Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên bản, kháng nghị lần này của Dumbledore cũng không có hiệu quả, Fudge trước sau đều lấy cớ là còn mấy đào phạm chưa tóm được (Peter còn trốn chui trốn nhủi bên ngoài), không đồng ý rút Giám Ngục đi.

Nhưng Draco lần này lại nói được làm được, cậu nhóc quả nhiên viết thư cho Lucius, kể hết tất cả sự tình đã trải qua (đương nhiên cũng có phóng đại thêm mấy phần), Lucius rất là tức giận với việc trong trường học xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, ông kháng nghị với ban giám đốc, đồng thời cũng đưa kháng nghị với Bộ Phép Thuật. Lần này ông cùng Dumbledore không hẹn mà cùng liên thủ tạo áp lực với Bộ Phép Thuật, cũng đồng thời liên hệ với Nhật báo Tiên Tri.

Rất nhanh, Nhật báo Tiên Tri liền đăng một loạt những tin tức theo dõi Giám Ngục: 'Giám Ngục cuối cùng có nên đóng ở Hogwarts hay không?' Nhằm vào mấy cái chết gần đây phát sinh ở Hogwarts thuật lại và đưa tin: 'Giám Ngục lên xe lửa điều tra, mang đến sự bất an mãnh liệt; Tử Thần Thực Tử khủng bố Bellatrix xông vào trường tập kích Cứu thế chủ, nhưng lũ Giám Ngục lại không hề phát giác; hai đào phạm một người chết không rõ nguyên nhân, một người ngoài ý muốn bị Giám Ngục hút lấy linh hồn ngay tại cổng trường, sự bảo vệ của Giám Ngục nguyên bản đã mất đi ý nghĩa; Giám Ngục đói khát xông vào trong sân Quidditch, gây ra sợ hãi cực độ...' Cây bút lông chim chuyên nói hươu nói vượn của Rita Skeeter lại một lần nữa phát huy bản lĩnh, khiến đại chúng cực kỳ hứng thú với chuyện này.

Trong lớp Độc Dược, khi Harry và Draco cùng làm bài, theo lời cậu nhóc kể, văn phòng Fudge mấy ngày nay đầy thư sấm thể hiện sự phẫn nộ của dân chúng. Nói đến đây, Draco không nhịn được cười ha ha, Harry cũng cười vui sướng khi thấy người gặp họa, thiếu chút nữa sơ suất làm hỏng độc dược cầm trong tay (lúc đó Snape sẽ không do dự mà trừ Gryffindor hai mươi điểm).

Sirius mỗi bữa sáng đều coi Nhật báo Tiên Tri xong sẽ cười nhạo (ngược lại, Snape hừ lạnh: "Con chó ngu ngốc"), mọi người đều hưng trí bừng bừng mà xem Nhật báo Tiên tri đưa tin phóng đại trở nên thái quá.

Ngày thứ hai, Remus rốt cuộc quay trở lại dạy học. Tuy rằng sắc mặt chú hơi tiều tụy, còn mang theo đôi mắt thâm đen, nhưng đại cẩu chiếu cố người yêu cũng không tệ lắm, có tình yêu xoa dịu nên người sói nhìn qua khôi phục rất tốt.

Lúc tan học, Harry cố ý lưu lại giả bộ giúp chú thu thập bồn thủy tinh chứa thủy quái, hỏi chú: "Chú có khỏe không? Con nghe Sirius nói chuyện kia rất thống khổ."

"Sirius chăm sóc chú tốt lắm, mấy buổi tối nay cậu ấy vẫn làm bạn bên cạnh chú, cho nên cũng không quá khó chịu như vậy." Remus mỉm cười, "Chú nghe nói con trong tận đấu đã tạo ra được thần Hộ Mệnh, tuy rằng chú ấy không hài lòng lắm với hình dáng thần Hộ Mệnh của con, nhưng chú phải nói, Harry, con làm thật không tệ."

"Đều là giáo sư Snape dạy con đó." Harry chần chờ trả lời, "Nhưng Sirius không bằng lòng việc con đi tìm thầy ấy, bởi quá khứ của bọn chú có chút..."

"Thời học sinh, chúng ta từng phạm sai lầm rất lớn." Trong giọng nói của Remus mang theo một chút hối lỗi, Harry biết chuyện chú nói chính là lần Sirius dẫn Severus đến Lều Hét, khiến Severus thiếu chút nữa bị người sói Remus giết chết, "Khi đó bọn chú đều còn rất trẻ, không hề biết phân biệt nặng nhẹ, cho nên Severus vẫn không thích bọn chú."

"Nhưng tính tình của Severus cũng không quá tốt." Harry nói.

"Từ lúc còn là học trò hắn đã như vậy." Remus đột nhiên cười thành tiếng, "James lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã không vừa mắt, nhất là lúc ở trên xe lửa ngồi cùng một ghế với Lily, James đối Lily lại nhất kiến chung tình..."

Lại là vì má... Trong lòng Harry đột nhiên bắt đầu ghen tỵ với má cậu, bởi bà lúc nào cũng có được sự chú ý của Severus. Nghĩ vậy, cậu thở dài, giả bộ đặt lực chú ý của mình lên bồn thủy quái.

Lực lượng quần chúng quả nhiên cực kỳ mạnh mẽ, bị thư sấm suốt một tuần điên cuồng oanh tạc Fudge cuối cùng cũng lùi bước. Đầu tháng mười một, Fudge hạ lệnh, tất cả Giám Ngục đều rút khỏi Hogwarts. Điều này có nghĩa là, hai bên Dumbledore và Lucius không còn nằm dưới quyền khống chế của Fudge.

***** Ta là phân cách tuyến mật đàm thương nghị*****

Vì cùng Lucius xác định bước tiếp theo của kế hoạch, Harry chọn một ngày cuối tuần đến trang viên Malfoy cùng ông tiến hành một buổi mật đàm (trực tiếp thông qua Độn thổ mà đi).

Trang viên Malfoy, vẫn cao quý xa hoa như cậu nhớ lần trước, chim công trắng chậm rì rì mà tản bộ dưới ánh mắt trời, suối phun nước bằng đá cẩm thạch trắng phản chiếu nhiều cầu vồng bảy sắc nhỏ. Trong thư phòng chủ nhân, Harry ngồi trong ghế dựa lớn, uống café gia tinh vừa mới pha rất ngon. Ngồi đối diện cậu chính là đương nhiệm gia chủ gia tộc Malfoy.

"Quyền của Ban giám đốc nhà trường vẫn thuộc về ngài Malfoy đây, trải qua chuyện này, sợ là sẽ nhằm vào người đứng đầu là ngài." Harry cười nhẹ.

"Tôi không biết Cậu Potter cũng biết nằm lòng chuyện của ban giám đốc nữa nhỉ." Trong mắt Lucius hiện lên một tia nguy hiểm.

"Chỉ cần có liên quan đến Hogwarts tôi tự nhiên sẽ có cách thu được tin tức, chỉ có điều về chuyện này Ngài cứ yên tâm, tôi không hứng thú mấy với việc khống chế thế lực." Harry nhìn ra được tâm tư của ông, "Như vậy... tình cảnh của Bộ Phép Thuật như thế nào?"

"Mấy ngày nay Fudge đã muốn sứt đầu mẻ trán, lúc đó, sở dĩ ông ta có thể ngồi lên vị trí Bộ trưởng Bộ Phép Thuật là bởi vì Dumbledore và Công Tước Hắc Ám đôi bên giằng co không xong, nhất định phải tìm một lực lượng để cân bằng, lúc đó mới tìm đến ông ta. Bằng không... chỉ bằng ông ta ngu ngốc như vậy! Hai năm nay ông ta càng ngày càng không thấy đủ, ông ta cũng không nghĩ lại, hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử có thể đưa ông ta lên, đương nhiên cũng có thể kéo ông ta xuống."

"Vậy... Ngài muốn đưa lên một bộ trưởng khác... hay là Ngài tự mình đảm nhiệm chức vị này?"

"Tôi cũng muốn, nhưng bây giờ thì chưa thể được, thế lực Người Kia quá mức phức tạp, nếu tôi công khai tỏ ra phản bội, chỉ sợ... Hơn nữa, Dumbledore lại như hổ rình mồi..."

Harry sâu sắc nhận thấy xưng hô của ông có sự thay đổi: ông gọi Voldermort là Người Kia, nhưng vẫn vẫn thừa nhận Công tước Hắc Ám, cậu lập tức hiểu ra một chút: "Xem ra, Ngài và vị công tước Hắc Ám trẻ tuổi kia đã đạt được chút ít thỏa thuận..."

"Anh ta có lý trí chân chính." Lucius lời ít ý nhiều giải thích.

"Vậy tiếp theo Ngài có dự tính gì không?"

"Trước tiên cứ án binh bất động, hiện tại Dumbledore cũng không làm khó tôi mấy."

"Nhưng không loại trừ cụ rất có thể sẽ cho Severus đến thử Ngài, thậm chí... khuyên Ngài... vì hội Phượng Hoàng mà cống hiến sức lực hoặc sẽ làm gián điệp và vân vân." Harry hiểu rất rõ Dumbledore, "Severus không thể tìm được cớ mà tránh né."

"Hừ, muốn tôi cống hiến sức lực vì Hội Phượng Hoàng?" Nằm mơ. Dumbledore cũng không tốt hơn bao nhiêu so với người kia."

"Ừm... Tối thiểu cụ ấy cũng không dùng bùa Độc đoán để giáo huấn thuộc hạ." Harry hiếm khi nói giỡn.

"Xem ra tốt nhất là tôi nên đi tìm Dumbledore nói chuyện, hy vọng cụ ta sẽ ít đi tìm Severus gây phiền phức." Lucius cũng biết bạn tốt mình khó xử, "Tôi sẽ nói với cụ ta, muốn tôi cống hiến là không có khả năng, nhưng tôi có thể hợp tác với cụ ta, thấy thế nào?"

"Cụ sẽ tin sao?" Harry thực nghi ngờ, "Ngài tốt nhất tìm ra một lý do cho thấy nguyên nhân Ngài thay đổi lập trường. Ừm... hay là nói vì Draco! Đúng, Draco không muốn làm Tử Thần Thực Tử, Ngài là một người ba vì tương lai của Draco..."

"Có thẳng thắn quá không đây." Lucius thoạt nhìn có điểm khó có thể chịu được lí do này.

"Cụ không phải thích diễn vai tình cảm sao? Ngài liền tình cảm một phen!" Harry cười lạnh, "Cụ nhất định sẽ tin. Nhớ kỹ, tốt nhất là nói trong nước mắt, cứ như vậy, cụ không tin mới lạ."

Biểu tình Lucius là uống phải độc dược chính hiệu Snape. (Khó uống gần chết)

"Đúng rồi, cụ ta nói không chừng có thể dùng Chân dược (True Potion – Thuốc nói thật) để thử Ngài, Ngài tốt nhất để Severus giúp Ngài động tay một chút." Harry có lòng nhắc nhở, lúc này cậu đột nhiên ngừng nói, kỳ quái liếc mắt một cái ra cửa.

Lucius nhận ra sự khác lạ của cậu. Ông vung đũa phép lên, cửa 'xoẹt' một tiếng mở ra, một gia tinh rụt rè đứng ở cửa, vừa thấy Lucius phát hiện ra mình, sợ tới mức run run đứng lên: "Chủ... chủ nhân..."

Là Dobby. Harry nhíu mày, cậu đều nghĩ không ra, cuối cùng Dobby đã xảy ra chuyện gì. Lúc nào cũng vi phạm mệnh lệnh chủ nhân, gia tinh không phải là không thể làm trái lệnh chủ nhân của mình sao?

"Dobby... Mi làm gì ở đây?" Lucius nhăn mắt, "Ta không ra lệnh cho mi... Mi muốn phản bội ta sao?"

"Dobby... Dobby không dám! Dobby chính là... chính là... Dobby hư! Dobby hư!" Dobby đập đầu rít lên the thé.

"Hừ!" Lucius biết nó nghe lén, "Người hầu không nghe lệnh chủ nhân, giữ lại còn có ích gì..." Ông giơ gậy rắn lên.

"Chờ một chút, Ngài Malfoy." Harry ngăn cản ông, "Có thể cho tôi nói, Ngài có thể cho tôi gia tinh này được không?"

"Cho Cậu? Nó cũng sẽ không nghe lời đâu!" Lucius vô cùng nghi hoặc.

"Tôi sẽ có cách của tôi." Harry mỉm cười, "Bắt nó ràng buộc với tôi (cách thức nhận chủ của gia tinh)."

"Được rồi." Lucius đương nhiên không phản đối, ràng buộc Dobby với cậu.

"Như vậy, tôi nên cáo từ thôi, hy vọng sẽ nhận được tin tốt từ Ngài." Harry gật đầu, "Hợp tác vui vẻ."

"Gặp lại sau, Cậu Potter."

Mang theo Dobby tra khỏi trang viên, Dobby run rẩy theo sát cậu, đi khắp trong mấy ngõ ngách, Harry dừng bước: "Như vậy... ta nên xử lý mi thế nào đây, Dobby?"

"Dobby... Dobby... Chủ nhân..." Dobby nhìn chằm chằm Harry không nói nên lời.

"Yên tâm, ta sẽ không giết mi, mi... còn có ích..." Harry ném cho nó một bùa Choáng, nói tiếp, "Kreacher."

"Cậu chủ nhỏ có gì cần căn dặn?" Kreacher lập tức xuất hiện.

"Đây là Dobby, ta giao nó cho mi, nó là một gia tinh không nghe lời, mi nghĩ biện pháp, bất cứ thủ đoạn gì, thay đổi trí nhớ nó cũng được, khiến nó khăng khăng trung thành với ta, hiểu chưa?"

"Kreacher nhất định hoàn thành nhiệm vụ của Cậu chủ nhỏ." Kreacher mang theo Dobby biến mất.

Ba ngày sau, Lucius thật sự tìm đến Dumbledore, cảnh tượng gặp mặt Harry chưa thấy được, nhưng lại được Snape kể lại cho nghe, bộ dạng Lucius ngay lúc đó dù không đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem nhưng trình độ giả thương tâm lại rất tốt, giả vờ khóc lóc. Ông biểu hiện trọn vẹn một người ba vô cùng đau đớn, nghĩa bất dung từ vì đứa con. Dumbledore cẩn thận như dự kiến của Harry, vẫn nhờ Snape làm Chân dược. Cũng may Lucius sớm đã có chuẩn bị, khống chế được miệng và đầu óc của mình. Dumbledore cuối cùng cũng tin ông, còn an ủi ông là 'người ba vĩ đại' (từ ngữ của Dumbledore) một trận.

Nghe đến đây, mặt Harry có hơi đen: Lucius nói ổng sẽ không diễn trò, coi trình độ diễn này... ổng có thể đi lấy tiền của Muggle được luôn rồi.

Thiếu Giám Ngục, không khí trong vườn của trường học dần dần trở nên vui vẻ. Cùng lúc đó, Harry đã học tập một chút làm sao để hóa thú với Sirius, trước mắt còn trong giai đoạn lý thuyết, cũng thử tìm hình thái hóa thú của cậu: phải biết được chính xác cảm nhận truyền ra từ thân thể của mình như thế nào để chuyển hóa tự nhiên thành hình dạng kia. Chuyện này tiêu hao thật nhiều công sức, thời gian cảm thụ của Harry rất lâu mà vẫn không nắm được trọng tâm. Remus liền đề nghị cậu có thể dùng độc dược thử một chút loại hình thái thích hợp với mình (đương nhiên là Sirius sẽ không đề nghị cậu như vậy, bởi vì phản xạ đầu tiên của Harry chính là tìm đến Snape).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry