[1]thành phố, thành thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mình đi dạo quanh Hà Nội

Hà Nội là thành phố của thơ .

Hà Nội đẹp mà bụi bặm. nói sao nhỉ? nghĩa là đẹp như thơ vậy. thơ tuy lấp lánh nhưng cũng có bi thương. không có vầng thơ nào trong trẻo những nụ cười. vì biết yêu mới biết làm thơ, làm thơ rồi, thì lại có cả trời nỗi nhớ.

mình không thích ga bay của hà nội lắm. nói chung là rộng lớn quá, mình chẳng biết nên đi đâu. nhưng mình dừng lại, vẫy tay chào một người bạn cũ.

bạn mình bảo sao dạo này mình chậm chạp quá vậy . tại sao à...

vì mình còn trẻ, tất cả những gì mình đã thấy, tất cả những gì mình đã nếm trải, cay đắng, ngọt bùi, mưa gió và nắng cháy, giá lạnh và bóng đêm. tất cả những thứ ấy nó kết tinh lại, theo mình đi trên đường dài rong ruổi, và vì mình quá nhỏ bé, nên mới chậm chạp

là nỗi nhớ giữ mình ở lại. tiếc là, mình đã rời đi.

-----

hà nội đẹp như bầu trời nhỏ

là trong trẻo như áng mây, là lạnh nhạt như đông lạnh, là bụi bặm như ngày chói chang.

nhiều điều để kể về hà nội, còn mình thì nhớ mãi một người

mình xoay lưng đi, cố kéo chiếc khăn quàng cổ dày cộm quấn quanh khuôn mặt. sương đậm . mờ nhạt như niềm vui và nỗi nhớ. ánh đèn lập lòe như muốn ngụp tắt đi,

mười năm, trong ai có một nỗi đau đã chai sạn. khi sẹo lại rỉ máu, nghĩa là mười năm đi qua. chân mình rong ruổi trên mọi nẻo đường, là vạt áo đã thấm hơi hà nội. là nỗi buồn đột nhiên cao lên , xoa dịu những bất an còn tồn tại đẹp như mơ trong lòng

là đột nhiên mình nhận ra, trôi nổi thế là đủ rồi, cafe còn thơm, nhưng mộng ước hẳn còn dở dang quá. chân đã mỏi nhừ, cuối cùng cũng phải tìm một nơi mà mình có thể an ổn ngủ khi đêm về, lười biếng nằm dài

------

bạn đã bao giờ ngửi mùi của bình minh chưa ?

đó là một cảm giác rất lạ. cái mùi ấy không pha tạp chất, không nhem nhuốc khói xe, càng không lẫn mùi nước mắt. cái âm hưởng của ban mai dịu dàng và êm đềm, nhẹ nhàng bao quanh người ta . nắng hẳn trải dài trên nỗi đau, mặt trời trên vai sáng rực một màu. mình dậy thật sớm, dọn dẹp hành lí, mau chóng rời đi.

thành phố , thành thơ.

đi lúc sớm mai thì có gì vui nhỉ. là được yên bình hơn nhiều. chẳng có gì níu kéo bạn ở lại cả. hà nội bên cạnh bạn mười năm, dạy bạn lớn, lúc ra đi rất muốn ngoảnh đầu lại, nhưng chẳng còn ở lại được nữa. dù là mười năm hay hai mươi năm, ba mươi năm, thì đi một lần là về một lần. đà nẵng rất cũ nhưng rất mới, còn hà nội thì vĩnh viễn thế thôi .

----

mình bước vào làm thủ tục nhập cảnh, mang máng nhớ lại chuyện ra đi mười năm trước. lúc đó hẳn là đã đau lòng lắm, nhưng mà, dũng cảm đi một lần, dũng cảm rời bỏ, là quyết định đúng đắn nhất của mình. thời gian ở đây mình vẫn thường video call về cho chúng bạn, cậu vẫn ở đấy, không khác đi, tất nhiên rồi, chẳng ai khác đi vì thiếu một kẻ thương mình mà mình chẳng thương cả.

mây của trời, cứ để gió cuốn đi

đau của em, thôi giữ mình ở lại

một sớm một chiều thuở mình còn trẻ

em đi rồi, chẳng biết nói sao đây

nhưng mà mình thừa biết, mình rất buồn. buồn vì phải đối diện với thực tại là chẳng trốn tránh được lâu nữa, phải tin rằng mình cần về lại vị trí của mình, cần thực hiện ước mơ đã bỏ dở. mình phải về lại , tuy không còn thích cậu nhiều, nhưng phải về, vì còn nhiều thứ khác.

quan trọng là, về dự đám cưới của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tanvan