Chương 4.3 : Kingdom School _ Ba hotgirls tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả mọi người trong trường cứ ngỡ hai người động thủ. 

Hắn và Khánh thì bất ngờ vì cùng ý nghĩ với tất cả mọi người trong trường. Trong khi cả trường căng thẳng thì Bảo Vi, Thiên và Minh đều chỉ biết cố gắng nhịn cười mà thôi.

Đột nhiên... 

Cả hai... 

Ôm chầm lấy nhau và cười nói rất vui vẻ làm cả trường bị một phen sock toàn tập. 

- Ôi...Thảo Anh ơi...Tao nhớ mày quá!! – Nó phấn khích. 

- Bảo An yêu dấu của tao! Tao cũng nhớ mày chết đi được! – Thảo Anh cũng vui vẻ không kém.

- Hả? – Cả trường giật mình. 

- Mày về đây lúc nào mà không nói tao biết? – Nó buông cô ra rồi mừng rỡ hỏi thăm. 

- Mới về hai tháng thôi. Tính bữa nào rãnh sang Nhật thăm tụi bây nhưng không ngờ mày lại sang tới tận đây! Vậy là tao khỏi tốn tiến máy bay sang đó thăm cả nhà rồi! – Thảo Anh đùa. 

- Cái con nhỏ này! Cái tật mãi chẳng chừa. Lúc nào cũng đùa được hả? – Nó cốc yêu lên đầu cô bạn. 

- Mày biết tao mà! – Thảo Anh nháy mắt với nó. 

- Hihi... - Nó cười nhưng nhanh chóng bị cắt ngang... 

- Huhu...hai với anh Thiên xem kìa, tụi nó bỏ em ra rìa rồi! Đúng là tụi nó chẳng bao giờ nhớ đến con bạn này mà! – Bảo Vi giả vờ khóc thảm thiết. 

- Tất nhiên! Mày thì sao bằng tao - Nó tự sướng. 

- Huhu...anh Thiên xem nó nói gì kìa? – Bảo Vi giả vờ khóc to hơn. 

- Thôi thôi...nín đi. Nó đùa ấy mà! – Thiên dỗ nó. 

- Đúng đấy. Mày là tình yêu của tao mà! Sao quên được! – Thảo Anh nói rồi mỉm cười với Vi. 

- Hả? – Cả trường sock tập 2. 

- Phải thế chứ! Nhớ mày quá! – Bảo Vi ôm chầm lấy Thảo Anh. 

- Tao cũng nhớ mày lắm. – Thảo Anh nói. 

- Đủ rồi đó. Mọi người nhìn mấy đứa như người ngoài hành tinh rồi kia! – Thiên cau mày. 

- Ối trời ơi? Anh Thiên giữ bạn gái ghê quá! – Bảo Vi trề môi. 

- Hai đứng có cau mày nữa. Xấu ghê lắm. Hai mà xấu là em đảm bảo Thảo Anh nó sẽ bỏ anh về với hai đứa em đấy! – Nó hùa với Vi. 

- Hai đứa mày kì ghê... - Thảo Vi đỏ mặt. 

- Haha...nó ngượng kìa mày ơi! – Bảo Vi cười phá lên. 

- Hì... - Nó cười nhẹ, một nụ cười quá đẹp. Đẹp tới mức bọn con trai trong trường cứ đổ "rầm rầm" xuống và làm ai đó thoáng rung rinh... 

- Mà tự nhiên tao thấy ở đây có hai cái tượng đá mày ạ! – Bảo Vi nãy giờ không thấy hai tên "ôn thần' lên tiếng lên tăm gì thì quay sang nói với nó. 

- Ờ nhỉ? - Nó hiểu nên gật đầu. 

- Này này...cô vừa phải thôi nhá. Mới sáng sớm gì mà đã gây sự là sao? Cô muốn gì? – Khánh nổi điên khi nghe câu đá đểu của Vi. 

- Hơ...anh có bị vấn đề gì về lỗ tai không? Tôi đâu nói là anh? Anh chỉ được cái tự nhận rồi lại nói tôi là giỏi! – Bảo Vi tỏ vẻ vô tội. 

- Cô... - Khánh trừng trừng mắt. 

- Hôhô...tôi đã nói đừng dại dột mà ãi nhau với tôi rồi mà! – Vi cười tươi.

***Trận 2: Bảo Vi thắng Khánh 2-0*** 

- Haha...cho chừa đi! – Minh cười. 

- Mày câm đi! – Khánh quát Minh. 

- Hai có sao không? Sao hai không cẩn thận thế? Nói chuyện với người thì không nói, nói với khỉ làm gì để giờ nó hét lên không hiểu gì cả! – Vi tỏ vẻ quan tâm ông anh của mình, tiện thể đá đểu thêm một câu. 

- Cô...nói ai là khỉ hả? – Khánh tức điên. 

- Anh tự nhận à? Tôi đã nói anh đâu? – Vi lại giả ngây. 

- Haha...em gái anh giỏi! – Minh nói rồi xoa đầu Vi. 

- Em anh mà... - Nhỏ tự sướng. 

- Hừ...cứ coi như tôi thua cô lần này nhưng không có lần sau đâu! – Khánh liếc nhỏ một cái rồi nói. 

- Đời đời kiếp kiếp anh cũng chẳng thắng được tôi đâu! – Bảo Vi cười toe toét. 

***Trận 3:Bảo Vi thắng Khánh 3-0*** 

Thảo Anh nhìn Khánh bằng ánh mắt thông cảm rồi vỗ vỗ vai nói một câu đầy tính chất an ủi: 

- Cho dù cậu đấu với nó một trăm lần cũng chưa chắc có một lần thắng đâu. Dẹp cái ước mơ "cao cả" ấy đi! 

- Hừ... - Khánh hậm hực. 

- Thôi lên lớp đi...tao ghét làm tâm điểm của sự chú ý lắm rồi! – Hắn từ đầu tới cuối cũng phát ra được một câu nói. 

- Ờ...thế cũng được! Tụi này lên trước nhá! Đi chung không? – Thảo Anh gật đầu rồi hỏi hai đứa nó. 

- Thôi...mày lên lớp trước đi. Pama kêu tới thì lên phòng hiệu trường chào giúp họ một cái. – Nó nói. 

- Ờ...thế nhé. Lát gặp. – Thảo Anh gật đầu rồi kéo bốn chàng nhà ta đi. 

Cả bọn chia thành hai hướng khác nhau mà đi. Một bên đi về hướng cầu thang riêng còn một bên thì hướng về phòng hiệu trưởng mà tiến tới...


Phòng hiệu trưởng 

Nó nhẹ nhàng mở cánh cửa và bước vào phòng cùng Vi. Trước mặt tụi nó là một người đàn ông trung niên gương mặt hiền hậu cùng đôi mắt kiên định được tôi luyện theo năm tháng. Người đàn ông biết tụi nó vào nhưng cũng chẳng mảy may ngước đầu dậy nhìn một cái, chỉ hỏi: 

- Ai đấy? 

- Là tụi con. – Nó trả lời bằng một giọng dịu dàng hiếm có. 

- Ồ...là Bảo An với Bảo Vi đó sao? Hai đứa lớn quá rồi nhỉ? – Ông hiệu trưởng ngẩn lên nhìn tụi nó mỉm cười. 

- Vâng...cũng lâu quá không gặp bác. – Vi nhẹ nhàng. 

- Mệt hai đứa bây quá. Ta hiểu tính hai đứa như thế nào rồi. Không cần phải tỏ vẻ ngoan hiền thế đâu. – Ông cười. 

- Haha...chỉ có bác hiểu tụi con nhất. – Nó cười 

- Tát nhiên, ta mà. 

- Ơ mà con tưởng có dì tới đón tụi con nữa chứ? – Vi nhòm ngó xung quanh căn phòng một lượt. 

- Tôi đây hai cô công chúa! – Từ trong căn phòng khác, một người phụ nữ trạc tuổi mẹ nó bước ra với nụ cười đôn hậu trên môi. 

- A...dì! – Cả hai chạy lại ôm chặt cứng bà. 

- Hơ...hai cô công chúa của tôi...lớn rồi mà. Cứ nhõng nhẽo hoài sao tôi nỡ lòng nào gả đi đây? – Bà xoa đầu hai đứa rồi đùa một câu. 

- Dì khỏi lo. Con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở với dì luôn. – Bảo Vi trẻ con. 

- Thôi đi cô. Cô nói thế rồi sau này không lấy chồng là pama cô lại sang đây đổ thừa tôi nữa. Mệt lắm. 

- Không có đâu. – Vi chu môi lên trong rất đáng yêu. 

- Hừ... - Bà cười nhẹ. 

- Dì với bác ơi. Tụi con học lớp nào ạ? – Nó hỏi. 

- Hừ...hai đứa bây là phải cho học chung với thằng Thiên, thằng Minh mới có người trị được chứ cho tụi bây học riêng chả khác nào phá nát cúa trường này. Hai đứa học lớp A1. – Ông hiệu trưởng đùa. 

- Bac cứ nói thế chứ tụi con ngoan lắm mà. – Nó lè lưỡi. 

- Ngoan...phải...ngoan lắm. Thế chị còn nhớ ai là người làm hai thầy cô giám thị trong trường này nghỉ việc không hả? Lần trước chị tới đây học, hai ông bà giám thị ấy sợ chị tới mức một người lên cơn đau tim phải nhập viện, một người thì lên tăng song rồi ngất luôn tại chỗ. Còn thêm việc ai là người bày đầu cái cuộc chiến ném thức ăn trong canteen ấy nhỉ? Lần đó ta phải giải quyết mệt nghỉ luôn. Chưa kể hai chị còn bắt rắn, rết, tắc kè, thằng lằn, gián, chuột,...giấu mỗi lớp một ít làm cái trường này loạn cào cào cả lên... - Ông hiểu trưởng kể lại những chiến tích huy hoàng của hai đứa nó. 

- Bác cứ quá lên. Tại con thấy trường học nó im lặng quá ên cần chút không khí sôi động thôi mà. – Nó cười trừ. 

- Chỉ giỏi chống chế thôi. – Ông cười khổ. 

- Hì...thôi. Tụi con về lớp. – Nó nói rồi kéo Vi phóng nhanh ra khỏi đó. 

Nó kéo tay Vi chạy hụt hơi về phía dãy nhà 1 dành cho khối A. Nhỏ dù không muốn cũng phải chạy theo nó. Mãi cho tới khi dừng trước dãy nhà nó mới chịu phanh chân lại. Nó thắng gấp làm cho Bảo Vi chạy ở sau thắng không kịp mà suýt tông thẳng vào người nó. 

- Mày...làm cái...quái...gì vậy? – Vi nói không nổi. 

- Hơ...tới...tới rồi! – Nó khó nhọc đáp. 

- Tới...đâu? – Nhỏ vẫn còn thở hổn hển. 

- Lớp. – Nó trả lời. 

- Mày làm cái gì mà...chạy như ma đuổi thế? – Vi bắt đầu ổn định lại nhịp tim của mình. 

- Chứ ở lại làm gì? Cho hai người đó phanh thây tao ra à? Lần trước do trốn về trước nên hai ông bà ấy chưa xử được, lần này nán lại lâu ông bà ấy hứng lên lại lôi ra càm ràm nhức lỗ tai. – Nó nói. 

- Hừ...mệt! – Nhỏ thở hắc ra một cái. 

- Thôi. Lên lớp. – Nó nói rồi bước về phía lớp học của mình. 

Lớp nó nằm trên lầu 1, phòng cuối cùng của dãy hành lang. Nó rảo bước tới ngay cừa lớp, nơi có một cô giáo trẻ đang đứng chờ. 

- Hai em là học sinh mới? – Cô giảo hỏi. 

- Vâng ạ. – Vi lễ phép. 

- Đây là lớp A1 phải không cô? – Nó hỏi. 

- Ừm...tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp này. Hai em theo tôi vào lớp.

Hai đứa bước sau cô giáo. Cô giáo này tuy trẻ nhưng có vẻ cũng rất có uy thế khi mà vừa bước vào, cả lớp đều im lặng không một tiếng động. Cô giáo gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đặt chiếc cặp giáo án lên bàn, cô giáo trẻ nhìn xuống lớp, cất tiếng nói: 

- Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón hai người bạn mới. Cô mong mọi người sẽ hoà đồng và giúp đỡ nhau. Hai em vào đi. – Cô giáo ra hiệu bảo tụi nó bước vô. 

Nó và Vi bước vào khi được sự cho phép của cô giáo. Nó hít sâu vào một cái rồi quay trở về với gương mặt lạnh hơn cả tiền. Bảo Vi nhin thấy nó như thế thi cười buồn một cái nhưng nhanh chóng tở về với con người cố hữu. 

- Kiwasato Bảo An. – Nó bước vào lớp rồi nói, giọng lạnh hơn cả băng tuyết. 

- Hì...Mình là Trương Ngọc Bảo Vi, từ giờ mình là một thành viên mới của lớp A1, mong được các bạn giúp đỡ. – Vi nhẹ nhàng, ban phát cho những gương mặt ngẩn ngơ phía bên dưới một nụ cười đẹp mê hồn. 

- Hơ hơ...đẹp quá đi! – Một ên con trai ngồi dưới hét lên. 

- Bạn ơi...ngồi đây này! – Một tên khác chen vào. 

- Không...ngồi đây này bạn gì ơi. – Một tên khác lại bon chen. 

- Hừm... -Nó khẽ cau mày khó chịu nhưng rồi cũng lại trở nên lạnh lùng vô cảm. 

- Hì... - Vi chẳng trả lời ai mà chỉ cười nhẹ rồi bước xuống dưới lớp. 

Hai đứa nó bước tới đâu cũng khiến người khác hồi hộp. Cái lũ con trai cứ nháo nhào lên mà lôi kéo hai đứa nó ngồi cùng. Nó và nhỏ chỉ bỏ ngoài tai những tiếng gọi í ới đó mà bước thẳng xuống cuối lớp, chỗ có bốn cái bàn trống rồi ngồi vào một bàn đôi. 

Cả lớp trọn tròn mắt nhìn cả hai như sinh vật lạ. 

- Ơ hơ...hai bạn...không ngồi đó được đâu! – Một nữ sinh lên tiếng. 

- Tại sao? – Vi nhìn cô bạn hỏi. 

- Đó là chỗ của anh Thiên mà. Bạn ngồi đâu cũng được nhưng tuyệt đối không thể là bốn cái bàn chót được. – Cô bạn khác nói. 

- Đúng thế! – Một nữ sinh khác lại tiếp tục bon chen vào nói.
- Tôi thích ngồi đây...Và cũng chẳng ai có thể cấm tôi làm như vậy! – Nó nói bằng giọng lạnh thấu xương. 

- Bạn quá đáng vừa thôi! Đã bảo chỗ ấy có người mà còn không nghe. Sao cứng đầu dữ vậy? – Một nhỏ tức tối đứng lên hét với tụi nó. 

Bảo Vi ngước lên nhìn cô bạn vừa mới hét đó rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Trong thoáng chốc, cô bạn ấy sững người vì nụ cười đó nhưng lại rờn rợn người. Vi nhanh chóng tắt đi nụ cười mà thay vào đó là một con người với nụ cười uỷ dị trên môi: 

- Hãy cẩn thận! 

- ... - Cô bạn chẳng hiểu lời cảnh báo của nhỏ mà đơ mặt ra nhìn, trông ngu cực kì. 

Nó rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước tới chỗ cô bạn đó. Nó cất tiêng nói: 

- Bạn nói ai cứng đầu? – Giọng nó nhẹ nhàng nhưng có sức sát thương rất lớn. 

- Là...bạn chứ ai! – Con nhỏ đó khẽ rung mình vì nó một cái. 

- Bạn lấy tư cách gì mà nói với tôi như vậy? – Nó lại tiếp tục. 

- Hừ...tôi hơn bạn nhiều thứ! – Con nhỏ đó nghênh mặt. 

- Ví dụ? – Nó nhướn mắt lên hỏi. 

- Tôi đẹp hơn bạn, tôi giàu hơn bạn. Thế được chưa? – Con nhỏ đó tự sướng. 

- Hừ...Đẹp hơn? Chắc chắn không rồi. Giàu hơn? Không thể đâu. Cô hơi tự tin quá rồi đó. – Nó nhếch môi. 

- Cô... - Con nhỏ ấy từng mắt. 

- Đừng bao giờ động vào tôi, nếu cô không muốn chết sớm! – Nó phán một câu rồi quay đi. 

- Cô...chẳng khác nào một con hồ ly tinh cả! – Con nhỏ ấy tức tối hét. 

- ... - Nó không trả lời, mặt chỉ tối sầm lại. 

- Chết cô rồi. Đừng trách tôi. Tôi đã cảnh cáo trước mà không nghe thì thôi! Chết sớm đi là vừa. – Bảo Vi lẩm bẩm rồi cười. 

- Cô...hừ...hồ ly tinh? Tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là hồ ly tinh! – Nó quay lại nhìn nhỏ đó rồi cười.

Nó bước tới gần con nhỏ ấy làm con nhỏ đó sợ tới mức ngồi bệt xuống đất luôn. Nó lấy ngón tay nâng gương mặt nhỏ lên rồi nói: 

- Cô...cũng là hồ ly thôi. Tôi nói đúng chứ. Tôi dầu sao vẫn hơn cô. Tôi không bôi son trát phấn đến mức như cô. Tôi không biết một ngày cô xài hết bao nhiêu hộp phấn nữa, đến mức trên mặt có một lớp dày cộm toàn là phấn với kem. – Nó nhìn hằm chằm nhỏ. 

- Cô...định làm gì? 

- Thế cô nghĩ cái này, tôi có thể làm gì? – Nó rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ đậy nắp. 

- Này...em...em dừng lại cho tôi! Em đang định làm gì vậy? – Cô giáo hoảng hốt. 

- Cô nên im đi. Ở đây không tới phiên cô được lên tiếng đâu! – Nó lia con mắt quét ngang bà cô khiến bả im bặt. 

- Hừ...cô... - Con nhỏ sợ sệt. 

- Cô chịu đau chút nhé. Nhanh thôi! – Nó cười đểu rồi đưa con dao sắc bén vừa được tháo khỏi nắp, để kề bên một phần má nhỏ đó. 

- ... - Con nhỏ đó không thể nói thêm cái gì, nước mắt bắt đầu chảy ra. 

- Kiwasato Bảo An! Đùa thế đủ rồi! – Một người con trai bước vào cùng ba người khác nói. 

- Em không đùa! Đó là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của ả mà thôi! – Nó điềm nhiên nói. 

- Bảo An! – Anh gắt lên. 

- Được thôi. Nể lời anh đó Thiên, em tha cho nó nhưng không có nghĩa là con nhỏ ấy sẽ được nguyên vẹn. – Nó nói rồi cứa nhẹ con dao vào má nhỏ ấy. 

Nó xong việc rồi quay về chỗ ngồi, gương mặt chẳng tỏ vẻ gì là băn khoăn với những gì mình vừa làm. Về phần nhỏ đó thì tuy vết dao cứa vào má không sâu nhưng cũng gây chảy máu và để lại sẹo. Con nhỏ ấy vẫn đờ người, nước mắt vẫn chảy hoà chung với máu rơi xuống nền đất và chiếc áo đồng phục. 

Thiên cùng ba người kia bước qua nhỏ đó rồi xuống thẳng chỗ ngồi. Lúc đi ngang qua, Thiên có dừng lại một chút và nói bằng giọng hăm doạ: 

- Lần sau đừng dại dột mà kiếm chuyện với Bảo An một lần nữa. Tôi nói trước: Cho dù Bảo An có bỏ qua nhưng đừng hòng tôi tha cho cô. Tôi chỉ cứu cô lần này. Còn lần sau thì chính tôi sẽ là người giết chết cô! – Nói rồi Thiên bỏ đi. 

- Xuống phòng y tế đi! – Thảo Anh nói rồi cũng đi luôn. 

- Đừng có ngồi lì đó rồi làm bẩn lớp nữa. – Khánh khó chịu vì mùi máu đã bắt đầu lan ra. 

- ... - Hắn chẳng nói gì mà đi thằng về chỗ. 

Quay về với nó và Vi. Hai đứa nó sau khi yên vị thì mỗi đứa một việc mà làm. Nó thì gục xuống bàn nằm ngủ, Vi thì cắm tai nghe vào cái iphone để nghe nhạc và chơi game. Cả hai chẳng thèm đoái hoài gì tới những việc đang xảy ra. 

Lớp bắt đầu xì xầm. Ngày đầu tiên đi học mà nó đã khiến cho nhiều người phải bàn tán về nó. Những câu nói đại loại như kiểu chê bai hay thắc mắc quan hệ giữa nó và Thiên là gì cứ liên tiếp được trao đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro