Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Muốn ăn thêm một chút nữa không?" Snape cầm cái bát ngồi bên giường, có chút giận dỗi mà nhìn chằm chằm Harry đang nằm trên giường, cậu chỉ ăn một chút cháo liền no? Không được, nhất định phải ăn thêm một chút.

"Nhưng em thật sự không thể ăn thêm được nữa." Harry lại đẩy cái muỗng của đối phương, cậu chỉ thấy vết thương vô cùng đau đớn, thực sự ăn cái gì cũng không vô.

"Được rồi." Snape buông bát, sờ sờ trán cậu, cơn sốt đã dần dần lui xuống, nhưng sắc mặt cậu vẫn thực tái nhợt, lo lắng hỏi: "Vết thương vẫn còn đau?"

Harry gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Em muốn ngủ một lúc, chút nữa... thầy phải gọi em dậy đấy." Cậu chỉ có thể ở lại trong một khoảng thời gian cái Xoay thời gian kia cho phép quay về.

"Được rồi, một chút nữa ta sẽ gọi trò." Snape đỡ cậu nằm xuống, giúp cậu đắp chăn cho tốt, nhìn cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thiếu niên yên tĩnh ngủ, vẫn như trước vô điều kiện tín nhiệm mình, là điều gì làm em ấy tin tưởng mình đến thế, không hề phản kháng? Snape không rõ, đồng thời, hắn cũng không hiểu được mình có cảm giác gì với Harry, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn so với Lily, càng khiến hắn không biết phải làm sao. Nhưng hắn hiểu được một việc: Harry sẽ không quên hắn, cậu sẽ vĩnh viễn tin tưởng hắn, vĩnh viễn ở cạnh hắn. Đó... hình như là sự áy náy của cậu với mình sao? Hoặc là... Snape không dám nghĩ tiếp, vươn tay gạt đi lọn tóc rơi trên mặt ra sau tai Harry, im lặng ngắm khuôn mặt ngủ say của cậu nhóc.

Chạng vạng, ánh nắng chiều lọt vào trong hầm, ánh sáng màu vỏ quýt chiếu lên mặt thiếu niên, khiến sắc mặt tái nhợt của cậu thêm một chút hồng hào. Snape nhẹ nhàng đánh thức Harry, Harry ngủ cũng không sâu, vừa nghe thấy tiếng hắn, lập tức mở mắt, nhìn sắc trời: "Em phải quay về."

"Trò thật sự không có việc gì sao. Nếu không..." Snape nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu, "Trò vẫn còn quá yếu, không bằng cứ đợi ở chỗ này đi."

"Nếu không quay về sẽ không kịp, Sirius nhất định tìm em đến muốn điên rồi." Harry lắc đầu, "Mang quần áo đến cho em đi, Severus."

Snape biết cậu một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, cũng chỉ có thể ngầm đồng ý, đưa áo chùng và áo tàng hình cho cậu. Áo sơmi của Harry hoàn toàn không thể mặc được nữa, Snape lấy một chiếc áo sơmi của mình, thu nhỏ lại rồi đưa cho cậu.

Thông qua mật đạo, ra khỏi hầm, hai người đến lùm cây bên cạnh hồ (nơi này tính ra bí mật hơn). Harry lấy từ trong túi ra cái Xoay thời gian, đeo lên cổ, mỉm cười với Snape: "Vậy... gặp lại vào năm mới."

"Đừng quên dùng thuốc ta đưa cho trò..." Snape lo lắng nói, "Nhất định phải cẩn thận, Harry."

"Em biết, gặp lại sau nhé." Harry bắt đầu xoay cái Xoay thời gian, cảnh sắc chung quanh bắt đầu quay ngược lại thật nhanh...

Snape nhìn cậu dần dần biến đi trước mắt, bỗng nhiên có cảm giác thất vọng mất mát, hắn hoang mang quay lại hầm. Nằm lên giường trong hầm, nơi thiếu niên nằm qua vẫn còn sự ấm áp, hắn nằm lên vị trí Harry đã nằm, ngửi được trên gối đầu mùi thơm của tóc thiếu niên truyền đến.

Có lẽ... mình nên đi gội đầu, miễn cho hương vị của cậu nhóc lưu lại mất đi. Snape nằm trên giường nghĩ.

Harry dừng lại khi hừng đông, rạng sáng ở Hogwarts vẫn một mảnh tối đen, hàn khí trong ngày đông giá rét càng lạnh như băng. Cậu kéo chặt áo chùng, ngửi được trên áo sơmi có mùi hương của Snape lẩn quẩn, trong lòng nhất thời dâng lên một tia lo lắng. Sau đó, Harry độn thổ trở lại phòng của mình ở số 12 Quảng trường Grimmauld.

Nơi tư mật kia vẫn đau đớn như thiêu như đốt, Harry sờ soạng quay lại giường, cởi bỏ quần dài của mình, do dự một chút, vẫn lấy ra bình thuốc Snape đưa cho. Ngón tay quẹt một chút thuốc, kéo quần lót xuống, thoa thoa lên chỗ kia. Thuốc có mùi bạc hà, mát mát lạnh lạnh, sau khi thoa lên vết thương không còn gây khó chịu nữa. Mặc lại quần, Harry thay áo ngủ, kéo tấm chăn đắp lên người.

Sắc trời vẫn âm u, Harry cảm thấy cả người mỏi mệt, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá sức đột ngột, mình... cùng Snape... Trong lòng dâng lên một trận bi ai: thầy coi mình là mẹ ư, bởi vì đôi mắt xanh biết giống nhau như đúc. Nhưng mình cũng không trách thầy, lại... lợi dụng thầy.

Harry hiểu rất rõ Severus, biểu hiện của mình càng bình tĩnh, hắn sẽ càng cảm thấy áy náy. Lợi dụng sự áy náy của thầy, mình có thể đến gần thầy hơn chút nữa... ôi lòng tham của mình! Cậu cười khổ, mình lợi dụng đôi mắt của má, lợi dụng sự áy náy của Severus cùng tình yêu của thầy với má, để đạt được mục đích không thể nói với ai của mình... Quả nhiên trái tim mình đã bị chiến tranh ăn mòn mất rồi.

Kéo chiếc áo sơmi của Snape ôm vào trong lòng, Harry ngửi thấy mùi thảo dược nhẹ nhàng chỉ mình thầy có được, tiến nhập mộng đẹp.

Ngày hôm sau, bởi khi quay về thời tiết quá lạnh nên bị cảm, hơn nữa vết thương chưa lành, Harry tránh không khỏi phát sốt lần nữa. Nhưng có Sirius và Remus bên cạnh lo lắng, một tấc cũng không rời mà chiếu cố cậu. Hoàn hảo có thêm Kreacher, gia tinh rất hiểu biết với việc chăm sóc người bệnh, đưa thuốc nấu cháo, một ngày sau Harry liền hạ sốt. Sau đó nghỉ ngơi thêm vài ngày, vết thương cũng dần khép miệng. Đợi đến khi Harry khỏe mạnh trở lại, cũng bắt đầu trở lại trường.

***** Ta là phân cách tuyến trở lại trường*****

Thu xếp gọn gàng những vật dụng linh tinh hằng ngày, Harry vươn vai, Ron vẫn còn đang hưng phấn mà vuốt ve cây Nimbus 2000, lẩm bẩm: "Hi, bồ tèo ơi... bồ thật sự cho mình mượn sao?"

"Cậu đã hỏi không dưới mười lần." Seamus trêu, "Nếu cậu không cần... vậy cho mình đi."

"Hử! Đây là Harry cho mình mượn mà!" Ron ôm lấy cây Nimbus 2000 bảo bối, thật cẩn thận đặt nó dưới giường.

"Hermione đã trở lại chưa?" Harry hỏi.

"Bồ ấy nói sẽ đến muộn một chút, nhưng hiện tại chắc cũng đã đến rồi." Ron trả lời, "Một chút nữa trong bữa tối sẽ gặp bồ ấy thôi."

Lúc năm giờ rưỡi, Harry cùng mấy người đi đến lễ đường, bên trong đã có không ít người, nhưng trên bàn giáo sư vẫn chưa có ai, Harry đoán chừng bọn họ đang họp. Hermione quả nhiên đã đến, đang vẫy tay với cả bọn. Hai đứa tách ra ngồi xuống bên cạnh cô bé, Hermione vội vàng không ngừng thảo luận với Harry về quyển sách mà cậu tặng.

"Quyển sách kia thật thú vị! Bồ biết không, Harry, mình đọc một hơi hết trơn luôn, từ chỗ nào mà bồ tìm được thế, nghe nói quyển sách này không còn xuất bản nữa."

"Mình kiếm được ở tiệm sách cũ." Harry cho cô bé một đáp án giống Remus.

"Quyển sách kia có rất nhiều chuyện ngay cả 'Hogwarts, một lịch sử' cũng không nhắc tới."

"Là gì thế?" Ron nghe được cũng có chút hứng thú.

"Ừa thì... ví dụ như quan hệ của Salazar Slytherin và Godric Gryffindor." Hermione nhớ lại, "Nếu trong sách nói là sự thật, như vậy... hai người bọn họ rất có thể là tình nhân."

"Không thể nào!" Ron ngạc nhiên, "Nếu bọn họ là tình nhân, ha ha vậy Harry cũng có thể nói chuyện yêu đương với lão dơi già."

"Ron! Chuyện này khác với chuyện kia! Giáo sư Snape chính là giáo sư của Harry, hai người họ không thể..."

"Cho nên mới nói đó là không có khả năng chứ sao "

Cám ơn lời nói tốt đẹp của bồ ha, Ron, Harry nói trong lòng.

Lúc này, nhóm giáo sư đã họp xong, lục tục đi vào trong lễ đường. Harry thấy Sirius mang theo vẻ mặt khó tin ngồi vào vị trí của mình, có chút kỳ quái, chú đã thấy cái gì? Kết quả, ngay sau đó, cậu thấy Snape.

Snape... đã... gội đầu!

Nửa mái tóc đen rõ ràng được xõa dài trơn mượt không ít, được một sợi dây cột tóc màu xanh cột lại sau đầu, lộ ra hai gò má có chút gầy gò, càng tôn lên đôi mắt đen sâu thẳm mà sắc sảo cùng cái mũi kiểu La Mã. Hôm nay Snape vẫn như trước mặc một cái áo chùng đen, hai tay đan ở trước ngực. Harry nhìn theo đôi môi mím quá chặt của hắn có thể nhìn thấy được, tâm tình hắn hiện tại cực độ tức giận.

"Quần xì Merlin! Thật sự là..."

"Kỳ tích số một Hogwarts, mấy bồ xem..."

"Mái tóc đen dài phiêu dật kia..."

"Mái tóc đen dài mượt mà kia..."

"Mái tóc đen dài bóng láng kia..."

Mái tóc đen dài kia còn mang theo mùi thơm ngát..."

"Ôi chuyện này thật là ..."

"Thật sự là..."

"Mau nhìn đi, các học sinh thân mến, mau nhìn..."

"Mái tóc đen dài của giáo sư Snape đã thay đổi từ đầu tới đuôi..."

Hai người George và Fred trình diễn một điệu ngâm mới nhất – 'Tóc dài của giáo sư Snape', cũng cúi đầu đáp chào với chư vị 'khán giả', 'khán giả' đáp trả bằng tràng pháo tay nhiệt liệt.

Đối với chuyện giáo sư Snape đột ngột gội sạch tóc, lập tức khiến nhóm động vật nhỏ của Hogwarts nhiệt tình thảo luận.

Sư tử con Gryffindor: Lão dơi già uống lộn thuốc à? Sao tự nhiên đổi tính vậy ta? Cuối cùng là điều gì khiến ổng đột ngột chú ý đến ngoại hình của ổng thế? Chẳng lẽ là tình yêu?

Rắn nhỏ Slytherin: Viện trưởng của chúng ta cuối cùng cũng phù hợp với quan niệm thẩm mỹ của chúng ta, thân là quý tộc, có một viện trưởng không hợp với quan niệm thẩm mỹ của mình cũng là một chuyện rất không quý tộc!

Ưng nhỏ Ravenclaw: Giáo sư Snape dùng lại dầu gội gì, hiệu quả tốt quá trời quá đất? Dầu nhờn dính tóc nặng nề như vậy cũng có thể gội sạch, nhớ kỹ, đây là một đề tài rất đáng để nghiên cứu.

Lửng con Hufflepuff: Tóc của giáo sư Snape thay đổi rất tốt, không biết tính tình của ổng có thể thay đổi thành tốt như mái tóc không? Giáo sư thật đáng sợ hu hu!

Harry nhìn Snape, nghĩ thầm: Xem ra ông chủ kia không gạt mình, hiệu quả quả nhiên rất tốt! Snape để ý thấy ánh mắt của cậu, nhìn cậu một cái, Harry cười cười với hắn, chỉ chỉ mái tóc mình, tròn miệng nói không thành tiếng: "Không tệ nha."

Cái này lập tức nhận lại một cái 'Chết chắc' của Snape, Harry càng cười đến vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry