Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry nằm ở trong lòng Lucius tỉnh lại, nhìn mái tóc hai người hoà lẫn vào nhau, cậu suốt đêm không đổi tư thế nên có chút nhức mỏi và tay ê ẩm rồi còn có cổ ngứa ngáy vì tóc đâm chọt khiến cậu mơ hồ tỉnh giấc.

"Harry, buổi sáng tốt lành." Lucius yêu thương hôn trán Harry.

"Buổi sáng tốt lành, Lucius." Harry nằm đáp lại, đợi đến khi tỉnh hoàn toàn thì cậu mới ngồi dậy xuống giường phát hiện bản thân cậu không mặc quần áo. Tối hôm qua bọn họ quá mệt nên sau khi thoa thuốc bèn ngủ luôn nên không có kịp mặc đồ ngủ. Harry kéo chăn choàng lên người đi tìm quần áo. "Nhanh dậy đi, Lucius. Lát nữa em phải đến trường !!!"

"Harry, em chưa trả ta nụ hôn chào buổi sáng." Lucius không chút để ý bày ra vẻ mặt nũng nịu với cậu, dù sao chăn đã bị cậu lôi đi hắn cũng không có gì để che đậy thân thể.

Harry liếc mắt ngoài vị trí cổ của hắn, không chú ý hai chân cậu đã đến bên giường. Cậu bước tới, hôn thật kêu lên má hắn nhanh chóng lui ra không cho Lucius có cơ hội. "Được rồi đấy !!" Harry biết Lucius thích trêu cậu cho nên bình thường cậu sẽ hào phóng hùa theo nên không để ý đến ánh mắt của Lucius.

Hai người mặc xong quần áo, rửa mặt xong xuống lầu, đơn giản dùng bữa cho qua rồi đến lò sưởi ném bộ Floo đến hầm Severus, phát hiện trong hầm không có ai nên bọn họ biết anh ta đã đi đến Đại Sảnh, hai người cùng nhau đến Đại Sảnh.

Cuộc thi Tam Pháp Thuật đã kết thúc nên trong Đại Sảnh đã có rất nhiều người, Dumbledore và nhóm giáo sư, hai vị Hiệu trưởng các nhân viên của Bộ Pháp Thuật đều ngồi ở bàn giáo sư, các học sinh vẫn bình thường ngồi phía dưới. Harry ngồi chỗ thường ngày của cậu, còn Lucius ngồi bên cạnh chỗ trống của Severus.

"Harry, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì ?" Draco hỏi, các học sinh Slytherin cũng ngóng tai nghe. Tối hôm qua bọn họ chỉ biết Harry biến mất rồi nhìn thấy Harry sáng hôm sau trở về nên muốn biết chuyện đêm qua.

"Tối hôm qua chiếc cúp bị biến thành Khoá cảng, tớ bị đưa đến chỗ bọn Tử thần Thực Tử bị truy nã." Harry uống một ngụm nước bí đỏ, thở một hơi nói. Vừa mới đi đường bị truy đuổi một hồi khiến cậu thở không ra hơi.

"Cậu không bị thương chứ ?" Draco hỏi, xem sắc mặt hồng nhuận của Harry nhìn không giống sẽ bị thương.

"Tớ không sao, may mắn là lúc đó Viện trưởng cùng các Thần Sáng đến." Rồi Harry phóng cho Draco ánh mắt "về rồi kể chi tiết cho cậu sau" và hai người nhìn về phía Dumbledore.

"Thưa các quý ông quý bà, cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật đã kết thúc vào tối hôm qua, hôm nay chúng ta sẽ trao huy hiệu cho các thí sinh của chúng ta. Đầu tiên, xin mời ngài Bagman tuyên bố kết quả trận đấu, sau đó ngài Bộ Trưởng và hai vị Hiệu trưởng sẽ ban huy hiệu cho các thí sinh. Chúc mừng các trò !!!" Dumbledore đứng lên chủ trì nghi thức trao giải, vẻ mặt hiền lành tươi cười.

Dumbledore phát biểu xong, Bagman đứng lên nói: "Đầu tiên chúng ta hãy cho các thí sinh một tràng vỗ tay vì đã cố gắng hết sức mang đến cho chúng ta những phần thi đầy phấn khích !!!" Sau đó tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng cả đại sảnh Hogwarts, các bức hoạ trên tường còn phải rung rinh. "Chúng ta xin hãy chúc mừng cho quán quân Harry Peverell !!!"

Harry sửa sang quần áo rồi đứng lên đi đến chỗ bàn giáo sư, trong tay Fudge đang cầm chiếc cúp cậu đã ném tối qua đã quên lấy rồi được Severus mang về. Cậu cầm chiếc cúp để phóng viên chụp ảnh. Đợi cho đến khi cậu về chỗ ngồi, hai cánh tay cậu đều không nhúc nhích được.

Nghi thức trao giải kết thúc, các học sinh và giáo sư Hogwarts tiễn các vị khách đại diện hai trường trở về. Tiễn đưa ra về xong, Harry lúc này mới kể cho những người bạn của cậu chuyện đã xảy ra tối qua, Hermione nghe xong còn vội vàng kiểm tra vết thương trên người cậu, Ron liếc mắt ghen tị, Cedric chúc mừng còn Draco và những người kia vui sướng khi có người gặp hoạ, Harry nhanh chân bỏ chạy.

Không khí ở Hogwarts đã trở nên yên tĩnh hơn, Harry giờ phút này cảm thấy trong lòng ngập tràn thoải mái, sung sướng. Lucius lúc nãy còn tiễn khách cùng cậu bảo là sẽ về cùng cậu và Draco, lúc này ở trường còn sớm nên Harry muốn tận hưởng một chút. Cưỡi chổi bay ngang qua Rừng Cấm, nhìn Hogwarts từ trên không, Harry thả lỏng cơ thể đáp xuống nằm trên nóc nhà phơi nắng. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt, cậu nhắm mắt lại, lúc này trong đầu cậu cảm thấy trống rỗng.

Qua không biết bao lâu, Harry mở to mắt nhìn bên cạnh xuất hiện một người mặc trường bào màu tím sặc sỡ, ở Hogwarts cũng chỉ có một người có sở thích ăn mặc như vậy. Harry chậm rãi đứng lên, mỉm cười. "Chào Hiệu trưởng Dumbledore."

"Harry." Dumbledore gọi một tiếng tên cậu nhưng không nhìn cậu mà chỉ nhìn phía xa xa, qua một phút sau ông nói: "Nơi này thật đẹp !! Ở Hogwarts không có học sinh nào tự mình xem cảnh này, ta đều lên đây mỗi ngày ở rất lâu nhất là vào những khoảng thời gian về già, nơi này đã trở thành một nơi mà ta luôn lui tới."

Harry lẳng lặng nghe, cậu không biết sống hơn 100 năm tuổi cậu sẽ làm được gì nhưng cậu luôn tôn trọng Dumbledore, chẳng qua là vì ngại thân phận Slytherin của cậu nên cậu vẫn luôn phòng bị ông ấy.

"Ta phải rời nơi này, Harry. Tuy rằng ta vẫn còn luyến tiếc nó nhưng ta phải đi trong ngày hôm nay. Hogwarts sau này luôn luôn thuộc về con, cậu bé của ta." Dumbledore thở dài nhìn Harry, đôi mắt lam so với vì sao càng thâm thuý bên trong như bao dung mọi thế gian, cũng giống như có thể nhìn thấu nỗi tâm tư của Harry.

"Tại sao ?" Harry kinh ngạc hỏi, cậu chưa từng nghĩ Dumbledore sẽ rời khỏi nơi này này, cậu nghĩ tới những phút giây cuối cùng Dumbledore sinh hoạt ở đây.

"Sứ mệnh của ta đã hoàn thành, nơi này sẽ giao cho một người thích hợp để cai quản. Về phần bản thân ta, vào phút giây cuối cùng ta muốn bù lại những khuyết điểm khi ta còn trẻ. Con trai, ta nợ ba mẹ con và con một lời xin lỗi." Dumbledore trầm ngâm tiếp tục nói: "Chuyện quá khứ ta sẽ không nói nhiều nhưng lá thư này sẽ giải đáp cho con tất cả." Dumbledore theo túi lấy ra một lá thư.

Harry nhận lấy, cầm lá thư trong tay tiếp tục nhìn Dumbledore.

Trước mắt ông giờ đây là hình dáng của James, đôi mắt của Lily và vẻ mặt độc đáo khí chất trầm tư của cậu bé, ông vỗ vai Harry, nói: "Con trai, chúc con hạnh phúc. Hogwarts ta giao lại cho con, nếu con rảnh thì con có thể viết thư cho lão già này, ta rất thích nói chuyện với những người trẻ tuổi, mặc dù chúng ta không có cơ hội. Hãy nhớ đem thư tới cho chủ quán Đầu Heo, người đó sẽ giúp ta." Dumbledore nở nụ cười dịu dàng nói.

Harry gật đầu đáp ứng, trong vài năm qua ngoại trừ Giáng sinh năm nhất ra cậu chưa từng có cơ hội gần gũi với ông. Cậu nghĩ giữa cậu và trí tuệ của ông có thể giúp hai người làm bạn cho dù ông đôi khi rất độc đáo thưởng thức hay thậm chí có những hành vi điên rồ. Nhưng không thể không nói ở độ tuổi này của Dumbledore thì ông là một người đáng được tôn kính, ông vẫn luôn bảo vệ giới phù thuỷ an bình, cho dù ông từng phạm sai lầm gián tiếp khiến cậu trở thành cô nhi và cũng khiến rất nhiều người mất đi người thân, cho dù thiếu chút nữa ông khiến cho Cedric chết như kiếp trước thì tất cả trong đó đều có người tính kế.

Đứng một hồi lâu, cuối cùng Dumbledore rời đi trước, ông không nói lời tạm biệt với cậu mà chỉ xoay người xuống cầu thang. Harry nhìn bóng ông dần dần đi xa, cuối cùng nhìn thấy ông đi cùng với người đàn ông tóc vàng sau đó hai thân ảnh của họ biến mất. Harry biết thân phận của người đàn ông đó, lúc này đã hiểu được nỗi lòng tiếc nuối của Dumbledore đã được lấp đầy, chắc chắn ông sẽ không bao giờ cảm thấy tiếc nuối khi còn sống nữa.

Harry ngồi nhìn lá thư Dumbledore đưa cho cậu, bên trong quả thực là hồi ký của Dumbledore và những ký ức thời tuổi trẻ của ông, có cả nỗi hối hận, tiếc nuối, còn có ký ức về thế hệ của ba mẹ cậu, cũng gửi Harry một lời xin lỗi và chúc cậu hạnh phúc. Nội dung bên trong quá phong phú biết bao nhiêu chan chứa tình cảm và cảm giác thoải mái, khi buồn khi vui, Harry nhìn đọc lá thư rất lâu đến khi Lucius đến cậu mới hồi phục tinh thần.

"Đó là gì ?" Lucius hỏi.

"Hiệu trưởng Dumbledore đưa em, bên trong đều là ký ức của ông ấy." Harry đưa lá thư cho Lucius, cậu cũng rộng lượng chia sẻ với hắn có thể giúp Lucius có được một lời giải thích sâu sắc về xuất thân quý tộc Slytherin, nhất là những năm tháng hắn còn phục tùng Voldemort.

Lucius đọc hết một lượt, thật lâu sau không nói gì. "Haha." Hắn cười nhẹ, ấn tượng Dumbledore trong lòng hắn đã thay đổi một chút nhưng có một điều...."Vì sao ông ấy đưa lá thư này cho em ?"

"Ông ấy bảo phải rời đi." Harry ôm cổ hắn tựa vào lồng ngực hắn cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể Lucius, ngày nắng ấm áp khiến trên người hắn thật mát mẻ.

"Ừ." Lucius đáp, hắn không biết bây giờ phải nói gì, đối với Dumbledore hắn không biết nên đánh giá ông thế nào. Hắn đem lá thư cất cẩn thận rồi ôm thắt lưng Harry kéo cậu sát vào hắn, trên người thiếu niên mang hương vị mặt trời, thực thoải mái.

Hai người cứ ôm như vậy, lúc này ánh thái dương đang dần hạ xuống, chân trời màu cam hoàng hôn cho thấy ngày mai rồi sẽ sáng, vầng thái dương rồi sẽ lại lên cao. Hogwarts vẫn sẽ khai giảng bình thường, đời sống sinh hoạt của họ vẫn sẽ tiếp tục cho nên không cần vì ly biệt mà buồn bã, bọn họ tin tưởng tương lai sau này của bọn họ càng thêm tốt đẹp.

Tương lai có người làm bạn, thật tốt. Hai người trong lòng đều có cùng một ý nghĩ. Tương lai sau này bọn họ sẽ có những nỗi ưu phiền nhưng một khi đã có nhau cho dù có khó khăn chướng ngại đến mấy, họ đều sẽ vượt qua. Cho dù có suy sụp thì bọn họ chỉ cần có nhau, cùng yêu thương nhau cùng làm bạn cả đời.

~~~~~~~~~ Hoàn ~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro