xanh rực rỡ cho đôi mắt, tương phản với màu cam và đen của mặt nạ.

Hoseok bị phân tâm khi cánh cổng ở phía đối diện của đấu trường mở ra, trái tim chùng xuống và bắt đầu đập nhanh hơn so với chỉ vài phút trước khi còn ở trong phòng chuẩn bị.

Đối thủ bước vào ánh đèn neon của đấu trường. Nếu trái tim của Hoseok có thể rơi thêm nữa thì là lúc này đây.

Đối thủ chắc chắn là người to lớn nhất mà Hoseok từng thấy. Cao chót vót gần như bảy feet (2.1 mét), trông cực kì mạnh mẽ và to con đủ để ôm một cái cây, chắc chắn hắn sẽ lấy mạng cậu vào đêm nay. Cậu không thể nói về giới tính hay bất kỳ đặc điểm nào khác trên khuôn mặt của người đó do mặt nạ hình con bò khổng lồ trên mặt. Mặt nạ được lót đối xứng với ánh sáng đỏ rạng rỡ, những lỗ duy nhất trên mặt nạ là ở mắt. Cơ thể của người đó được che lại bằng những mảnh vải vụn, những dải quần áo được buộc lại với nhau trông có vẻ đủ tươm tất để mặc cho một trận đấu tử thần. Điều này cho phép cơ bắp tuyệt đối của người đó được phô ra, khiến cho Hoseok mười hai tuổi trông như một cây gậy. Nỗi kinh hoàng quét qua cơ thể của Hoseok trong những đợt sóng mới, đóng băng cậu tại chỗ.

"Lần cuối cùng!" Giọng nói của phát thanh viên vang trở lại, "Hãy chọn người yêu thích của các bạn! Okse sẽ có thể duy trì chuỗi tiêu diệt bất bại chứ? Khả năng là vô tận! Mọi người đã sẵn sàng chưa?"

"Okse," hắn giơ cao chiếc rìu khổng lồ của mình trong không trung, nhận được rất nhiều tiếng la hét ủng hộ, trong khi Hoseok vẫn cứng nhắc như một bức tượng, đôi mắt không thể rời khỏi Okse và "chuỗi tiêu diệt bất bại".

Đây là nơi mình sẽ chết, Hoseok mất hết hy vọng khi phát thanh viên hét lên,

"BẮT ĐẦU!"

Okse không có chỗ cho sự do dự khi hắn lao thẳng về phía Hoseok, chiếc rìu giơ cao trên không trung. Bước đi vững chắc và nặng nề, nhưng không chính xác.

Hoseok chỉ vừa đủ có thời gian để nhảy sang một bên để tránh bị đầu lìa khỏi cổ. Cậu ngạc nhiên trước phản ứng nhanh nhẹn này, dự kiến ​​sẽ vẫn dán mắt vào vị trí của mình để chờ đợi chiếc rìu ban cho anh một cái chết nhanh chóng và sạch sẽ. Thay vào đó, adrenaline đã đánh vào cậu ngay giây cuối cùng, đẩy cậu né tránh cú đánh để đời này.

Chuyển động của Okse bắt chước chính xác một con bò, Hoseok nghĩ. Hắn rất nhanh và nặng, nhưng không có nhiều chỗ để điều chỉnh quỹ đạo, Hoseok có thể di chuyển khá dễ dàng.

May mắn thay, cậu đã không làm rơi súng cao su trong sự hoảng loạn của mình. Tuy nhiên không thể sử dụng nó trong những khu vực gần như vậy. Cậu cần đặt khoảng cách giữa họ. Một lần nữa, Hoseok ngạc nhiên khi thấy mình không bỏ cuộc và để Okse giết cậu. Cậu thực sự đã chiến đấu, cho mình một cơ hội. Đó là do adrenaline, cậu đoán thế.

Okse hồi phục và bật lại, nhưng lần này họ chỉ cách nhau sáu feet chứ không phải bốn mươi. Khi Okse bước bước đầu tiên về phía cậu, Hoseok quay lại và lao nhanh nhất có thể sang phía bên kia của đấu trường. Khi va vào tường, cậu quay lại và thấy Okse lao đến, Hoseok nhảy ngay sang bên phải.

Tiếng reo hò nổ ra mỗi khi Hoseok thoát chết trong gang tấc và trong khi những tiếng động viên khích lệ đó có thể lay chuyển Okse, họ chỉ khiến cho Hoseok sợ hãi.

Khi anh liếc nhìn Okse, anh đã bị sốc khi thấy chiếc rìu của hắn bị kẹt trong bức tường nơi cậu vừa đứng trước đó một lúc, hắn vật lộn một lát trước khi lấy được nó ra. Điều đó đã cho Hoseok một ý tưởng.

Cậu quay sang phía đối diện với hy vọng khiến Okse bị mắc kẹt với chiếc rìu một lần nữa để có thể bắn bằng súng cao su trong khi người nọ cố gắng lấy lại vũ khí. Tuy nhiên, kế hoạch đã trở nên tồi tệ khi nhận ra rằng Okse là một người sống chứ không phải là một con bò.

Khi Okse lao đến một lần nữa, hắn dự đoán cậu sẽ né sang phải, đó là điều cậu đã làm cả hai lần trước đó. Lần này Okse giơ rìu bằng tay phải, sử dụng tay trái để tóm lấy Hoseok khi cậu cố gắng nhảy ra. Chiếc rìu trượt vào tường, không phải theo cách mà Hoseok hy vọng.

Nhưng có một điều kiện tồi tệ hơn vào lúc này, và đó là Okse giữ chiếc áo của Hoseok trong một chiếc kẹp. Okse lấy lại quyền kiểm soát chiếc rìu trong tay phải trước khi vật lộn với Hoseok xuống đất bằng tay trái. Ghim anh xuống đất là chuyện dễ dàng cho Okse, bất chấp những nỗ lực tuyệt vọng muốn thoát ra của Hoseok.

Hoseok rên rỉ và hét lên, đôi mắt bắt đầu rưng rưng một lần nữa khi Okse giơ rìu về phía cậu trên mặt đất. Nó nặng hơn sắt và Hoseok có thể cảm thấy xương sườn của mình bị nứt, nơi Okse ghim chặt anh. Anh hét lên đau đớn và khẩn khoản,

"Dừng lại! Làm ơn!! Tôi cầu xin anh!" nghe có vẻ khó thở khi ngực bị đẩy xuống và cậu khóc nức nở. Nhưng không có gì so sánh bằng nỗi đau tột cùng mà cậu cảm nhận khi chiếc rìu của Okse rơi xuống đùi anh.

May mắn thay, hai cánh tay của Hoseok đều tự do khi Okse hạ rìu xuống, vì vậy cậu có thể thả súng cao su để vươn lên và đẩy cánh tay cần rìu của Okse hết sức có thể ra khỏi thân mình và xuống chân cậu. Kim loại tự cắm sâu vào chân, lượng máu chảy ra ngay lập tức khiến Hoseok tự hỏi liệu cậu có chết vì mất máu thay vì bị chặt đầu hay không.

Cậu hét to hơn bao giờ hết. Những cơn đau nóng bỏng trắng xóa khiến cậu choáng váng đến nỗi có thể thực sự ngất đi trong giây lát. Tuy nhiên, Hoseok nghi ngờ rằng nếu cậu ngất đi, Okse sẽ để cậu sống, vì vậy cậu đã sử dụng cơn tỉnh táo cuối cùng, bất chấp ngọn lửa trong chân nói rằng cậu thậm chí không thể di chuyển nếu anh muốn .

Chiếc rìu xuyên qua mặt ngoài của đùi trái, có thể ghim vào cả xương, Hoseok đánh giá từ khó khăn nho nhỏ mà Okse gặp phải khi lấy rìu ra vào ban nãy. Okse cố gắng nâng chiếc rìu, chân của Hoseok nổi lên và cơn đau bùng lên gấp ngàn lần, khiến cậu hét lên kinh hoàng. Tiếng thét của cậu ướt đẫm nước mắt và tuyệt vọng.

Cậu mở mắt giữa những tiếng la hét đau đớn và vô tình bắt gặp ánh mắt của Okse qua mặt nạ của hắn. Ngay lúc đó, Hoseok tiến đến trong khoảng cách gần và hất chiếc mặt nạ ra.

Khuôn mặt cậu gặp là điều cậu quan tâm nhất. Cậu không dành thời gian để nhận ra bất kỳ đặc điểm nào của Okse trước khi đưa ngón tay vào mắt trái của hắn. Okse bây giờ là người hét lên, hoàn toàn không lường trước cuộc tấn công này, chùn bước ngay lập tức. Hắn giữ mắt trái đẫm máu bằng cả hai tay, chiếc rìu hoàn toàn bị lãng quên khi nó nằm trong chân của Hoseok.

Hoseok một lần nữa ngạc nhiên bởi suy nghĩ và phản xạ nhanh nhạy của chính mình, sau đó anh đã lợi dụng sự bất động của Okse bằng cách lấy lại súng cao su và một hòn đá, kéo băng lại cho đến khi nó có thể bị gãy, trước khi phóng thẳng viên đạn sắc nhọn vào Okse lộ mắt.

Okse bắt đầu hét to hơn nữa khi bị buộc phải giữ cả hai mắt bằng tay, máu rỉ ra giữa các ngón tay từ cả hai mắt. Đám đông reo hò kinh khủng, nhưng Hoseok không nghe thấy gì ngoại trừ hơi thở đau đớn của chính mình và tiếng hét của Okse. Cậu đã ngồi dậy để bắn vào mắt phải của Okse và giờ cảm thấy hoàn toàn bất động khi nhìn thoáng qua chiếc rìu ở chân, một lượng máu chảy ra từ vết thương. Cậu không dám chạm vào nó. Cậu ngồi đó và lắng nghe tiếng hét của Okse thành những tiếng rên rỉ đau đớn. Cậu không nhìn Okse mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất trước đang dần đỏ lên vì máu của mình.

Phát thanh viên đã tuyên bố cả hai không thể tiếp tục cuộc chiến, nhưng cuộc sống của Hoseok đang mờ dần trước mắt. Cảm nhận thính giác bị tắt tiếng đến mức những tiếng reo hò và la hét của khán giả chỉ là một tiếng vang. Tầm nhìn trở nên mờ ảo đến nỗi không thể biết đó là do nước mắt hay do mất ý thức sắp xảy ra. Khi Hoseok ngồi đó không nhúc nhích và chảy máu, cảm giác đau đớn là thứ duy nhất cho thấy anh vẫn ở đó. Một cơ thể đến quỳ trước mặt cậu.

Hoseok cảm thấy một đôi tay ôm lấy má mình và ngẩng đầu mình lên, nhưng thật khó để giữ cho đôi mắt mở. Cậu thoáng thấy đôi mắt nâu, lo lắng và mái tóc vàng hoe trước mắt cậu im bặt. Cậu nghe thấy một giọng nói trẻ con, hét lên, với cậu hoặc người khác, cậu không biết, nhưng cậu hầu như không thể nói ra lời nào.

"Giữ lấy!" Khi nghe xong, tai bị ù hoàn toàn, chẳng nghe được gì từ thế giới xung quanh nữa. Giữ lấy cái gì cơ? Cậu nghĩ trong khi cảm thấy cơ thể mình sụp đổ và khập khiễng trên tay ai đó. Cái chạm vào mặt đã không còn, nó di chuyển sang bên hông, cánh tay dịu dàng nhưng vững chắc giữ cơ thể chống lên người nọ trước khi cậu thấy như mình đang trôi nổi trong bóng tối vô tận. Thứ cảm giác cuối cùng còn hoạt động của cậu là khứu giác, mùi máu nồng nặc đã bị loại bỏ bởi mùi của một thứ gì đó ngọt ngào hơn, một mùi hương nói với cậu rằng mọi thứ sẽ ổn và giờ cậu có thể nghỉ ngơi.

_________

Chương 2 chúng ta sẽ vào mạch truyện chính ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro