Chương 82: Mạng sống và tình bạn, gã chọn vế thứ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Crucio!"

Peter bị lời nguyền tra tấn đánh lên người đến tỉnh, gã hoảng hốt nhận ra bản thân đã biến lại thành người nhưng cơn đau càng khiến gã bận tâm hơn. Khi thấy người thi triển là ai, gã càng thêm khiếp sợ.

"Lord-AAA!"

Gã đau đớn thét lên từng tiếng chói tai nhưng vẫn không ngăn được Voldemort thi triển từng lời nguyền tra tấn lên người gã. Gương mặt Voldemort đanh lại, ánh mắt đỏ rực chứa đầy giận dữ, tuy nhiên Crucio mà hắn thi triển lại không đạt đến mức độ cực đại mà chỉ ở mức trung bình. Điều này càng khiến người bị ếm phải chịu nỗi dằn vặt hơn rất nhiều, cơ thể không thể vì quá đau mà ngất liệm.

"Dừng lại, Voldemort."

Severus bước vào, đồng thời cũng dùng đũa phép cản lại một lời nguyền tấn công chuẩn bị được ếm lên Peter.

"Ngươi cản ta? Chính nó đã giúp cho Malachite hại Harry. Mém một chút nữa, em ấy đã..." Nói đến đây, Voldemort hơi khựng lại, hắn bỗng lùi dần về sau và nhắm mắt định thần, ép bản thân bình tĩnh trở lại. Dù tức giận đến mấy, hắn cũng không thể thủ tiêu đầu mối quan trọng này.

Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong thì ngươi đừng hòng chết...

Lúc này, sắc mặt Severus cũng khó coi vô cùng, bàn tay nắm lấy bình dược siết chặt hơn bao giờ hết, anh hít một hơi rồi bước nhanh về phía Peter đang thoi thóp.

Dược liệu vừa vào cơ thể khiến cho cơn đau của Peter tan biến, tuy nhiên mùi thuốc thì không mấy dễ chịu. Gã đánh mắt nhìn Severus, nào ngờ anh cũng đang nhìn gã, ánh mắt anh lạnh lẽo không một chút cảm xúc như thể trước mắt anh là một vật thí nghiệm đã chết.

"Snape..." Peter cố nặn ra một nụ cười, thì thào gọi.

Severus không đáp lại mà tiếp tục lấy ra một bình dược khác ép Peter uống.

Trong phòng chỉ có ba người, Voldemort thì đứng tựa lưng vào tường không nói tiếng nào mà Severus cũng im lặng theo. Không khí lúc bấy giờ khiến cho cõi lòng Peter bắt đầu thấy bồn chồn hơn nữa.

Đột nhiên, cánh cửa phòng giam bị đánh bay sang một bên, phát ra một tiếng "Ầm" vang dội.

Sirius cùng Remus xuất hiện, người trước thì như la sát đến đòi mạng người còn người sau thì trầm mặt lạnh nhạt.

"PETER PETTIGREW!" Sirius vừa vào đã nghiến răng gọi lên một cái tên.

"Lâu rồi không gặp, người bạn cũ." Remus trái lại vô cùng bình tĩnh.

Peter nhìn hai người thì run sợ không thôi, thân hình nhỏ bé mập mạp cứ lùi dần về sau cho đến khi gã đã dán chặt vào bức tường phía sau lưng.

"Đây là Chân dược. Chúng ta cần thông tin về Malachite và Grover." Severus nhấn mạnh vế cuối rồi đưa Chân dược cho Remus. Nhưng Sirius lại nhanh tay đón lấy bình dược, anh nhìn Severus, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

Sau đó, Severus và Voldemort cùng rời khỏi phòng giam để lại không gian cho cuộc hội ngộ bạn cũ đầy ngang trái này.

"Sirius, Remus, các cậu nghe mình giải thích..." Peter co rúm người, rụt rè nói.

Sirius bật cười ha hả nhưng ý cười chẳng đọng lại nơi đáy mắt, "Mày muốn giải thích gì với tụi tao hả? Về việc tiếp tay cho người khác giết hại gia đình James rồi sợ hãi bỏ trốn khiến tao phải vào Azkaban thay mày? Hay là việc mày cố ý hãm hại Fleamont và người nó yêu hết lần này đến lần khác?"

"Chuyện này... mình không..."

"Mày tính nói mày không cố ý ư? Đến bao giờ mày mới thôi nói dối đây hả Peter! Tao thật sự không hiểu rốt cuộc James và Lily đối tốt với mày chưa đủ hay sao mà mày nỡ lòng hại họ như vậy... Còn tao... tao đã chơi tồi với mày ngày nào chưa, hả?" Sirius gào lên nhưng khóe mặt lại hơi đỏ hoe, sóng mũi cũng bất giác cay xè.

Remus im lặng quan sát biểu cảm của Peter, thấy được sự không cam lòng xuất hiện trên gương mặt gã khiến cõi lòng anh không khỏi trở nên lạnh lẽo hơn. Remus thở ra một hơi, nói: "Nếu vẫn còn xem bọn mình là bạn hãy nói cho bọn mình biết thông tin về Malachite và Grover."

Peter nhớ đến Calla từng thi triển một cấm chú lên người mình tránh cho gã nói ra thông tin về ả nên vô cùng sợ hãi, đứng trước lời yêu cầu của Remus, gã cười sượng sùng, lắc đầu thì thào: "Mình... không thể nói... mình sẽ chết..." Peter chỉ biết cam chịu, gã thấy rằng việc này đâu phải lỗi sai của gã, nếu họ bị uy hiếp đến tính mạng, họ sẽ hiểu tâm trạng lúc này của gã thôi.

Thấy vậy, Sirius lại bật cười, nếu không được Remus cản lại có lẽ Sirius đã lao đến đấm cho Peter một cú. Remus triệt để thất vọng, người đang ở trước mặt họ sao mà xa lạ đến vậy? Chỉ vì tham sống sợ chết mà bán đứng bạn bè, hại hết người này đến kẻ khác.

Mạng cậu quan trọng, vậy mạng người khác không quan trọng ư? Remus đau đớn nghĩ

"Cậu không sai, Peter. Người sai là chúng mình vì đã quá ngu ngốc trao niềm tin vào một kẻ như cậu. Chuyện xảy ra đến kết cục này... là do bọn mình có mắt như mù. Mình thấy vô cùng hối hận, kí ức cùng nhau rõ ràng vui vẻ đến vậy nhưng bây giờ nhớ lại mình chỉ thấy buồn cười chết đi được." Remus đã cười tự giễu, giọng nói của anh run run như ẩn nhẫn, đôi mắt nâu chứa đầy nỗi đau cùng phẫn hận.

"Cho cậu ta uống Chân dược."

"Khoan đã, Sirius..." Peter chỉ kịp gào lên một câu thì đã bị Sirius ép uống sạch bình Chân dược.

Chân dược ngay tức thì phát huy tác dụng.

"Nói cho tôi biết về Grover. Tất cả mọi thứ mà cậu biết." Remus là người yêu cầu.

"Grover là người mang dòng máu của gia tộc Black, bị bỏ rơi khi gã còn nhỏ, bố là Orion Black, còn mẹ là Tiana Worton."

Sirius nghe đến tên cha mình thì không khỏi trợn mắt, anh nhíu mày cắt ngang lời của Peter: "Mày nghe tin tức này từ ai?"

Peter nhanh chóng nói ra một cái tên quen thuộc: "Calla Malachite."

"Mẹ nó!" Sirius không nhịn được chửi thề.

"Chuyện này tính sao đi Sirius, chúng ta nghe cậu ta nói tiếp." Remus vỗ vai Sirius như an ủi.

"Nói tiếp đi, Peter."

"Tiana Worton mất lúc Grover lên 5, gã sống cùng một người cậu điên khùng. Sau này không rõ nhưng khi gặp được Calla Malachite, thế lực của gã bắt đầu hình thành..."

Peter được biết chính Calla đã cho Grover xem quyển thần chú hắc ám của mình, ở trong đó có rất nhiều lời nguyền huyền bí, tuy nhiên trước kia chỉ có mỗi Calla là thực hiện được chúng, nên ả mới quang minh chính đại cho Grover xem. Về sau Grover đã lén lút sau lưng Calla học lõm các câu thần chú lẫn lời nguyền và tất cả đã bị Peter nhìn thấy nhưng Peter đã không báo lại cho Calla bởi chính gã không tin Grover sẽ thi triển được chúng.

Và thời gian trôi qua, khi Calla đã thất thế, Peter không ngờ một kẻ vô học như Grover thế mà luyện bậy luyện bạ cũng thành tài, đã vậy còn kí được khế ước với ác ma. Chuyện này Calla hoàn toàn không biết gì nhưng Peter đã chứng kiến sự lớn mạnh của Grover nên vô cùng sợ hãi. Chính vì vậy, gã mới nhân lúc không ai để ý mà bỏ trốn. Peter có thể chắc chắn một điều rằng, Grover sẽ giết chết mình - một bầy tôi thân cận của Calla mà chẳng đắn đo gì.

"Vậy mục đích những việc Grover làm là gì?"

"Đạp đổ Dumbledore và Voldemort. Thống trị thế giới này."

Sirius ở bên cạnh khịt mũi xem thường, anh hỏi tiếp: "Vậy mày biết gì về Calla Malachite?"

"Tôi không biết về thân phận của Calla. Tôi chỉ biết cô ta đã có ý định thống trị thế giới này nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà ma lực cường đại của cô ta sau trận chiến tại Hogwarts bỗng nhiên lại giảm xuống rất nhanh." Nói đến đây thì Peter dừng lại, gã không biết chuyện Calla đã cải trang thành Cho Chang vì trước lúc đó gã đã bỏ trốn.

"Haha... Thế giới này dễ bị thống trị thật." Remus cuối cùng đã không nhịn được nở nụ cười mỉa mai.

"Hết người này đến người khác đều có cùng mong ước." Sirius cũng bị cái ước muốn viễn vong của bọn người Calla làm cho tức cười.

Remus nhìn Peter rồi mới nói với Sirius, "Chuyện nên hỏi cũng hỏi xong rồi, chúng ta về báo tin cho cụ Dumbledore thôi."

"Ừm đi thôi." Sau đó, Sirius không quên nhắn nhủ với Peter mấy từ, "Chờ tao, bạn tốt. Tao hứa sẽ không bỏ qua cho mày."

"Cậu ở tạm chỗ của Voldemort một thời gian đi. Sau khi kết thúc mọi chuyện, mình sẽ dẫn cậu đi gặp Lily và James. Bọn họ mất lâu như vậy, cậu không đến vái một cái thì cũng quá bạc tình rồi." Remus khẽ mỉm cười, nụ cười này không có chút hơi ấm nào, trái lại càng khiến cho kẻ kia rùng mình sợ hãi.

Cả hai rời đi ngay sau đó nhưng Remus vẫn để lại một câu cuối cho Peter.

"Mà có 1 việc cậu nên được biết, Severus đã nói cho bọn mình là cậu ấy đã giúp cậu hoá giải cấm chú do Malachite thi thuật lên người cậu rồi, Peter à. Nên đừng lo lắng, cấm chú sẽ không thể giết chết cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro