Chương 25.3 : TỔ CHỨC - LỄ KẾT NẠP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối dãy hành lang là hai ngã rẽ. Đi sang ngã bên trái, nhanh chóng một cánh cửa gỗ màu đen đóng im lìm hiện ra, bên ngoài còn có bốn tên vệ sĩ gác hai bên.
- Cô Linda! – Cả bốn người vệ sĩ cúi chào.
- Mọi người có trong không? – Linda dừng lại hỏi.
- Thưa, cô Ellie đi làm một số việc theo chỉ thị cô Venus. Cô Anna, Sarah và Lisa đi kiểm tra lại mọi thứ còn cô Jersey và cậu David ở nơi... tổ chức tiệc chuẩn bị thêm một số thứ. Trong phòng chỉ còn cô Venus, cô Vanessa và cậu Killer. – Một tên báo cáo.
- Tốt. Tôi vao trong. – Linda gật đầu hài lòng.
- Còn họ? Có cần xét không ạ? – Tên tên khác hướng mắt về phía tụi hắn.
- Không cần, là Bắc và Nam hộ vệ. – Linda lắc đầu.
- Vậy mời cô cậu vào. – Tên khác nhanh nhẹn mở cửa cho ba người.
- Cảm ơn. – Linda cười nhẹ rồi bước nhanh vào trong căn phòng lớn im lặng chỉ nghe thấy được mỗi tiếng thở, tiếng giấy bút sột soạt và tiếng gõ máy tính.
- Tới rồi à? – Nó không thèm ngẩn mặt lên.
- Vâng…em đưa họ tới rồi. Cũng khoảng hơn một tiếng nữa mới tới giờ nhưng mọi người nên chuẩn bị đi, ra ngoài đó cũng có thể gặp mặt một số người có chức quyền, tốt cho mối quan hệ của tổ chức. – Linda dịu dàng hơn hẳn lúc nói chuyện với hắn và Khánh. Giọng có chút gì đó kính trọng, kiên nể và ấm áp.
- Ừ…tôi cũng đang tính đi thay đồ chuẩn bị nhưng phải kẹt đi xuống kho rượu kiểm tra. Cô tới rồi thì đi hộ tôi, kiểm tra số lượng cho kĩ càng, xem đúng nhãn hàng hay không. Tôi sợ họ luồng hàng kém chất lượng cho chúng ta. – Nó đóng nắp máy tính.
- Vâng…em đi ngay. – Linda cúi đầu.
- Mà khoan...tôi nay về email cho tôi bộ hồ sơ ấy. Tôi cần nó gấp. – Nó nói vội.
- Sao ạ? Bộ hồ sơ ấy em tưởng không quan trọng?
- Nhưng đối với tôi thì lại khác…tôi cần chứng cứ xác thực hơn nữa nên đi lại từ đầu có vẻ tối đấy. Tất cả những gì thu thập được từ sau vụ ấy hoặc có liên quan thì gửi hết cho tôi. – Nó cười nhẹ.
- Vâng…nếu không có gì thì em đi. – Linda đảo mắt một vòng rồi xin phép ra ngoài.
- Ừ. – Nó gật đầu.
Im lặng lại bao trùm lấy căn phòng khi Linda vừa bước ra khỏi đó. Nó ngồi chống cằm nhụo tay lên bàn ung dung nhìn Thiên với Thảo Anh, hai kẻ đang chăm chú vào công việc nhưng thực chất là giả vờ kia.
- Không tính dẹp đi thay đồ à? Diễn ai coi? – Nó nhếch môi cười khẩy.
- Hừ…biết sớm thì nói ngay từ đuâ đi. Khiến người ta giả vờ mệt muốn chết. – Thảo Anh bỏ ngay tập hồ sơ xuống sau khi nghe nó nói.
- Tại emu y hiếp anh lúc trước nhé. – Thiên hếch mũi lên.
- Hừ…phiền. – Nó đứng dậy phủi tay.
- Mặt lạnh quá vậy An? Hình như cô không giống như thường ngày? – Khánh xen ngang.
- Thế nào là giống thường ngày? – Nó nhìn Khánh.
- Ít nói nhưng cười nhiều. – Khánh phán một câu.
- Nhưng đây là tổ chức, ai cũng có lớp vỏ bọc. – Nó nhún vai thờ ơ.
- Nhưng nhìn không quen mắt. – Khánh chau mày.
- Thế thì chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ còn chứng kiến một kẻ còn lạnh lùng hơn nữa cơ. Người ta thường bảo Venus không giống như tên gọi Bắc ma nữ vì không đủ độ lạnh bằng Ellie. – Nó nghiêng đầu cười đểu.
- Ellie sao? – Khánh nhướn mày, có vẻ điều này hơi khó tin.
- Đó mới thực sự là tảng băng đấy. – Thảo Anh cưởi nhẹ.
- Con người của Ellie khi ở tổ chức là tảng băng di động, nhưng mà từ khi người đó mất thì thái độ ấy thay đổi đến chóng mặt. Một tảng băng biết cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo. Điều đó khiến mọi người trong tổ chức cảm thấy sợ khi đứng gần Ellie, nụ cười ấy tuy rất thậ nhưng nó không phải là cảm xúc, chỉ đơn thuần là một thứ để chứng minh cho mọi người thấy. – Thiên xoay xoay cây bút trên tay.
- Nghe hơi lạ. – Khánh nhìn Thiên.
- Ừ…nhưng có vẻ con bé đã tìm lại được người thứ hai như người đó nên tảng băng ấy lại xuất hiện. Thật là muốn xoay con người ta như chóng chóng. – Thiên chẹp miệng.
- Phải mất một thời gian để tất cả mọi người chấp nhận nổi nụ cười tươi tắn của Ellie, vậy mà bây giờ lại bắt họ thay đổi lại cũng tội nghiệp. – Thảo Anh giả vờ thương tiếc, khóc không ra nước mắt.
- Bạn bè không thương, thương tiếc chi cho cái lũ dở hơi lo chuyện bao đồng đó? – Vi bước nhẹ vào phòng không tiếng động.
- Em! – Khánh đứng ngây người rồi nhào vào ôm chặt cứng nhỏ.
- Buông ra. – Vi nhíu mày, giọng nói lạnh hơn bình thường rất nhiều.
- Em sao thế? – Khánh thả ngay nhỏ rồi nhìn Vi bằng ánh mắt lo lắng.
- Đây là tổ chức, ra ngoài rồi thì muốn làm gì thì làm. – Vi hơi cau có rồi bước tới trước mặt nó.
- Thế nào? – Nó cười nhẹ.
- Ổn…mọi thứ sẵn sàng. – Vi nhún vai báo cáo.
- Được rồi…vậy đi thay đồ thôi. – Nó gật đầu hài lòng rồi bước ra ngoài trước.
- Thảo Anh…đi. – Vi quay sang nhắc cô bạn rồi cũng đi thẳng ra ngoài, không buồn để ý đến anh chàng người yêu bị cho ra rìa.
Ba cô gái vừa bước ra ngoài là lúc không khí trong căn phòng nhẹ hẳn đi. Khánh thì vẫn cứ đứng đực mặt ra một chỗ gãi cằm suy nghĩ về tính cách của Vi. Cô người yêu bé nhỏ này của cậu thật sự quá nhiều bí ẩn đề khai thác, thậm chí dùng cả đời không biết có đủ để khai thác hết hay không.
- Tính cách của bộ tứ này…quả thật là khó hiểu? – Hắn cười khẽ.
- Chẳng phải đã nói rồi sao? Đó là đa tính cách. – Thiên nhún vai.
- Không thể nào nắm bắt được. Lần đầu tiên có người khiến chúng ta đau đầu đến vậy. – Hắn cũng thở dài ngao ngán.
- Chịu đựng lâu sẽ cảm thấy quen thôi. Vì tính chất công việc bắt buộc, nếu để người khác dễ dàng nắm bắt thì còn gì để nói nữa? – Thiên chêp miệng.
- Cũng phải.
- Nhưng họ như thế, tao cảm thấy như họ không cần sự che chở của chúng ta. Họ vẫn có thể sống mà không cần ta bên cạnh. – Khánh trầm ngâm.
- Ý mày là mạnh mẽ quá à? – Thiên nhướn mày.
- … - Khánh không trả lời, chỉ gật đầu.
- Mạnh mẽ mới cần được bảo vệ. Những kẻ yếu đuối nhưng tâm hồn họ dẻo dai và bền bỉ, riêng những kẻ mạnh mẽ thì bên trong yếu đuối hơn ai hết. Biết tại sao không? Chính vì họ biết họ dễ tổn thương, yếu đuối nên mới phải tạo dựng một lớp vỏ mạnh mẽ khiến người khác không chạm vào tới mình. Còn những kẻ bề ngoài yếu đuối, đơn giản vì trái tim quá cứng rắn, dẻo dai nên đôi lúc muốn trở thành yếu đuối. – Hắn cúi thấp đầu nói. Qủa thật, điều này hắn đã trải nghiệm qua nó, một quá khứ mà tội hắn chồng chấc.
- Sặc mùi triết lí. – Khánh nhăn mặt.
- Haha…ai bảo mày hỏi. – Thiên cười lớn.
Khánh nghe xong chỉ biết ngồi xuống ghế chẳng thể nói gì thêm. Hắn thì bước đến cạnh bàn làm việc của nó, ngón tay trỏ miết nhẹ lên nắp laptop với gương mặt rất nhiều xúc cảm.

Sân thượng của toà nhà cao 19 tầng đón gió từ biển lùa vào mát rượi. Từ đây có thể phóng tầm mắt ra tới tận bãi biển và ngắm cảnh mặt trời đang dần đi xuống không một chút khó khăn.
Hơi gió mang mùi vị của biển, cái mùi mằn mặn không thể lẫn khiến nó có hơi khó chịu dù tinh thần thoải mái hơn hẳn.
Liếc ngang toàn bộ sân thượng nơi tổ chức lễ, nó khẽ cười nhạt rồi quay lưng bước đi vào ...ngay. Nơi đây nó không có quyền tuỳ tiện ra vào thoải mái như thế. Bắc ma nữ chưa được phép xuất hiện trước mặt mọi người lúc này.
Ở giữa sân thượng là một cái hồ bơi trăng khuyết với nước mà xanh trong thấy đáy, bên trên là cái cầu dựng tạm bằng gỗ bình thường nhưng chẳng ai dám bước lên. Lối đi trên cây cầu được lót thảm đỏ trải dài đến bậc thang trước mặt.
Đi qua cây cầu nhỏ là bước tới sân khấu cao hơn 20 bậc tam cấp khiến mọi người ngước nhìn đến mỏi cổ. Cũng may là tổ chức vào buổi tối nên không có nắng chứ còn ban sáng thì chói đến mức trời chưa chắc đã nhìn lên được.
Hai bên hồ bơi là hai chiếc bàn trải khăn trắng tinh tươm, bên trên chỉ toàn là rượu mà không có lấy một món ăn. Cũng phải thôi, đây là một buổi lễ mà? Mà còn là buổi lễ của một tổ chức ngầm thì tốt nhất chỉ cần như thế, không quá rườm rà rắc rối chính là phòng cách của tổ chức quốc tế này.
Tất cả những kẻ được mời đều có mặt tại đây lúc này với quần áo nghiêm chỉnh, phẳng phiu. Từ con người họ, một bá khi không tầm thường toát ra khiến những kẻ yếu tim có thể chết giấc. Mà hình như…mực độ sát thương ấy vẫn chưa cao nhỉ?
Những nhân vật ở đây đều là sát thủ trong tổ chức, ước tính trên dưới 150 người, ngoài ra còn có vài ba vị đặc biệt được mời đến dù là làm ăn phi pháp hay hợp pháp. Có thể nói, Tịnh Cát mời họ đến đây không phải là ý tốt lành gì nhưng dù sao cũng là có quan hệ, một buỗi lễ thế này mà không mời thì ảnh hưởng đến mối giao hảo bấy lâu. Còn có thể lợi dụng lợi thế của nhau để mà sinh tồn thì phải lấy lòng, dù D.E.A.T.H có lớn đến mức nào mà không có những kẻ bên dưới tiếp tay thì cũng hoàn toàn vô dụng.
… 
Nó bước vào lại bên trong dãy hành lang vắng khi yên tâm về việc tổ chức tiệc. Tiến thẳng tới thang máy, nó cần xuống bên dưới để tahy quần áo, chuẩn bị ra ngoài kia nghênh tiếp những vị khách quý.
“Tink”
Cánh cửa thang máy mở, nó chưa kịp bước ra ngoài thì đã có vài người vội vã bước vào. Ánh mắt thoáng giận dữ nhưng vội tan biến, nó nhỏ giọng:
- Xin lỗi…cho tôi đi. – Nó vội cụi mặt, luồng lách qua năm người đàn ông.
Những tên trong đó nhìn nó không nói gì mà nhanh tay nhấn nút thang máy với vẻ rất vội vã. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc gượng mặt nó vừa vặn một nét biểu cảm: Tức giận!
Nó nhận ra lũ người đó, chỉ đơn giản là không hiểu tụi đấy đến đây làm gì? Chắc chắn là có chuyện không ổn. Thấy mặt lũ người này ở đây rõ ràng là một điềm báo không lành, nhưng nó vẫn chưa biết mục đích chính của kẻ chơi trò này.
“Cõng rắn cắn gà nhà”, nó cắn chặt môi rồi vẽ nên nụ cười. Nó dư khả năng, thừa bản lĩnh để chơi với cô ta ván cờ này!
Rảo nhanh bước trên dãy hành lang tầng 12. Nó bước vào một căn phòng chứa dụng cụ, nơi đặt sẵn một tủ đồ cho tụi nó thay. Mở tung cửa tủ, trong đó chỉ còn mỗi bộ váy màu đen thẫm của nó. Vậy là những người còn lại đã tahy đồ xong, không ngờ nó ra khỏi phòng trước mà lại vào đây sau cùng.
Lấy cái váy ra khỏi đó, nó giơ lên cao rồi ngắm nhìn chăm chú. Nó chẹp miệng tiếc rẻ. Đây quả là một cái váy đẹp, dù nó không ưa mặc váy nhưng cũng không phủ nhận là mình có vẻ thích nó. Nhưng đành thôi…
“Rẹttttt….”
Nó xé ngay bộ váy trên tay không một chút do dự. Tối nay không cần đến thứ đó, thế thì nó cũng chẳng muốn để lại làm gì. Có thể nói toàn bộ sự tức giận nhờ vụ chạm mặt ở thang máy đều đã được nó trút hết lên chiếc váy không liên quan này.
Thả thứ mà nó cho là “vải vụn” xuống đất, nó quay ra ngoài không một chút do dự. Nó bây giờ cần phải về phòng làm việc ở tầng 19 để tìm hiểu tụi kia có mặt ở đây đề làm gì nhưng có vẻ…việc có mặt ấy không tốt lành mấy?

“Tạch…tạch…tạch…”
Nó gõ ngón tay trên bàn phím liên tục, quan sát camera của từng lầu, từng phòng, từng khu vực không được bỏ sót. Tất cả mọi hình ảnh và hoạt động thu vào tầm mắt nhưng chưa có gì là kết quả cho câu hỏi trong đầu nó.
Bất lực dựa lưng ra ghế, nó nhìn lên đồng hồ trên tường, còn 25 phút nữa là bắt đầu lễ, không tìm ra manh mối nó không thể nào yên tâm.
Vậy thì phải suy n...ghĩ…bọn chúng có vẻ vội vã. Chắc chắn là muốn làm gì đó theo chỉ thị của cô ta vì nó hiểu, chưa được lệnh thì cái lũ ấy cũng chẳng dám mò tới đây chui vao hang cọp.
Có thể là muốn gây ảnh hưởng đến buổi lễ ngày hôm nay nhưng cô ta cũng có mặt, chẳng lẽ lại liều lĩnh làm một việc ảnh hưởng đến sự an toàn của mình. Chắc chắn là không! Nhưng…vẫn không thể khẳng định được, cô ta đầu óc mưu mẹo nên chắc chắn sẽ có cách thoát thân. Vậy thì không thể loại trừ khả năng cô ta làm những việc nguy hiểm.
Muốn cắt ngang buổi lễ chỉ có thể là do bọn cớm đột ngột tấn công, bao vây tấn công có vũ trang, khủng bố… Mà khoan! “Khủng bố”? Có thể nào cô ta muốn đặt bom? Nhưng nếu thế thì xác xuất chạy thoát của cô ta quá thấp. Nếu là nó thì sẽ tìm cách nào hay hơn chứ không làm vậy nhưng suy nghĩ của cô ta, nó đâu biết được cô ta có thông minh như nó để có thể nghĩ cách hay hơn?
Ngồi bật dậy lướt tiếp ngón tay trên bàn phím. Nếu là đặt bom thì chỉ có thể đặt ở những tầng cao. Đặt ở những nơi như tầng trệt thì nguy cơ sụp cả toà nhà là 98%, đến nước đó có là thánh cô ta cũng chẳng thể chạy. Duy chỉ khi đặt ở những tầng cao cao, gần với nơi tổ chức tiệc là sân thượng thì khác. Phần bị nổ tung chỉ là phẩn trên nên cô ta sẽ thoát dễ hơn, không bị hàng đống gạch đè lên khi nổ và cũng có thể tìm đường leo xuống mấy tầng bên dưới không bị ảnh hưởng nhiều đề trốn.
Tầng 18 và tầng 17 là đành cho những người có quyền hạng cao trong tổ chức lui tới, hiện tại thì ở đó sẽ không có một ai vì đều phải có mặt ở buổi lễ rồi. Vậy thì mọi việc khá đơn giản, nó sẽ cho máy quét và bật bộ cảm biến nhiệt của camera khởi động. Chỉ cần có người xuất hiện ở hai tầng lầu này, nhiệt độ từ cơ thể toát ra sẽ đánh động đến bộ phận cảm biến. Bọn chúng dù chuẩn bị kĩ lưỡng, tránh góc nhìn máy quay đi nữa thì đối với bộ phận cảm biến tuyệt đối cũng bị phát hiện.
Sau 15s rà soát, kết quả đã truyển về máy chủ với thông tin chuẩn xác. Nó khẽ nhếch mép, quả không phụ sự mong đợi của nó. Bốn góc toà nhà của tầng 18 đều có người. Tổng cộng là 16 tên, mỗi góc 4 thằng. Nhưng có điều nó vân không hiểu? Tại sao máy quay lại không thấy chúng, vị trí đó không hề khuất tầm nhìn. Chẳng lẽ…?
Nó trừng mắt đầy tức giận. Qủa thật là có kẻ to gan dám xâm nhập hệ thống của nó để thay đổi, vô hiệu hoá camera. Lần này nó không hiểu sao mình bất cẩn thế, chỉ là lúc đầu nó không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này nên lơ là. Thế mới biết nó cũng có lúc mắc sai lầm, lần này phải rút kinh nghiệm.
Hoàn thành mấy thao tác cắt đứt sự xâm nhập đó, nó bực bội thở hắt ra, lấy tai nghe liên lạc với Ropez:
“Ropez…chị tới tổ chức chưa?”
“Tiểu An? Sao lại liên lạc với chị giờ này? Chị đang cùng ba nuôi chào hỏi một số người ở trên sân thượng đây.” – Ropez có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nó liên lạc.
“Chị giúp em được chứ…âm thầm điều người lên bốn góc toà nhà ở tầng 18. Có kẻ đột nhập ở đó, em nghi là có bom.” – Nó nhịp ngón tay trên bàn.
“B…bom?” – Ropez suýt hét lên, may mà kiềm chế lại chỉ hỏi nhỏ.
“Phải…Nhanh đi.” 
“Sao không giao cho ba đứa kia? Có vẻ chúng nó xử nhanh hơn chị đấy?” – Ropez bất mãn.
“Tụi nó hiện tại chắc đang ở cùng Tứ quản lí nên không được đâu, tuyệt đối hành động trong thầm lặng. Dặn lũ người đó là im mồm, bép xép để bất kì ai biết là một phát vào đầu ngay.”
“Ok. Nhưng mà nếu là bom, thời gian còn chưa tới 15 phút thì phải làm sao đây? Số người thuộc đội phá bom hiện tại ở tổ chức cũng chỉ có 3 người thì em tính chỗ cuối cùng ai làm? Tất cả những người đang có mặt ở đây, ngoài Thảo Anh ra thì không có ai có thể vô hiệu hoá nó.” – Ropez báo cáo tình hình.
“Thảo Anh nhất định không được rời khỏi hội trường nơi buổi tiệc, em sẽ phụ trách điểm cuối cùng.” – Nó nghiến răng.
“Tuỳ em. Còn 14ph23s.” – Ropez không phản đối chỉ nói nhanh rồi ngắt liên lạc.
Bỏ tai nghe xuống bàn, nó thở dài. Bom thì sao? Nổ nó vẫn không sợ, chỉ có điều là nó ghét cái kiểu hành động này của cô ả đó. Phiền phức cho nó lúc này, phải đích thân nhanh chóng đi xuống đó giải quyết quả bom thật nhanh trước khi buổi lễ bắt đầu. Đúng giờ khai mạc mà thiếu mặt nó với Ropez, chắc chắn cũng sẽ không ít người đánh hơi được mùi vị kì lạ.
Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra, một người con trai bước vào khiến nó hơi giật mình. Sự xuất hiện gưng mặt này ở đây nằm ngoài suy đoán của nó, nó thật không hiểu một kẻ không có phận sự như tên đó vào đây làm gì? Lại còn dàm xuất hiện trước mặt nó?
- Anh? Sao lại ở đây? – Nó nhướn mày hỏi.
- Tôi cũng là người của tổ chức. – Anh chàng bình tĩnh đáp nhẹ.
- Người cùng thuyền. – Nó hơi chau mày.
- Là Hắc Vũ. – Chàng trai mỉm cười.
- Tôi không biết anh cũng trực thuộc tổ chức cũng phải. Lễ ra mắt lần đó kẹt nhiệm vụ nên tôi không tới, Nữ tước thì vẫn đang nằm trong thời gian nghỉ phép vô thời hạn. – Nó nhếch môi.
- Nữ tước? Liên quan gì đến tôi?
- Rồi cũng sẽ gặp thôi. Anh vào phỏng làm việc của tôi làm gì? – Nó lắc đầu.
- Không phải là tôi muốn nghe lén, chỉ là vô tình đi lạc sang đây nên mới nghe cô nói chuyện. Cô không cần xử lý quả bom cuối cùng, tôi sẽ làm. – Anh chàng thẳng thắn.
- Anh làm được? – Nó nhướn mắt, chỉ là muốn dò hỏi chứ không phài là nghi ngờ. Đã là người của tổ chức thì đều được huấn luyện kĩ càng, nếu anh ta nói là làm được, nó cũng đủ biết chuyên ngành của anh ta.
- Tất nhiên, tôi được đào tạo ra để giúp tổ chức nghiên cứu và tiến hành sản xuất nó mà. Tôi học về vũ khí và nguyên tử hạt nhân. – Hắc Vũ tự tin.
- Vậy tôi giao cho anh, còn 12ph56s. – Nó không dò hỏi thêm mà bước thẳng ra ngoài.
Hắc Vũ quay đầu nhìn theo hướng nó thắc mắc. Anh chàng biết chắc chắn nó biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Có điều anh ta không hiểu, nếu đã là đặt tới tận 4 trái bom, sao nó phải hành động trong âm thầm thế này? Thông báo cho tất cả để cùng tìm hướng giải quyết cùng nhau sẽ nhanh chóng hơn bởi vì những kẻ có mặt trong toà nhà lúc này, không là người của tổ chức cũng là những kẻ không nên xem thường.

Nó dùng thàng máy xuống tầng 18 xem xét tình hình. Chắc chắn là bây giờ Ropez chưa thể đem người xuống đây nhanh chóng theo lời yêu cầu của nó vì phải tập trung và lôi đầu ba tên trong đội phá bom tới. Từ lúc nó ngắt liên lạc với Ropez đến giờ chưa quá 2ph.
"Tink"
Thang máy vừa mở, nó nhanh chóng bước ra không một chút chần chừ. Nó hôm nay thật sự không một chút hứng thú để ra tay, giế...t được tên nào nhanh gọn thì nó sẽ làm liền. Để lâu phiền phức!
Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã cầm sẵn hai khẩu súng lục được đặc chế đặc chế đặc biết giúp khẩu súng nhẹ hơn, độ giật thấp và loại đạn của nó cũng chẳng phải đạn thường.
Bước chân men theo lối đi của dãy hành lang đi tới góc thứ nhất của tòa nhà hướng Đông Bắc. Ở đó có 4 tên đang đứng. Hai tên đang loay hoay lắp bom còn hai tên đứng canh cho đồng bọn.
Cái nhíu mày thoáng qua trên gương mặt, nó cảm thấy cái cảnh tượng này rất chướng mắt.
Dãy hành lang tối đen vì không có đèn, do lúc đầu tầng lầu này không có người sử dụng nên điện hành lang hay văn phòng đều được tắt hết, chỉ có vỏn vẹn mỗi ánh sáng từ cái đèn pin của tụi kia dùng để hỗ trợ công việc lắp đặt.
Bóng tối giúp nó dễ dàng hành động và nhanh chóng kết thúc mọi việc trong im lặng. Vừa bước chân ra khỏi dãy hàng lang, hai tên đứng canh91 đã phát giác được việc có người đang đi đến. Tiếng gót nhọn giày nó va chạm vào nền gạch men đã đánh động cho bọn chúng.
Đôi mắt được huấn luyện thích nghi nhanh với bóng tối, nó đã xác định được vị trí của mục tiêu đang đứng. 
Chưa để hai tên đứng canh lên tiếng, hai phát súng rùng rợn đã vang lên.
"Đoàng...đoàng...."
Tiếng súng vang lên chói tai. Nó chẳng hề bận tâm đến âm thanh đó, tường của tòa nhà được làm bằng chất liệu cách âm cực kì tốt nên không lo những người đứng bên trên đầu nghe thấy, vả lại nó cũng chẳng mang theo giảm thanh cho súng.
- Ai?Ai đó? - Hai tên đang lắp bom nghe thấy tiếng súng thì hoảng sợ.
- Im! - Nó gằn mạnh rồi bắn thêm hai phát súng nữa.
"Đoàng...đoàng..."
Hai viên đạn vô tình cắm sâu vào mi tâm của hai tên còn lại, mùi tanh của máu bắt đầu xộc lên mũi nó. Có vẻ nó khá nhạy cảm với cái mùi này, giống như là cá mập có thể ngửu thấy mùi máu trong phạm vi cả ngàn cây số.
Ngay sau đó, nó lại nghe thêm 4 phát súng nữa phát ra. Gương mặt đanh lại trong giây lát rồi lại dãn ra như bình thường, nó đã biết là ai nổ súng!
Nó bắt tính hiệu liên lạc với Ropez qua cái bộ đàm mini trên tai:
"Chặn đường thoát của chúng, phong tỏa tầng 17 và 18. Chúng nghe thấy tiếng súng của em nên chắc chắn bỏ chạy."
"Được." - Ropez nhanh chóng đồng ý rồi ngắt tín hiệu liên lạc.
Đến lúc này nó cũng chẳng cần đi đến ba góc còn lại của tòa nhà làm gì. Bọn còn sống còn lại thể nào sau khi nghe súng bắn nhiều thế lại chẳng bỏ chạy? Mà bọn chúng chạy tới thang máy hay thang bộ thì đã bị người mà Ropez dẫn tới tiễn thẳng xuống Diêm Vương. Muốn thoát khỏi nòng súng của người tổ chức thì chỉ có cách nhảy lầu, mà nhảy lầu thì không cần bàn cãi, chết là đáp án!
- Ra đi! - Nó cất hai khẩu súng vào lại vị tí cũ.
Từ trong bóng tối dáng dấp người con trai bước ra, dừng lại phía sau nó một khoảng cách vừa phải.
- Sao cô biết là tôi đứng trong đó? - Hắc Vũ bình thản hỏi. Anh ta không ngạc nhiên mấy, như kiểu việc Venus phát hiện ra anh ta chỉ là việc sớm muộn.
- Tôi nghe tiếng súng mà? Anh đi trước tôi nên chắc chắn tiếng súng đó là của anh. Chỉ có điều tôi không nghỉ anh đi trước mà lại ra tay sau tôi. - Nó như cười như không.
- Tôi không thể nào sánh lại bằng cô, cô cũng biết điều đó mà? - Hắc Vũ đáp lại lời.
- Hừ...điều đó không quan trong. Qủa bom này anh lo đi. - Nó hơi cau có rồi hất mặt về phía quả bom.
- Là bom hẹn giờ, loại này nổ không tới mức nghiêm trọng, nhưng mà nếu là bốn quả ở bốn góc thì... - Hắc Vũ bước lại gần soi đèn pin xem xét quả bom.
- Đủ sập tầng 19 chứ gì? - Nó nhếch môi.
- Chắc thế đấy. - Hắc Vũ nhún vai.
- Tôi không quan tâm, làm lẹ đi. Anh còn 8ph17s. - Nó nhắc nhở.
- Đừng lo, cô cứ lên trước đi, chỗ này tôi và Bướm Đêm lo nhanh thôi. - Hắc Vũ phẩy tay.
Nó chợt cau mày rồi cũng quay lưng bước đi. Tới trước cửa thang máy thì có vẻ hơi khó khăn cho việc đi chuyển của nó. Gần chục xác chết máu me lênh láng nằm chắn hết lối đi của nó.
Nó hướng mắt về ví Ropez đang đứng nhìn nó cạnh cửa thang máy.
- Em không bị thương chứ? - Ropez hỏi thăm.
- Vẫn ổn. - Nó giọng đều đều.
- Vậy thì tốt. Chị đã cho người tới ba điểm gắn bom còn lại rồi, nhanh chóng được tháo dỡ thôi.
- Tốt...cho người phong tỏa tòa nhà, cử người đi thăm dò. - Nó gật đầu hài lòng.
- Em sợ họ sẽ cho người phục kích trong quá trình buổi lễ à? - Ropez hỏi.
- Ả ta là rắn độc, đơn giản thế này thì còn nói làm gì? - Nó nhếch mép.
- Được...theo ý em. - Ropez gật đầu rồi nhanh chóng liên lạc qua bộ đàm, truyền đạt mệnh lệnh.
- Lên thôi, còn 5ph nữa là bắt đầu. - Nó kéo tay Ropez bước vào thang máy.

Thang máy vừa mở, nó đã nhanh chóng bước ra ngoài đi thẳng tới phòng làm việc.
- Này…không ra luôn sao? – Ropez gọi với tới nó.
- Không…thầy muốn em xuất hiện đặc biệt. – Nó nhún vai rồi đi lẹ.
Bước vào phòng, nó lôi từ trong góc ra một cái hộp tròn, bên trong chứa một dung dịch đặc sệt trong suốt. Nhúng cả hai tay vào, nó rút ra rồi để cho khô, xong lại lấy đôi găng tay bằng da màu đen... trong tủ mang vào. Nó tin cô ta không đơn giản như thế, không chỉ có bom mà phải còn gì đó nữa!
Rời đi khỏi đó nhanh, nó đi ra phần sân thượng sau lưng. Tầng 19 của toà nhà có phần sân, được chia ra bởi phòng làm việc của nó trên dãy hành lang hình chữ I nằm giữa. Phần sân thượng trước dùng để tổ chức lễ, phần sân thượng sau là đáp trực thăng.
Leo lên chiếc ghế cạnh ghế lái, nó thắt dây an toàn rồi ra hiệu cho anh chàng phi công ngồi chờ nó từ trước. Anh chàng phi công hiểu ý, gật đầu rồi điều khiển cho chiếc trực thăng từ từ bay lên.
Nó nhìn qua khung cửa sổ thấy toàn cảnh bên dưới, Hawaii đúng là đẹp thật.
- Đi một vòng đi rồi hãy ghé, chưa tới lúc. – Nó ra lệnh cho phi công.
- Nhưng thưa… - Anh chàng phi công đang tính phản bác thì nó cắt ngay.
- Anh không lái thì cút xuống. – Nó gắt.
- Vâng. 
Nhăn mặt tỏ ý khó chịu, nó bảo sao thì làm thế đi. Nó biết nên làm thế nào chứ không cần ai phải dạy.
Thở dài rồi dựa lưng ra ghế, nó đưa đôi bàn tay lên ngắm. Bên trong lớp găng da này là một thứ rất ghê gớm. Nó là thứ vũ khí giết người kinh tởm thơm mùi máu tanh. 
Lại nhìn ra cửa sổ, nó giật mình phát hiện hôm nay là giáng sinh. Biết bao nhiêu gia đình, cặp tình nhân dắt tay nhau vui vẻ dạo phố trong khi nó biết chắc rằng mình sắp làm gì. Giết người. Cụm từ đối với nó vô cùng đơn giản nhưng đầy tội lỗi mà chẳng ai muốn làm.
Khẽ cười nhạt, giết người trong ngày lễ giáng sinh chắc cũng vui!

Trên sân khấu cao 20 bậc tam cấp là bốn chiếc ghế chạm trổ hình hoa hồng một cách tỉ mỉ được dát vàng. Trên lưng ghế được khảm những viên đá quý tương ứng với chủ nhân nó. Chiếc ghế đầu tiên khảm kim cương đen huyền bí, chiếc ghế thứ hai chói mắt do mấy viên ruby màu đỏ với nhiều kích cỡ, chiếc ghế thứ ba sáng loá với cơ số viên saphire màu trắng và chiếc ghế cuối cùng sang trọng với những viên ngọc trai quý của vùng biển Hawaii.
Từ đó bước xuống 5 bậc tam cấp có tiếp 8 chiếc ghế dát bạc nguyên chất xếp đều trái phải 4 cái đối mặt nhau. Đây là vị trí của tám con người phục vụ cho ma nữ.
Xuống 5 bậc tam cấp tiếp theo là bốn cái ghế bằng gỗ quý, một cái chạm hình rồng uống lượn, một cái chạm hình con chim đại bàng oai hùng, một cái chạm hình bướm kiêu sa và một cái chạm hình rắn dẻo dai. Có thể nói, bốn con vật đó là tượng trưng của bốn cấp bậc dưới Tứ hộ vệ và Tứ quản lí được đặt bốn góc.
Đồng hồ chậm chạp từng chút từng chút nhích cây kim của mình. Chỉ chưa đầy 1ph nữa thôi là mọi thứ sẽ bắt đầu. Con đường tội lỗi của hai nhân vật mới sẽ mở màn từ đây.
“Boong…”
Chiếc đồng hồ treo tường trên cánh cửa nơi bước ra sân thượng chỉ điểm 7g. Đến lúc này, hàng loạt đèn điện sáng trưng được bật lên theo một thứ tự nhất định.
Tất cả mọi người đứng hai bên hồ bơi cạnh bàn rượu đều đồng loạt quỳ một chân xuống, gương mặt trang nghiêm không còn chút đùa cợt như bình thường. Không khí im lặng thấy rõ.
Từ nơi bắt đầu thảm đỏ, người con trai mặc bộ comple màu tro với chiếc mặt nạ màu nâu đất bước từng bước đi cứng rắn của mình, vẻ chững chạc và dứt khoát toát lên từ con người đó là quá nhiều khiến biết bao người si mê. Có điều, từ “Yêu” đối với những sát thủ có vẻ là là trò cười.
Người con trai bước đến trước chiếc ghế chạm trổ hình rồng thì lại tiếp tục chống tay quỳ xuống đầy kính trọng, có vẻ nhân vật sau đó là người không hề tầm thường. Là Huyết Dạ.
Tiếp theo đó, cô gái mặc trên mình bộ đầm dạ hội dài tay cổ sâu màu trắng dài chấm đất, đuôi váy xoè có màu tím than in hình những chú bướm vờn nhau tuy đẹp mà lạnh lùng. Cô gái mang chiếc mặc nạ màu tím đen hình bướm che đi những đường nét của một mĩ nhân bước đi uy nghiêm lên vị trí có chiếc ghế hình bướm rồi lại quỳ xuống. Đó là người mang cái tên Bướm Đêm.
Nữ tước xuất hiện trong cái rùng mình của tất thảy mọi người. Bộ váy dài chấm đất màu bạc cổ yếm hở khoảng lưng trắng, phần eo buộc lại bằng sợi dây màu đen bản to. Vết đạn bắn ở eo chưa lành, dù đã quấn băng rất kĩ nhưng chắc chắn máu vẫn có thể thấm ra ngoài nên bộ váy màu là thích hợp nhất. Dù có chảy máu, sợi dây đen bản to sẽ che mất màu đỏ máu. Trên gương mặt thanh tú là chiếc mặt nạ màu bạc hình vẩy rắn. 
Vẻ bề ngoài dù đẹp cách mấy đi chăng nữa, ai cũng phải khiêm nhường trước con người ấy nếu không muốn chết dưới nọc độc của Độc Xà. Độc Xà là con rắn độc châu Mĩ của Nữ tước, là người bạn tâm giao của cô nhóc với kích cỡ lớn, dù đã quấn một vòng rộng quanh cổ Nữ tước, thân người nó vẫn kéo lê một đoạn trên nền đất. Bàn tay thon dài dịu dàng vuốt trên đầu của Độc Xà, đó là hành động cưng nựng thú cưng nhưng đối với tất cả mọi người, nó thật rung rợn. Chơi đùa với con vật đó, ngoài Nữ tước ra thì ai cũng có thể mất mạng như chơi.
Bước về chiếc ghế chạm hình rắn, Nữ tước khẽ khàng quỳ xuống.
Hắc Vũ vừa xong nhiệm vụ đã chạy lên ngay, may là vừa kịp. Điều chỉnh nhịp thở, anh chàng bước nhanh trên thảm đỏ với bộ comple màu đen và chiếc mặt nạ màu đen với bên góc hình đại bang. Bước về vị trí của mình, Hắc Vũ quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro