Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyến đi chơi ngày hôm

đó, Yo Seob giận Jun Hyung khá lâu. Suốt 3 ngày Jun Hyung cố gắng gọi cho nó mà nó vẫn không buồn

nhấc máy. Jun Hyung biết Yo Seob giận nhưng không chịu nói, nên Jun Hyung càng phải tìm cách gặp cho bằng được. Lần nào Jun,Hyung qua nhà kiếm, nó cũng ngủ, ngủ suốt ngày như muốn trốn tránh. Tuy sức chịu đựng có giới hạn, Jun Hyung vẫn cố gắng kìm chế kiên nhẫn,qua nhà nó thường xuyên và

gọi điện mỗi ngày.

-- Alo !

-- Haiz !! Cuối cùng trời đất cũng

thương, không uổng công kiên nhẫn chờ đợi suốt 3 ngày.

Jun Hyung hớn hở khi nghe giọng nói của Yo Seob.

-- Rồi rồi, muốn nói gì nói đại đi

cha nội.

Yo Seob càu nhàu.

-- À .. ! Thì .. tôi muốn xin lỗi

cậu cái vụ hôm bữa ..

-- Tôi hok có giận.

-- Thôi xạo, tôi biết cậu giận mà không nói .. hay là tôi đãi cậu ăn kem, coi như là xin lỗi.

K ấy tụi mình đi coi phim đi, phim gì mà mày thấy thích đó !!!

-- Uk, uk sao cũng được, mệt anh quá.

-- Vậy mai ha ?

-- Ko, Thứ 7.

-- Mai không được hả ?

-- Tôi nói thứ 7, anh không

chịu thì thôi, khõi !

-- Rồi rồi, vậy thứ 7. Mai cậu

nhớ đi học, không có cậu thằng

Ki buồn lắm. Paiz ! Yo Seob cúp máy, lòng chợt thấy vui.

Suốt 3 ngày không gặp, không nghe điện thoại, không cãi nhau

với Jun Hyung.. sao tự nhiên Yo Seob cảm thấy .. nhớ nhớ cái tên đó. Cái hình ảnh Jun Hyung ôm nó

vào lòng dỗ dành, không hiểu

sao đã in sâu trong tâm trí.

Yo Seob nhớ cái cảm giác ấm áp

khi nép mình trong vòng tay của

hắn, thoải mái khi được hắn cõng trên lưng .. đột nhiên nó thắc mắc không hiểu cái cảm giác này là gì .. sao từ hôm ấy tới bây giờ nó cứ nhớ tới hắn??

Không lẽ .. không lẽ .. chắc không có chuyện đó đâu .. làm gì có chuyện đó chứ .. Yo Seob lắc

lắc đầu như tự muốn xua tan đi

những ý nghĩ mơ hồ chợt thóang qua trong đầu nó ..

..................

-- Hello Guy !

Thiên ngồi xuống cạnh Ki nhùn tươi

cười.

-- Mấy bữa không gặp nhớ mày

quá.

-- Nếu biết vậy tao ở nhà luôn.

-- Chi ?

Ki ngạc nhiên.

-- Thì giờ gặp tao rồi mày đâu

nhớ nữa, ở nhà để mày nhớ tao

hoài. Hehe

-- Hihi, mày đúng là khùng hết

thuốc chữa …

Như chợt nhớ ra điều gì đó,

Yo Seob nhìn xung quanh rồi quay

qua nói nhỏ với Ki ..

Bỗng đâu một bịch bánh rớt

xuống ngay trước mặt làm nó

giật mình. Định ngước mặt lên

mắng cho tên vô duyên 1 trận

thì ..

-- Cho bịch bánh đó, không có

độc đâu, ăn đi.

Ki lên tiếng.

-- Ái chà chà !! Hôm nay công tử

nhà ta tốt quá zậy.

Ki nhìn Jun Hyủng không chớp mắt.

-- Kệ tôi !

Jun Hyung liếc nhìn Yo Seob, vẻ chờ đợi. Yo Seob cầm bịch bánh lên, nhìn Jun Hyung rồi quay sang Ki. Một hồi,đắn đo suy nghĩ, nó bỏ bịch,bánh vô túi.

-- Để tôi đem về nhà thử độc coi anh có bỏ gì lạ vô không rồi mới tính.

-- Trời ! Thôi tôi phục cậu luôn.

-- JUN HYUNG !! EM KHÔNG

NGHE THẤY TRỐNG BÁO HIÊ.U

HAY SAO MÀ CÒN NGỒI ĐÓ

HẢ ??

Giọng cô giáo chủ nhiệm thánh

thót sau lưng Jun Hyung làm hắn giật mình té ghết Yo Seob & Ki được trận cười đau bụng.

-- Về lớp nhanh.

Cô chủ nhiệm quát.

-- Dạ dạ.

Jun Hyung vừa đi, miệng lảm nhãm

nguyền rủa bà cô đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro