Chương 11: Tín nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Luật sư?"

Yêu cầu của Harry làm Dumbledore hơi sửng sốt, "Ý con là cố vấn pháp luật sao? Nếu con cần, ta có thể tìm một quan viên trong Bộ Thi hành Luật Pháp thuật cho con. Nhưng ta rất tò mò con còn nhỏ như vậy, cần cố vấn pháp luật làm gì?"

"Không, người con cần là luật sư." Harry lắc đầu, "Người đó không những phải nắm rõ pháp luật của giới phù thủy mà còn phải có giấy phép luật sư của thế giới Muggle."

"Thế giới Muggle?"

"Hiệu trưởng Dumbledore, tôi nghĩ ngài Potter đây còn chưa tỉnh ngủ, xin cho phép tôi dẫn nó trở về Slytherin, để nó tự làm thanh tỉnh đầu óc lại."

Snape đứng lên, sắc mặt hắn nguyên bản đã xanh trắng, hiện tại càng khó coi đến dọa người.

Harry đương nhiên biết vì sao sắc mặt Snape lại khó coi như vậy, từ một góc độ nào đó mà nói, hắn lừa Snape ―― lúc hắn yêu cầu tới gặp Dumbledore chính là một bộ đáng thương hề hề, tin tưởng Snape nhất định cũng cho rằng hắn đối với Dumbledore cũng sẽ như thế, chỉ là yêu cầu cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt gì đó thôi, nhưng ai ngờ hắn vừa gặp đã cường ngạnh như vậy? Hiện tại Snape nhất định rất muốn xối cho hắn một thùng nọc độc từ đầu đến chân......

"Không không, Severus, ta tin tưởng Harry rất lý trí, trò ấy biết mình muốn làm gì."

"Đúng vậy, con biết mình muốn làm gì."

Harry gật gật đầu, vì tránh né ánh mắt giết người của Snape, cúi đầu uống một ngụm sữa bò, "Nhưng mà, hiệu trưởng Dumbledore, con không nghĩ con cần nói cho ngài con muốn làm gì."

"Harry! James! Potter!"

Dumbledore chỉ đơn thuần lộ ra biểu tình tò mò còn Snape thì đã bị chọc giận.

"Mười năm trước, ngài đặt con ở trước cửa nhà dì, trong tã lót chỉ có một phong thư. Con vẫn phải cảm ơn dì dượng, ít nhất bọn họ không để con bị lạnh chết, đói chết, mà còn sống tới hiện tại ―― tuy rằng con vẫn luôn cầu nguyện bọn họ đưa con đến cô nhi viện. Cũng từ ngày đó, ngài đã từ bỏ quyền nuôi nấng và giám hộ con. Trên thực tế, ngài cũng không có quyền giữ lại di sản của cha mẹ con, cho dù ngài chỉ đơn thuần là bảo quản, hơn nữa còn bảo quản tới mười năm, không để dì dượng con biết một chữ. Mà hiện tại......"

"Ta nghĩ, chúng ta hiểu lầm chỗ nào rồi, Harry."

Dumbledore cuối cùng cũng không còn bình thản như trước, cụ đánh gãy lời Harry, cầm lấy kính mắt, xoa xoa mi tâm, sau đó vẻ mặt trịnh trọng nhìn về phía Harry, "Harry, có một số việc, trên sách cũng không viết lại toàn bộ. Harry, đúng là con đã may mắn sống sót dưới công kích của Kẻ Thần Bí, nhưng trên thực tế, đó không phải là sức mạnh của bản thân con mà đến từ mẹ của con ―― đó là một thần chú bảo hộ huyết thống, mẹ con dùng tính mạng của mình và tình yêu với con bảo hộ con khỏi thần chú hủy diệt. Mà lúc ấy ta cũng không biết Kẻ Thần Bí có thật sự biến mất hay không, để đảm bảo thần chú bảo hộ huyết thống tiếp tục có tác dụng, ta chỉ có thể đem con gởi lại nhà dì – người có quan hệ huyết thống với mẹ con."

"Vì tồn tại, cho nên lựa chọn sống không bằng chết?"

"Ít nhất con có thể đi vào Hogwarts, hơn nữa, có cơ hội thay đổi bản thân."

"Nhưng mười năm nay Kẻ Thần Bí không hề xuất hiện lần nữa, nói cách khác con sống không bằng chết mười năm đều là vô dụng."

"Đứng ở quá khứ, chúng ta cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, lựa chọn cẩn thận mới là lựa chọn tốt nhất."

"Xác thực là vậy." Harry nhìn Dumbledore, hắn rất muốn hỏi cụ, khi cụ đưa một người sói vào trường học làm học sinh sau lại nhận làm giáo viên, cụ có nghĩ tới cái gì là cẩn thận không?

"Hừ!" Snape hừ lạnh, Harry nhìn hắn một cái, cảm thấy hai người bọn họ hiện tại tám phần cùng nghĩ đến một sự kiện, kết quả Snape trừng mắt nhìn trở về, Harry lập tức chuyển mắt nhìn về phía Dumbledore.

"Có lẽ con yêu cầu hơi nhiều, hiệu trưởng Dumbledore. Nhưng ngài biết dì dượng con kỳ thật là một đôi tiểu nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, yêu giàu ghét nghèo, nếu trong mười năm họ nuôi nấng con dù chỉ là một phù thủy bình thường thôi đến thăm con ―― không cần phải cao thượng vĩ đại như thủ lĩnh Bạch phù thủy vĩ đại nhất gì đó ―― bọn họ cũng tuyệt đối không dám đối đãi với con như vậy. Nhưng sự thật là, bọn họ cho rằng cha mẹ con đã chết, con bị thế giới kia vứt bỏ, cho nên bọn họ có thể không kiêng nể gì đối đãi con như một kẻ đáng thương không có chỗ dựa có thể tùy ý nắn bóp."

"Harry......" Dumbledore có vẻ càng buồn rầu, mà môi Snape cơ hồ đã mím lại thành một đường thẳng.

"Xin cho con nói hết, hiệu trưởng Dumbledore. Ngài cho rằng con an toàn, có thể sống sót, mười năm sau ngài thậm chí còn đem di sản của cha mẹ hoàn hảo không tổn hao gì cho con. Con cũng thừa nhận, chỉ là hiệu trưởng thời học sinh của cha mẹ con, ngài cùng nhà con không có quan hệ ích lợi gì, cũng không có quan hệ huyết thống, ngài đã tận tình tận nghĩa. Rốt cuộc ngài đã hơn một trăm năm mươi tuổi, không có bất luận công chức gì, hẳn là an hưởng tuổi thọ, ngài không có trách nhiệm cũng không có nghĩa vụ đi quan tâm một cô nhi sống như thế nào. Cho nên, con hy vọng ngài tiếp tục buông tay như vậy, con sẽ mời một luật sư, sẽ tìm một cố vấn đầu tư, cũng sẽ tìm được một người giám hộ thích hợp. Cám ơn sữa bò của ngài, đó là tất cả những gì con muốn nói, gặp lại sau, hiệu trưởng Dumbledore."

Harry cơ hồ là bị Snape túm cổ áo xách về hầm, biểu tình "Ta vô cùng khó chịu", làm đám động vật nhỏ đụng phải dọc đường đều cuống quýt tránh xa, ngẫu nhiên đụng phải mấy đứa nhóc Slytherin, chúng cũng sẽ dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Chúa cứu thế.

"Ngài chẳng lẽ đem đại não vứt trên bàn cơm sao! Vì thế mang hộp sọ chứa toàn khoai tây lượn lờ khắp nơi sao! Chúa cứu thế Harry Potter!! Merlin biết tại sao mi lại bị phân đến Slytherin! Nón Phân Loại ngày đó nhất định là uống quá nhiều dịch nhầy con sên! Mi căn bản là một tên nhãi Gryffindor không có đại não!!! Xúc động! Lỗ mãng! Tự cho mình là đúng! Đầy miệng mê sảng! Mi......"

Trong văn phòng của giáo sư Độc dược, Harry thành thành thật thật đứng, nghe viện trưởng Snape mắng tới mắng lui, tu từ "tuyệt đẹp" dạy bảo. Giai đoạn dạy bảo đầu tiên là "Rốt cuộc mi muốn làm gì?!" Kết thúc, khi Snape thở hổn hển chuẩn bị bắt đầu đợt thứ hai, Harry bình tĩnh trả lời: "Con muốn hắn cách xa con một chút."

"Mi muốn hắn cách xa mi một chút?! Hắn là ai?! Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore !!!! Mà mi là ai? Harry James Potter, chỉ là một thằng nhóc mười một tuổi, ngay cả thần chú trôi nổi cũng không biết dùng, đại não không lớn hơn quả hạch đào là bao! Mi cho rằng Dumbledore tại sao lại muốn tiếp cận mi?!"

Vì thế đợt thứ hai lại bắt đầu......

"Con xin lỗi, viện trưởng."

Sau đợt thứ N, chân Harry đã có chút tê dại, đầu gối cũng nhức mỏi vô cùng, mà tiếng nói ưu nhã giống như đàn violon của Snape cũng bắt đầu có chút nghẹn ngào. Câu xin lỗi vô cùng chân thành tha thiết, bởi vì Harry có thể tưởng tượng, quá trình Snape tranh thủ cơ hội để hắn gặp Dumbledore tuyệt không dễ dàng. Trong giai đoạn này Dumbledore còn không muốn gặp hắn, nếu không lần trước khi Snape phát hiện quần áo rách rưới trên người hắn, nổi giận đùng đùng chạy tới lý luận, Dumbledore đã gọi hắn tới gặp mặt.

"Ta mệt mỏi, mi đi đi, Potter." Sau khi thoá mạ Harry một hồi, Snape có vẻ rất mệt, có thể chắc chắn làm hắn mệt như vậy cũng không chỉ vì lao động chân tay một thời gian dài ―― chủ yếu là miệng, còn bởi vì Harry không hiểu chuyện.

"Con không tín nhiệm Dumbledore, đặc biệt là sau khi con xem nhiều sách báo về mình như vậy." Harry cũng không đi, hắn đang tự hỏi liệu có nên lộ ra một ít tình báo cho Snape hay không, Snape cứ khăng khăng một mực làm việc cho Dumbledore, thật sự không phù hợp ích lợi của hắn.

"Ta nói, đi đi, đi hoặc là lăn!"

"Dumbledore biết con mười năm qua sống như thế nào! Nhưng ông ta không nói cho bất kỳ kẻ nào! Cũng không nghĩ tới việc giúp đỡ con! Ông ta vẫn để con sống trong địa ngục!" Mắt thấy Snape cơn giận lại lần nữa bùng lên, hơn nữa còn túm lấy tay hắn kéo ra ngoài, Harry không còn cách nào khác, chỉ có thể hô lên.

"Mi có ý tứ gì, Potter?" Quả nhiên, Snape dừng lại.

"Bà Figg, hàng xóm nhà Dursley, tính tình cổ quái, nuôi rất nhiều mèo, có mấy thứ gia cụ kỳ kỳ quái quái, thỉnh thoảng còn có cú mèo dừng trên cửa sổ nhà bà ấy. Khi dì dượng và anh họ ra ngoài, con thường bị gửi sang nhà bà ấy."

"Nói trọng điểm, Potter."

"Trọng điểm chính là, khi con nhận thức giới phù thủy, con hiểu được, không phải bà Figg cổ quái, bà là một Phù thủy ." Đương nhiên Harry biết bà là pháo lép, chính là suy đoán sai lầm một chút càng có thể gia tăng mức độ đáng tin của sự việc, "Bà nhất định biết con nhưng trước nay chưa từng biểu hiện ra ngoài, vì sao bà ta phải làm như vậy?"

"Mi cho rằng chỉ cần là phù thủy, nhìn thấy mi liền phải hô lớn 'Thần của ta', sau đó khom lưng thăm hỏi sao?" Snape hừ lạnh trào phúng.

"Nhưng không thể không nói, con đã cứu vớt giới Phù thủy, là người được cứu vớt, cho dù thờ ơ, cũng sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện nóng hổi đi? Nhưng sự thật lại là ―― 'Chúa cứu thế sống như vương tử' vẫn như cũ là thường thức ở thế giới phù thủy. Vậy tại sao bà Figg lại muốn giấu diếm thân phận của con? Hoặc là nói, tại sao bà ta là một phù thủy lại ở thế giới Muggle, còn trùng hợp là hàng xóm của Chúa cứu thế?"

"......" Snape không phản bác, Harry chú ý tới tay hắn đã nắm chặt thành quyền, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành Xà vương hung dữ, "Được rồi, mi ngây ngốc chỗ này đủ lâu rồi, ra khỏi đây đi, Potter!"

"Gặp lại sau, giáo sư."

Lần này Harry không cự tuyệt, nhưng khi hắn xoay người rời đi, Snape gọi lại hắn: "Harry Potter, ta rất kỳ quái, vì sao mi tín nhiệm ta như vậy?"

"Bởi vì thầy là người duy nhất trong toàn trường học không cười với hiệu trưởng Dumbledore, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu."

Snape không cho là đúng hừ lạnh: "Chúa cứu thế lại tự cho mình là đúng! Đầu của mi quả nhiên có thể so sánh với quỷ khổng lồ, nếu mi tiếp tục dùng loại phương thức buồn cười này để phân rõ địch ta, một ngày nào đó mi sẽ tự đẩy mình vào miệng sói!"

"Con hiểu, tín nhiệm thầy là biểu hiện lỗ mãng của con nhưng đó cũng là may mắn của con, thầy thực sự đáng giá để tín nhiệm, giáo sư Snape."

Mặt Snape biến đen, nhưng Harry cảm thấy Snape giống như đang thẹn thùng, tuy nhiên bây giờ vừa mệt lại vừa đói, cho nên không ở lại tiếp tục thưởng thức Xà vương ngượng ngùng.

"Con sẽ không hy vọng xa vời rằng may mắn sẽ xuất hiện lần thứ hai! Cho nên trong thời gian rất lâu thầy sẽ là người duy nhất con tín nhiệm! Gặp lại sau, giáo sư!" Harry nói nhanh rồi rời khỏi văn phòng của giáo sư Độc dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro