Phiên ngoại 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 1

Đây là năm học đầu tiên từ sau khi Voldermort bị đánh bại, nhóm học sinh dưới sự hướng dẫn của giáo sư môn Sinh vật Huyền bí mới nhậm chức – giáo sư Grubblyblank tiến vào Hogswart. Các học sinh cũ vẫn như trước theo cách cũ quay về trường, leo lên xe ngựa chở bọn họ tiến vào trong tòa lâu đài.

"Vì sao mình lại thấy mỗi năm khi khai giảng đều là dưới trời mưa!" Ron ngồi trên xe ngựa oán giận.

"Chính xác..." Draco cau mày, áo chùng của cậu bị nước mưa làm ướt thành từng vết lốm đốm, đang chuẩn bị dùng bùa chú làm cho khô.

Hermione một bên giúp Ron chỉnh lại áo chùng, một bên hỏi: "Nghỉ hè năm nay Harry có liên lạc với mấy cậu không?"

"Cậu ấy nói trong kỳ nghỉ hè có việc, nói tụi mình không cần viết thư cho cậu." Ron suy tư, "Không biết cậu ấy bận chuyện gì."

"Cậu ta và cha nuôi đi nghỉ ở Pháp." Draco sửa sang áo chùng lại cho đẹp, lười nhác nói, "Tôi và cậu ta viết thư qua lại vài lần."

"Hừ! Thật không công bằng!" Ron kháng nghị, "Dựa vào đâu mà cậu được viết còn tụi tôi không được?"

"Cậu xác định con cú mèo nhà các cậu có thể bay qua eo biển Anh quốc?" Draco trêu, "Cậu chắc chắn nó sẽ không rớt xuống biển giữa đường chứ?"

Ron nói thầm một câu, mặt đỏ lên, con cú mèo nhà bọn họ quả thực già rồi.

"Không biết năm nay Harry có trở về hay không." Hermione, nói, "Mình có hỏi qua giáo sư McGonagall, cô nói cậu ấy đích thực đã tốt nghiệp trước. Cậu có nghe cậu ấy nói qua chuyện này chưa, Draco?"

"Tôi có hỏi, nhưng cậu ta không nói." Draco nhún nhún vai, "Tôi lại không dám hỏi cha nuôi..."

Đang nói, xe ngựa đã đến cổng lớn tòa lâu đài, ba người tự ếm cho mình một bùa 'Impervius', sau đó nhảy khỏi xe ngựa, cùng những học trò khác nối đuôi tiến vào Hogswart.

Hogswart vẫn đứng sừng sững bên Hồ đen, chứng kiến một thế hệ lại một thế hệ học trò tốt nghiệp. Trong lễ đường đã trang hoàng mới, không ít học trò qua ngồi bên bàn học viện khác, ba người nhanh chóng nói với nhau 'Gặp lại sau' liền chia nhau ra gia nhập vào bàn học viện của mình.

Khi trần nhà dần dần biến thành màu đen âm u, khi từng tia chớp cắt ngang qua bầu trời, nhóm học trò mới được giáo sư McGonagall dẫn vào lễ đường. Mỗi khuôn mặt nhỏ đều có chút tái nhợt, mang theo bất an và sợ hãi.

"Mình nhớ đến năm đầu tiên chúng ta vào trường." Hermione đột nhiên nói, "Trên mũi của bồ còn có một vết bẩn." Cô nhìn Ron cười, nói.

"Sao bồ chỉ nhớ mấy cái này chớ..." Ron oán giận, "Nhưng hiện tại Harry không có ở đây với tụi mình." Tam giác sắt thiếu đi một góc, trong lòng hai người vẫn cảm thấy trống vắng.

Mũ phân viện bắt đầu hát, mỗi năm nó đều hát một bài khác nhau, có lẽ nó cũng rảnh rỗi đến nhàm chán, không có việc gì đành tự sáng tác ca khúc. Draco đột nhiên vẫy tay với hai người, ra hiệu hai đứa nhìn lên bàn ăn giáo sư.

Hermione lúc này mới phát hiện: "Ron, không thấy giáo sư Snape!" Trên bàn ăn giáo sư, chỗ ngồi của Snape trống không, chỉ có bộ dao nĩa được bày ra đó.

"Chắc tại năm nay ổng hết dạy tụi mình..." Ron nói.

"Sao được, vật dụng của thầy còn đặt ở đó mà." Hermione nói, " Có thể đã xảy ra chuyện gì hay không..."

Hai người đang nói chuyện, nghi thức phân viện đã bắt đầu. Từng đứa học trò mới được kêu lên đội nón phân viện vào. Hermione đặc biệt chú ý thấy: năm nay số lượng học trò Slytherin tăng rõ rệt – đây chẳng phải là suy nghĩ của mọi người về Slytherin rõ ràng có sự thay đổi sao?

Dumbledore vẫn cười tủm tỉm, râu của cụ hôm nay được thắt lại bằng một chiếc nơ bướm màu hồng phấn, trên người vẫn là áo chùng đầy hình ngôi sao mặt trăng, cụ đang nói chuyện gì đó với giáo sư Flitwick.

Khi học trò cuối cùng được phân về học viện Hufflepuff, Snape vẫn chưa xuất hiện. Ron và Hermione ăn mà không biết mình ăn gì: Snape chưa đến, có nghĩa là thầy và Harry đã xảy ra chuyện gì không?

Đến khi món điểm tâm cuối cùng biến mất, Dumbledore đứng dậy, tiếng xì xồ nói chuyện trong lễ đường nhất thời mất tiêu. Dumbledore vẫy vẫy tay: "Thầy nghĩ tất cả mọi người đã ăn uống no say, hiện tại, thầy muốn nhắc nhở các con một vài chuyện. Đầu tiên là..." Cụ bắt đầu tuyên bố nội quy của trường. Ron và Draco bên kia hoa tay múa chân, Draco cũng không biết gì: không biết vì sao Snape vẫn chưa xuất hiện.

Dumbledore tiếp tục nói: "... Năm nay thầy thật vui khi tuyên bố..."

Ngay lúc đó, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cửa lễ đường 'rầm' một tiếng mở ra. Hai bóng trùm trong áo khoác màu đen bước vào. Hai người nọ một cao một thấp, khuôn mặt bị mũ trùm che kín, chỉ có thể nhìn thấy màu tóc trên trán của họ. Trên áo choàng cả hai còn ướt nước, hiển nhiên là vội vàng đến đây. Quần áo trên người họ sũng nước, trong lễ đường vang lên tiếng bước chân lẹp nhẹp của đôi giày dính nước mưa giẫm lên sàn, vô cùng đồng đều. Học trò thấp giọng đoán mò, đoán hai người họ chính là giáo sư mới nhậm chức trong năm nay.

Hai người bước đến trước mặt Dumbledore, dừng bước. Người thấp hơn kéo mũ trùm xuống, đôi mắt xanh biếc lộ ra vài phần lấp lánh, giống như che một tầng sương mỏng, mái tóc dài màu đen xõa ra đằng sau, kéo lên trước ngực, làm nổi bật làn da trắng trẻo. Bốn phía nhất thời vang lên tiếng hít khí, những học sinh cấp lớn đều nhận ra người này. Đương nhiên, người bên cạnh cậu là ai không cần nói cũng biết.

"Harry!" Ron và Hermione đồng thanh nói, "Cậu ấy đến rồi!"

"Đã lâu không gặp, hiệu trưởng. Bởi vì trời mưa, phải trì hoãn giữa đường một lúc, cho nên đã đến chậm." Giọng Harry vang lên, "Ngài có khỏe không?"

"A Harry, thầy còn nghĩ hai người không đến kịp đấy." Dumbledore cười tủm tỉm nói, "Nghỉ phép vui lắm đúng không?"

"Cảnh đẹp ở Pháp thật không tệ, tuy nhiên Sev không thích thời tiết ở đó lắm." Harry mỉm cười nói, khóe miệng hiện lên một đường cong, giống như đang nhớ lại chuyện gì vui vẻ.

"Chỉ có thể nói tính tò mò của Cậu Potter luôn tràn đầy." Người kia – Snape kéo mũ trùm xuống, "Bãi biển chỉ thích với loại người tứ chi phát triển như Cậu." Thanh âm lạnh lẽo của Snape khiến không ít học trò nghe được chấn động trong lòng – lời nói của giáo sư Snape thật ác độc!

"Em mang rất nhiều món ngọt của Pháp về cho thầy, đã sai Dobby mang đến văn phòng thầy rồi." Harry cởi áo choàng ra, lộ ra áo chùng màu bạc bên trong, lại càng tôn thêm thắt lưng mảnh khảnh của cậu.

"Ôi chao! Thật tốt quá!" Dumbledore mừng rỡ, "Harry trò rất hiểu ý thầy đó! Bà Maxime và Hagrid có khỏe không?"

"Bọn họ rất khỏe, cũng nhờ em thay bọn họ hỏi thăm thầy." Harry mỉm cười, "Hagrid rất thích món ăn Pháp, không có gì bất ngờ xảy ra, sau một thời gian nữa bác ấy và Bà Maxime sẽ chuẩn bị kết hôn."

"Ôi Thật tuyệt!" Dumbledore cười, nói, "Bọn họ rất xứng đôi."

"Tôi nghĩ chúng ta có thể ngưng thảo luận về vấn đề hôn nhân của người lai khổng lồ ngu ngốc kia hay không, Dumbledore?" Snape cực kỳ không đúng lúc đánh gãy lời nói cả hai, "Chung quanh còn có một đám... học trò đang trố mắt nhìn cụ..."

"Ồ ngại quá, Severus." Dumbledore lúc này mới có 'phản ứng', "Ngồi xuống trước đi, hai người vẫn chưa ăn tối đâu nhỉ?"

"Hiển nhiên..." Snape hừ lạnh, cởi áo choàng ngồi vào chỗ của hắn.

"Em đã sai Dobby chuẩn bị cho tụi mình rồi." Harry nói, "Thầy không cần lo lắng." Cậu vuốt nước mưa ở trán, chỉnh lại áo chùng một chút, ngồi xuống bên cạnh Snape.

"Vậy cũng được!" Dumbledore xoay người, nói với các học trò, "Quay lại với vấn đề của chúng ta, thầy muốn nói, năm nay chúng ta sẽ có sự thay đổi giáo sư: Năm nay, thầy Snape sẽ đồng thời đảm nhiệm giáo sư môn Độc dược và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám (mặt đám học trò xanh lét - vì khủng bố gấp đôi) – đương nhiên, chuyện này với thầy ấy mà nói là gánh nặng rất lớn, cho nên – thầy đặc biệt mời Cậu Harry Potter đến để đảm nhiệm chức giáo sư phụ trách môn Độc dược và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám từ năm thứ ba trở xuống, và đảm nhiệm trợ giáo hai môn này cho những lớp lớn hơn.

Trong lễ đường vang lên tiếng vỗ tay đồng loạt, xen lẫn với tiếng oán giận của những học trò từ năm thứ tư trở lên: vận khí học trò lớp dưới thật tốt quá. Phải biết rằng, để giáo sư Snape dạy hai môn này, chính là ác mộng của đời cả đám mất! Bọn họ đã hy vọng biết bao nhiên được Harry – một cậu trai đẹp đẽ tao nhã như vậy đến dạy mình!

"Harry sẽ... làm trợ giáo?" Sư tử con Gryffindor quay sang nhìn nhau, nhất là học trò năm thứ sáu - mồm cả đám đều há hốc ra trông đến là tức cười.

"Cho nên... bọn mình có thể nhờ Harry cho điểm luận văn Độc dược cao một chút?" Lee Jordan hy vọng hão huyền.

"Thiệt hả?" Nhóc Collin chắc mẩm đã tin mấy phần rồi, giọng rõ là sung sướng.

"Nằm mơ hả, mấy cậu!" Hermione lập tức dập tắt mọi hy vọng của cả đám, "Giáo sư Snape sẽ không đồng ý!"

"Ôi trời đất ơi... " Ron chán nản, "Cho nên... ác mộng của tụi mình vẫn y chang trước thôi..."

"Tuy nhiên không thể phủ nhận là..." Hermione tiếp tục bổ sung, "Có Harry bên cạnh, sự âm trầm của giáo sư Snape bớt đi rất nhiều, ít ra lời nói cũng bớt ác độc hơn một chút." Đây chính là kinh nghiệm quý giá của cô bé.

"Có lẽ như vậy cũng tốt..." Neville nói, "May mắn năm nay mình không cần học môn Độc dược..."

Phiên ngoại 2

"Ôi, môn độc dược trời đánh!" Ron một bên than thở, một bên đi đến lớp học, "Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trời đánh! Cả ngày hôm nay tụi mình chỉ có thể nhìn Snape thôi sao? Chương trình học này là ai sắp xếp đây?"

"Người nào đã thề thốt phải làm Thần sáng." Draco cười nói, "Hai môn này cậu chẳng bỏ cái nào được."

"Tuy nhiên chúng mình có thể gặp được Harry mà?" Hermione hưng phấn nói, "Từ khai giảng đến nay tụi mình vẫn chưa tâm sự được gì."

Nói xong, ba người đã đến trước cửa lớp, trong phòng chỉ vài người thưa thớt, Harry đang đứng trước kệ nguyên liệu kiểm tra những dược liệu sẽ được trong buổi học hôm nay.

"Nè! Harry!" Hermione bước đến cạnh cậu, "Bồ làm tụi mình ngạc nhiên quá xá!"

"Phải không?" Harry mỉm cười, "Mình đã nhắc nhở các bồ rồi nha! Mình nói rồi, mình sẽ không bỏ lại các bồ đâu."

"Cảm giác làm trợ giáo thế nào?" Ron hưng phấn hỏi, "Các học trò lớp dưới có ngoan không?"

"Bọn nhỏ đều rất đáng yêu, hơn nữa lớp Độc dược năm thứ nhất cũng không có ai làm nổ vạc." Harry nói, "Bọn chúng thực sự thông minh!"

"Bởi vì do bồ dạy thì có..." Ron đè thấp giọng nói, "Nếu tụi mình cũng có một giáo sư thân thiện dễ thương như bồ, môn Độc dược của tụi mình cũng sẽ không..."

"Mày không biết đâu, mấy đứa năm thứ tư, thứ năm vừa nghe nói mày dạy những lớp dưới, một đám chỉ hận không thể uống 'thuốc giảm tuổi' để học lớp dưới á!" Draco tức cười nói, "Nếu tụi nó thấy bảng điểm của mấy đứa cấp dưới mà cao chút thì chà chà..."

"Tao không có giỏi như Sev nên chỉ có thể dạy những lớp dưới, cao một chút không lại không dạy được." Harry mỉm cười nói, "Sev là một giáo sư tốt mà, chỉ là không tỏ ra ngoài mà thôi."


"Cũng chỉ có mình bồ cho rằng ổng là thầy giáo tốt..." Ron không có miếng sức nào nói.

"Ta nghĩ đạo đức nghề nghiệp của ta tạm thời vẫn chưa đến phiên trò Weasley đánh giá..." Thanh âm mỉa mai quen thuộc từ sau lưng bọn họ truyền đến, "Ta nghĩ trước tiên, trò vẫn nên trở về chỗ của trò đi..."

"... Vâng, đúng vậy..." Ron cà lăm trả lời, chạy vội về chỗ. Draco và Hermione liếc mắt nhìn nhau, sau đó trở về vị trí của mình.

"Ta nghĩ... chúng ta biết nhau quá lâu, những lời vô nghĩa ta sẽ không nói thêm nữa!" Snape 'ầm' một tiếng đóng cửa lại, "Trước mắt, chúng ta sẽ cùng với nhau cả ngày, nếu các cô cậu muốn giữ lại một chút điểm cho học viện của mình, tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp với ta!" Hắn bước ngang qua đám học trò, sau cùng, vung áo chùng quay về bục giảng, "Tốt, trước tiên chúng ta sẽ chế tác thuốc giải độc, loại độc dược này ta đã từng hướng dẫn các cô cậu trước đây, hy vọng các cô cậu sẽ không làm cho ta thất vọng. Trợ giáo Potter, mời phát nguyên liệu xuống."

"Được." Harry gật đầu, phát nguyên liệu cho từng người một. Snape vung đũa phép, để quá trình chế tác hiện lên trên bảng, các học trò bắt đầu theo đó mà làm.

Ron lo sợ trong lòng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, Hermione đứng bên cạnh lo lắng nhìn cậu chàng. Harry đi qua đi lại giữa đám học trò cũng hướng dẫn bọn họ – dĩ nhiên, cậu chỉ có thể nói một hai câu đơn giản, dù sao Snape vẫn đang nhìn chằm chằm.

"Ôi, không..." Hermione chán nản nhìn độc dược trong vạc, "Vì sao màu sắc không đúng?" Dựa theo hướng dẫn trên bảng, khuấy năm vòng nghịch kim đồng hồ sau cùng sẽ ra màu xanh bạc, sao bọn họ lại làm ra màu xanh nhạt chứ?

"Đừng nhìn mình, nguyên liệu mình xử lý rất chính xác à." Ron nói, "Lần này mình không làm sai."

"Thử khuấy thêm ba vòng thuận chiều kim đồng hồ nữa xem." Harry dừng lại bên cạnh bọn họ nói.

"Nhưng... trong sách không nói cái này..." Hermione biện bạch.

"Tin mình, Hermione, sách không phải lúc nào cũng làm theo được." Harry nói, "Thử một lần đi, kỳ tích sẽ xuất hiện."

"Nhưng..."

"Thôi mà, đừng nhưng nữa!" Ron cầm đũa phép lên, "Dù sao đã thành như vậy, thử cũng không sao!" Nói xong, cậu chàng dựa theo lời Harry nói khuấy thuận kim đồng hồ ba vòng, độc dược trong vạc dần dần hiện ra sắc bạch kim lấp lánh, sau khi khuấy xong, độc dược đã chuyển thành màu xanh bạc y chang trên bảng!

"Có thể rót vào lọ." Harry thấp giọng nhắc hai người đang ngạc nhiên hết sức, quay trở lại bục giảng.

"Hừ! Thiên vị Gryffindor!" Snape nói sau khi Harry ngồi xuống, một màn vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng.

"Thầy chừa chút mặt mũi cho Gryffindor đi, Sev." Harry buồn cười, "Trước kia thầy cũng thiên vị Slytherin không ít."

"Slytherin có đầu óc hơn so với Gryffindor." Snape hừ lạnh, nhưng vẫn nói, "Chỉ một lần này thôi."

"Biết rồi."

Sư tử nhỏ Gryffindor trong lớp Độc dược phải nói là không gặp tai họa gì, Snape nhìn độc dược có chút thành công của bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm. Đến giữa trưa, khi Snape đi ăn trưa tựa hồ cũng không gặp chuyện gì không vui – hay lão dơi già thật sự đổi tính. Hay là do sức mạnh của tình yêu? Harry, cậu vất vả rồi.

Nhưng đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám buổi chiều, sư tử con Gryffindor liền hoàn toàn xong đời.

"Ma phép đen, là một loại phép cực kỳ cao thâm, nổi tiếng vì hiệu quả của ma chú cực kỳ tà ác đen tối. Ta cẩn thận xem qua chương trình Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám các cô cậu đã học trong năm năm qua... Thật sự là cực kỳ tệ, cực-kỳ-tệ!" Snape đột nhiên nói lớn, đáng sợ đến mức không ít học trò run rẩy cả người, "Các cô cậu có thể vượt qua kỳ thi O.W.Ls quả thực là một kỳ tích trong các kỳ tích! Vì không để cho kỳ thi N.E.W.Ts của các cậu cũng như vậy... Ta muốn cho các cô cậu sự huấn luyện đặc biệt hơn. Nhất là những ai trong các trò muốn trở thành Thần sáng (hắn đặc biệt nhìn Ron, khiến cậu chàng sợ đến run bắn lên...)... vì vậy càng phải tăng cường luyện tập, bằng không lấy cái gì bảo vệ các pháp sư phù thủy khác!"

"... Các trò đều đã học xong cách vẫy đũa phép một cách ngu ngốc như thế nào, cũng học cách đọc thần chú..." Snape đứng trên chỗ cao quét mắt nhìn từng đứa học trò đang co cụm lại bên dưới, Harry thì vui sướng mê mẩn nhìn người yêu mình làm tụi học trò sợ đến mức run cầm cập, "Nhưng bây giờ, các trò nhất định phải học cách thoát khỏi đũa phép của các trò, đọc những câu thần chú của các trò mà không phát ra tiếng – đây là pháp thuật không tiếng động không đũa phép! Cậu Potter, cậu làm mẫu trước đi!"

"OK." Harry mỉm cười dựa vào tường, búng tay một cái, tất cả cửa sổ trong phòng học đều đồng loạt đóng lại. Chiêu thức của cậu làm mọi người trầm trồ lên vì kinh ngạc.

"Làm rất tốt." Snape thản nhiên nói, "Như các cô cậu đã thấy, đây là pháp thuật không tiếng động không đũa phép. Đương nhiên, với năng lực của các trò thì không có khả năng làm được liền như vậy. Cho nên... chúng ta sẽ học từng bước một. Hôm nay... chúng ta học phép thuật không đũa phép trước."

"Hai người một nhóm luyện tập với nhau – chú ý, không được phát ra tiếng. Ta biết với các trò mà nói, ban đầu rất khó, hiệu quả nhận được cũng rất nhỏ, nhưng nếu các trò kiên trì bền bỉ nhất định sẽ có hiệu quả, hiện tại bắt đầu!"

Các học trò tự động tạo thành nhóm, một đối một mà luyện tập. Nhưng thật sự rất khó, cho dù cả bọn luôn mặc niệm chú ngữ trong đầu, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Hơn nữa sư tử nhỏ Gryffindor lại càng không thành công, ngược lại, Rắn nhỏ Slytherin vì ở nhà đã luyện tập qua, qua vài lần liền thực hiện được. Mấy sư tử con đứng nhìn kêu la không phục tụi mình cũng muốn được như thế.

"Trò Weasley, trò đang làm gì?" Snape bước đến cạnh Ron hỏi.

"Em đang luyện tập phép không tiếng động ạ, giáo sư Snape." Ron bất an trả lời.

"Không tiếng động? Ta nghĩ đọc thần chú lầm rầm cũng không thuộc loại không tiếng động đâu!" Snape hung hăng nói, "Ta nói lại lần nữa, nhất định phải đọc thần chú mà không phát ra tiếng, vì sao trò không nghe?"

"Em... em chỉ muốn..." Ron không biết giải thích làm sao.

"Gryffindor trừ hai mươi điểm, còn bây giờ, lên đây." Snape lạnh lùng nói, "Đối luyện với ta."

"Giáo sư..." Hermione đang muốn giải thích, Harry liền ngăn cản cô bé, "Trò Ganger, đây là chuyện của trò Weasley, không liên quan đến trò đâu." Hermione ngẩn người, lập tức nín thinh.

"Hiện tại bắt đầu." Snape bước đến đối diện với Ron, "Ta sẽ không sử dụng phép thuật, đến đây tấn công ta. Ngay lập tức!"

Ron lo sợ giơ đũa phép lên, bắt đầu mặc niệm chú ngữ. Đương nhiên, không có hiệu quả. Snape khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn cậu chàng, cũng không ngừng mỉa mai: "Không có hiệu quả, không biết điểm 'O' kia của trò sao mà đạt được nhỉ... Ngay cả kiến thức căn bản nhất trò cũng không lĩnh hội được sao?... Như vậy mà trò cũng muốn làm Thần Sáng? Trò ngay cả đứng ngoài lề của Thần sáng còn chưa được! Trò vẫn sớm từ bỏ đi..."

"Giáo sư Snape hơi quá đáng!" Cũng không ít học trò cảm thấy bất công cho Ron, "Ổng cũng không nên nói như vậy..."

"... Thần Sáng? Trò đừng nằm mơ! Kiếp này trò đừng mong làm Thần sáng. Ngay cả câu thần chú đơn giản như vậy cũng không thực hiện được..." Snape vẫn đang thao thao bất tuyệt.

"Đủ rồi!" Ron rốt cuộc nhịn không được, "Không cho phép ông nói tôi như vậy!" Cậu chàng theo bản năng vung đũa phép lên, một câu 'Reducto' vô thanh vọt đến Snape!

Snape không đề phòng, đương nhiên bị đánh trúng. Nhưng hắn chỉ lui về sau mấy bước, cũng không ngã xuống, nhưng từ sắc mặt trắng bệch có thể thấy, Ron đích thực đánh trúng hắn, hơn nữa uy lực cũng không nhỏ. Bốn phía nhất thời một mảnh im lặng, Ron qua một lúc lâu mới có phản ứng mình vừa rồi đã làm gì, sợ đến mức mặt cũng trắng bệch. Xong rồi... Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu mọi người, Ron làm Snape bị thương, thằng nhỏ chết chắc rồi!

Harry vội vàng bước lên, xem xét thương thế của Snape: "Sev, thế nào?"

"Không sao." Snape nói, "Chút thương nhỏ ấy không làm khó được ta." Hắn vuốt áo chùng, bước lên vài bước nói, "Mọi người đã thấy rồi, chính là như vậy, trò Weasley đã thành công, Gryffindor... cộng ba mươi điểm... còn bây giờ, tan lớp!" Nói xong, hắn vung áo chùng, rất có khí thế mà ra khỏi lớp.

"Mình... thành công á?" Ron còn chưa khôi phục thần trí, "Mình còn đánh trúng Snape..."

"Hơn nữa, lần đầu tiên ngài cộng điểm cho Gryffindor." Draco chua ngoa nói, "Cha nuôi cũng thật là, vì để cậu sử dụng được thần chú vô thanh, phải trả giá lớn như vậy sao!"

Hermione cũng nói: "Đây là phương pháo dạy học của giáo sư Snape, trước kia thầy cũng dạy mình như vậy – kích thích bồ phát ra tiềm lực ẩn giấu."

Giáo sư Snape... cũng không quá tệ nhỉ... sư tử Gryffindor quay mặt nhìn nhau.

Phiên ngoại 3

Lần đầu tiên July Concep nhìn thấy trợ giáo Potter là lúc nó vừa bị mũ phân viện phân vào Hufflepuff, trở thành một chú lửng con chuẩn mực. July có chút thất vọng nằm dài ra bàn Hufflepuff, vốn ra nó còn tưởng rằng mình có thể thành một Gryffindor? Ai mà biết... Vì sao lại là Hufflepuff chớ? Nếu cha mẹ nó mà biết, nhất định sẽ rất tức giận! Tuy rằng bọn họ cũng thuộc học viện Hufflepuff, nhưng mà... nó muốn làm một Gryffindor cơ!

Để cho hả giận, chú lửng con July quyết định làm một chuyện – ăn! Nó cầm tất cả những thứ trên bàn bắt đầu nhét vào miệng, một bên nhét một bên đánh giá bàn giáo sư. Thật là, vì sao các giáo sư không phải ông thì cũng là bà? Không có ai là trông đẹp đẹp chút sao? Đột nhiên, mắt chú lửng con sáng lên, nó vừa thấy gì đó? Nó nhìn thấy một anh chàng cực bảnh! Người kia ngồi ở một góc khuất trên bàn ăn giáo sư, mái tóc dài được vén qua một bên buông xuống trước ngực, vài sợi tóc mềm mại còn vương lại trên gương mặt trắng trẻo. Đôi mắt anh xanh biếc ngời sáng, tựa hồ như chứa cả một hồ nước, mênh mang, khoé môi đỏ tươi lúc nào cũng như đang mỉm cười. Ôi đẹp trai quá chừng!

Lửng con July hoàn toàn phát huy hết bản tính u mê cái đẹp của mình, lâng lâng mà nhìn anh chàng kia, nước miếng rơi lộp độp xuống.

"Em đang nhìn gì vậy?" Đàn anh bên cạnh đẩy thằng bé một cái.

"Ờ? A! Không... không có gì!" Thằng nhỏ lau nước miếng, "Kia... giáo sư kia là ai vậy? Nó chỉ chỉ, "Người có đôi mắt xanh biếc đó."

"Ảnh không phải giáo sư, ảnh là trợ giáo." Học trưởng vui vẻ giới thiệu, "Nhất định là em đã nghe qua tên ảnh, chính là đại anh hùng lẫy lừng của giới phép thuật – Harry Potter!"

Người kia chính là Harry Potter! Lửng con sợ ngây người, nó vẫn cho rằng vị anh hùng vĩ đại này nhất định phải là một người cao to cường tráng, mặt mày bặm trợn, bằng không, sao anh ấy ở tuổi mười lăm đã có thể đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy kia chứ? Nhưng... chàng trai tao nhã xinh đẹp này chính là Harry Potter? Khoan đã! Nó đột nhiên nhớ lại một chuyện cực kỳ cực kỳ bi thảm. Thằng nhỏ cứng ngắc quay đầu lại: "Vậy... đàn anh ơi, giáo sư Snape là người nào thế?" Thiếu chút nữa nó đã quên, anh chàng đẹp trai của nó đã có chủ rồi!

"Là người ngồi bên cạnh anh ấy đó." Đàn anh nói.

Đó là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, trang phục vừa vặn, dinh dưỡng tốt, nửa mái tóc đen được cột sau đầu, đôi mắt đen tuyền mang theo khí thế nghiêm khắc. Tuy nhiên lửng con không thể không thừa nhận: "Thoạt nhìn bọn họ rất xứng đôi... Giáo sư nhìn qua... rất có khí thế."

"Không chỉ có khí thế đâu cưng..." Đàn anh lập tức bô lô ba la một trận với thằng nhỏ. Từ đó, lửng con biết được trợ giáo Potter đã dạy ở Hogswart hai năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm anh ấy sẽ lên chức giáo sư (phỏng chừng sẽ dạy Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám), thái độ của anh dịu dàng, dạy học hài hước vui vẻ. So với bạn đời của ảnh... Ôi giồi ôi... đàn anh thấm thía nói: "Mấy em bây giờ thiệt may mắn vì được ảnh dạy! Nếu năm thứ nhất mấy em gặp phải giáo sư Snape... chỉ có thể nói là thảm không thể tả! Hằng năm học trò bị ổng mắng khóc nhiều không đếm xuể đâu cưng ơi!" Sau đó, đàn anh bắt đầu kể về câu chuyện đời tràn đầy máu và nước mắt của mình, và sự tốt đẹp đối lập của trợ giáo Potter: "... Khi anh còn đang học năm nhất, có một lần anh và bạn học bị cấm túc ở hầm, Snape sai bọn anh cắt rễ cây thành lát mỏng, chỉ có thể nói là thống khổ gần chết! Rễ cây gì mà vừa trơn vừa dính nhớp, thật sự là cắt không được. Bọn anh sốt ruột đến độ tay chân luống cuống, lúc đó anh cứ tưởng tượng cảnh giáo sư Snape sẽ giận cỡ nào rồi ném anh vô vạc nấu luôn. Nhưng may là có trợ giáo Potter cũng đến hầm tìm Snape đang ngồi phía sau lén nói với bọn anh, dính chút nước lên dao bạc rồi hãy cắt, bọn anh liền thuận lợi hoàn thành được nhiệm vụ. Trợ giáo Potter là người rất tốt lắm !" Vị đàn anh này mang vẻ mặt sùng bái nói.

Lần thứ hai lửng con July nhìn thấy trợ giáo Potter chính là trong lớp Độc dược. Trợ giáo Potter phong thái nhẹ nhàng bước vào phòng học, cười dịu dàng với tất cả tụi nó. Cả đám lửng con kêu lên một tiếng kích động! July là đứa kích động nhất nên nó cũng không nghe được anh nói cái gì, cho nên... khi chế tác độc dược, nó liền lãnh đủ.

Nhưng trợ giáo Potter thật sự rất tốt, anh cảm thấy lửng con Hufflepuff này nhất định luyện tập chưa đủ, cho nên đến tối, lửng con July phải đến hầm tập thêm! Nó cực kỳ vui vẻ (Ê này! Bị cấm túc mà cậu vui vẻ hăng hái cái gì)

Cho nên tối nay, lửng con July có mặt ở hầm đúng giờ, nó rất lễ phép mà gõ cửa, cửa mở. Nhưng... vì sao không phải là trợ giáo Potter ra mở cửa? Vì sao lại là giáo sư Snape kia chớ? Nó thất vọng rõ ra mặt làm Giáo sư Snape không khỏi nhìn nó một cái, ra hiệu cho nó bước vào.

Lửng con July chán chường đi vào trong hầm, bên trong đặt rất nhiều sách, trên cái bàn nhỏ bên cạnh còn đặt một cái vạc cùng một ít nguyên liệu. Snape vung tay: "Trò Concep lại đây. Ngoan ngoãn làm xong. Đừng phiền ta."

Vị giáo sư này nói chuyện thật đúng là lời ít mà ý nhiều! Lửng con July nghĩ như vậy, bước qua bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu. Trong hầm một mảnh yên tĩnh, giáo sư Snape đang đọc một quyển sách. Trợ giáo Potter không thấy đâu, ảnh đi đâu mất rồi? Nó một suy nghĩ vẩn vơ, một bên chuẩn bị những nguyên liệu cần dùng.

Rốt cuộc, lửng con July thật sự nhịn không được, rất cẩn thận hỏi: "Giáo sư Snape... xin cho hỏi, trợ giáo Potter ở đâu ạ?"

"Cậu Concep đáng kính, xin hỏi Cậu đến đây cấm túc hay là đến nhìn trợ giáo Potter?" Nọc độc của giáo sư Snape lập tức bắn thẳng vào mặt nó, "Hay là Cậu ngay cả những lời nói căn bản nhất cũng nghe không hiểu? Nếu trò còn một chút suy nghĩ trong cái đầu đủ để sánh với khổng lồ, hẳn là phải nhớ trò đến đây là tập chế tác thuốc mụn ghẻ, chứ không phải đến để quan tâm những chuyện vớ vẩn!"

Thật quá...đáng sợ! Lần đầu tiên thằng nhỏ được lĩnh hội cái gọi là những lời nói ác độc, nhất thời bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, một câu cũng không nói được. Ai làm ơn đến cứu nó đi!

Merlin nghe thấy tiếng July kêu cứu, cho nên phái cứu viện đến ngay! "Sev..." trợ giáo Potter giống như thiên thần giáng xuống xuất hiện trước mắt lửng con: A a a mình được cứu rồi! Nó xúc động nhìn trợ giáo Potter, đáng tiếc, đối phương không chú ý đến nó mà lập tức bước đến trước mặt giáo sư Snape, đưa chiếc lọ thủy tinh đang cầm trong tay ra cho thầy: "Nọc độc của Heleba."

Sau khi Snape cầm lấy, hừ lạnh một câu: "Nếu ta là em thì ta sẽ đặt con rắn ngu ngốc kia ở trong hầm, cũng tiết kiệm được thời gian em chạy qua chạy lại!" Thật sự người so với người tức muốn chết, vì sao giáo sư Snape nói chuyện với trợ giáo Potter bình thường như vậy, nói với mình thì toàn là những lời châm biếm? Thằng nhỏ rối như tơ vò.

"Nagini trong ở thai kỳ, Heleba lần đầu tiên làm ba, nó rất mừng, em thấy ngượng khi phải tách hai chúng nó ra." trợ giáo Potter mỉm cười nói, "Hiện tại có Riddle và Draco chiếu cố hai đứa chúng nói, em chạy thêm mấy chuyến nữa cũng không sao."

Giáo sư Snape hừ lạnh, cầm lọ thủy tinh bước vào một phòng khác. Trợ giáo Potter nhìn xung quanh, rốt cuộc phát hiện ra chú lửng con của chúng ta: "July, trò đã đến rồi à?"

Lửng con nguyên bản còn đang than thở xót xa anh không thấy sự tồn tại của mình, vừa nghe được anh gọi tên mình, nhất thời lại hưng phấn: Ảnh nhớ tên của mình á! Mới ngày đầu tiên đi học, ảnh đã nhớ được tên mình! Nó hạnh phúc quá đi!

* * *

Lần đầu tiên lửng con July phát hiện tình cảm sâu nặng giữa trợ giáo Potter và giáo sư Snape, là vào một ngày cuối tuần. Ngày hôm đó rất đẹp trời, July rất nhàm chán đi dạo trong vườn trường, khi đi đến bãi cỏ bên bờ hồ, nó thấy trợ giáo Potter cùng... giáo sư Snape! Giáo sư Snape đang ngồi dưới bóng cây, bên cạnh còn đặt một quyển sách. Trợ giáo Potter thì đang... nằm trên đùi ổng!!! Ánh mặt trời chiếu xuống người cả hai, tay giáo sư Snape đặt lên mái tóc trợ giáo Potter, đang nói gì đó với anh, trên khuôn mặt nở nụ cười hiền lành hiếm thấy. Dĩ nhiên trợ giáo Potter cũng đáp trả bằng một nụ cười hiền như thế, July nghĩ thầm nó không thể nào nghĩ ra được ai có thể xen vào giữa hai người họ. (Có lẽ là một Snape nhỏ hoặc Potter nhỏ chăng?)

July xót xa không thôi.. nó nhìn hai người đang mỉm cười trước mặt, mà tim của nó thì đang khóc lóc thảm thiết, ôi trợ giáo đẹp trai hiền lành của mình... Tuy rằng ngay từ đầu nó đã biết tình yêu giữa hai người họ sâu sắc, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

"A? July?" Trợ giáo Potter nhìn thấy chú lửng con, cười với nó một cái, có chút ngượng ngùng ngồi dậy. Giáo sư Snape vẫn chù ụ như trước, nhìn nó bằng cái nhìn chẳng cảm xúc gì.

"A... chào thầy, trợ giáo Potter..." Lửng con mờ mịt trả lời, bước đến trước mặt họ.

"Sao có mình trò thế?" Harry hỏi, "Những người khác đâu?"

"Bọn họ đều đi luyện Quidditch..." lửng con than thở, "Tuyển chọn cầu thủ Quidditch đã gần bắt đầu rồi..."

"Sao trò lại không đi? Trò không thích Quidditch sao?" trợ giáo Potter vẫn mỉm cười như trước.

"Loại thể thao không đầu óc cũng chỉ có mấy người không đầu óc mới thích." Giáo sư Snape bên cạnh hừ một tiếng.

"Sev, em cũng từng là cầu thủ Quidditch mà " trợ giáo Potter than thở.

"Cho nên trò cũng không có đầu óc nốt." Giáo sư Snape hừ lạnh.

"Trợ giáo Potter cũng rất thích Quidditch sao?" Thằng nhỏ tò mò hỏi, nó nhớ đàn anh đã từng nói, trợ giáo Potter là một Tầm thủ, hơn nữa còn phi thường vĩ đại. Từng mang cúp Quidditch học viện về cho Gryffindor năm năm liên tục.

"Trò không thích sao?" Trợ giáo Potter không trả lời câu hỏi của nó.

"Em rất lùn..." thằng nhỏ cúi đầu, "Bọn họ sẽ không cần em..."

"Sẽ không đâu, thầy thấy động tác của July rất linh hoạt, nói không chừng có thể đi thử vị trí Tầm thủ, vóc người của thầy cũng đâu có cao đâu nào." Trợ giáo Potter cười nói.

"Thiệt không?" Thằng nhỏ ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sùng bái, "Em có thể thiệt hả..."

"Không thử một lần, sao trò biết được chớ?" trợ giáo Potter xoa xoa đầu nó.

"Dạ! Em đi thử liền, em thử liền!" Thằng bé nhất thời tràn đầy tự tin, nơ nắm chặt tay, "Em đi trước ạ!" Nói xong, nhanh như chớp chạy về phía sân Quidditch.

"Hừ, trò lừa nhỏ mê hoặc nhân tâm!" Đằng sau, Snape hừ lạnh, "Coi như thằng bé này bị em xoay vòng vòng đi!"

"Em chỉ hướng dẫn nó một chút mà thôi " Harry nhún nhún vai, "Như vậy nó sẽ không lúc nào cũng nhìn em chằm chằm nữa..."

"Chỉ có thể nói hormone của em quá dồi dào." Snape ôm thắt lưng cậu, "Lúc nào cũng có một đám quỷ con nhìn em chằm chằm!"

"Nhưng em chỉ nhìn một mình thầy thôi." Harry cười, hôn lên má hắn.

"Hừ!" Snape hừ lạnh một tiếng, ôm Harry sát vào lòng.

Phiên ngoại 4

"Sev, anh đang làm gì vậy?" Harry tiến vào trong hầm liền thấy Snape đứng trước vạc làm gì đó.

Cuối cùng Snape bỏ vào trong vạc một phần me chua, sau đó khuấy thuận kim đồng hồ sáu vòng, khuấy nghịch kim đồng hồ mười một vòng, lại hầm thêm mấy giờ nữa.

Làm xong tất cả, Snape thu dọn mọi thứ gọn gàng, sau đó tức cười nhìn vẻ mặt Harry vẫn đang nhìn mình chằm chằm, đến chớp mắt cũng không chớp một cái. Snape vỗ lên đầu cậu một cái: "Sao vậy? Sao lại kỳ cục thế?"

"Anh đang làm cái gì? Em gọi đến mấy lần." Harry chu môi, "Đây là độc dược gì? Sao em chưa từng thấy qua?"

"Cái này?" Snape thở dài, "Đây là phân phó của vị thủ lĩnh kia, cộng thêm Lucius vồn vã mong chờ, cho nên ta không thể không làm cái này."

"Là thuốc sinh con sao?" Harry lập tức hiểu ra, "Thật là có loại thuốc này cơ à!" Cậu hưng phấn chạy đến trước vạc thuốc nhìn không thôi, "Thật sự hữu hiệu hả Sev?"

"Uống vào, trong cơ thể người đó sẽ tạm thời sinh ra một tử cung, dần dần sẽ có tác dụng hoài dựng một sự sống." Snape giải thích. Nhưng hắn đã không thấy, trong mắt Harry hiện lên một tia giảo hoạt.

***** Ta là phân cách tuyến một tháng sau *****

"Cái gì? Cô nói Harry mang thai?" Snape không thể tin trừng mắt nhìn Bà Pomfrey, "Thân thể em ấy chỉ không thoải mái, sao mà lại... Cho đến giờ tôi cũng không cho em ấy uống thuốc sinh con linh tinh!"

Bà Pomfrey rất mất hứng nói: "Thầy nghi ngờ năng lực chẩn bệnh của tôi hả, Severus? Harry xác thực là mang thai, hơn nữa đã được gần một tháng!"

Một... một tháng? Snape nghĩ trước nghĩ sau liền hiểu ra. Potter chết tiệt! Khó trách ngày đó em ấy ân cần nói muốn dưa độc dược cho Draco giúp mình, hoá ra... Sao em ấy dám tự tiện quyết định mà không bảo mình! Snape nổi giận đùng đùng xông vào trong bệnh thất, bước đến trước giường bệnh.

Harry vừa nhìn thấy sắc mặt giận dữ của hắn, trong lòng thầm kêu không tốt, đành phải cười lấy lòng: "Sev..."

"Hừ! Quý Ngài Potter còn nhớ tôi là ai cơ à? Đầu của em để ở đâu vậy hả? Sao em có thể tuỳ tiện..." Snape tức giận đến không nói được, em ấy cho rằng mang thai là chuyện đơn giản sao. Đàn ông sinh con nguyên bản là chuyện rất nguy hiểm, sao em ấy dám...

"Em không phải tùy tiện quyết định chuyện này!" Harry kháng nghị, "Em đã suy nghĩ rất kỹ càng! Em vẫn muốn em và anh có con, nhưng em biết anh nhất định sẽ không chịu, cho nên em mới... Sev, em thật sự rất muốn rất muốn có một đứa con, là con của chúng mình đó..."

Con... con của mình và Harry? Snape nhìn Harry đang mong chờ nhìn mình, trong lòng không khỏi xúc động. Đúng vậy, một đứa bé con, một đứa trẻ của mình và em ấy. Hắn và Harry đều không có một tuổi thơ tốt đẹp, đều có khát khao một gia đình với người trước mặt... Nhưng chuyện này... Rất nguy hiểm!

Snape nhìn Harry, thấp giọng nói: "Harry, chuyện này rất nguy hiểm, em có biết không?"

"Em biết." Harry gật gật đầu, "Trước kia em đã sớm nghiên cứu bộ sách về nam tính sinh tử, em biết chuyện này rất nguy hiểm. Nhưng có nguy hiểm gì em chưa trải qua đâu? Chỉ là sinh một em bé thôi mà Sev!" Cậu nắm tay Snape, "Em muốn cho anh một gia đình trọn vẹn, không được sao?"

Nhìn ánh mắt cầu xin của Harry, Snape thỏa hiệp: "Được rồi."

***** Ta là phân cách tuyến chín tháng sau *****

"Sao Harry còn chưa sinh?" Sirius vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Snape liền tức giận nhào đến, "Đều do anh làm hại! Anh dám để Harry sinh con hả! Sao anh dám... Chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm anh không phải không biết! Mũi thò lò, nếu mà Harry có chuyện gì tôi sẽ quyết đấu với anh không tha!"

Snape không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm vào cửa bệnh thất: Harry, em nhất định phải vượt qua được...

Trong bệnh thất, hiện tại Harry đang đau đớn, Bà Pomfrey lại một lần nữa kêu cậu phải dùng lực, cậu chỉ cảm thấy mình đau đến mức chết đi! Snape bên ngoài bước qua bước lại, tuy rằng hắn biết Harry đã có thuốc tốt nhất (là do hắn cung cấp), Poppy cũng là bác sĩ tốt nhất, nhưng... nghe Harry la hét đau đớn, hắn thật sự không thể an tâm.

...

Qua hơn một giờ vùng vẫy, Harry cuối cùng sinh ra một bé trai. Snape gấp gáp chạy đến nhìn Harry, thật ra cậu cũng không có vấn đề gì lớn, bà Pomfrey nói cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt sẽ không có chuyện gì.

Sirius và Draco cùng những người chờ đợi khác vội vàng đến nhìn bé con. Tuy rằng thằng nhỏ mới chào đời, nhưng đã tròn vo. Sirius kêu lên một tiếng xúc động, Merlin ơi, đây là con của Harry! Thằng bé này này có đôi mắt giống y đúc Harry, mái tóc đen nhìn không ra là giống ai. Tuy nhiên nó lại có cái mũi y chang Snape, nhưng may mắn không quá lớn, nó he hé mắt nhìn, đứa trẻ mới sinh thường khó mà thấy gì nên mắt nó chỉ mở ra một cái khe nhỏ rồi nhắm tịt lại, nó quyết định sẽ chào hỏi những người ở đây một cái, bèn lớn tiếng khóc oe oe. Bà Pomfrey đung đưa thằng nhỏ trong cánh tay, nó bắt đầu chép miệng rồi tiếng khóc nhỏ lại.

"Riddle, nó dễ thương quá!" Draco nhìn thằng bé chút xíu tròn vo kia nói, "Đúng không?"

"Ta cảm thấy không đáng yêu bằng Friary bé bỏng của hai đứa mình." Tom Riddle nói. Tháng trước Draco vừa sinh được một bé trai, tên là Friary Riddle, là một thằng nhóc có mái tóc vàng cùng đôi mắt màu lam xám, bộ dạng giống y như Draco.

"Harry..." Snape vuốt ve mặt cậu, "Em sao rồi?"

"Anh nhìn con tụi mình chưa?" Harry hỏi.

Snape có vẻ không vui khi câu đầu tiên Harry đã nhắc tới nhóc quỷ nhỏ xíu đã tra tấn cậu rất lâu kia, hắn nhăn mặt: "Nó đang ở chỗ đại cẩu ngu ngốc ..."

"Ôm nó lại đây, em muốn xem con mình." Harry nhẹ giọng nói.

"...Ừ." Snape xụ mặt bước đến chỗ thằng nhỏ chết tiệt kia, "Con chó ngu ngốc, đưa đứa nhỏ cho tôi!"

Draco nhìn khuôn mặt âm trầm của cha nuôi, do dự một chút: "Cha... Ngài biết ẵm em bé sao?" Nhìn Snape sầm mặt, Draco đã biết đáp án, "Để con ôm đến cho Harry dùm cho, ngài như vậy... sẽ dọa thằng bé sợ đó..."

***** Ta là phân cách tuyến hai năm sau *****

"Srkin Snape! Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đến gần mấy cái vạc của cha con!" Lúc này Harry rất bất đắc dĩ, vì sao thằng bé này lại thích vạc độc dược đến thế kia chứ?

"Nó có thiên phú độc dược." Snape cộc cằn nó, thuận tiện lôi người bạn nhỏ Srkin không mặc quần nơi nơi chạy loạn từ trong cái vạc to đùng của mình ra – may mắn hôm nay hắn không nấu độc dược gì cả.

"Em cảm thấy nó giống anh không khác một ly." Harry ôm lấy đứa con, mặc quần cho thằng bé, "Không biết trước đây có phải anh cũng thích vừa tắm xong chưa mặc quần đã chạy loạn khắp nơi như vậy hay không?"

Srkin một bên vùng vẫy, một bên ngo ngoe kháng nghị: "Ba ơi... con không mún..."

"Khẳng định là không." Snape hừ lạnh, "Tính tình như vậy chính xác là giống em thì có, không lúc nào im lặng được, chắc chắn là một Gryffindor!"

"Nè, em cũng là một Slytherin!" Harry kháng nghị, "Đứa nhỏ này nhất định là một Slytherin, nhìn trình độ giảo hoạt của nó là biết."

"Cứ hy vọng đi." Snape nhún nhún vai, "Ta chỉ hy vọng là nó có thể ít phá vạc độc dược của ta một chút."

Đáng tiếc là không có khả năng. Tối nay người bạn nhỏ Srkin lại lần nữa xuống tay với vạc độc dược của cha mình. Nó bỏ một viên kẹo sữa vào trong vạc, khiến cho thuốc cảm của Snape biến thành nước thanh khiết. Snape hận đến nghiến răng nghiến lợi, đánh cũng không được, mắng cũng không xong. Thằng quỷ nhỏ này còn cười ngây thơ cực: "Cha... con giỏi hông cha..."

Thằng nhỏ này có thiên phú thiệt đấy! Snape không thể không thừa nhận: "Đúng vậy..."

***** Ta là phân cách tuyến chín năm sau *****

"Tiếp theo, Srkin Snape!" Giáo sư McGonagall gọi tên học trò mới kế tiếp, khuôn mặt tươi cười nhìn đứa nhỏ bọn họ đã nhìn từ nhỏ đến lớn đang kích động chạy lên, đội mũ phân viện vào. Học trò cũng ngừng thảo luận, nhìn con trai của giáo sư Snape.

"Nó nhất định là Gryffindor!" Flitwick tằng hắng nói, "Nhìn cái vẻ hoạt bát của nó là biết."

"Không không không, là Slytherin!" Giáo sư Sinistra kêu, "Nó giảo hoạt lắm..."

Nhưng không cần các vị giáo sư tranh luận thêm, đáp án cũng đã xuất hiện: "Slytherin!" Mũ phân viện vui vẻ kêu lên.

"Nó vẫn giống anh hơn." Harry ngồi bên cạnh thở dài, "Nghe mũ phân viện kêu nhanh như vậy là biết."

"Nếu nó là Gryffindor ta xác định sẽ làm thịt nó." Snape hung hăng nói, "Oắt con giảo hoạt này."

"Anh còn nhớ tối qua nó phá Phúc lạc dược của anh hả, Sev."

"Nó dám biến Phúc lạc dược thành phúc tả dược!" (Đến đây Editor phải chen vô thiệt nè: Là thuốc gì trời :)))) thuốc ẻ à?) Snape bất mãn nói, "Sao nó lại thích bày mấy cái trò tào lao như vậy!"

"Nó là đứa nhỏ có thiên phú ma dược kia mà Sev?" Harry cười, vẫy tay với đứa con bên dưới.

Snape hừ lạnh, nhìn Harry đang cùng Srkin vẫy qua vẫy lại, khóe miệng nhịn không được khẽ cong lên...

HẾT PHIÊN NGOẠI
Còn pn5 100 câu hỏi tôi không làm nhé các bồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hp#snarry