Chương 19.2 : Lễ đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đẩy Khánh ra, Vi nhìn xung quanh và dừng mắt tại một cái bàn có hai người đàn ông có dáng vẻ như đang vụn trộm.
- Ai? Ai vừa chụp hình?
Không có tiếng trả lời. Vi tức lắm nhưng cũng phải nín nhịn. Bây giờ ở Anh, nhỏ không còn là Trương Ngọc Bảo Vi nữa mà là Ellie Trương! Mọi hành động của nhỏ đều ảnh hưởng tới Evil và J&D. Không thể hành động như du côn giống mọi khi được.
Bực bội kéo t...ay Khánh ra khỏi quán. Vừa đến chỗ cửa ra vào thì một đám paparazzi ừ đâu kéo tới muốn chết ngộp. Máu nóng trong người Vi bốc lên ngùn ngụt nhưng cũng chẳng thèm chửi mắng gì. Cố gắng lách người qua cái đám đó rồi kéo theo Khánh chạy thục mạng như vừa bị ma đuổi tới nhà luôn!
- Hơ…hơ…mệt quá! – Vi khó khắn nói.
- Đám đó là…ai vậy? – Khánh cũng không khác gì mấy.
- Phóng viên. Vào…vào nhà… thôi! Em cần phải nghỉ ngơi!
Nói xong cái là Vi phóng ngay lên phòng, tắm rửa rồi ngủ luôn.

Sáng hôm sau
- Áaaaaaaaaaaaaa……… - Một tiếng hét thất thanh vang lên làm mọi thứ rung chyển.
Trên căn phòng vươn vãi đầy quần áo dưới nền nhà, có một người nằm trên giường ngóc đầu dậy:
- Cái chuyện quỷ gì thế? Mấy con này không tính để người khác ngủ à? – Vi càu nhàu.
- Kệ đi em. Quan tâm chi? – Khánh nhăn mặt nói, tay kéo người Vi lại, dụi dụi mặt vào người nhỏ rồi ngủ tiếp. 
- Ưm…thô...i. Bỏ em ra. Em đi thay đồ cái đã. – Vi đầy Khánh ra rồi bước vào phòng tắm.
Anh chàng nằm ở bên ngoài, vắt tay lên trán làm như đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Tối hôm qua, cũng may là Vi kịp thời dừng lại nếu không, có thể cả hai đã vượt qua quá cái phạm vi cho phép. Thật sự là ở cảnh nhỏ, Khánh cảm thấy khó mà kiềm lòng được.
...

Vi cùng Khánh bước xuống nhà dưới thì thấy cả đám đang cắm đầu vào cái laptop trên bàn, riêng Trang thì đang nói chuyện điện thoại một cách rối rít, giống như đang xin lỗi một ai đó.
Thấy “tội nhân” vừa đặt chân xuống tới dưới, nó đã luôn miệng mắng:
- Hai cái đứa kia! Tối qua tụi bây xách nhau đi chơi ở đâu mà bây giờ hình tụi mày đầy trên các trang mạng xã hội là thế nào? Mày thấy chư...a đủ scandal nên tính tạo thêm à? Tao không hiểu mày đang nghĩ cái gì trong đầu nữa? Sắp tới buổi công diễn của Arlia rồi, ngồi yên giùm tao một cái. Cái bọn nhiều chuyện ngoài kia bảo là mày cố ý tạo thêm tai tiếng để gây sự chú ý của mọi người đấy! Tao không muốn quản mày nhưng làm ơn, mày là người của công chúng, muốn làm gì ngoài đường phải suy nghĩ trước cái đã chứ, còn về nhà hai đứa bây muốn làm gì tao cũng không cản. Trời ơi là trời!
- Cái gì thế? – Vi nhìn chăm chăm nó, nhăn mặt.
- Xem đi. – Thảo Anh xoay màn hình laptop cho Vi xem.
“Siêu mẫu Ellie công khai chuyện tình cảm với một chàng trai ngoài đường”, “Chàng trai thứ 56 lọt vào mắt siêu mẫu Ellie”, “Ẩn số về người tình của siêu mẫu Ellie”… Hàng chục cái tít nóng hổi trên các trang mạng. Hầu hết toàn đưa hình ảnh tối qua của Vi và Khánh ngoài đường, cộng thêm là những lời bàn tán, thêm vào rút bớt của những phóng viên lá cải. Thật không hiểu nổi. Không lẽ đàm tiếu về sự riêng tư của người khác là sở thích của lũ phóng viên? Vậy mà cũng chẳng cần xem xem có đung là sự thật không, nhiều người cũng tham gia bàn tán. 
Vi như nổi điên lên. Hình như mang chuyện riêng tư của nhỏ ra để nói là một việc làm gây sự thích thú cho mọi người hay sao ấy? Biết bao nhiêu lần, biết bao nhiêu scandal tình ái mà nhỏ bị lũ phóng viên gán ghép đều không có thật. Ấy vậy mà bọn họ cũng liên tục săn tin tức của nhỏ để đăng lên. Thật không chịu nổi!
- Khốn nạn thật! Cái lũ thừa hơi! – Vi bực dọc.
- Chứ vậy rốt cuộc là sao? Hai đứa bây làm gì để bọn đó chụp được hình thế này? – Thảo Anh ngồi vắt chân qua đùi, khoanh tay hỏi.
- Thì đi dạo bình thường. Đúng là cái lũ nhiều chuyện thích chết mà?
- Thôi đi! Sao lúc nào mày cũng bị tụi phóng viên phát hiện là sao? Đi đứng cái kiểu gì ấy! – Nó tức giận.
- Mày tưởng tao muốn à? – Vi gắt lại.
- Mày… - Nó trừng trừng mắt.
- Thôi…bình tĩnh… - Hắn vuốt lưng giúp nó hạ hoả, còn Khánh thì nắm Vi kéo lại, kẻo không hai đứa mà điên lên lao vào choảng nhau thật thì chết!?!
- Haizz…J&D than phiền đấy. Họ bảo là họ sẽ giải quyết nhưng không chắc là sẽ triệt để được. Tin lần này lan nhanh quá. Tại tấm hình hai đứa kiss nhau đấy. Tấm đó hiện giờ đang đang gây sốt trên mạng. – Trang kết thúc cuộc điện thoại, quay sang nói với cả đám.
- … - Nó không nói gì, chỉ liếc Vi một cái rất sắc rồi đứng dậy bỏ lên phòng, mặc kệ hắn đang hớt hải chạy rượt theo.
Cả đám nhìn nhau một lúc rồi ai việc nấy, không bàn về vấn đề này nữa. Kể cả Vi, nhỏ cũng không định nhúng tay vào đính chính lại tin tức hay làm những việc “rút dây động rừng” tương tự. Scandal tới như thế nào thì nó cũng sẽ rời đi một cách tương tự. Không đụng chạm tới nó thì nó sẽ qua nhanh còn càng nói, càng đính chính nhiều thì chỉ làm sự việc trở nên nghiệm trọng hơn mà thôi. Đó là một bài học mà bất cứ ai muốn dấn thân vào ngành showbiz rắc rồi đều cần phải biết.


Mọi thứ diễn ra thật êm đẹp những ngày sau đó. Scandal của Vi cũng bị nhấn xuống từ từ. Buổi biểu diễn thời trang của Arlia thành công rực rỡ với sự góp mặt của nhóm Evil cùng nữ minh tinh màn bạc Jersey Hilson. Mọi sự đều theo như mong muốn của tất cả nhưng…
Cả đám đang tất bật chuẩn bị tham dự buổi lễ đính hôn của Vi cùng tên thiếu gia họ Triệu – Triệu Vương Hoàng tại khách sạn lớn nh...ất London. Vi đã được xe riêng của pama rướt đi cách đây 4 tiếng đồng hồ để sửa soạn mặc dù trước khi đi còn quyến luyến Khánh lắm. Thật tội nghiệp cho cặp đôi này, hết chuyện này lại tới chuyện khác xảy ra!
Nó mặc chiếc đầm đen cúp ngực, bó sát lấy cơ thể dài ngang đùi, giúp tôn lên nét đẹp ba vòng chuẩn không cần chỉnh của nó. Khoát thêm bên ngoài là cái áo da đen lửng, cộc tay khiến nó trở nên bụi hơn và trầm tính hơn cùng đôi giày cao gót 1 tấc. Mái tóc dài màu hung đỏ được nó uốn lọn, xoã bồng bềnh hai bên vai làm nó dịu dàng hơn hẳn. Gương mặt được đánh một lớp phấn hồng hai bên bên má, mắt chải mascara rồi đánh khói là xong. Nhìn mình trước gương, nó cảm thấy hài lòng về bản thân.
Thảo Anh diện một cái đầm trắng dài ngang gối hơi xoè, ngay eo có sợi dây nịt bảng to màu đen. Mái tóc dài óng mượt được cô nàng thả tự nhiên, có thêm cái bờm cũng màu trắng, chân đi giày búp bê trông rất đáng yêu. Gì thì gì chứ khi mà đặt chân tới Anh, dù không muốn hay bị ảnh hưởng từ chuyện của Thiên đi chăng nữa thì Thảo Anh vẫn luôn phải giữ cái hình tượng vốn có của mình. Anh quốc là nơi khởi nghiệp ngành sân khấu của cô nàng nên tất cả mọi thứ, Thảo Anh đều bị soi mói rất kĩ. Hơi phiền phức nhưng lúc nào Thảo Anh cũng phải “giơ cao đánh khẽ” thôi.
Trang sánh bước cùng Minh trong bộ đầm dạ hội dài chấm đất màu vàng. Cái đầm có cái cổ sâu và hở nguyên khoảng lưng trắng ngần làm Trang trở nên vô cùng gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được vấn lên gọn gàng, làm lộ ra cái cổ trắng thanh mảnh nhưng đầy kiêu ngạo. Thật sự, nhìn Trang hôm nay rất khác.
Bốn tên con trai tụi hắn đều mặc vest chỉnh tề. Hắn chọn cho mình một bộ vest đen cùng áo sơ-mi đen, mở bung hai cúc áo và không thắt cravat. Thiên rất điển trai trong bộ vest đen cùng áo sơ-mi trắng. Minh thì áo sơ-mi sọc xanh cùng quần âu đen. Còn lại tên cuối cùng là Khánh thì vest màu xám cùng áo sơ-mi đen. Tên này cứ hễ 5 phút là thở dài một lần khiến nó muốn điên lên, xém nữa là lao vào chửi: “Cái thằng kia! Bộ bị điên à mà thở dài hoài? Con Vi nó còn sống nhăn răng chứ có chết đâu mà thở dài thở ngắn miết thế?” Nhưng cũng may, có hắn và Thiên kéo ra. Thật bó tay. =.=”
Trang đi cùng với Minh trên con mui trần mới toanh màu trắng. Thiên với Thảo Anh thì dù không muốn cũng bị nó đùn đẩy đi chung một xe. Nó muốn hàn gắn mối quan hệ của cặp đôi này mà! Chính vì thế nên khi yên vị trên xe hắn, nó không ngừng hối hận vì bản thân ngu ngốc. Thân mình không chịu lo, cứ đi mà cho người khác. Haizz…


Sảnh nơi diễn ra buổi lễ đính hôn được trang hoàng lộng lẫy với đầy hoa và bong bóng. Khách mời tham dự toàn những người có tên tên tuổi, có máu mặt. 
Hơn một tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu mà mọi người đều đã tới rất đông. Nó nhìn một lượt và cảm thấy khó chịu trước cái hành động của hai con người trước mặt. Một người là ông anh trai yêu quý của nó và một người là con bạn thân từ thuở ...lọt lòng đến nay.
Không thể chịu đựng nổi nữa, nó kéo tay Thiên tới một góc khuất, quyết định làm cho ra lẽ mọi chuyện:
- Anh với Thảo Anh gần đây làm sao thế?
- Sao là sao? Vẫn bình thường mà. – Anh nó lấp liếm, nét bối rối thoáng qua đôi mắt màu café.
- Đừng có chối với em. Làm như em không thấy được vậy. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều nhìn thấy được sự gượng gạo của anh và nỗi buồn trong mắt Thảo Anh! – Nó bặm môi.
- Thật…thật sự là không có gì mà…
- Anh đừng có chối!
- Không có!
- Có!
- Không mà!
- Có. Rất rõ ràng!
- Em đừng có nói nữa được không? Anh mệt với Thảo Anh lắm rồi! – Thiên gắt.
- Thảo Anh làm cái gì nên tội mà anh đối xử với nó như thế? – Nó trừng mắt lại với anh mình.
- Tại cô ấy không chịu hiểu cho anh thôi. Cô ấy không chịu nghe anh giải thích và không nghĩ rằng đó chỉ là hiểu lầm! – Thiên rầu rĩ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì đây?
- Thảo Anh hiểu lầm, nghĩ rằng anh đi chơi với Thiên Kim. – Thiên nhăn nhó, ôm đầu.
- Sao lại thế? – Nó nhíu mày.
- Tuần trước, Thảo Anh gọi điện thoại rủ anh đi chơi nhưng anh còn phải giải quyết một chút chuyện ở công ty nên không đi cùng cô ấy được. Đúng lúc đó thì chuông cửa reo, anh cầm theo điện thoại nói chuyện với cô ấy nên không tắt máy. Lúc vừa mở cửa thì Thiên Kim chạy ào vào rồi bảo anh đi chơi cùng. Không may là Thảo Anh nghe được nên hiểu lầm, nghĩ là anh đi với Thiên Kim, bỏ mặc cô ấy. Thế là giận anh luôn. Haizz… - Thiên kể rồi thở dài.
- Vậy sao không giải thích? – Nó lườm ông anh.
- Thảo Anh không chịu nghe. – Thiên lại thở dài.
- Một tên gái theo đầy như anh mà cũng không biết cách làm hoà với Thảo Anh sao?
- Thật sự là không.
- Ưm…anh thích Thảo Anh chứ? – Nó hỏi một câu khiến Thiên giật mình.
- Sao? – Anh nheo mắt.
- Em hỏi: Anh thích Thảo Anh không? Hay anh yêu nó?
- Sao em hỏi vậy? – Thiên ngượng, mặt bắt đầu đỏ lên.
- Anh không cần biết. Trả lời đi. – Nó bắt đầu cáu.
- Ờ…thì…
- Thì sao?
- Thì…thì… - Thiên lắp bắp.
- Thì sao? Nói lẹ đi! – Nó hối.
- Thì…thì là...là…
- Mệt quá! Là tới sáng mai à? Là gì mà lắm thế? Nói nhanh giùm em một cái coi. Mệt anh lắm rồi đó! – Nó cáu tiết.
- Ừm…thì đúng là vậy… - Thiên cúi mặt.
- Anh yêu nó thật sao? – Nó nheo mắt đầy nghi ngại mặt dù trong lòng thì vui sướng tới phát hét.
- Ừm…
- Vậy thì được rồi. Đi nói cho nó biết đi. – Nó nhẹ lòng.
- Nói? Nói cái gì? – Thiên mặt ngu ngơ.
- Thì nói ba tiếng: Anh yêu em. Có đơn giản vậy thôi mà anh không biết à? Nó chờ anh nói với nó hơn mười năm rồi đấy! Nói xong đảm bảo nó hết giận.
- Mười năm? – Thiên tròn mắt.
- Ừ…bộ anh không biết hả? – Nó nghiêng đầu nhìn Thiên.
- Anh có biết đâu? Anh cứ nghĩ cô ấy không thích anh…
- Sao anh lại nghĩ vậy?
- Thảo Anh nói chuyện với tên nào cũng ngọt ngào hết…
- Ngốc xít! Đó là bản tính của nó rồi. Ai nó cũng thế thôi. Từ nhỏ sinh ra nó đã vậy thì anh trách nó làm sao được? Vả lại cho dù nó có dịu dàng với bất cứ thằng nào đi chăng nữa thì đối với anh, nó luôn luôn quan tâm và hướng mắt về phía anh. Anh hay lo thừa nhỉ? – Nó khoanh tay nhìn ông anh trai.
- Anh…không biết!
- Mệt anh quá! Con Thảo Anh nó mất ngủ gần nửa tháng nay vì anh rồi đấy, liệu mà làm. Nó mà bệnh là em tống anh vào nhà xác ngay và luôn. Mau đi xin lỗi rồi nói cho nó biết nhanh. – Nó hối thúc.
- Nhưng mà… - Thiên đang nói thì nó chặn ngang họng anh:
- Nhưng nhị cái đầu cha à? Có đi nhanh lên không thì bảo? – Nó hăm he.
- Haizz…anh chịu em. Rồi, anh đi! – Thiên thở dài.
- Tốt. Nhớ mà tranh thủ thời cơ, càng nhanh càng tốt đi. Anh Kiệt để ý nó lâu lắm rồi đấy. Anh mà chậm tay thì em không chắc là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu. Nói cho anh biết, em chỉ chịu mỗi Thảo Anh làm chị dâu em thôi đấy. – Nó cười gian, lém lỉnh.
- Biết rồi. – Thiên trưng cái bộ mặt khổ sở ra nhìn nó.
- Ừm… em đi trước. Tối nay, làm ơn giúp Thảo Anh, em sợ…nó sẽ rất sock…khi thấy bác ấy ở đây. – Nó nói nhỏ vào tai Thiên rồi bỏ đi, không thèm quay lại xem phản ứng trên gương mặt anh trai như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro