oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok chưa từng thấy ai đẹp như vậy cả, vẻ đẹp của sự khờ dại ngây ngô. Và khi em hát, câu ca ấy như nắng mật ban mai reo rắc cho hắn những hoài niệm, những chân trời thuở nào từng lui tới. Một kẻ như Hoseok đã nghe vô số khúc ca, nhưng câu hát khuê tình bâng quơ của em lại khiến hắn rộn ràng. Lâu lắm rồi tim hắn mới đập nhanh tới nỗi thổn thức như vậy, một giọng hát dịu dàng mang ấn tượng sâu sắc, mang theo mùa chan chứa nỗi tâm tình. Hắn sẽ chẳng bao giờ miêu tả rằng câu hát hay con người ấy đẹp như nào đâu. Khó lắm.

'Giờ là ba giờ sáng, có một chàng trai vừa khóc vừa hát dưới trăng.'

Nếu hôm nay hắn không bề bộn công việc, thì chắc chắn đã không nghe được tiếng em rồi. Hắn tự nhủ chắc hẳn mình phải may mắn lắm. Chàng trai khoác lên mình chiếc áo phao màu đỏ và khăn len to sụ màu tràm. Vang vảng sau đó hương thơm của sự nhung nhớ...là hắn cảm nhận vậy thôi. Nhưng đau lòng lắm. Em đứng trước hành lang ngước cao đầu nhìn trăng sáng. Đối với Hoseok, chắc hẳn ngắm trăng lúc ba giờ sáng chính là cảnh sắc đẹp đẽ nhất trong đêm đen. Đơn giản hơn là trời vừa ngớt mưa, mảnh trăng như đội lên vết mưa còn sót lại. Tí tách tí tách, vài giọt lăn nhẹ trên mái hiên đỏ hung ẩm mốc loang lổ bụi, trôi xuống một cách tuyệt tình nom đến nao lòng.

"Anh có nghe thấy tiếng trăng hát không? Em vừa hát với trăng."

Em mở lời, với chất giọng khàn khàn và chiếc mũi đỏ hồng do chảy nước mắt. Ngỡ như hai người họ đã quen từ rất lâu.

"Trăng hát có hay không?"

Hoseok không hiểu tại sao mình lại trả lời một cách lạ lùng như thế, chắc là dạo đây thôi. Vậy là hôm nay hắn đã tự độc thoại hơn chục lần rồi kìa.

"Rộn ràng lắm, nhưng đau lắm. Người buồn cảnh cũng buồn mà, chắc do em đang đau nên trăng cũng thật đau."

Hắn đã quen em như thế đó, kì lạ và rối như tơ vòng.

****

"Hoseok à, anh có dù không?"

Em hỏi hắn, khi trời râm mây tạnh. Nhưng hôm nay gió nhiều lắm, bàn làm việc của Hoseok ngay cạnh ban công căn hộ, chốc chốc gió ùa vào lạnh thấu xương. Trời không nắng cũng không mưa thì em cần dù làm gì? Hắn rời chiếc máy vi tính chi chít dòng tính toán khô khan, mang tới cho em chiếc dù lớn phai nhạt màu.

"Em dùng dù làm gì?"

"Để chắn cơn gió của nỗi nhớ."

Em vẫn kì lạ như thế, và hắn chẳng thể nào hiểu nổi em. Cho đến ngày em nói với hắn là người em thương hồi trước, một người tuyệt vời, đã tan vào gió vào trăng. Giọng em trong trẻo nhưng ngân thật dài, thật nặng nề, rồi lạc đi khỏi tông. Dù thế em vẫn cười. Em cười rất đẹp. Cho dù những ngày tháng gặp nhau của em và hắn chỉ là hai người hai chiếc ban công ghé sát nhau, rồi cùng nhau nói chuyện phiếm, than thở về mọi điều. Đối với công việc đi sớm về muộn của Hoseok, chưa bao giờ hắn thấy em ra khỏi nhà. Ngoài chiếc ban công nhỏ bé này ra, hắn chưa từng gặp em ở nơi nào khác. Và hắn tự cười mình khi đã yêu em từ bao giờ mà không hề hiểu rõ về em. Hoseok ngốc thật.

_________

Quen nhau 4 tháng, lần đầu tiên hắn thấy em ở bên ngoài. Ở một cửa tiệm đối diện với khu chung cư, em đang chọn lựa những đoá hoa. Hoseok, một lần nữa lại cảm ơn sự may mắn của mình, bước vào như một sự tình cờ.

Đủ loại hương sắc thoang thoảng qua cánh mũi, hắn vẫn thấy em đẹp nhất trong số các loài hoa. Nhưng ôi kìa, em đang khóc. Em lại khóc nữa rồi, hắn ghét như vậy. Sao trông em khóc lại cô đơn thế này? Nhìn thấy hắn, em lau vội giọt sương trên khoé mi. Em trông vội vã lắm.

"Tae Hyung..."

"Hôm nay em phải mua hoa uất kim hương trắng thôi. Hôm nay em thất tình."

Tae Hyung ngắt lời hắn. Hoseok bỗng thấy tim mình đau nhói, uất kim hương trắng có nghĩa là thất tình. Em lấy một cành nhỏ rồi bước ra thanh toán, hỏi hắn có muốn đi đến một nơi với em không.

Em dẫn hắn tới một ngọn đồi nhỏ, nơi những ngọn gió vù vù thổi và ánh mặt trời như chơi vơi. Trên đó có một nầm mộ được đắp lên bởi những tảng đá to, rêu xanh bám đầy.

"Anh ấy rất thích hoà mình vào gió vào trăng, mà đêm xuống trăng ở đây rất thanh, gió cũng rất lộng. Trước khi mất còn muốn chôn cất ở đây bằng được. Anh ấy vô tư đến mức chẳng bao giờ nghĩ đến em. Cho dù hai đứa yêu nhau nhưng anh rất lạnh nhạt. Lắm lúc, em còn không rõ là có phải hai đứa là người yêu của nhau không. Anh ấy trước khi mất cũng không nói yêu em. Cũng phải, anh ấy đã yêu gió yêu trăng nơi này mất rồi. Ba năm liền nơi đây gió vẫn thơm mùi trăng sáng, chẳng hề thay đổi."

Em với lấy chiếc bật lửa đốt đoá hoa. Trời ngược nắng, giống như ánh nắng đang thiêu rụi cả bông hoa. Uất kim hương trắng, để lại tàn dư trên đôi tay em, như đang khóc. Hắn thấy buồn, hắn muốn hỏi em có khó chịu vì nơi đây nhiều sương gió không. Hắn muốn hỏi em có muốn khóc không, hãy dựa vào vai hắn này. Hắn muốn nói với em là hắn không muốn em khóc. Hắn sẽ nói về những chú chim sơn ca, những cánh bướm lạc lõng, những đám mây vương vất xanh. Hoseok sẽ làm tất cả để em không buồn. Nhưng đôi môi hắn lại chẳng hề mấp máy, vì hắn đang lạc vào sự đơn độc nơi em. Nắng bao bọc lấy em như chẳng để ai động vào. Nhìn em đau nhưng hắn biết mình chẳng thể làm gì được. Suy cho cùng chỉ là những tiếng ngân dài đến não nề.

Ôi, thương cho xuân tàn khiến dòng lệ tuôn rơi. Mùa xuân sắp hết rồi mà Hoseok vẫn thấy lạnh căm căm. Hắn nhìn về phía xa xăm hoang hoải, chất rung động trong người lắng, nhưng âm ỉ. Hoseok buồn. Hắn cảm thấy thứ nước trên khoé mắt mằn mặn tuôn trào chơi vơi.

_________

Hoseok đang trầm ngâm. Hắn ngồi yên mặc cho nỗi thổn thức miền đêm dài thăm thẳm, hắn không rõ mình rút cuộc đang suy nghĩ điều gì, đờ đẫn như kẻ mất hồn. Chân hắn đá về phía cạnh bàn, nghe sự rung lắc cọt kẹt của chiếc bàn cũ rích tưởng chừng như sắp sụp.

"Hoseok, em vào được không?"

_________

Hắn luống cuống pha cốc sữa bột đựng trong giấy gói mà rơi phân nửa ra ngoài. Cố làm cho những xúc cảm sâu lắng gờn gợn ẩn yên dưới cõi tâm can, hắn mang cốc sữa âm ấm nóng cho em.

"Ngày mai em sẽ chuyển đi."

Hoseok dừng chân, đôi tay cầm chiếc cốc cẩn thận lại khẽ run lẩy bẩy.

"Tại sao?"

"Vì nơi đây gió quá lộng khó mà lặng yên được nỗi nhớ. Em chẳng thể nào ngừng yêu, nhưng cũng chẳng thể nào tiếp tục nhung nhớ, hoài niệm. Em không thể chờ đợi để hạnh phúc, em cũng chẳng dũng cảm gì cho cam."

Hắn đã muốn nói mình yêu em vào tối hôm ấy, nhưng đàn ông cũng có lòng tự cao của mình. Ồ, hắn làm sao có thể trở thành một kẻ đứng ngoài câu chuyện níu kéo những thứ xa vời một cách vô ích như vậy. Nên, hắn không kéo em lại, em cứ đi thôi.

Em nói là chuyển nhà, là đi đến một nơi khác tốt hơn, nhưng thực tế chỉ là để chạy trốn. Liệu đến một ngày nào đó, người ta có bắt gặp một chàng trai si tình khóc dưới trăng trong khoảnh khắc mỹ lệ xanh ngát xanh những khóm cây? Hay em chỉ là một màu nắng đơn độc chẳng thể nào chạm tới, khác biệt hoàn toàn với thế gian.

Hoseok, trải qua hơn bốn tháng. Cuối cùng chỉ có thể giữ lại giọt nước mắt tinh tuý và đoá uất kim hương trắng nằm gọn trong trái tim mình.


Đêm đến, hắn nhớ Tae Hyung, rồi hắn khóc, hắn cười. Hắn đơn độc. Chắc em cũng thế.


"Anh có nghe thấy tiếng trăng hát không?"

Hắn quay sang, lòng gợn sóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro